Tạ Kiều nhíu mày, Tiêu Tử Kỳ hôm nay không giống ngày thường, nhìn về phía phó đạo diễn Lý, cậu lại thấy nét mặt anh ta thoáng xiêu lòng.
Quan hệ giữa Tiêu Tử Kỳ và phó đạo diễn Lý không tệ.
Cậu cũng không nôn nóng biện minh, trái lại chỉ nói: "Cảm ơn anh đã quan tâm đến quan hệ giữa tôi và tổng giám đốc Ngu, dù sao đi nữa, tài năng mới là quan trọng nhất."
Phó đạo diễn Lý lấy làm ngạc nhiên, đánh giá bằng tài năng? Nhưng xem lý lịch của Tạ Kiều, anh ta không cho rằng một người mới dấn thân vào nghề diễn chưa được hai tháng lại có thể làm tốt hơn Tiêu Tử Kỳ xuất thân từ khoa biểu diễn.
Thanh niên như Tiêu Tử Kỳ hiện nay đã rất khó tìm, anh ta còn nhớ chuyện bị thi trành tấn công ở đoàn phim tuần trước, không ai dám đứng ra, chỉ có Tiêu Tử Kỳ đến phim trường tìm cơ hội, lại dám mạo hiểm tính mạng chạy lên giúp đỡ.
Anh ta không nói gì thêm, bước vào phòng.
Đa số nhân vật chính trong phim đều đã quyết định xong, chỉ còn lại các nhân vật phụ không nhiều đất diễn, tương đương không nhiều không gian thể hiện, nên cũng không yêu cầu diễn xuất quá cao siêu, chủ yếu xem phong cách phù hợp nhân vật không là được.
Nội dung thử vai hôm nay là đoạn nhân viên cứu hộ hạ cánh cứu viện vai chính, chỉ có ba câu thoại, tốc độ thử vai rất nhanh.
Mọi người đều đạt chuẩn, đặc biệt là Tiêu Tử Kỳ mang lại cảm giác nhập vai rất tốt, dường như đã đắm chìm trong nhân vật, phó đạo diễn liền vẽ một vòng tròn lên tên Tiêu Tử Kỳ.
Người cuối cùng là Tạ Kiều.
Phó đạo diễn Lý rót một cốc nước, nhay nhay huyệt thái dương, rõ ràng đã vô cùng mệt mỏi, không ngẩng đầu, ngay cả tiếng gọi "Vào đi" cũng rất hời hợt.
Tạ Kiều bước vào phòng, khi phó đạo diễn hô "bắt đầu", cậu khom mình một cái, sau đó bắt đầu phần biểu diễn hôm nay.
Sân khấu chỉ có một người, như tất cả thí sính tham gia, Tạ Kiều phải tự tưởng tượng nhân vật, cảnh tượng và đối thoại.
Nhân viên cứu hộ ngồi trên ghế lái, khác với mọi người, anh chỉnh cổ áo đồng phục, đoạn dùng giấy ăn cẩn thận lau cần điều khiển phủ tro bụi, mang lại cảm giác bình tĩnh và sạch sẽ.
Trước khi bắt đầu một ngày tuần tra, anh lại lấy tấm hình người nhà trong ví, mỉm cười khe khẽ.
Sau khi phát hiện có người trên đỉnh núi trong quá trình tuần tra, anh vừa điều khiển trực thăng từ từ đáp xuống, vừa lễ phép hô to: "Xin chào, xin hỏi đằng đó có cần giúp đỡ không?"
Nhận được câu trả lời của đối phương, anh nhanh chóng thả thang dây, nhưng thi trành quá nhiều, đối phương không thể trèo lên được, nhân viên cứu hộ chạm tay lên ví tiền, hạ quyết tâm, đậu thẳng máy bay xuống mặt đất.
"Vào nhanh!"
Đối phương nhìn thi trành sau lưng, lắc đầu muốn anh rời đi trước, anh lại chạm lên bức ảnh trong ví tiền, rồi dứt khoát rướn người kéo cánh tay đầy máu của đối phương: "Phí lời con mẹ!"
Lời thoại cuối cùng vốn dĩ phải là "Đừng phí lời", Tạ Kiều thay đổi một chút, cảm xúc dữ dội đột ngột mới thể hiện được tâm trạng kích động của một người quen khắc chế.
Cậu cũng không biết mình diễn giải đúng hay không, cậu diễn xong, trong phòng lặng ngắt như tờ, dường như có thể nghe được cả tiếng kim rơi xuống.
Phó đạo diễn Lý tỏ vẻ tán thưởng, bàn về diễn xuất, Tạ Kiều không phải người xuất sắc, nhưng lại mang theo chút bồng bột của tuổi trẻ, nếu nói đến hợp vai thì trong những thí sinh thử vai hôm nay, không ai vượt được Tạ Kiều.
- --- nhất là khi đây chỉ là một nhân vật phụ lên hình mấy phút.
Phó đạo diễn Lý lắc đầu, tự trách bản thân lúc trước đã quá phiến diện, Tạ Kiều vừa trẻ vừa có ngoại hình đẹp, dễ khiến người khác nghi ngờ tài năng của cậu, nhưng anh ta vẫn muốn cho Tiêu Tử Kỳ một cơ hội.
Anh ta không thay đổi bản nháp, đứng dậy chuẩn bị công bố kết quả, thì bỗng cửa phòng mở ra, khiến anh ta sửng sốt: "Đạo diễn Trần, sao anh lại đích thân tới thế?"
"Tiệc gặp mặt phía đầu tư xong sớm, đến xem tuyển chọn lát." Đạo diễn Trần nhìn về phía Tạ Kiều mới rời đi, "Diễn tốt đấy."
Nghe đến đây, phó đạo diễn Lý yên lặng vò giấy, nhét vào túi.
Đạo diễn Trần trước giờ nghiêm túc, ít khi tán thưởng người khác, một khi đã khen nghĩa là rất thích Tạ Kiều, chung quy, anh ta chỉ là phó đạo diễn, người quyết định cuối cùng vẫn là đạo diễn.
Phó đạo diễn Lý ra ngoài thông báo kết quả.
Tiêu Tử Kỳ tỏ vẻ rất thản nhiên, dường như không hề hồi hộp.
Nhưng cậu ta không ngờ, phó đạo diễn nói: "Đã chọn được thí sinh, ai không được nêu tên có thể ra về."
Đoạn quay sang Tạ Kiều: "Cậu ở lại, ký hợp đồng."
Tạ Kiều khá bất ngờ, tuy nhiên cũng hoàn hồn rất nhanh, mau chóng đi cùng Phương Hòa theo chân phó đạo diễn Lý vào ký hợp đồng.
Dù chỉ xuất hiện mấy phút, nhưng cát-xê được những một trăm sáu chục nghìn, vào tay cậu còn tận tám mươi nghìn tệ!
Tạ Kiều nhìn số tiền mà từ từ trố mắt, phó đạo diễn Lý bên cạnh còn an ủi một câu: "Hơi ít tí, nhưng chúng tôi cũng chỉ ấn định theo giá thị trường, cậu mới ra mắt chưa lâu, cố tích góp danh tiếng thì thù lao sẽ gấp bội ngay thôi."
Tạ Kiều vội gật đầu: "Đủ rồi đủ rồi ạ."
Phó đạo diễn Lý thở phào, may là Tạ Kiều không bắt bẻ, tuy nhiên cũng dễ hiểu thôi, không thiếu người không cần cát xê cũng muốn được lên phim của đạo diễn Trần.
Nghĩ đoạn, anh ta lại nhớ tới Tiêu Tử Kỳ.
Tiêu Tử Kỳ có ơn với anh ta, anh ta nhất định phải trả, hoàn cảnh nhà Tiêu Tử Kỳ cũng không tốt, có thể giúp được việc gì hay việc nấy, chỉ tiếc không có nhiều vai diễn để thu xếp lắm.
Tạ Kiều ký xong hợp đồng, ra ngoài đụng phải Tiêu Tử Kỳ chưa rời đi, cậu mở miệng phá vỡ im lặng: "Tôi đi trước, cậu về cẩn thận."
Tiêu Tử Kỳ chen qua người cậu, trầm giọng hỏi: "Giờ cậu cảm thấy mình giỏi nhất rồi đúng không? Ngoài mặt giả làm người, ai biết dưới được lớp da người lại ẩn giấu thứ gì."
Tạ Kiều:...!xin lỗi đúng là tôi không phải con người
Không đợi cậu đáp trả, Tiêu Tử Kỳ đã rời đi.
Tạ Kiều nhìn theo bóng lưng Tiêu Tử Kỳ, cứ cảm giác có gì đó kỳ lạ mà không sao nghĩ thấu.
Tiêu Tử Kỳ vừa vào phòng, một giọng nói đã vang lên trong tâm trí cậu ta: "Đã bảo mi không cần tranh cãi với nó! Khai máy xong nó cũng thành người chết mà thôi."
"Biết rồi."
Tiêu Tử Kỳ nhăn nhó cúi đầu.
*
Đợi đến khi tám mươi nghìn chuyển vào tài khoản, Tạ Kiều bỗng thấy mình thật là giàu có, cậu còn chụp ảnh màn hình số dư tài khoản để kỷ niệm khoảnh khoắc hiếm hoi này.
Buổi thử vai kết thúc tầm trưa, sẵn dịp Bắc Hà là thành phố du lịch, vé máy bay thì được công ty trả tiền, bọn họ không vội vã trở về mà tranh thủ đi ngắm cảnh, xong xuôi mới ngồi xe đến sân bay.
Khi đi ngang qua dãy cửa hàng miễn thuế, Tạ Kiều bất chợt dừng chân.
Phương Hòa nhìn theo tầm mắt cậu: "Em thích mua bút máy hả?"
Anh ta nhớ không nhầm thì Tạ Kiều toàn viết chữ rồng chữ phượng, không tập trung nghiên cứu hai phút thì không hiểu nổi đang viết cái gì, không ngờ còn đam mê bút máy.
Mà thương hiệu bút máy này rõ ràng không rẻ.
"Em có người bạn chắc sẽ thích."
Tạ Kiều bước vào.
Trong cửa hàng chỉ có mấy người, một nhân viên lập tức tiến lên tiếp đón: "Chào anh ạ, xin hỏi anh muốn mua loại bút thế nào ạ?"
Tạ Kiều nhìn những dãy bút tinh xảo được chế tác thủ công trong cửa hàng, cảm thấy thật là nan giải, cậu không hiểu về bút máy, chiếc bút đắt tiền nhất cậu từng dùng là bút chuyên dụng có giá mười hai đồng rưỡi cậu mua cạnh cổng trường để đi thi đại học.
Cậu cầm điện thoại, dõng dạc nói: "Loại nào đắt tiền nhất ấy ạ."
Tốt nhất chưa chắc đã đắt nhất, nhưng đắt nhất hẳn sẽ không thua kém quá nhiều, dù có giá tận một nghìn đi nữa thì cậu cũng mua được thoải mái.
Ngu tiên sinh toàn tặng cậu quà, giờ có lương rồi cậu cũng muốn tặng quà cho hắn.
- --- phải là món quà tuyệt vời nhất nữa.
Ấy thế nhưng nhân viên lại vui vẻ nói: "Dạ, loại đắt nhất là bút máy sơn mài đỏ nằm trong bộ sưu tập đồ cổ, do nghệ nhân nổi tiếng thiết kế phần thân bút, cây bút này có giá bốn trăm bảy mươi nghìn, nếu anh bằng lòng mua thì em sẽ lập tức gói hàng ạ."
Bốn trăm bảy mươi nghìn...!
(*hơn tỉ rưỡi vnđ)
Khoảnh khắc ấy, Tạ Kiều đã tưởng mình bị ảo giác.
Cậu hoàn toàn không hiểu được cảm giác cầm chiếc bút bốn trăm bảy mươi nghìn là như thế nào, cậu chỉ có cảm giác nghèo mạt rệp, thế là thỏ tai cụp phông bạt thất bại đỏ mặt hắng giọng: "Mình bỗng nghĩ lại rồi, để mình nghiên cứu thêm chút nữa."
Nhân viên vẫn lễ phép đáp: "Vâng ạ."
Tạ Kiều chậm rãi ngắm nghía, bút máy cái nào cũng giống hệt nhau trong mắt cậu, cậu chỉ đành phải tập trung quan sát từng li từng tí.
Phương Hòa nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cậu thanh niên, nghĩ bụng, kiểu này sợ là chọn quà cho bạn gái rồi, xem giá mà mắt không chớp lấy một lần, hoàn toàn không quan tâm đắt rẻ.
Tạ Kiều không biết suy nghĩ của Phương Hòa, cậu dừng trước một chiếc bút máy toàn thân đen nhánh, bất đồng với những chiếc bút thông thường, cây bút này đầu bút tựa đầu rắn, trông như một con rắn đen máu lạnh thè lưỡi.
Cậu lập tức nói với nhân viên: "Mình muốn chọn cái này."
"Vâng, anh chờ chút ạ."
Nhân viên lấy ra một chiếc bút mới tinh, tỉ mỉ đặt vào trong hộp gỗ đàn hương, rồi lại bỏ hộp vào túi giấy, đưa cho Tạ Kiều: "Của anh tổng cộng hết hai tám nghìn ạ."
Tạ Kiều trả tiền, nhận túi giấy.
Phương Hòa lập tức kết luận, chắc chắn là Tạ Kiều yêu đương, một người mà bình thường dè sẻn đến nỗi một ngày ba bữa đều ăn ở nhà ăn công ty, tuyệt đối không tốn tiền ăn hàng, vậy mà lại có thể vung một phát gần ba chục nghìn tiền quà cáp.
Phương Hòa không khỏi gõ chuông cảnh tỉnh: "Kiều Kiều này, sự nghiệp của em chỉ vừa mới bắt đầu thôi, em nên gạt những chuyện khác sang một bên thì hơn đấy."
Tạ Kiều gật đầu.
Phương Hòa yên lòng, Kiều Kiều rất hiểu chuyện, nghề diễn viên không như nhiều nghề khác, tuổi thanh xuân là độ tuổi nở rộ của một diễn viên, hai năm đầu ra mắt là thời gian quan trọng nhất.
Nhưng suy nghĩ trong lòng Tạ Kiều lại là, đúng là nên phát triển sự nghiệp cho thật tốt, có tiền rồi có thể mua bút máy đắt nhất tặng Ngu tiên sinh.
Dù cậu viết dở tệ, dùng bút gì cũng chẳng khác nhau, nhưng chữ Ngu tiên sinh rất đẹp, xứng với loại bút quý giá nhất trên đời.
*
Khi Tạ Kiều về đến nhà đã là buổi tối, Ngu tiên sinh vẫn chưa trở lại, phòng ốc đen ngòm, cậu bật đèn, vào tắm rửa.
Lúc lau tóc đi ra, cậu nghe thấy tiếng cạch cửa, người đàn ông cao lớn bước vào nhà từ trong bóng tối.
"Ngu tiên sinh, anh về rồi!"
Tạ Kiều dừng tay lau tóc, bước tới ghế sofa, ôm chiếc túi giấy đến trước mặt Ngu Hàn Sinh.
Cự xà khẽ "ừ" một tiếng.
Tạ Kiều cố gắng kiềm chế sự phấn khích của mình: "Hôm nay em được nhận cát-xê đó."
Ngu Hàn Sinh cụp mắt, xem ra con thỏ tai cụp này chơi rất vui vẻ.
Hắn thản nhiên cầm khăn trên tay đối phương, nhẹ nhàng lau tóc cho cậu.
Tạ Kiều không biết trong mắt Ngu tiên sinh, nỗ lực đóng phim của mình cũng chẳng khác trèo nhà cây hoặc là chui đường hầm lắm, cậu đặt túi giấy vào tay Ngu tiên sinh.
"Quà cho anh."
Thỏ tai cụp hứng khởi cực, ánh đèn vàng chiếu lên khuôn mặt trông ấm áp lạ thường, còn để lộ ra cặp má lúm nho nhỏ.
Ngu Hàn Sinh im lặng nhận quà, vẻ mặt thờ ơ, vẫn chỉ tỉ mỉ lau tóc cho bạn đời.
Nhưng khi bạn đời mơ màng dựa vào lồng ngực hắn thiu thiu ngủ gật, hắn lại cúi đầu, hôn lên trán cậu.
- ---- trân trọng vô cùng.
*
Hôm sau, Lý Trạch đến công ty từ sớm.
Cậu ta đọc báo cáo ngành trong quý vừa qua, thấy sản phẩm của SE bị dân mình hờ hững, trong khi thị phần của khoa học kỹ thuật Họ Ngu ở nước ngoài lại không ngừng tăng cao, dòng robot đặt làm của Họ Ngu cũng nhận được nhiều lời khen ngợi.
Đối mặt với tình huống trong ngoài cùng khốn đốn, địa vị đầu ngành của SE có nguy cơ bị lật đổ.
Tác giả bài báo nhận xét, Họ Ngu đã có những bước đi rất đẹp, có lẽ không qua bao lâu, cơ cấu cạnh tranh ngành này sẽ hoàn toàn chấm dứt.
Lý Trạch đọc báo cáo mà khoan khoái, sáng có hội nghị đa quốc gia, cậu ta sai cấp dưới in tài liệu, nhưng chọn tự tay mang sang văn phòng Ngu Hàn Sinh.
Thấy Ngu Hàn Sinh đang ngồi duyệt văn kiện, cậu ta đặt tài liệu lên bàn.
Vốn dĩ cậu ta muốn chia sẻ niềm vui một chút, nhưng nhìn Ngu Hàn Sinh hờ hững quá, cậu ta lại thấy thôi xuống thêm mấy tầng tìm Hạ Giản thì hơn.
Lúc xoay người rời đi, Lý Trạch bỗng liếc thấy bút máy mới trong tay Ngu Hàn Sinh: "Sếp mua bút mới ạ?"
Cậu ta cũng chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi, không ngờ Ngu Hàn Sinh còn trả lời thật: "Tạ Kiều tặng tôi."
Lý Trạch "ồ" một tiếng, nhưng không để vào lòng, cậu ta nhớ không nhầm thì Ngu Hàn Sinh từng được đối tác tặng một chiếc bút đắt hơn cùng nhãn hiệu.
Nhưng cự xà lại lạnh lùng nhìn Lý Trạch, tầm mắt băng giá, hiển nhiên là không hài lòng với thái độ của cậu ta.
Lý Trạch:...!
Lý Trạch đành phải nhìn chằm chằm chiếc bút mà moi móc ưu điểm: "Làm rất khéo, màu bút đoan trang, chỉ nhìn thôi đã biết người tặng chọn lựa tỉ mỉ đến độ nào, giá có ai cũng tặng quà cho em được vậy thì hay quá."
Cậu ta phải khen cả buổi, Ngu Hàn Sinh mới dời mắt, tỏ ý cậu ta có thể ra ngoài.
Lý Trạch mới sáng bảnh mắt đã bị nhồi cơm chó:...!tôi khổ quá đi mà.