[ngược][bác Quân Nhất Tiêu] Thiên Thần Sa Ngã

Vương Nhất Bác từ đằng xa bàn chuyện, thi thoảng lại kiếm tìm bóng dáng Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến cật lực thu mình khỏi sự chú ý của mọi người, lẳng lặng một góc, nhàm chán dùng tạm mấy miếng bánh kem ngọt ngấy giết thời gian.

Hắn khá hài lòng.

Cứ nghĩ đến việc anh quá mức thân thiết, tíu tít vui vẻ cùng người khác hắn đã bực dọc không thôi.

Chẳng qua bộ dạng cô đơn của thỏ đã làm hắn hơi xót xót, có chút không nỡ.

Định bụng kéo Tiêu Chiến đi cạnh mình để anh bớt chán chút, tiện thể khoe khoang thiên hạ thấy đây là người của hắn, bớt tìm hắn dâng mấy thứ phàm tục thô thiển ngu muội lấy lòng hắn. Trên đời này, ngoại trừ Tiêu Chiến, chẳng có tục vật hay bất kỳ kẻ nào xứng tầm để hắn hạ cố chú ý tới.

Vậy mà hắn lại thấy Trình Thượng Nguyệt, chàng trai trẻ tuổi mang nét đẹp thanh lãnh kiêu ngạo nhưng cũng phải bất lực trước quyền thế cường hãn, cuộc sống vô vọng không lối thoát, so sánh với Tiêu Chiến chỉ có thảm hơn chứ không có ít hơn nổi, cố tình tiếp cận anh ngay dưới mí mắt hắn.

Hai người nói cười vui vẻ, lần đầu tiên sau bao ngày hắn mới thấy được nụ cười chân thật của anh, không phải cố tình diễn giả lấy lòng hắn như mọi khi.

Điều này thành công chọc hắn ghen tức phát điên, hận không thể ngay lập tức chôn sống Trình Thượng Nguyệt, lôi Tiêu Chiến trở về nhà, trói chặt anh trên giường, hảo hảo dạy dỗ, cấm anh phô bày vẻ đẹp tuyệt mỹ của mình, như đang dụ dỗ kẻ khác trở nên khát dục chiếm đoạt anh.

Hắn nghiến răng, mắt hằn lên giận dữ.

Rất nhanh, Trình Thượng Nguyệt bỏ đi, hắn đã đi tới chỗ Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến cảm nhận được sát khí lạnh lẽo phía sau, cơ hồ hóa thành tiểu thỏ run rẩy khiếp hãi trước thế lực hắc ám hãi hùng, sợ sệt căng thẳng không dám quay đầu nhìn lại.

Anh ngoảnh đầu, phát hiện hóa ra kẻ mang khí tức đáng sợ anh cảm nhận được bằng bản năng con người là Vương Nhất Bác.

"Vương tiên sinh, bàn xong chuyện rồi sao?" Tiêu Chiến cố nói bằng giọng bình thường nhất, gượng ép mỉm cười lấy lòng "Anh có muốn uống nước không?"

"Vừa nãy anh nói chuyện với ai?"

"Chỉ là một người thân thiện khác mà thôi?"

Tiêu Chiến không muốn chọc hắn nổi điên lên, anh không có sức chống chịu cơn thịnh nộ vô lý của hắn thêm bất cứ lần nào nữa. Anh thầm cầu nguyện hắn đừng lên cơn vô lý, đừng lại trói xích anh lại, đòi bẻ tay bẻ chân, giam cầm tra tấn dạy dỗ anh theo ý hắn.

Anh có thể cảm nhận được sát khí điên cuồng xung động từ hắn, Tiêu Chiến đổ mồ hôi, sợ run người, nước mắt gì đấy đều sẵn sàng chảy ra cho trận đòn sắp tới.

Nhưng khác với những gì anh tưởng tượng được ra, Vương Nhất Bác khá nhẹ nhàng hành xử, có thể do đang ở chỗ đông người nên hắn chưa thể hiện ra sự thú tính bạo ngược bệnh hoạn của bản thân. Hắn xoa đầu anh, nói tốt nhất đừng tùy tiện nói chuyện người lạ kẻo bị dụ làm việc xấu.

Anh cười lạnh.

Kẻ bệnh hoạn xấu xa, dơ bẩn hạ tiện, đê hèn, thần kinh bất ổn nhất cái chốn này ngoại trừ hắn làm gì có ai khác nữa chứ?

Vương Nhất Bác cười tà, ghé sát tai Tiêu Chiến nói nhỏ:

"Có thể anh không biết, anh trai. Cái người vừa nãy nói chuyện với anh không chỉ là trưởng phòng chiến lược kinh doanh bình thường thôi đâu. Tên nhãi ranh đấy còn là người phụ trách đường dây buôn người và nội tạng của gã tỷ phú, giỏi nhất dụ dỗ mấy tên ngây thơ dễ tin người như anh rồi bán đi đấy."

Tiêu Chiến không tin nhìn sang hắn.

"Anh có thể không tin, Tiêu Chiến. Sự thật mất lòng. Con người chỉ muốn tin những gì mình tin. Anh nên cẩn thận thì hơn. Cả bữa tiệc bẩn thỉu này chẳng có kẻ nào thực sự tử tế và trong sạch. Cái tên mặt trắng vừa nãy cũng thế."


Anh rùng mình.

Bữa ăn này thực sự nuốt không trôi nữa. Anh lẩn ra ngoài ban công, hít thở không khí, ít nhất tạm xa lánh được cái mùi quỷ dị ghê tởm của bữa tiệc xa hoa kia.

Nói thật thì anh càng ngày càng cảm thấy tuyệt vọng với cuộc sống thực tại.

"Chán sao?"

Vương Nhất Bác nói chuyện xong liền tìm tới chỗ Tiêu Chiến. Dường như chừa cho anh khoảng không tự do xíu xiu nào cũng giống như đạp vào cái mặt hắn vậy, điều đó là không được phép tồn tại.

"Không có."

"Nãy đã ăn gì chưa?"

"Tiên sinh không phải biết tôi ăn gì chưa sao?"

"Tiêu Chiến, có vẻ anh đang khó ở vì tôi đã ngăn cản anh tìm người nói chuyện?"

Tiêu Chiến nhếch miệng cười giả tạo:

"Có sao? Làm sao tôi dám chứ?"

"Nếu anh không dám làm thì ngày mai đã thành ngày giỗ của tôi."

Ý tứ rõ ràng mà nói hắn thừa biết anh có gan làm, chẳng qua hắn tự tin vào quyền thế ở bản thân, tự tin vào cả sức mạnh hắn có, kể cả Tiêu Chiến ấp ủ mưu đồ làm phản, hắn cũng không sợ. Anh cười sượng trân, giả bộ không hiểu nói hắn nghĩ lung tung, anh đã hứa sẽ bên cạnh hắn, sao dám nuốt lời đây?

Đối với hắn, chỉ cần Tiêu Chiến chịu nhận sai, khóc lóc đáng thương cầu xin hắn tha thứ một chút, hắn đảm bảo sẽ không truy cứu bất cứ cái gì hết. Hắn sẽ xem như anh đang làm mấy trò hờn dỗi tinh quái, nghịch ngợm phá phách với chút thiệt hại nho nhỏ chẳng đáng kể là bao, dạy bảo lại một tí rồi bỏ qua là được.

Đằng nào anh chạy trời sao chạy khỏi hắn nổi, kể cả Nefertari có ra mặt bảo vệ anh, muốn cướp anh khỏi tay hắn cũng chỉ có thể tức tối nghiến răng nghiến lợi, hậm hực phất áo bỏ đi, lực bất tòng tâm.

Nefertari không hẳn không muốn cứu Tiêu Chiến mà là không có quyền hạn phá vỡ ràng buộc hắn tạo ra giữa hắn và Tiêu Chiến.

Chỉ có khi Tiêu Chiến chết mới có thể chạy thoát khỏi hắn. Dấu ấn hắn để lại trên người anh chẳng phải để trưng hay làm đồ theo dõi tầm thường vô vị, nó còn là ràng buộc sở hữu của quỷ.

Mọi thứ có dấu ấn của quỷ đều thuộc về quỷ. Chủ nhân càng mạnh dấu ấn càng có nhiều quyền hạn và khả năng trói buộc kẻ bị sở hữu.

Ngoại trừ cái chết, không ai có thể đem Tiêu Chiến đi, mặc kệ đối phương có phải thánh thần.

Còn lý do tại sao không trói buộc luôn linh hồn của anh thì đó lại là câu chuyện đau lòng khác của Vương Nhất Bác. Hắn rất muốn làm thế, nằm mơ cũng muốn làm thế, chẳng qua người hắn đã yêu quá lươn lẹo, luôn đi trước hắn mấy bước, phòng trừ hắn cả gan làm điều mất nết này đã âm thầm trù tính một phen từ hàng vạn năm trước, đợi hắn phát hiện té ngửa, cáu cũng hết cáu nổi.

"Tiêu Chiến, anh muốn náo cũng được, muốn nghĩ sao thì nghĩ. Chẳng qua sự dung túng của tôi cũng phải có giới hạn, đừng đi xa quá."

"..."

Anh bế tắc.

Anh thà chết còn hơn tiếp tục yêu hắn.

Mỗi giây mỗi phút gượng ép bản thân mỉm cười cung phụng hắn anh buồn nôn ghê tởm chính mình, oán hận sâu nặng Tiêu gia bán đứng anh, căm phẫn Vương Nhất Bác thản nhiên trưng dụng mình giống như con búp bê, như tên nô lệ thấp hèn không có quyền chống đối phản kháng.


Nhưng chỉ có sống tiếp mới có thể thấy được mọi chuyện thay đổi. Sống tiếp mới có thể chính mình cải nghịch vận mệnh, đạp kẻ thù xuống khỏi đài cao. Cái gọi thiên đạo giáng thế, trừng trị ác nhân, sớm muộn ắt đến chẳng bằng chính mình cầm kiếm chiến bại sống chết với kẻ thù, cho hắn nếm mùi bị quật ngã khỏi ngai vàng hắn ảo tưởng nên.

Mặc kệ lời đe dọa rùng rợn với bao hiểm nguy chờ đợi cuối con đường, anh nhất định không từ bỏ. Không chỉ một mình Vương Nhất Bác, kể cả Tiêu gia cũng phải chết cùng anh và hắn. Có xuống địa ngục chịu khổ nhục đau đớn, anh dĩ nhiên phải kéo theo mấy cái đệm người lót lưng.

...

Vương Nhất Bác hôm nay đặc biệt buông thả Tiêu Chiến, ít nhất không phát điên mà làm gì anh. Lên giường đi ngủ chỉ có đi ngủ, tuyệt đối không có màn cởi áo làm chính sự như anh nơm nớp lo sợ nghĩ đến.

Nửa đêm, vạn vật chìm vào yên tĩnh, mộng đẹp mộng xấu đã bắt đầu làm việc. Tiêu Chiến rơi vào khoảng trắng vô tận, bóng đen dạng người mặc áo choàng lớn trùm mũ rủ xuống thần bí xuất hiện trước mặt anh, giọng gã khàn đặc như kẻ đã gào thét vô vọng quá lâu trong nhà tù cay độc lạnh lẽo, anh phải hết sức căng tai lắng nghe.

Từ gã có mùi nguy hiểm y hệt Vương Nhất Bác, tử khí lạnh lẽo vẩn vương trên người hắn, cảnh báo bất cứ kẻ phàm tục ngây thơ tự phụ nào dám bén mảng.

"Tiêu Chiến, ngươi biết gì về những kẻ không phải con người đã xuất hiện bên cạnh ngươi?"

Anh im lặng.

Anh thật hận không thể dìm đầu kẻ này xuống nước, nói ngươi bị tâm thần cố tỏ ra bí hiểm hay gì? Anh chẳng qua là gã đàn ông tội nghiệp vô duyên vô cớ bị bắt cóc, bị cưỡng hiếp, ngày đêm chịu sự tra tấn tinh thần lẫn thể xác từ một thực thể vượt xa am hiểu thông thường của người trần mắt thịt.

Kể cả thánh thần đã có kẻ chìa tay ra ngỏ ý thân thiện giúp đỡ anh, anh vẫn phải tự lực cánh sinh, vắt óc lắc đầu cố tìm ra phương thức chạy thoát khỏi móng quỷ.

Cuốn sách thần bí kia chỉ có thể cung cấp vài thông tin vụn vặt vô dụng, anh đọc hiểu nửa có nửa không, áp dụng được chút ít, còn chưa sử dụng thuần thục đủ.

Gã đã hỏi câu hỏi hết sức vô dụng vô lý, nghe đã muốn đào hố chôn sống người.

"Vương Nhất Bác vốn dĩ không phải con quỷ ác độc như thế. Hắn chỉ đang thất lạc linh hồn của hắn, bản ngã hoàn thiện của hắn. Nếu ngươi tò mò và muốn hiểu sâu hơn về Vương Nhất Bác, nắm lấy bàn tay ta, ta sẽ chỉ cho ngươi phần cội nguồn biến hắn thành con quỷ hiện tại."

Gã đưa bàn tay xương xẩu phủ ám hào quang đen đúa tối tăm, Tiêu Chiến e ngại nắm lấy, anh vốn chưa từng có quyền lựa chọn kể từ ngày Vương Nhất Bác bắt cóc anh về bên cạnh hắn.

Cả hai dịch chuyển tức thời đến khung cảnh mới, Tiêu Chiến choáng váng mở mắt ra, đập vào mắt anh là một "anh" khác toàn thân đẫm máu, so với ma cà rồng thật bi đát thảm bại, hàng loạt cây giáo đâm xuyên cơ thể mỏng manh, ghim nâng y tách y khỏi mặt đất, máu từ miệng trào ngược gương mặt đầm đìa, đôi mắt trống rỗng lạnh lẽo nhìn vào vô định ở khóe mắt rỉ máu tươi như oan hồn đau đớn rơi lệ, cả mặt trắng bệch.

Nam nhân giống anh lại chẳng giống anh.

Nam nhân có mái tóc trăng bạc thướt tha, đôi tai dài của giống tinh linh truyền thuyết cổ xưa, ăn mặc giống Hellene bên Hy Lạp cổ đại mặc áo chiton, được làm từ một vạt vải rộng, và buộc chặt trên vai bằng một cái kẹp (trâm cài). Một chiếc thắt lưng được buộc ở thắt lưng, chiều dài thân kéo dài đến gần chân giống linh mục, vận thêm áo choàng Hy Lạp cổ đại nổi tiếng nhất là móng, được làm từ một mảnh vải hình chữ nhật treo khắp cơ thể.

Phía sau lưng có sáu đôi cánh, mỗi cánh có ba con mắt lớn nhắm lại, có cái mở hờ, vô thần hoàng kim.

Người đàn ông bên cạnh ăn vận giống như hoàng gia quý tộc bên Âu thế kỷ 17, chủ đạo màu đen, phụ kiện xa xỉ, gã giống hệt Vương Nhất Bác khi hiện dạng quỷ, gã ta bật khóc giống như đứa trẻ, gầm gừ giận dữ thê lương ôm lấy xác vị thần đã ngã xuống, hắn cầu xin nam nhân trong vòng tay, bằng mọi giá hắn sẵn sàng trả, chỉ cần y trở về.

Xung quanh hoang tàn đổ nát, xác chết ngổn ngang chất thành đồng, máu chảy thành sông, cây cối xác xơ cháy đen trụi tàn.

Bầu trời đỏ máu, xuất hiện không ngừng những kẽ nứt thời không, tất cả đều mang dấu hiệu sụp đổ.

Mặt đất rung chuyển ầm ầm, nứt toạc, hố sụp đổ tràn dung nham từ lòng đất sâu kín dần xuất hiện.

Đây chính là hiện tượng tận thế, tàn khốc vô cùng đang tái hiện cho anh thấy.


"Vị thần của con quỷ đã bị giết chết bởi chính những anh em của vị thần ấy. Đây là một cuộc thanh trừng đẫm máu diện rộng, tiêu diệt hơn ba tỷ sinh mệnh đã tồn tại ở ba ngàn thế giới làm hiến tế để giết được y. Chúng ta gọi đây là Cuộc Chiến Những Người Thừa Kế.

Kẻ bị giết được định làm Thái Tử chốn thiên đường phàm nhân các ngươi ca tụng, các thần thượng cổ không thể chấp nhận kẻ đã có thân thể bị ô uế vì để Ma Thần chạm vào làm người thống trị của họ, thế nên đã hợp lực giết y."

"..."

Tiêu Chiến mở to mắt, kinh ngạc nhìn kẻ giống hệt Vương Nhất Bác đang bi thương rơi lệ, thét bào đau khổ gọi tên người yêu - Sean, im bặt, lệ khí tiêu biến, dùng chính bàn tay mình đâm ngược vào lồng ngực bản thân, mặc kệ đau đớn điên dại, móc ra vật thể đen dính nhớp máu cùng dịch tạng thể.

"Vương Nhất Bác oán giận đến mức phá nát hơn nửa Thần Giới, cho rằng bản ngã thiện lương của mình vô dụng nên đã tách ra, ném vào tận cùng vũ trụ hỗn mang. Thứ trông giống tim đấy không chỉ là mệnh của hắn mà còn là suy nghĩ
cảm xúc giống người bình thường các ngươi sở hữu, bản ngã của quỷ chính thiện lương và nhường nhịn.

Hắn đã đem tất cả toàn bộ mọi cảm xúc hắn cho là yếu đuối, một nửa linh hồn vào đó, mặc định nó là sự tồn tại vô dụng nên vứt bỏ nó. Vậy nên những gì còn lại trong hắn chỉ có những gì thế nhân nhận định một con quỷ tàn ác cần có duy nhất.

Chấp niệm cùng dục vọng.

Bảy tội nghiệt loài người.

Dâm dục, ích kỷ, tham lam, đố kỵ, lười biếng, kiêu ngạo, phẫn nộ.

Hắn đánh mất những cảm xúc nên có, chỉ hành động theo lý trí hình thành từ chấp niệm. Không tồn tại vui buồn để thấu hiểu những thứ khác như yêu thích chân thật nhất.

Ngươi, chính là chấp niệm và dục vọng của hắn."

"Tại sao?"

Tiêu Chiến lần nữa suy sụp, hụt hẫng, dường như lối thoát nào cũng không thể tìm thấy, trở thành con thú mắc kẹt trong lồng giam đầy rẫy gai nhọn, đói chết vật vã, đờ đẫn vô lực đón lấy tử vong đau đớn giày vò đày đọa. Dẫu cho có chắp tay vừa khóc vừa xin, chẳng ai tình nguyện rủ lòng thương cứu chuộc anh, lạnh lùng tàn nhẫn quay lưng để bóng tối cùng cái chết đeo bám thành công nuốt chửng anh.

Cỡn đau bất tận dai dẳng cắn xé, chỉ có cái chết mới có thể giải thoát.

Chẳng vì gì cả ngoài ham muốn với tiếc hận của mỗi người, mọi người đều là kẻ đáng thương bị quật ngã bởi định mệnh ác nghiệt đau thương, tất cả giống nhau, vậy nhưng bất hạnh của anh mới chỉ là khởi đầu, tát cả đều do những kẻ ấy lợi dụng vị thế kẻ đáng thương tội nghiệp mà đi tổn thương người khác.

Cho dù anh là Sean thì đã sao?

Anh không phải y.

Kế hoạch ác độc đang dần bước chân lộ diện dưới ánh sáng, mỉm cười kiêu ngạo đắc ý, tàn ác kéo tất cả xuống bùn lầy, vùi dập hết thảy hy vọng sự sống dưới chân, nát bấy vô vọng.

Hô hấp ngưng trệ, Tiêu Chiến đỏ hoe mắt, rưng rưng, bờ môi run rẩy, tuyệt vọng sợ hãi, bần thần ngây dại.

Rốt cuộc tại sao anh phải đi tìm hiểu những thứ điên rồ anh chẳng mong muốn được biết?

Hà cớ gì phải ép anh trói buộc bên cạnh Vương Nhất Bác, ngày đêm chịu cưỡng bách nhục nhã, phục tùng như nô lệ thấp hèn, sống còn thua cả cẩu hoang bẩn thỉu bên ngoài xã hội?

"Ngươi muốn cứu chính mình nhất định phải tìm ra 'đứa trẻ' hắn đã bỏ rơi. Tìm lại bản ngã của hắn, để hắn tỉnh dậy khỏi giấc mộng hoang đường của bản thân. Hắn vốn dĩ không xấu xa tàn độc như ngươi đang thấy, người ngươi cần giết không chỉ hắn đang hại ngươi mà còn những kẻ tham gia thanh trừng Sean hòng đoạt vị.

Ngươi đã luôn thấy được kẻ đó.

Manh mối đang nằm trong lòng bàn tay ngươi, ta hy vọng ngươi có thể thực hiện nguyện vọng của bản thân. Hãy sống sót, đừng chết."

Tiêu Chiến cười khẩy, nước mắt cuối cùng đã rơi, chua xót:

"Thà giết tôi đi còn hơn. Tôi không phải Sean. Không phải của hắn. Vương Nhất Bác rốt cuộc là cái gì? Tại sao phải là tôi? Các người là cái thá gì? Thần thánh bỏ rơi con người, tham sân si có đủ, máu lạnh vô tình, các người thực sự kẻ nào kẻ nấy đều đê hèn hạ tiện như nhau a. Quá đáng sợ, quá vô tình vô nghĩa, quá điên rồ ảo tưởng, quá tự phụ.

Ra vẻ thần bí, từng giây từng phút đều không có nỗ lực giúp tôi, là trơ mắt nhìn tôi đi vào chỗ chết quẫn bách."

Linh hồn đen ôm lấy anh, làn khói vô thực thể lạnh giá như có như không xuyên suốt cơ thể anh, vô phương ôm anh vào lòng, bất lực thì thầm.


"Ta không muốn chuyện thành ra thế này.

Là do sai lầm của ta.

Từ đầu do ta.

Chỉ đành cầu xin ngươi hãy cố gắng sống sót và vạch trần quá khứ đã bị che giấu sự thật. Còn có, hãy cẩn thận với những giao ước thề hẹn của ngươi. Ngươi có thể đang bị cuốn sâu vào những âm mưu đội lốt cứu chuộc, Tiêu Chiến."

Linh hồn đen không có cách nào lau đi nước mắt oán giận của Tiêu Chiến.

"Ở bảy thế giới phân chia, có thế giới dành cho những kẻ phạm tội nhưng được dạy bảo để thành người tử tế. Chúng ta gọi chúng là Gemma. Những kẻ ấy đại đa số là những tên tội phạm, tử thù của những người thực hiện giao ước với người như Nefertari và ngươi.

Thế giới đó không thể trốn chạy với lời nguyền bao phủ, chỉ kẻ đạt chuẩn mới được giải phóng. Chúng không bị đánh đập hay tra tấn, sử dụng nhân từ và thân thiện thuần dưỡng cùng ác mộng tội lỗi qua thôi miên cưỡng chế thức tỉnh lương tâm, dùng chúng thuần hóa kẻ tội nhân.

Dùng tội lỗi và sự đối đãi công bình sạch sẽ, hưởng dụng những điều đẹp đẽ, để chúng cảm nhận sự tốt đẹp nhất, thuần dưỡng chúng về "con người".

Phương châm kẻ đứng đầu thế giới ấy là sử dụng Gemma đã được thuần hóa thành dạng người chiến binh, dạng vũ khí di động, vì chúng sẽ vì mặc cảm tội lỗi từ lương tri mà có lòng trung thành tuyệt đối.

Tất nhiên cũng có kẻ thất bại, không thể hiểu được sự ác độc tội nghiệt mình vi phạm.

Ngươi có thể sử dụng các Gemma.

Ta có thể giúp ngươi sử dụng chúng và tìm đến kẻ cầm đầu thế giới này.

Suy cho cùng Cuộc Chiến Những Người Thừa Kế chưa từng thực sự kết thúc. Chúng sẽ và có thể đang tìm đến ngươi. Vương Nhất Bác có thể là con ác quỷ khốn nạn đê tiện, dơ bẩn đáng chết nhưng hãy để ý những gì hắn khuyên nhủ cảnh cáo ngươi, hắn có thể không sai đâu.

Cho tới khi ngươi triệu tập được các Gemma, đừng cố giết Vương Nhất Bác.

Hắn không thể chết vì chút thánh thuật cỏn con ngươi học đâu."

Tiêu Chiến thực sự tức giận phát điên lên được trước những gì mình phải tiếp nhận. Cuộc sống tù túng bẩn tưởi này cứ buộc phải diễn ra mãi, chỉ vì cái chết của Sean và những kẻ đã giết Sean.

Tất nhiên không thể bỏ qua cho chấp niệm điên khùng của Vương Nhất Bác.

Rằng anh là mảnh vỡ linh hồn của Sean để lại.

Rằng chỉ có giam cầm ép buộc anh, hủy hoại đời anh bằng những trò bệnh hoạn của hắn mới là bảo vệ anh khỏi những kẻ săn mồi điên rồ tham luyến quyền lực tối cao, ngai vị thống trị tuyệt đỉnh.

Thật nực cười.

Kẻ mù cũng thấy hắn đang viện cớ, còn anh chỉ là kẻ đáng thương không chỉ phải làm thế thân cho vị thần đã bị lãng quên bởi vạn vật, đã vậy còn phải hứng chịu mọi đau khổ trút hận từ kẻ yêu vị thần ấy đến đánh mất bản thân, cắn răng chịu đựng sự đày đọa ác nghiệt vô lý.

Bất hạnh.

Bất hạnh vô kể.

Tiêu Chiến tan vỡ.

Anh không muốn thức dậy nữa.

Nhưng anh vẫn phải mở mắt ra, đối diện với Vương Nhất Bác.

Ngay từ đầu, anh vốn dĩ không thể chạy thoát nữa rồi.

Kể từ khoảnh khắc cha anh bán anh đi, Tiêu Chiến thực sự đã không còn tồn tại, hoàn toàn bị hủy diệt vỡ nát như búp bê hỏng, chỉ còn xác chết biết đi là thế thân cho vị thần đã ngã xuống, dùng danh xưng Tiêu Chiến ở cạnh con quỷ bị vứt bỏ lại phía sau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận