[ngược][bác Quân Nhất Tiêu] Thiên Thần Sa Ngã

Tiêu Chiến khiếp sợ thứ tình yêu bệnh hoạn Vương Nhất Bác thít chặt cổ anh, bóp nghẹt từng hơi thở sinh mệnh của anh, vây hãm anh khốn cùng trong lửa địa ngục.

Anh hy vọng có thể một đao giết chết hắn, vậy mà tới khi có thể hạ dao chặt đứt sinh mạng hắn, Tiêu Chiến run sợ khiếp nhược, anh sợ đối diện vòng lao lý, sợ bàn tay dính máu, sợ chính mình sẽ biến thành kẻ ghê tởm bệnh hoạn như hắn.

Căn bản anh sợ hãi hắn.

Đôi mắt u ám như mắt quỷ giam cầm linh hồn anh, dùng xiềng xích khống chế anh và đem những bàn tay ma quỷ vô hình nhớp nháp ghê rợn nắm giữ anh, anh run rẩy không dám di chuyển dù chỉ một ly, sau đó lại bị hắn đem đi làm nhục dưới thân. Bản thân anh đau đớn tới nỗi ngất đi, cảm thụ khúc thịt thô to kia sung sướng phát điên chọc vào rồi lại rút ra, đâm sâu cảm thụ từng tầng mị thịt khít chặt, chà đạp không chút thương xót, hắn sướng run ngập đầu, nào biết anh ở dưới đã khiếp sợ mỏi mệt chết đi sống lại.

Tiêu Chiến chỉ như con thỏ non nớt ngốc nghếch trước ác quỷ to lớn đáng sợ, trốn chạy hay phản kháng đều vô dụng.

Tất cả những kẻ phục vụ trong ngôi nhà này, ai nấy đều mang cặp mắt vô hồn trống rỗng, môi mím đường thẳng, câm tiệt như hến, hành động chuẩn mực quy cách như những người máy phục vụ, chẳng có điểm nào giống người, lúc ra tay ngăn cản anh trốn chạy lại vạn phần ác hiểm tàn nhẫn, ra tay cực kỳ thô lỗ hung bạo.

Riết rồi mệt nhoài, bản thân đành vô vọng đầu hàng, anh chưa có muốn chết, lại còn là chết dưới tay kẻ điên Vương Nhất Bác kia.

Tiêu Chiến biết rõ Vương Nhất Bác hứng thú anh, yêu theo kiểu bệnh hoạn ích kỷ, muốn hắn bi lụy mình phải thực sự nắm chắc trái tim hắn.

Anh bình tâm, anh rất rõ bản thân nằm trong tình thế hung hiểm ra sao.

Anh hiện giờ chỉ là một con người nhỏ bé vô khả lực đối kháng hắn -kẻ nắm trong tay quyền thế tiền tài lớn, địa vị xã hội cao ngất ngưởng, khác một trời một vực với anh - người thua mấy bậc về công việc, tiền cùng địa vị. Muốn cứu lấy bản thân chỉ còn cách tự dựa vào mị lực của chính mình, tìm cách thuần hóa con thú điên Vương Nhất Bác, làm hắn buông lỏng cảnh giác, sau đó một dao giết hắn.

Nhân bất vi kỷ, thiên tru địa diệt.

Vương Nhất Bác thích dạng ngoan ngoãn hiểu chuyện, Tiêu Chiến càng phải khiến bản thân có nét khác biệt so với yêu thích của hắn, khiến hắn càng ngày càng mong ngóng về mình, đắm say vào lưới tình của anh, hủy hoại tâm lý hắn.

Anh lần nữa tự khiến bản thân phải quen sự giám sát khống chế của Vương Nhất Bác.

Địa ngục này không ai cứu tôi, vậy tôi sẽ tự mình làm quỷ xông phá ra ngoài.

...

Vương Nhất Bác y thường lệ ra ngoài đi làm, trở về liền quấn quýt bên Tiêu Chiến. Tiêu Chiến bĩu môi tỏ vẻ chán ghét đẩy hắn ra, kiêu kì:

"Tránh ra. Ở bên ngoài cả ngày trời không tắm rửa còn sấn vào người ta?"

Vương Nhất Bác cười nửa miệng, giữ lấy cổ tay con thỏ ngây thơ cố tỏ ra kiêu ngạo mạnh mẽ, âm giọng trầm lạnh:

"A, biết làm mình làm mẩy cơ đấy?"


"Vương tiên sinh cũng đâu có chê bai tôi làm mình làm mẩy, phải chứ?" Tiêu Chiến cười ngạo mạn.

Một tên đàn ông có thể chịu đựng kẻ la lối khóc lóc, chống phá mình suốt, hẳn nhiên có cái thích ở kẻ đấy. Hắn yêu thích không chỉ là cơ thể anh hay để trả thù Tiêu gia, hắn hẳn phải thật sự động tâm với chính anh. Căn nguyên chưa rõ, anh không muốn biết, chỉ có điều đây nhất định phải thành điểm chí mạng của hắn.

Vương Nhất Bác mỉm cười bí hiểm, không rõ ý vị, có điều hắn đã nhẹ nhàng buông tay ra.

"Đợi tôi."

Hắn nói xong lập tức bỏ đi tắm, Tiêu Chiến chán ghét nhìn nơi cổ tay, tưởng tượng nếu được thực sự muốn lột bỏ lớp da thịt bị ô uế kia, thay sang lớp da mới thì thật tốt biết bao. Du quang liếc tới phần chân chịu xiềng xích lạnh lẽo, lòng anh nguội ngắt, trầm tĩnh nơi đáy vực sâu, anh muốn giật tung đứt sợi xích, chạy ra ngoài kia.

Anh khao khát tự do.

Chim trong lồng son, có đẹp đến mấy cũng chẳng thể tung cánh bay lượn thỏa thích, sống cuộc sống đáng sống, có được ăn no áo ấm, chẳng lo chết đói chết rét chết khổ cực cũng chết lặng, cả người héo hon, mất đi cái nhìn về đời sống, sinh mệnh tự nhiên lại thành thứ bạc bẽo vô nghĩa.

Vương Nhất Bác tắm xong lập tức trở lại bên Tiêu Chiến, hắn ôm lấy anh, dụi dụi nơi xương quai xanh, vẻ mặt thỏa mãn, cơ mày giãn ra hưởng thụ.

"Rõ ràng cùng dùng chung loại sữa tắm nhưng mùi hương cơ thể anh thực sự rất thơm, thơm đến nghiện."

"Là tiên sinh tự tưởng tượng ra thôi."

Tiêu Chiến không nhịn được buồn nôn, cái tên này kém mình tuổi tác, mình lại phải xem hắn như bậc trưởng bối lấy lòng nịnh nọt. Mỗi một lần gọi lại cảm thấy không khác gì hạ nhục bản thân yếu kém, buộc phải nhìn rõ hiện thực tàn khốc đang đào xới nỗi đau ứa máu ngày đêm bên trong cơ thể.

"Không hiểu sao chỉ cần có anh, mọi sự điên cuồng trong tôi đều như không cánh mà bay vậy." Vương Nhất Bác ôm chặt dính lấy Tiêu Chiến, si dại trầm mê.

"Vậy sao?"

"Đúng vậy."

"Tiên sinh có hay nói với người khác những lời này không vậy?"

"Tiêu Chiến, được buông thả nên to gan hơn trước?"

Vương Nhất Bác nhướn mày, vẻ dò xét con thỏ lớn mật trước mắt. Anh cười mị, ngón tay không an phận vẽ vòng tròn nhỏ trên ngực hắn, khiêu khích con thú nguy hiểm, biến bản thân thành kẻ đi săn mạo hiểm to gan, sẵn sàng đặt cược sinh mệnh để đạt được ý nguyện.

"Tôi bướng bỉnh như vậy, chẳng phải tiên sinh vẫn thích tôi sao?"

"Thích." Hắn gật đầu thừa nhận, giãn cơ mặt ra "Tôi thích anh."


Tiêu Chiến vẫn giữ nguyên ý cười trên mặt, bên trong lại căm ghét uất hận người đàn ông.

Thích hay yêu đều không phải, thích hay yêu đều có cơ sở muốn đối phương tươi cười vui vẻ, hạnh phúc bình an, không dám tổn thương đối phương, không nỡ thấy đối phương đau khổ. Vương Nhất Bác mỗi ngày đều ích kỷ tàn nhẫn giam cầm hành hạ anh, chỉ đơn giản là thích cảm giác chiếm đoạt con trai kẻ thù, thích cơ thể anh, được thỏa mãn cái tôi quyền lực nên nuông chiều dung túng anh một chút.

"Hôm nay không làm sao?"

Tiêu Chiến bình thản nói ra chuyện anh ghê tởm nhất, làm tình cùng Vương Nhất Bác. Mỗi lần làm cùng Vương Nhất Bác, anh cảm thấy bản thân ti tiện dơ bẩn hơn bất cứ ả điếm lả lơi hay tên trai bao hèn kém mê đắm tiền phát điên, đắm chìm nhục dục hoan ái cùng vô số người. Anh nuốt xuống cơn phẫn nộ, đè nén sự ghê tởm, gồng mình chống chịu sự đê hèn thô lỗ của Vương Nhất Bác.

"Không làm."

Tiêu Chiến sửng sốt. Tên bệnh hoạn biến thái này cứ về lại đè anh ra làm, vần vò anh như thú động dục, hôm nay thế lực siêu nhiên nào tác động đến lại có thể khiến hắn từ bỏ ý định thao nát anh. Thuận nước đẩy thuyền, anh không nhắc tới vấn đề tình dục này nữa, tránh bản thân tự rước họa vào người.

"Vương tiên sinh còn chưa trả lời câu hỏi vừa nãy của tôi. Ngoại trừ tôi ra, ngài có thích gần gũi cùng người khác, nói lờ đường mật hay không?"

"Không có ai hết. Ghen à?"

"Không thích dùng chung đồ. Mùi nước hoa vừa nãy của người nào, không phải mùi nước hoa của tiên sinh."

Vương Nhất Bác phì cười, nhổm người dậy, mặt đối mặt:

"Sao anh giống như một người vợ quan tâm đến chồng quá vậy nhỉ?"

Tiêu Chiến vòng tay qua cổ Vương Nhất Bác, hơi kéo hắn sát mặt mình, cười khẽ như hồ ly tà mị dụ dỗ người phạm tội:

"Ai làm vợ cậu chứ? Tôi đây là để đề phòng người ngoài kia bị hại, chi bằng để cậu phát tiết lên trên người tôi."

"Anh cảm thấy tôi ngủ cùng anh là để phát tiết?"

"Không đúng sao? Vương Nhất Bác, cậu si mê cơ thể này, cậu hứng thú, nhưng suy cho cùng chỉ để phát tiết dục vọng bên trong cậu mà thôi."

Là trả thù cho nỗi đau mất mát của bản thân.

Là thỏa mãn dục vọng ham muốn bản năng không thể giữ nổi bên trong khi thấy anh.

Tại sao lại là hứng thú với anh, muốn chừa giữ anh lại bên cạnh mà không phải ai khác, Tiêu Chiến chưa rõ. Hắn nói hắn hứng thú với anh, để tâm đến anh từ trước cả khi si mê cái cơ thể này, vậy thì phải có gì đó ở anh đã tác động đến hắn. Con người chỉ có thể thích một ai đó, nói không có lý do đều là giả, nó phải tới từ ánh mắt, nụ cười, lời nói, hành động hoặc bất cứ thứ gì khác ảo ma hơn như định mệnh cho anh gặp em sau hàng trăm đường vòng lắt léo.


Mặc kệ, hắn có niềm yêu thích với anh, dựa vào điểm này để giết chết hắn, diệt trừ hậu họa cho đời sau càng tốt.

"Tiêu Chiến, tôi chịu dỗ anh là tâm trạng tôi tốt. Anh ngoan ngoãn được một chút lại muốn bật rồi đấy."

"Phải phải. Cậu tát tôi hai cái, xoa xoa một chút tôi lại phải cảm kích ha."

Vương Nhất Bác đần mặt, khó hiểu bất lực:

"Tiêu Chiến anh nói lý chút? Tôi nay chưa có làm gì đến anh?"

Tiêu Chiến làm vẻ mặt chán ghét đẩy hắn ra, dằn dỗi:

"Hừ! Bản thân xớn xác ra ngoài trái ôm phải ấp, về đây còn có tôi phải mòn mỏi chờ đợi âu yếm yêu thương, tiên sinh cũng quá sung sướng rồi đi?"

Vương Nhất Bác bẹo má Tiêu Chiến: "Lại bát nháo, không biết sợ nữa rồi phải không?"

Tiêu Chiến giữ lấy tay hắn, phụng phịu giận dỗi:

"Tôi chính là bát nháo vậy đấy. Cậu có đánh chết tôi rồi, cùng lắm chỉ được làm với xác chết. Cậu mà cho kẻ khác chơi tôi, chơi tập thể á, thì cũng phải thành kẻ ăn đồ thừa. Nếu tôi bị chơi chết, vậy thì cũng đâu có thiệt cậu lắm đâu. Hừ, cuối cùng chỉ có mình tôi thiệt. Cậu giữ tôi ở đây rồi, cậu thì cùng kẻ khác đùa vui, thật bất công."

Vương Nhất Bác bật cười sảng khoái, kéo Tiêu Chiến dậy, ôm vào lòng, thì thầm bên tai anh:

"A Chiến, nói đi nói lại vẫn là ghen tôi ra ngoài dính mùi kẻ khác, cô quạnh buồn tẻ vì thiếu tôi phải không?"

"Mới không có. Là cậu tự nói!"

"Được rồi, được rồi. Tôi thề với anh là tôi chẳng có tình nhân nào ngoài kia hết. Hôm nay gặp mặt công chuyện, có lẽ mùi kẻ đó lỡ dính lên tôi chứ tôi chẳng làm gì hết. Đừng có giận dỗi vậy."

"Thật không?"

"Thật."

"Tạm tin. Vương tiên sinh trông có tướng số đào hoa, lại nói đàn ông dễ yêu dễ thay lòng, tôi chỉ có thể một mình ở nhà làm sao biết có kẻ nào muốn làm tình nhân yêu dấu, rồi sau đó uy hiếp an toàn của tôi thì sao? Tiên sinh ngộ nhỡ chán tôi rồi, vậy tôi chẳng phải sẽ bị tay mới trả thù. Tôi dễ sợ người lạ, nhất là người lạ đáng sợ thô bạo nha."

"Thỏ ngốc, không ai có thể uy hiếp đến anh. Tôi nói không có là không có, tin tôi."

Vương Nhất Bác thơm lên mái tóc đen tuyền, mái tóc thơm mùi dầu gội đầu tinh chất ngào ngạt dễ chịu, thơm tho. Càng ngày càng thấy nghiện con thỏ trong tay, thực sự không dám buông xuống. Tiêu Chiến ngồi quay lưng với hắn, mỉm cười nhạt nhẽo lạnh ngắt, nếu anh dám tin hắn, người chết ngày mai chính là anh.

"Nhưng nói cho cùng, chẳng qua anh lại ôm ấp ý định chạy ra ngoài nhân lúc tôi sơ ý. Đúng không, Tiêu Chiến?"

Mắt hắn tối đi, thoáng chốc tử khí u ám đằng sau làm anh lạnh gáy, sợ phát khiếp nhưng vẫn phải cố tỏ ra không bị ảnh hưởng, giả ngây giả ngô nói:

"Tiên sinh chặn mọi đường của tôi rồi, tôi cũng không có ai để trông đợi mà cứu thoát, còn có thể chạy? Nếu chạy, tôi cũng đâu còn có nhà để về."


"Con thỏ lươn lẹo."

Vương Nhất Bác cắn yêu lên bờ vai trắng mềm ngọt ngào, cười gian manh, ánh mắt sắc sảo tà tà. Hắn đang hưng phấn, không có vẻ tức giận khó chịu nào. Tiêu Chiến bắt gặp được ánh mắt ấy, anh đã biết chắc bản thân đã thành công một nửa.

"Chi bằng ngày mai tiên sinh nghỉ ở nhà chơi với tôi một hôm đi. Cả ngày lặn mất tăm, tối về đem cái thân toàn mùi lạ, tôi ủy khuất lắm đấy."

"Được, ngày mai không đi nữa, ở nhà với anh."

"Thật sao?"

"Thật. Chỉ cần anh ngoan ngoãn, mọi điều anh muốn tôi có thể chiều anh, trừ biến mất khỏi cuộc sống của tôi."

Đồ ma quỷ.

Tiêu Chiến rủa thầm hắn hãy chết đi một cách khốn khổ.

Vương Nhất Bác vẫn giữ đúng lời hắn nói ra, hắn không làm gì anh đêm nay, chỉ ôm anh đi ngủ bình thường. Giống hệt mọi lần, hắn ôm chặt cứng lấy anh, vây hãm anh trong lòng bàn tay hắn, không để anh có cơ hội cựa quậy trốn chạy.

...

Khuôn viên trường đại học X

Tiêu Chiến đang chạy bất ngờ đụng độ một cô sinh viên kỳ lạ ở khu vườn sau trường đại học, cô gái tóc bạc trắng, ăn mặc xuề xòa, ôm theo chồng sách nặng. Anh va phải cô gái khiến sách rơi tứ tung trên đất, cô ngã ra sau, đau điếng. Anh hốt hoảng vội vàng xin lỗi, nhặt đống sách lại cho cô gái, luống cuống đỡ cô dậy.

"Cảm ơn anh."

"Không. Là lỗi tôi quá vội nên va phải bạn."

"Cái này, cho anh." Cô gái đưa cho anh một cuốn sách dày bìa cứng sờn gáy, cũ kĩ già nua với những trang giấy ngả màu. Trên bìa có in mấy dòng chữ vàng sáng chói bắt mắt.

«Tử Khúc Vũ Ca?»

"Cuốn sách này kể về huyền thoại của một vị thần tạo ra đó, rất tuyệt diệu. Mười tám điệu múa có thể áp dụng chuyển hóa mười tám chiêu thức tấn công, mười hai khúc đàn và một trăm thánh ca riêng biệt, tất cả đều áp dụng dựa trên nguyên lý khống chế sinh tử, vượt xa hiểu biết thông thường. Ngoài ra cuốn sách này còn có thông tin về vị thần bị ruồng bỏ này, nếu anh cần sự trợ giúp của ngài ta, nếu anh dịch được, anh sẽ trở thành kẻ sung sướng nhất trên thế gian."

Tiêu Chiến không tin vào thần thánh, đó đều là truyền thuyết hư ảo không có căn cứ kể cho trẻ con nghe. Anh vẫn nhận lấy cuốn sách, một cách vô thức như có ai thôi thúc anh cầm lấy nó. Khi anh ngẩng đầu lên, cô gái ấy đã biến mất không một dấu vết, để lại mình anh ngơ ngác.

Ký ức về cô gái này, anh chưa từng có khi còn học đại học X.

Nơi đây chỉ là giấc mơ của anh, không gian là khu vườn sau trường anh thường trốn ở đấy, ở một mình vui vẻ qua bữa trưa. Còn cô gái kia, anh nhớ rất rõ chưa từng gặp ai có đôi mắt màu lục bảo tươi mát lại sắc lạnh u ám, nụ cười thần bí nguy hiểm với mái tóc bạc trắng kinh dị, cả người cứ như có tử linh bám theo, khí chất rợn người như ma quỷ từ địa ngục vậy.

Anh bừng tỉnh, lần này anh lại phát hiện ra cả người toàn máu là máu, tay chân gãy lìa, cổ họng ngập ngụa máu, tầm nhìn đôi mắt mờ mờ ảo ảo, choáng váng, bản thân nằm trong vũng máu của chính mình, nội tạng bị xương gãy đâm xuyên, đau đớn khủng khiếp.

Cô gái ấy lại xuất hiện, lạnh lẽo nhìn xuống anh bất lực nằm chờ chết trên đất lạnh, mỉm cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận