[ngược][bác Quân Nhất Tiêu] Thiên Thần Sa Ngã

Vương Nhất Bác nằm lên giường ngủ rất say, Tiêu Chiến cựa quậy khỏi vòng tay hắn cũng không thấy có phản ứng gì. Anh rụt rè chạm lên gương mặt anh tuấn, rụt tay, làn da đột ngột lạnh ngắt như da người chết, khô khốc lạnh băng đáng sợ. Làn da trở nên nhợt nhạt thiếu sức sống, hơi thở yếu ớt, cả người hắn như chịu cơn lạnh thảm thiết mà run rẩy, Tiêu Chiến tròn mắt kinh ngạc, những màn sương lạnh đang tụ kết trên lồng ngực hắn rồi dần dần lan rộng ra những phần khác, lan tới cả mặt hắn.

Đôi mắt Tiêu Chiến trở nên sắc lạnh gai góc.

Nếu hiện tại có thể tìm ra con dao đủ sắc nhọn nào ở ngay đây, Tiêu Chiến nhất định dứt khoát đâm chết hắn ngay.

Hiếm khi nào Vương Nhất Bác biểu lộ sự suy yếu bạc nhược tới mức này, đến nỗi dù bàn tay anh đã run run tới kiên định chắc chắn chạm tới cổ hắn, dùng chút sức lại thêm chút sức nữa, đem theo sát khí muốn chấm dứt sinh mệnh hắn ngay tại thời khắc này.

Tiêu Chiến đến cùng lựa chọn thu tay, anh chưa thể xuống tay với hắn được.

Sách nói quỷ không sợ nhất khi bị con người giết vì chúng có thể nhập hồn vào bất cứ cơ thể nào gần chúng nhất, cái xác suy cho cùng chỉ là bình chứa linh hồn. Nếu thời khắc này Tiêu Chiến dám xuống tay, anh phải chắc chắn xác định bản thân sẽ bị chiếm đoạt cơ thể, mất gà mất luôn thóc.

Hơn nữa sương lạnh tưởng mỏng manh kia quá sức lạnh buốt tê dại, chỉ mới chạm nhẹ chút thôi đã đau đớn tê buốt suýt xoa.

Tay hắn đang xuất hiện những đường sáng xanh lam như chiếc bình nứt vỡ, Tiêu Chiến không biết là gì nhưng dường như nó chính là cội nguồn đau khổ Vương Nhất Bác phải hứng chịu. Đường nứt xanh càng lan rộng, Vương Nhất Bác lại quặn người đau đớn tê dại, toát mồ hôi lạnh, run rẩy.

Anh sẽ không nói cho hắn biết anh khoái chí thế nào, khóe miệng không tự chủ nhếch lên đắc ý.

Hắn càng đau đớn anh càng sung sướng, hắn đáng phải hứng chịu đau đớn thống khổ sau tất cả những gì hắn đã làm với anh.

Nhưng đâu đó tồn tại trong con người chính là yếu đuối như thế.

Khóe mắt Tiêu Chiến dần đo đỏ, đôi mắt ầng ậng nước, chính anh đang run rẩy.

Dù tốt hay xấu, đứng trước một sinh mệnh sắp lụi tàn, không mấy ai có đủ dũng khí can đảm tự tay hạ sát hay thản nhiên để kẻ đó đau đớn và ra đi. Con người dù có mạnh mẽ đến đâu đi chăng nữa, mang tâm lí tước đoạt đi mạng sống người khác dù người đó có tốt hay xấu thì cũng không bao giờ là điều dễ dàng.

Dù căm hận hắn, anh đã thoáng giật mình sợ hãi trước sự mủi lòng của mình, không dám dũng cảm mở to mắt nhìn hắn chết.

Thật nực cười.

Rõ ràng thực sự vô cùng hận hắn, hận hắn muốn chết.

Vậy mà khi phải chứng kiến ai đó bị tra tấn hành hạ, bất phân tốt xấu, anh chỉ như một con người bình thường chân thật nhất, cảm thấy đau và sợ hãi, tâm lý như phải chịu dày vò thảm thiết giống kẻ bị tra tấn.

Có lẽ vì bản chất con người sinh ra không phải để hành hạ đồng loại và các sinh vật khác.

Cũng giống như hành hạ ai đó mỗi ngày bạn cũng sẽ bị ảnh hưởng tâm lý rất nhiều vậy. Kẻ giết người được sinh ra từ khổ đau cùng cực và lớn lên trong sự méo mó nhân cách nhưng hắn cũng có thể được tạo ra khi được sự cho phép từ kẻ hắn tin.


Tiêu Chiến nắm cổ tay hắn, nơi đang xuất hiện những đường nứt xanh sáng, đọc câu chú bằng tiếng Enochian anh nhớ được khi đọc cuốn sách:

«Kính Cha quyền năng và Mẹ nhân từ, hãy rủ lòng thương xót cho kẻ lầm đường lạc lối, chữa lành vết thương từ bóng tối. Đảo ngược thời gian, đem mọi thứ trở về vẹn nguyên. Ta cầu xin cho kẻ thù của ta, thoát khỏi thống khổ, vẹn toàn đứng trước mặt ta.»

Cơn gió lớn từ hư vô xuất hiện, xoay quanh cả hai, hóa thành luồng sáng đỏ đấu kịch liệt với thứ sức mạnh trên tay hắn, cả hai va chạm xung kích mạnh mẽ, trên những bức tường dần xuất hiện dấu hiệu đổ vỡ, Vương Nhất Bác oằn mình rên rỉ yếu ớt, những đường sáng xanh hung hãn muốn đẩy lùi luồng sức mạnh đỏ huyết cường thế, cường ngạnh bá chiếm lan rộng, cuối cùng vẫn phải chịu thua trước sự đàn áp từ anh, ngoan ngoãn quay về, hóa thành tro tàn.

Vương Nhất Bác đã thôi rên rỉ, cơ mặt giãn ra thư thái hơn trước. Tiêu Chiến khiếp sợ đổ mồ hôi, ngã ngồi ra sau, xác định bản thân đã ra làm ra cái hành động nhân từ ngu ngốc thế nào, không kịp hối hận. Nhẹ nhõm vì cứu được người, nặng nề vì cứu kẻ thù, bỏ lỡ cơ hội chạy trốn.

Nói thật, anh không tin Vương Nhất Bác sẽ để anh thoát.

Anh có niềm tin chắc chắn, Vương Nhất Bác sẽ không chết bây giờ kể cả anh không cứu. Trực giác sinh tồn mách bảo cấm có sai, anh không thể đặt cược sự an toàn ngắn ngủi mai sau của bản thân vào thời khắc trộm hân hoan vui sướng trước sự khốn cùng ngớ ngẩn của hắn.

Ít nhất anh đã biết được thánh thuật có tác dụng đối với hắn, Vương Nhất Bác thực sự không phải con người, quan trọng nhất hắn đang nắm giữ thông tin vị trí thanh kiếm Esperanza. Vết bỏng trên tay hắn chính là bằng chứng đanh thép không thể chối cãi.

Thanh kiếm Esperanza được làm từ ngọn lửa xanh - lửa của Lucifer, nguyền chú thiêu đốt nó để lại sẽ có những vết bỏng mang màu xanh nhàn nhạt, nhìn kỹ chút là ra.

Tí tách.

Anh thấy phần dưới mũi ươn ướt ấm ấm, mặn mặn, sờ lên mới biết bản thân không biết từ khi nào bị chảy máu mũi, mắt vốn bị cận nặng không thể nhìn xa nay lại có thể nhìn rõ từng hạt bụi trong không khí, tim anh đột nhiên cảm thấy như bị bóp nghẹn, đau thắt kinh hồn, miệng ngáp ngáp không thể kêu thành tiếng, Tiêu Chiến bụm miệng, hoảng hốt.

Nước mắt ứa ra, anh đột nhiên cảm nhận được huyết mạch bên trong không khác gì suối chảy ngược, toàn thân nóng rẫy như lửa đốt.

Sách không hề nói có tác dụng phụ nào.

Tiếng xích sắt leng keng bên tai, Tiêu Chiến mở bừng mắt, hành loạt những sợi xích sáng khắc trên mình những văn tự nhỏ di chuyển quanh anh, thít chặt lấy anh, bóp nghẹt lấy anh, vây hãm lấy anh.

Một ảo cảnh hiện ra trước mặt anh.

Nam thần đứng trên đài cao, thần y trắng muốt cao quý, trên lưng có sáu đôi cánh kiêu ngạo uy mãnh, đội trên đầu vòng nguyệt quế vinh cao, một tay cầm Esperanza, một tay cầm ly rượu thân trong suốt đế vàng, mỉm cười cao ngạo, bên dưới là những thiên thần quỳ gối ca tụng y.

Trước mắt trở nên tối sầm, Tiêu Chiến gục xuống bất tỉnh nhân sự, chưa kịp thỏa nghĩ tò mò về vị thần ấy là ai, có phải chủ nhân sở hữu Esperanza hay không.

Nhìn từ đằng sau không hiểu sao lại khá giống với Vương Nhất Bác.

Thật kinh khủng nếu Vương Nhất Bác không phải quỷ mà là thần thánh trước đó, anh nghĩ vậy. Không còn gì kinh dị hơn chuyện kẻ làm ra những chuyện nhơ bẩn, điên rồ, bệnh hoạn không còn gì để nói với anh lại từng là thần linh tôn quý thanh sạch, được hàng ngàn hàng vạn thiên thần quỳ gối tôn kính.


...

Vương Nhất Bác mở mắt tỉnh dậy, cơn đau hành hạ từ thần lực Nefertari gây ra không còn, cơ thể trở nên nhẹ nhàng thoải mái hơn.

Người phụ nữ được sự chống lưng cả bảo hộ từ cha có khác, một đòn nhỏ nhặt trộn lẫn ma lực đen tối đã khiến hắn chịu thiệt không ít, tí nữa thì mất quyền kiểm soát cơ thể.

'Vương Nhất Bác' kia quá phiền phức, âm hồn bất tán, ngày đêm chực chờ cơ hội hắn suy yếu, đòi lại thân thể.

Thứ yếu đuối nhu nhược đòi trèo cao đứng bên cạnh thần của hắn, Tiêu Chiến của hắn, đúng là nằm mơ, ảo tưởng ngu ngốc.

Linh hồn phàm tục dám đòi tranh cao thấp với hắn, nếu không phải vì sự can thiệp của Nefertari, hắn khẳng định đã có thể xóa sổ sự tồn tại của 'Vương Nhất Bác' sạch sẽ, Tiêu Chiến từ đó sẽ hoàn toàn thuộc về hắn.

Hắn nhìn sang Tiêu Chiến bất tỉnh bên cạnh, vui vẻ thở dài.

Con thỏ ngốc này quá ngốc.

Nefertari có thể đã gây khó dễ cho hắn một phen, tuy nhiên vết thương cỏn con này chưa đoạt mạng hắn được.

Là hắn muốn xem xem con thỏ này rốt cuộc che giấu hắn cái gì, ra là đã học được vài thứ hay ho từ chỗ Nefertari. Thần lực bị phong ấn bên trong cơ thể Tiêu Chiến quá mạnh, mạnh đến mức Tiêu Chiến thân con người không thể dễ dàng khống chế điều tiết, mới sử dụng sẽ có thể tự hại bản thân nặng nề, mới dùng câu thần chú đơn giản đã đến mức bị tổn thương khí huyết hư nhược, thật đáng thương.

Nếu bây giờ để Tiêu Chiến tiếp cận được toàn bộ thần lực, anh nhất định sẽ chết.

Cơ thể con người hiện tại không đủ khả năng chịu đựng thần lực lớn đến mức hơn cả Nefertari, dựa vào ý nghĩ đã có thể giết người.

Nefertari rõ ràng không hề có ý cảnh báo Tiêu Chiến, không hề xem trọng sống chết của anh. Xem anh như con chuột bạch thí nghiệm, sống hay chết cũng được, chỉ cần thích thú quan sát ở một bên sự sinh trưởng của con vật nhỏ bé mình nuôi.

Ác ngang hắn lại còn cố ra vẻ thanh cao tử tế lắm.

Quả nhiên thiên thần bị bới lỗi là ra cả đống, khác ở cách thức hành động đối nhân xử thế của ác quỷ mà thôi, một khi chơi hệ đạo đức giả là chẳng ai dám nhận vị trí số một của họ hết.

Ngay cả hoa văn ký tự phong ấn thần lực cũng đã nổi lên trên cả lưng rõ ràng, Vương Nhất Bác thấy mà ghét, nếu hắn có thể dùng ma lực bao phủ cơ thể này thật quá tốt.

Như thế giống như Tiêu Chiến hoàn toàn thuộc về hắn. Từ trong ra ngoài đều có mùi hương dấu ấn hắn để lại, đánh dấu chủ quyền, thách thức ai dám động vào anh, hắn sẽ xé xác kẻ đó.


Thật đáng tiếc ma lực đối nghịch hại đến cơ thể com người nhiều hơn cả thần lực, làm thế không khác gì khiến Tiêu Chiến mắc bệnh ung thư, từ từ héo mòn rồi chết rũ.

Bình thường làm tình với Tiêu Chiến cũng đã khiến ma lực của hắn được lưu giữ bên trong anh, tần suất khá nhiều nên ma lực bên trong chưa tiêu biến hết, thêm vào nữa không mất mạng mới lạ.

Vương Nhất Bác đành thu lại ma lực còn ở bên trong Tiêu Chiến, hai loại sức mạnh chưa thể dung hợp cùng tồn tại trong một cơ thể, đấu đá dữ dội, không ngừng cắn xé tiêu trừ nhau, thiệt nhất vẫn là vật chủ.

Hắn thu hồi lại số ma lực kia, đồng thời khôi phục lại phong ấn, khóa ký ức về thần lực của Tiêu Chiến, đem anh quên sạch sẽ về Nefertari.

Trên lưng Tiêu Chiến đã biến mất những hoa văn ký tự phức tạp tinh tế, trở lại mảng lưng trắng trẻo mịn màng.

Nếu không phải hắn cảm nhận được thần lực Nefertari để lại trên người Tiêu Chiến, hắn cũng không cần phải giả vờ bệnh tật khó khăn hòng xác nhận những gì Tiêu Chiến đã được biết. Quả nhiên con thỏ này luôn ấp ủ mong muốn trốn thoát khỏi hắn, ghét bỏ hắn ở bên cạnh, còn dám nói dối hắn là sẽ ở bên hắn đến khi hắn chán ghét.

Hắn biết tất cả chỉ là cái bẫy của Tiêu Chiến.

Dẫu vậy hắn vẫn tình nguyện nhảy vào hố bẫy, không muốn để anh buồn lòng thất vọng. Từ đầu bản thân hành động có chút quá đáng, nên để anh vui vẻ thoải mái một chút cũng không sao, đằng nào con thỏ này cũng chẳng thể đấu nổi hắn.

Nuôi thỏ ấy mà, phải có cương có nhu, có thế thỏ mới bên mình lâu dài. Tính khí Tiêu Chiến khá giống cả mèo hoang nhỏ, áp dụng cách thức cương nhu có đủ này mới bắt được nổi anh, không lại loạn hết cả mất.

Tạm thời dời bỏ chuyện trừng phạt đã, tránh để lại hạt giống nghi ngờ bên trong Tiêu Chiến, phát sinh chuyện không hay.

Lần sau thao khóc anh gấp đôi là được.

...

Đợi tới khi Vương Nhất Bác rời khỏi phòng Tiêu Chiến mới dám lén lút mở mắt.

Vương Nhất Bác không biết ký ức của anh vốn không bị xóa hay tổn hại chút nào, cũng như Nefertari không chỉ dạy anh mà là đưa cho anh cuốn sách để anh tự tìm tòi học hỏi.

Đặc biệt là không biết được anh vốn dĩ đã nhìn thấu ra chuyện hắn giả vờ.

Bởi dù chỉ thoáng qua chốc lát, nhanh thoăn thoắt như dế chạy, anh đã thấy hắn nhếch miệng cười. Là hắn cố tình để cho thứ sức mạnh thần linh kia tùy ý ngang ngược, không thèm chống trả để xem phản ứng của anh, lừa anh ra tròng.

Hên mà chưa có liều mạng trốn, dáng vẻ cố cứu hắn chắc cũng được lòng hắn ít nhiều.

Tiêu Chiến khá chắc chắn hắn sẽ không làm hại anh, ít nhất về mạng sống tạm được bảo toàn nhờ vào sự hứng thú yêu thích hắn dành cho anh.

Ngả bài chủ sớm, đổi lại biết được thêm những vấn đề hắn có thể bị suy yếu trước sức mạnh thần thánh, hắn sợ anh biết được về thần lực, cơ thể anh đang bài xích thần lực, phải tìm cách dung hòa, chưa kể mỗi lần làm tình là sẽ để lại ma lực bên trong, đó là lý do tại sao anh vừa không thể trốn được khỏi hắn vì hắn mẫn cảm với ma lực hoặc thần lực, vừa thấy mệt mỏi đau ốm, choáng váng hậu hoan ái.

Và rõ ràng bên trong anh có thứ gì đó không phải của anh, không phải thuộc về con người, mạnh mẽ cường hãn, kiêu ngạo cuồng loạn, lại có sự hòa hợp nhẹ nhàng uyển chuyển, dịu dàng bình yên dễ chịu.

Trừng phạt có nặng mấy cũng chẳng sợ, anh sẵn sàng liều mình để tiếp cận được sự thật, muốn giết quỷ phải giết tận cùng không tha.


Tạm thời chưa tới lúc, phải tìm cách nào đấy giết hắn trong thống khổ tệ bạc nhất, sau đó có thể hả hê cười lớn, tự do muôn năm.

Sau cùng Tiêu Chiến cũng có thể rút ra kết luận, Nefertari không hẳn đồng minh đáng tin cậy, cần có sự đề phòng lớn hơn. Nếu hôm nay anh không sử dụng thần chú thử giúp hắn, bất ngờ phát hiện bị bài xích nặng nề, cơ thể chịu thương tổn, lại còn là thần chú đơn giản nhất, có lẽ anh sẽ tắt thở ngay khi thử dùng thần thuật giết người.

Vương Nhất Bác cũng chưa có biết về cuốn sách, đây vẫn xem như may mắn đi.

Tiêu Chiến tạm thở phào nhẹ nhõm, lựa chọn tiếp tục ngủ, chỉ có ngủ mới tạm phải quên đau khổ mình phải chịu đựng, mới có thể trốn tránh hiện thực cay nghiệt.

Ít ra trong giấc mơ của anh, không có ai toan tính hại anh, không có ai cưỡng bách làm đau anh, gia đình hòa thuận yên ấm, bao bọc sẻ chia khổ đau và hạnh phúc, bạn bè thật nhiều và tất cả bọn họ đều thân thiện, dũng cảm, tốt bụng, không bỏ rơi hay bán đứng anh cho quỷ dữ để đổi lại được lợi ích bản thân.

Trừng phạt có ra sao cũng kệ, anh biết thừa Vương Nhất Bác ham muốn tình dục cao thế, kiểu gì cũng đè anh ra làm hỏng mới chịu dừng.

Đến thì đến, đằng nào cũng sẽ có cách giết hắn, trước khi giết hắn còn có thể thiến hắn trả thù.

Vương Nhất Bác ở bên dưới đang nói chuyện cùng thuộc hạ, tự dưng thấy lạnh sống lưng, đột nhiên rùng mình thấy sợ sợ.

"Chủ nhân, ngài ổn chứ?"

"Không có vấn đề gì. Tự nhiên có cảm giác con thỏ ta nuôi muốn cắn nơi không nên cắn ở chỗ ta thôi."

Vương Nhất Bác lạnh lùng trả lời, hơi ngờ vực suy đoán bản thân, con thỏ ngoan nhà hắn chắc không định cắn thật đâu?

Thuộc hạ không tự chủ, lén mắt nhìn xuống thân dưới hắn chốc lát, cảm thán con thỏ hắn nói tới làm gì hung hãn được thế, nếu không cũng do hắn xứng đáng nhận lấy cả.

Thỏ ngoan thỏ hiền, thỏ hoang có hoang dã cũng hơi nóng nảy ương ngạnh xíu, chưa tới mức nhảy chồm chồm cắn cái chỗ đó được.

Nếu y đoán không sai, thỏ ở đây chỉ cái vị tâm can bảo bối hắn đang nuôi nhốt như kim ốc tàng kiều kia.

Thật xui xẻo cho con thỏ ấy, vào tay hắn kiểu gì cũng bị chơi hỏng, không điên không hận mới lạ. Cho nên nếu người anh em của chủ nhân y sau này có đứt lìa gãy đôi, tạm biệt thân chủ, vĩnh viễn ra đi, y hoàn toàn có thể hiểu được và rất thông cảm, dù sau đó y sẽ phải cầm súng báo thù con thỏ ấy vì chủ nhân cho coi.

...

Hai nguyên nhân Drop:

Một là tôi lười, cái này quý vị cũng biết rồi ấy, trừ lúc tôi bị tai nạn hoặc bận việc riêng.

Hai là do tôi quên ý tưởng, cần hít thở oxi và ăn bánh tráng nướng (vô số thực phẩm khác) để nhớ ra mới được.

Mà quan trọng có người nhắc mới viết, không nhắc tôi quên thật ấy, có khi từ chối viết tiếp, hề hề.

Đọc vui vẻ nhá, Én nghỉ dài hạn tiếp đây.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận