Thôn Hắc Thủy, Liễu Âm.
Rặng núi ngăn chặn ánh sáng mặt trời, trong thôn có kẻ nào đó phơi mấy tấm da người, không còn chảy ra một giọt máu nào như những khối thịt heo ướp muối lâu năm.
Nhưng ngay sau đó, vật nhuyễn thể màu đen chui vào tấm da, lớp da nở ra như dính nước, thi trành lột xác hóa người.
Thôn làng vắng tanh lại trở nên sôi nổi.
"Đội trưởng, đằng kia..."
Người đàn ông trẻ tuổi mặc đồ rằn ri nhìn qua ống nhòm quân dụng với vẻ kinh hãi, lồng ngực cậu ta không ngừng rỉ máu tươi, quân phục cũng nhuốm máu sậm màu.
"Đừng bộp chộp." Người đàn ông được cậu ta gọi là đội trưởng khẽ nhắc.
Một tháng trước, họ mất liên lạc với thế giới bên ngoài sau khi đến núi Âm làm nhiệm vụ, trực giác mách bảo nơi này không ổn, anh ta bèn dẫn đội ra ngoài.
Thế nhưng bất kể đi về hướng nào thì họ cũng đều vòng trở về nơi cũ, trong quãng thời gian ấy, họ đã bị thi trành tấn công mấy lần, một đội mười hai người nay chỉ còn hai người sống sót.
Đúng lúc này, một chiếc xe du lịch đủ màu xuất hiện từ phía quốc lộ Bàn Sơn và đỗ trước cổng thôn.
"Đến nơi rồi." Lý Trạch mở cửa xe.
Tạ Kiều bước xuống.
Không khác với hình ảnh trên mạng, thôn Hắc Thủy tọa lạc lại vị trí sâu nhất núi Âm, khoảng trời tren thôn bị rừng cây xung quanh che khuất.
Chắc hẳn hôm nay là ngày họp chợ trong thôn, từ cổng thôn đã nghe tiếng rao hàng vọng tới.
"Vào xem thôi."
Tạ Kiều nói với mọi người.
Dứt lời cậu cảm thấy túi mình nặng trĩu.
Cúi đầu ngó xuống, Ni Ni đã bay vào túi bên phải, còn Bé Đá thì nhảy vào túi áo bên trái chiếc hoodie của cậu.
Cậu thì cũng không có vấn đề gì, cả hai đứa cộng lại không bằng nổi quả xoài ấy chứ, nhưng Ngu Hàn Sinh cạnh cậu lại liếc hai nhóc với ánh mắt lạnh lùng.
Hai đứa nhóc mình nhuốm màu sơn đành phải ấm ức rời khỏi túi áo cậu, bay vào mũ Lý Trạch ngồi.
Ngu Hàn Sinh dời mắt như không có chuyện gì xảy ra, rồi nói với Tạ Kiều: "Đi thôi."
Tạ Kiều:...!
Cậu bèn nối gót.
Tiến vào thôn Hắc Thủy, một phiên chợ dài miên man hiện ra trước mắt, trong chợ bày vô số các sạp hàng, có sạp thủ công mỹ nghệ, có sạp thịt ướp,...!có cả sạp đồ ăn vặt phong phú, không hề có dấu vết của khủng hoảng và bất thường.
Mọi người tách nhau đi thăm chợ.
Tạ Kiều lần theo mùi thịt đến trước một gian hàng: "Cho em một phần với ạ."
Chủ gian hàng là một người đàn ông trung niên ngoài bốn mươi với lớp da nhăn như vỏ cây, có lẽ là bởi lao động vất vả.
Cậu hỏi Ngu tiên sinh: "Ngu tiên sinh, anh có muốn một phần không?"
Ngu Hàn Sinh tiến sát gần cậu, cúi đầu bình tĩnh nói thầm: "Nấu bằng xương người em còn muốn ăn không?"
Cái tay sắp trả tiền của cậu tức thì khựng lại, nhìn cục xương rướm máu quay cuồng trong nồi nước sôi trào mà bàng hoàng chấn động, sau đó cậu xoay người bỏ đi trước mặt chủ gian hàng, một cách cực kỳ trấn định.
Thấy sắc mặt cậu tái mét, Ngu Hàn Sinh liền nắm bàn tay khẽ run rẩy của cậu.
"Ngu tiên sinh, anh cũng sợ sao?" Tạ Kiều vuốt ngực trong kinh hãi, nhỏ giọng hỏi.
Ngu Hàn Sinh hơi im lặng, rồi "ừ" với cậu.
Đúng lúc này hội Lý Trạch đi qua chỗ hai người, nghe được câu trả lời của cự xà mà muốn mù cả mắt.
Tay cự xà rõ ràng đi ra từ hài cốt, thế mà đứng trước mặt Tạ Kiều lại làm bộ như động vật có nguy cơ tuyệt chủng vừa xổng ra ngoài sở thú.
Tạ Kiều không biết nỗi ai oán của Lý Trạch, cậu cũng nắm lấy tay Ngu Hàn Sinh, cố gắng cho giọng mình đừng run rẩy quá: "Vậy anh đừng sợ, em nắm tay anh."
Nói đoạn cậu cảm nhận được Ngu tiên sinh còn cầm tay chặt thêm nhiều nữa.
Cậu không dám tiếp tục đi ngắm nghía các gian hàng khác, mà chỉ lấy dũng khí quan sát xung quanh.
Mọi người trong chợ mang đến cho cậu một cảm giác quái gở, nhưng cậu lại không thể gọi tên được nguồn gốc của thứ cảm giác này.
Cho đến khi tới đầu cuối chợ rốt cuộc cậu mới nhận ra, da mặt người ở đây đều nhăn nhúm, như loại vỏ cây bị đem đi rửa sạch rồi phơi khô, ngay cả trẻ con bảy, tám tuổi cũng có làn da kỳ lạ ấy.
Điều này gợi lên một khả năng đáng sợ.
Trong phiên chợ không một ai là người.
Cậu thấy Ngu Hàn Sinh đang quan sát cảnh vật, đột nhiên nghĩ bình thường Ngu tiên sinh hiếm có dịp ra ngoài, quý hóa lắm mới được một hôm mà lại phải dấn thân vào nguy hiểm, cậu ân hận mà nói:
"Nếu anh thích du lịch thì lần tới em chọn nơi tuyệt trần rồi mình cùng đi nhé."
Ngu Hàn Sinh nhìn Tạ Kiều chăm chú: "Được."
Lời hắn chưa nói hết lại là, hắn sẵn sàng đến bất cứ đâu, chỉ cần có Tạ Kiều bên cạnh.
Lúc này Lý Trạch đang bị hai đứa nhóc nhõng nhẽo đòi nhà gỗ nhỏ, mà Linlin cũng lay vạt áo Lý Trạch, chỉ vào một cái bể cá to.
Lý Trạch không ngờ thôn Hắc Thủy lại lạc hậu đến thế, trả tiền qua mã QR cũng không được, cậu ta chỉ mang năm trăm tệ tiền mặt, mà còn tức Hạ Giản nên không muốn xuống nước mượn tiền.
Thế là cậu ta đành phải mặc cả với chủ quầy hàng: "Bốn trăm tám một bể cá không phải là hơi đắt hả ông anh?"
Chủ quầy cũng là một người dễ tính: "Thế chú muốn trả bao nhiêu?"
"Tám mươi nhé?" Lý Trạch hỏi.
Chủ quầy bị da mặt Lý Trạch làm cho bàng hoàng, hồi lâu mới thốt ra lời từ chối: "Không bán."
"Một trăm tám mươi?"
"Một trăm tám mươi lăm? Ông anh không bán là tôi đi đấy."
"Ông anh không bán thật đấy à?"
...!
Chủ quầy phiền phát bực, thân thể đen ẩn dưới lớp da người vô thức lòi ra một góc, nhưng lại nhanh chóng thu về.
Ngu Hàn Sinh dừng bước.
Arcus cũng nhìn sang phía Lý Trạch.
Lý Trạch mềm nắn rắn buông mà ép giá thành công, cậu ta xách hai căn nhà gỗ cỡ, nhỏ dẫn theo Linlin đang vui vẻ tự ôm bể cá của mình cùng tụ họp với mọi người.
Chắc hẳn trong thôn sẽ có loại hình du lịch nông nghiệp, cậu ta đã sẵn sàng để đặt chỗ rồi đây, đợi cơm nước xong xuôi rồi lại tiếp tục đi thưởng ngoạn.
Nhưng đến chỗ mọi người, cậu ta lại bị lời nói của Arcus dọa cho choáng váng.
"Thi trành tập hợp ở đây làm gì nhỉ?" Arcus xoa cằm, "Không còn được nổi mấy người sống sót."
Không chỉ là Lý Trạch mà Hạ Giản cũng kinh hoàng: "Đây không phải...!đi dã ngoại à?"
"Dã ngoại mà." Succubus soi gương tỉa tót lại dung nhan, "Tiện tay xử lý thi trành tí, không biết đồ trang điểm này có bị nhòe không."
Hạ Giản:...!Hình như đấy không phải là trọng điểm.
Hạ Giản hít thở sâu, cậu ta cứ tưởng mình đến để làm một tour tham quan phiên chợ trong ngày chứ.
Ai ngờ định nghĩa dã ngoại lại khác nhau theo từng đối tượng, hóa ra cậu ta vừa chạy xe về thẳng ổ thi trành!
Lý Trạch cũng không dỗi Hạ Giản nữa, hai con người duy nhất trong đoàn chỉ có thể nương tựa vào nhau.
Tạ Kiều yên lặng nghĩ về lời Arcus vừa nói, chiếm một thôn làng hẻo lánh không giống với tác phong phách lối của đám thi trành.
"Anh có mấy nhóc thi trành phải không?" Tạ Kiều bỗng hỏi.
Arcus hiểu ý cậu, hắn thả một con thi trành nhỏ và tròng lên cổ nó một sợi dây trong suốt: "Qua điều tra đi."
Nhóc thi trành run rẩy bò về hướng chợ.
Khác với sự thận trọng khi đối mặt cùng bọn họ, sự xuất hiện của nhóc thi trành hoàn toàn không gây chú ý.
Arcus nhắm mắt, kết nối giác quan với nhóc thi trành, một lát sau hắn đột ngột mở mắt: "Là đàn tế!"
"Chúng muốn đánh thức vua của chúng dưới lòng đất."
Succubus không thích động não, đôi cánh bằng xương hiện lên sau lưng nàng, nét mặt nàng trở nên nghiêm túc, nàng nói vẻ căm ghét thi trành: "Vậy thì giết sạch."
Cuối cùng Hạ Giản cũng hiểu vì sao những người này lại coi đây là một buổi dã ngoại, mà nói đúng hơn, đây phải là một cuộc đi săn.
Chật vật mãi Tạ Kiều mới lên dây cót tinh thần bước vào chợ thi trành, lúc cậu chuẩn bị ra tay với con thi trành gầy yếu nhất, thì Ngu Hàn Sinh đã vặn cổ nó tan tành.
Chỉ trong chốc lát, đám thi trành ở chợ không một ai sống sót.
Sách sưu tầm hối hả hấp thu sương xám, giá trị ngoài bìa sách không ngừng tăng cao cho tới khi đạt một con số.
190 000/ 10 000.
Điều này có nghĩa là Tạ Kiều có thể sử dụng sức mạnh của sinh vật sưu tầm mười chín lần, cậu cất sách và đi theo Arcus đến đàn tế.
Đàn tế xây dưới lòng đất.
Từ từ đi xuống qua lối vào, mọi người mới nhìn thấy rõ khoảng đất dưới thôn đã bị khoét rỗng, đàn tế màu đen loáng thoáng hiện ra.
Thôn Hắc Thủy cũng ở tại Liễu Âm, khả năng cao đây là bút tích của 'Lam Tề' để lại, nhưng kế hoạch vẫn được tiến hành ngay cả khi nó chết đã chứng minh giá trị và sự tỉ mỉ của kế hoạch này.
Tạ Kiều bỗng cảm giác 'Lam Tề' bị chôn theo cùng quá nhiều bí mật, so với các đồng loại của nó, nó tiếp cận tâm trí con người hơn cả thảy.
Cậu ngăn mình nghĩ sâu để tập trung bước xuống.
Không biết vì sao càng đi xuống tim cậu càng đập mạnh, khiến cậu phải xoa nhẹ lồng ngực mình.
- --- mạnh một cách bất thường.
"Phía dưới có nguy hiểm." hồn ma chắn trước mặt cậu.
Tạ Kiều nhìn sang, đàn tế tròn đen cuốn theo sương mù dày đặc, máu chảy thành hào với mặt nước sẫm màu bao quanh đàn tế.
"Đàn tế đã bắt đầu hoạt động." Arcus bỗng nói giọng trầm trọng, "Hoàn toàn không thể đến gần, cần phải nghĩ biện pháp khác."
Arcus vừa dứt lời, Ngu Hàn Sinh đã đến bên đàn tế.
Xà ảnh khổng lồ sau lưng Ngu Hàn Sinh ánh xuống nền đất, hắn đặt tay lên đàn tế, đàn tế tức thì tan thành tro bụi trong khi hắn chẳng nhíu mày lấy một lần.
Arcus:...!Coi như ta chưa nói gì đi nhé.
Ai nấy đều thở phào, ngoại trừ hồn ma chậm rãi cúi đầu như chôn sâu một nỗi niềm lo lắng.
Tạ Kiều báo cảnh sát khi quay lại cổng thôn, người tiếp máy vẫn là viên cảnh sát hôm qua từng nghe cậu: "Chào anh cảnh sát, tôi vẫn gọi điện vì chuyện ở thôn Hắc Thủy hôm qua."
"Đừng lo."
Vẫn là câu trả lời quen thuộc.
"Tôi vẫn hy vọng bên anh có thể cử ai đó đến xem tình hình." Tạ Kiều siết điện thoại.
"Chúng tôi đang ở ngay thôn Hắc Thủy đây." Viên cảnh sát nói với giọng tỉnh táo, "Anh không cần lo cho an toàn của thôn Hắc Thủy."
Tạ Kiều nhìn thôn làng không một bóng người sau lưng, giờ cậu đã có thể chắc chắn kẻ đầu kia điện thoại chỉ là một con thi trành đội lốt người.
Cảm giác sợ hãi dấy lên trong lòng cậu.
Dưới lớp da người chưa chắc đã là người.
Cùng lúc đó tại sườn núi đối diện cổng thôn, hai bóng người thương nặng muốn đi cứu đoàn du lịch vô tình lạc vào hang ổ thi trành.
Họ trầy trật leo đến lưng chừng núi thì mới nhận ra đoàn khách không chỉ không thiệt mạng, mà còn bình an và sạch sẽ lên xe trở về, diễn biến kỳ lạ ấy khiến hai người không khỏi chấn động.
Chiếc xe sặc sỡ bỗng khổng lồ hơn dưới ánh nhìn của họ.
Và sau đó, thiết bị truyền tin vẫn luôn mất sóng lại bỗng chạy ngon ơ, hai người tự vực tinh thần, báo cáo vị trí của mình.
*
Tạ Kiều về đến nhà khi đã bảy giờ tối.
Điện thoại rung lên, cậu thấy có thông báo mới.
- ------ vụ án hình sự quan trọng của thôn Hắc Thủy được giải quyết sau cuộc gọi báo án của một công dân họ Tạ, cảnh sát bắt giữ hơn một trăm nhân viên liên quan đến vụ án, đồng thời phát hiện bảy thanh thiếu niên may mắn sống sót bên trong hầm ngầm, trong đó có một bạn trẻ còn đang vote cho thần tượng Tạ Kiều khi được mọi người phát hiện.
Dưới bài báo là vô số bình luận.
[trứng xào cà chua] mỗi lần đọc được tin thế này là thấy bất lực quá, khổ thân Liễu Âm không được bình yên.
[bánh dứa] bạn trẻ ngồi vote kia cũng gan thật đấy, đừng bảo công dân họ Tạ nhiệt tình chính là Tạ Kiều luôn nhé?
[một tí tẹo tèo tẹo] bác nghĩ nhiều rồi, Tạ Kiều vẫn đang quay phim ở Biên thành mà.
Succubus cũng đọc được tin tức, nàng vừa đắp mặt nạ vừa trêu ghẹo: "Đi vì fan hả, cậu chiều fan đáo để."
Tạ Kiều gật đầu không chối.
Mà cảnh tượng này vừa khéo bị Ngu Hàn Sinh bắt trọn.
Tạ Kiều lên tầng với Ngu Hàn Sinh.
Lên đến tầng cần đến thì tự dưng Ngu Hàn Sinh đi trước cậu dừng bước, hỏi giọng bình thản: "Em không chiều tôi ư?"
Không biết có phải ảo giác không mà Tạ Kiều lại nghe mơ hồ đôi điều ấm ức.
Cậu trả lời ngay lập tức: "Tất nhiên là em chiều anh nhất."
Ngu Hàn Sinh xoay người rồi đứng im mà nhìn cậu, đoạn hắn khẽ xoay đầu, rõ ràng là muốn được thơm.
Tạ Kiều nhón chân hôn chụt lên má Ngu tiên sinh một cái.
Cậu thanh niên với chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình, làm hắn có thể thu trọn xương quai xanh và vị trí thấp hơn của cậu vào tầm mắt qua phần cổ áo.
Ánh mắt thoáng dừng, yết hầu chuyển động, hắn không nói năng gì.
Mà thấy hắn không nói năng gì, Tạ Kiều đành phải nhón chân thơm thêm một cái, rồi hỏi: "Được chưa nào?"
Ngu Hàn Sinh dời mắt: "Chưa."
"Vậy thì thế nào mới được đây hở Ngu tiên sinh?" Tạ Kiều vừa hỏi vừa trực đứng thẳng người.
Nhưng gót chân cậu còn chưa chạm đất, tay đã bị đối phương nắm lấy, lần xuống, xuống đến khi sờ trúng thứ gì nóng rẫy.
Đầu óc cậu tức thì đình trệ, khi cậu còn đang cố hiểu xem đó là cái gì, thì đã nghe Ngu tiên sinh thầm thì bên tai cậu: "Cứng mất rồi."
______
Tác giả có lời;
Anh rắn làm nũng vẻ lạnh tanh.
#Ai cũng có trách nhiệm bảo vệ động vật có nguy cơ tuyệt chủng#
.