Tạ Kiều vâng một tiếng với vẻ luống cuống, chưa có kinh nghiệm chăm sóc người say rượu nên cậu chỉ biết dìu Ngu Hàn Sinh vào phòng cậu trước mà thôi.
Người hắn có mùi rượu không sao tan được, Tạ Kiều đỡ hắn vào phòng tắm: "Anh có tự tắm được không?"
Ngu Hàn Sinh hơi cụp mắt xuống, từ tốn nói: "Không."
Tạ Kiều có phần rầu rĩ, Ngu tiên sinh quả là say khướt rồi, cậu đành phải nhắm mắt đưa tay cởi cúc áo cho Ngu tiên sinh thôi vậy.
Chiếc cúc thứ nhất,
Chiếc cúc thứ hai,
...!
Đến khi chạm đến chiếc cúc cuối cùng, cơ bụng săn chắc của người đàn ông loáng thoáng hiện ra làm má cậu đỏ bừng, tay cởi cúc cũng run lên chút ít.
Cậu cởi vội cho xong rồi xoay người lập tức: "Hay, hay là anh tự tắm nhé."
Nhưng Ngu Hàn Sinh lại ôm cậu từ phía sau, tựa đầu lên cổ cậu mà phả ra hơi thở nóng bỏng đầy quyến rũ: "Em giúp tôi mà."
Tạ Kiều đánh trống ngực ghê gớm lắm, có lẽ là tại giọng nói của Ngu Hàn Sinh mê hoặc quá nhiều, khiến cậu cứ thế mơ mơ màng màng mà nhận lời trong vô thức.
Hoàn hồn tỉnh lại cậu đã thấy mình bị dồn vào góc phòng tắm, vòi hoa sen đang mở, làn nước ấm mân mê mái tóc rồi trượt dài xuống thân qua cổ áo cậu.
Sau đó áo cậu bị nước thấm ướt nhòa và trở nên trong suốt, khiến nước da nõn nà ẩn hiện dưới lớp sơ mi, thậm chí cả nốt ruồi dưới xương quai xanh cũng hiện lên thấy rõ.
Rõ ràng là cậu tắm cho Ngu tiên sinh cơ mà, sao đảo mắt cái cậu đã thành người được tắm.
Cậu bị áp cứng lên góc tường không đường trốn thoát, mà Ngu tiên sinh thì bắt đầu hôn cậu----
Đầu tiên hôn lên mi mắt nhắm nghiền vì nước chảy rì rào, sau đó là bờ môi ấm áp, cuối cùng là cái cổ cao trắng ngần của cậu.
Dường như muốn để lại dấu ấn của hắn lên cơ thể cậu, cậu chẳng nghĩ được gì, cứ để cho Ngu tiên sinh lật người cậu lại mà áp cậu sát vách tường lạnh lẽo.
Cùng với đó là nguồn nhiệt không thể nào coi nhẹ, cũng chính nguồn nhiệt này đã đánh thức cậu, khiến cậu chợt dứt khoát đẩy Ngu tiên sinh và nghiêm túc nói: "Uống say thì cần phải nghỉ ngơi cho khỏe."
Ngu Hàn Sinh nhìn cậu chăm chú, cất giọng khàn trầm: "Tôi không say."
"Ma men nào cũng bảo mình không say." Tạ Kiều bình tĩnh đưa khăn tắm cho Ngu Hàn Sinh, sau đó ra ngoài dưới ánh nhìn của hắn.
Ra ngoài, cậu xoa xoa khuôn mặt nóng rẫy của mình, rồi hít sâu một hơi, chuẩn bị xuống tầng hâm cho Ngu tiên sinh một cốc sữa.
Dù sữa không giúp giải rượu, nhưng một cốc sữa ấm trước khi đi ngủ sẽ hỗ trợ vào giấc nhẹ nhàng hơn, ai ngờ cậu vừa mở cửa đã nghe tiếng Ngu tiên sinh nói phía sau lưng: "Không được đi."
Cậu lập tức cảm giác Ngu tiên sinh hiểu lầm mình muốn sang phòng khác ngủ, liền vội vàng giải thích: "Em đi hâm cho anh một cốc sữa, uống buổi tối tốt lắm."
"Không cần."
Ngu Hàn Sinh nhấc mắt.
Tạ Kiều đành phải quay lại, sấy khô tóc rồi lên giường tắt đèn phòng, chỉ để le lói một ngọn đèn ngủ phía đầu giường.
Cậu cũng quen ngủ một mình nên sợ sẽ chiếm chỗ Ngu tiên sinh, thế là cậu bèn bọc chăn nằm dịch sang mép giường bên trái.
"Lại đây."
Ngu Hàn Sinh nói sau lưng cậu.
Cậu lại nhích sang bên phải, cậu tự thấy mình đang nhích một quãng rộng lắm rồi, nhưng mà Ngu tiên sinh trông vẫn không hài lòng ghê gớm.
Ngay sau đó, Ngu tiên sinh ôm cậu vào lòng.
Cậu bất giác thả nhẹ nhịp thở, vậy mà người ôm cậu lại chỉ nhắm mắt một cách rất đương nhiên.
Tạ Kiều cũng từ từ nhắm mắt, nhưng cậu không sao ngủ được.
Cậu lại mở mắt ra, quay đầu nhìn hắn.
Ngu tiên sinh ngủ rồi.
Phần tóc lòa xòa rủ xuống che khuất cặp mắt dài của hắn, hàng mi dày phủ bóng, bờ môi mím chặt khe khẽ giương cao.
Nhìn Ngu tiên sinh ngủ an lành, Tạ Kiều chợt nghĩ Ngu tiên sinh không cần uống sữa cũng có thể đánh một giấc mộng đẹp, bảo sao Ngu tiên sinh lại từ chối uống, nhưng mà không biết anh ấy mơ thấy gì.
Khi cậu toan nhắm mắt chìm vào giấc ngủ thì bỗng nghe có tiếng gọi khẽ bên người: "Tạ Kiều."
Trong giấc mộng của Ngu tiên sinh.
- ---- có cậu.
Trái tim cậu đập rất nhanh, đợi hồi lâu mới nguôi ngoai đi bớt, cậu cũng ôm lấy eo Ngu Hàn Sinh như muốn đáp lại lời gọi ấy.
Cậu thích Ngu tiên sinh quá đi thôi.
*
Một tuần trước khi hoàn thành [Tận thế], Tạ Kiều nhận được thù lao tám triệu, dù không thể so sánh với Lam Mông nhưng cậu vẫn mừng rơn.
Bởi thế có nghĩa là cậu đưa được thần lùn ra ngoài rồi.
Cậu dành thời gian đưa thần lùn ra rồi nhờ Arcus dẫn bọn họ về nhà.
Với sự hướng dẫn của Arcus, một bầy thần lùn cầm xẻng, thân chưa cao đến đầu gối lục tục bước vào nhà mới.
"Tất cả phòng tầng hai đều trống." Succubus thì ngồi sofa ôm bim bim nói, "Mọi người có thể ở đấy."
Thủ lĩnh thần lùn vội vàng từ chối: "Tôi sợ độ cao."
Chúng Thần lùn còn lại cũng rối rít gật đầu.
Succubus:...!mới tầng hai thôi mà.
Chúng thần lùn đã quán triệt tư tưởng có làm mới có ăn, vừa đến chưa được bao lâu đã giở sở trường, cả buổi chỉ để đào phòng ở cho mình dưới lòng đất.
Bầy mèo cũng có mặt.
Chúng chưa thấy thần lùn bao giờ, liền thậm thà thậm thụt ngoài cửa tầng hầm mà liếc trộm, rồi chẳng may bị một thần lùn nhỏ ra ngoài bắt quả tang.
Bầy mèo nhỏ: (⊙ω⊙')
Thần lùn nhỏ quệt trán: "Chúng tôi đang làm việc, các bạn ra chỗ khác chơi đi."
Bầy mèo meo một tiếng, chúng cũng có việc đàng hoàng nhé, có phải chơi đâu.
Thế là bầy mèo rầm rộ lên mặt đất tha thẻ nhân viên của chúng xuống, kiêu ngạo xếp hàng khoe với chúng thần lùn.
Có mấy nhóc dragon li còn kéo theo cả tay nải, để khoe 'lương' với chúng thần lùn.
Thần lùn nhỏ không hiểu bầy mèo vừa cho mình xem cái gì, nhưng nó chỉ có mỗi một chiếc xẻng bé xíu, nó đành phải nhụt chí cúi đầu.
Bầy mèo rời đi trong hãnh diện.
Vòng đấu đầu tiên giữa bầy mèo và thần lùn: mèo 1-0.
Cùng lúc đó ở Liễu Âm, 427 đang nấp trong góc khuất quan sát một cửa hàng tiện lợi sáng bảnh mắt ra rồi mà chưa chịu mở cửa.
Cuối cùng nó hóa thành một bãi bùn đen chui qua khe cửa.
Nó thích ăn bánh trứng của hàng này, ngày nào cũng phải làm một chiếc, thế mà hôm nay chủ cửa hàng không mở.
Nó chui vào trong.
Trên quầy, chủ cửa hàng mặc đồng phục màu lam xoay người, nở nụ cười cứng ngắc: "Cuối cùng mi cũng tới."
427 lùi về sau một bước.
"Ta tìm mi mãi không được, chỉ đành đến đây, tìm được đồ Abel để lại rồi chứ?"
427 hóa thành hình người màu đen: "Chưa."
"Chắc chắn Lam Mông đang giữ, nếu không thì sao ban đầu Abel không cho chúng ta động vào nó?"
"Anh ta không giữ." 427 thở dài, "Thứ đó nằm trong tay Tạ Kiều, tôi sẽ đi lấy."
"Cho mi một cơ hội cuối cùng."
427 xoay người, bỗng nói một câu không rõ tâm trạng: "Bánh trứng chú ấy làm rất ngon."
"Mi bảo thân thể mới này à? Ăn cũng ngon nữa."
427 khựng lại.
"Số 427, đừng nói mi bị ảnh hưởng bởi tư tưởng của Abel đấy, nó hoàn toàn sai, nên nó mới chết."
427 lại hóa thành bãi bùn lỏng: "Không phải."
Chỉ là nó không được ăn bánh trứng ưa thích nữa.
Nó cảm thấy hơi buồn.
*
Phim điện ảnh đóng máy khi vào hè.
Tạ Kiều vẫn luôn hỏi thăm tin tức về Trần Nhược Sương, nhưng chẳng khác nào đá chìm đáy biển.
Sau khi quay [tuổi trẻ trong mưa] cô như biến mất khỏi vòng giải trí, cô thậm chí còn không tham dự lễ trao giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, nghe đạo diễn Khương bảo thì cô ở nhà nghỉ ngơi.
Chuyện này không thường gặp ở một nữ diễn viên đang trên đà phát triển, khiến cậu càng thêm nghi ngờ.
Cậu tạm biệt đoàn làm phim, xách hành lý, từ Hải thành thị ven biển- nơi quay cảnh ngoài trời- lên máy bay về Biên thành.
Cậu không biết người hâm mộ đang thảo luận về việc tiếp máy bay trong nhóm.
[bánh dứa] có ai ở Biên thành hoặc vùng lân cận Biên thành không ạ, Tạ Kiều về rồi em muốn ra sân bay đón, nhưng nếu chỉ có mình em thì không hay lắm.
[bánh sô-cô-la Star Cup] mình mình mình! Mình ở ngay khu Tây Thành, cách sân bay có nửa tiếng thôi.
[coca đá] mình ở Liêu thành bên cạnh, lái xe đến lúc nào cũng được, mình lo được biểu ngữ với áp-phích tiếp ứng nhé.
Trong lúc người hâm mộ nhao nhao đăng ký tham gia, thì một chậu nước lạnh tạt phắt lên đầu họ.
[hậu viện hội chính thức của Tạ Kiều] đừng làm việc vô nghĩa.
Trưởng fanclub đã lên tiếng, người hâm mộ lập tức tỉnh ngộ, kiểm điểm về hành động của mình.
[khâu nhục mai thái] Tạ Kiều quay phim về sẽ rất mệt, thôi thì chúng mình bớt làm phiền cậu ấy, chẳng thà đóng góp thêm mấy vé xem phim trong ngày công chiếu thì hơn.
[cưỡi gấu trúc đi học] ừ chứ đi tiếp máy bay vừa vất vả vừa làm ảnh hưởng đến trật tự sân bay, trưởng fanclub suy nghĩ chu đáo hơn bọn mình nhiều.
[sinh tố dưa hấu] thế thôi vậy, mong Tiểu Tạ về nhà nghỉ ngơi sớm, hóng phim điện ảnh mới.
Trong phòng họp tại Biên thành, Ngu Hàn Sinh tắt điện thoại, rời đi.
Mọi người trong phòng nhìn nhau, hiếm khi sếp Ngu rời đi giữa giờ như vậy, sếp không hài lòng phần nào không biết.
Lý Trạch và Hạ Giản cũng đưa mắt nhìn nhau.
Còn có thể là vì sao được nữa, dĩ nhiên là vì Tạ Kiều trở lại rồi.
Lý Trạch hắng giọng một tiếng rồi tiếp tục chủ trì cuộc họp.
Tạ Kiều xuống máy bay ở Biên thành, cậu và Phương Hòa mỗi người kéo va li.
Vốn đang cúi đầu xem điện thoại, nhưng cảm giác đc điều gì đó khiến cậu bỗng ngẩng đầu nhìn thẳng, để rồi trông thấy Ngu Hàn Sinh đứng giữa đám đông phía xa xa.
"Anh Phương anh cứ về trước ạ." Cậu nói với Phương Hòa, "Có người nhà đến đón em."
"Ừ thế anh đi trước, về nhà nhớ báo nhé."
Tạ Kiều gật đầu.
Lúc này Phương Hòa mới xách hành lý rời đi.
Cậu hít một hơi thật là sâu, rồi rẽ đám đông tiến về phía Ngu Hàn Sinh, nuốt nước bọt: "Ngu tiên sinh, sao anh lại tới thế?"
Ngu Hàn Sinh rũ mắt: "Đến đón em."
Tạ Kiều hơi ngẩn ra đôi chút, bởi vì cậu đã thuộc làu làu phố xá Biên thành rồi, nếu mà khỏe thì còn đi bộ về không cần xem bản đồ ấy chứ, cậu không nghĩ Ngu tiên sinh lại dành thời gian đến đón cậu như thế.
Người ta thì được người hâm mộ tới đón, mà cậu thì có Ngu tiên sinh tới đón, Ngu tiên sinh cũng có thể coi như là một nửa người hâm mộ rồi.
Nghĩ tới đây, cậu mở ba lô lấy ra một tấm poster phim, muốn ký tên trêu trêu Ngu tiên sinh một tí.
Cậu vốn định viết tên mình thôi, nhưng lúc đầu bút chạm xuống mặt giấy bóng loáng thì lại chợt đổi ý, xoay đầu bút, viết xoèn xoẹt mấy chữ lên trên.
- ---- cục cưng bé bỏng của anh.
Ngừng bút, cậu cố tỏ vẻ bình thản mà đưa Ngu tiên sinh: "Đón em vất vả rồi, tặng anh chữ ký nha."
Ngu Hàn Sinh nhận tấm poster.
Trên tờ poster, chàng trai trẻ tựa lên chiếc tàu điện ngầm bỏ hoang, đeo tai nghe và nhắm mắt, tạo nên một bức họa yên tĩnh lạ thường.
Rồi hắn chậm rãi dời mắt nhìn dòng chữ rồng múa phượng bay của Tạ Kiều.
Lúc viết ra thì không đỏ mặt, lúc Ngu tiên sinh đọc thì lại ngượng chín người, cậu vội giải thích một cách giấu đầu hở đuôi: "Em viết đại thôi á."
Ngu Hàn Sinh "ừ" hời hợt, rồi bước lại gần cầm va li cho cậu.
Tạ Kiều thở phào một cái, nhưng chưa kịp thở hết ra thì đã nghe Ngu Hàn Sinh kề tai cậu mà nói: "Cục cưng bé bỏng của anh."
______
Tác giả có lời:
Anh rắn nào có đơn giản là 1/2 fan
Thân là trưởng fanclub, không cho các fans được đến đón idol thì thôi, đây lại còn lén lút tự đến đón.
#xin ngừng lạm dụng hào quang nam chính#
.