Nghe được câu trả lời của Ngu tiên sinh, Tạ Kiều kìm được lòng mình mà mở miệng: "Vậy thì làm sao..."
"Em không tin tôi?" Ngu Hàn Sinh lẳng lặng nhìn Tạ Kiều.
Tạ Kiều lập tức lắc đầu: "Em dĩ nhiên tin Ngu tiên sinh rồi."
Cậu tin lời Ngu tiên sinh hơn bất cứ ai, huống hồ Ngu tiên sinh lại là người cao ngạo, xem thường dối trá.
Thấy Ngu tiên sinh không muốn nói, cậu cũng không hỏi nhiều, hắn sẵn lòng chờ đợi, đợi đến khi Ngu tiên sinh muốn kể cậu nghe.
Ít nhất, cậu cũng cảm thấy vô cùng may mắn...!
Bởi cậu đã không giam giữ Ngu tiên sinh.
Sau đó cậu ngẩng đầu với hàng mi run rẩy, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng được gỡ bỏ, dường như còn nghe được cả tiếng gió lùa qua khoang ngực.
Qua cabin cậu nhìn thấy màn đêm phủ tràn thành phố, chỉ còn ánh trăng ngà ngà xuyên rọi tầng mây lững lờ, cậu hồi hộp nói: "Mình về nhà đi, Ngu tiên sinh."
Đoạn cậu nắm tay Ngu Hàn Sinh.
Ngu Hàn Sinh hơi rũ mắt, cũng nắm tay cậu.
- ---- như đã vượt qua vạn năm xa cách.
*
Tạ Kiều về nhà, đêm đến cậu nằm mơ.
Cậu mơ thấy mình đứng trên đài cao, từ nơi khóe mắt cậu liếc thấy một bé rắn chín đầu nho nhỏ đang dùng đuôi cuộn khối huỳnh thạch bò về phía mình, cậu liền khựng lại.
Cậu định tiến tới thì người bên cạnh khom người: "Bệ hạ, nếu người đã quyết định thì xin hãy đi nhanh, thời gian cho người đã không còn nhiều nữa."
Trong mơ cậu đã quay đi.
Nhưng cậu bỗng rất muốn ôm bé rắn chín đầu nho nhỏ ấy.
Mà cậu cũng thật sự làm vậy.
Cậu đi tới, thế nhưng tay vừa chạm lên mình rắn lạnh băng thì cảnh tượng đã nhòa đi trước mắt.
Tỉnh mộng.
Khi tỉnh lại, không biết vì sao, một giọt nước nhỏ xuống từ khóe mắt cậu.
Là ký ức của kiếp trước sao?
Cậu bỗng rất muốn ôm Ngu tiên sinh một cái.
Tạ Kiều thay đồ nghiêm chỉnh, đến trước cửa phòng Ngu tiên sinh.
Cậu đã sắp gõ cửa đến nơi rồi mà lại buông tay xuống, mới sáng ra đã ôm thì hình như hơi kỳ cục.
Cậu ngẫm nghĩ, đoạn mở điện thoại xem danh sách một trăm việc các cặp đôi cần làm, cậu lướt màn hình và dừng tay trước mục mới nhất.
- ---- cùng thay ảnh đại điện đôi.
Cậu và Ngu tiên sinh vẫn chưa có ảnh đại diện đôi.
Thế là cậu gõ cửa.
Cửa mở ra.
Cậu bước vào phòng, Ngu tiên sinh đang mở họp online trên máy tính, hắn liếc nhìn cậu một cái bình lặng rồi dời mắt.
Tạ Kiều bất giác thả nhẹ bước chân, rồi ngồi ngoan trên ghế chọn ảnh đại diện đôi phù hợp.
Cậu chọn rất lâu mới hài lòng lựa được ảnh đại diện vẽ hình rắn và thỏ tai cụp, mà vì chuyên tâm quá nên cậu cũng không nhận ra cuộc họp đã kết thúc rồi.
Cho đến khi có bàn tay ôm lấy eo cậu, làm cậu ngã xuống nệm ghế, Ngu Hàn Sinh thuận thế ngả người hôn lên vết rắn cắn trên cổ cậu hôm qua.
"Còn đau không?" Ngu Hàn Sinh liếm rất nhẹ nhàng.
Cậu được hôn mà bủn rủn chân tay, đoạn cậu áp chế hơi thở gấp gáp của mình và đáp: "Không đau."
Lại hôn thêm một hồi rồi Ngu Hàn Sinh mới buông cậu.
Không khí hừng hực cứ như bị hun nóng, Tạ Kiều cảm giác phần da được hôn của mình cũng bất giác nóng lên, qua vài phút, cậu mới định thần nhớ ra chuyện ảnh đại diện.
Cậu hắng giọng một cách mất tự nhiên, rồi giả bộ thản nhiên hỏi: "À đúng rồi Ngu tiên sinh này, anh có muốn thay ảnh đại diện không ạ?"
"Không muốn."
Ngu Hàn Sinh đáp liền hai tiếng mà chẳng buồn chớp mắt.
Tạ Kiều:...!
Vất vả mãi mới lựa được tấm hình cơ mà, cậu không thể từ bỏ sớm vậy được, thế là cậu tiếp tục kì kèo: "Em thấy một đôi ảnh trên mạng ấy, nhìn cưng lắm."
Cự xà đến giờ vẫn dùng ảnh đại diện mặc định hững hờ "Ồ" một tiếng.
Tạ Kiều giơ điện thoại trước mặt Ngu Hàn Sinh, cho Ngu Hàn Sinh thấy dễ cưng thế nào, sau đó lại đỏ mặt nói: "Còn là ảnh đại diện đôi đó."
Nghe vậy Ngu Hàn Sinh đặt sách xuống, nhấc mắt nói: "Được."
Tạ Kiều nghi ngờ Ngu Hàn Sinh hoàn toàn chẳng nhìn rõ ảnh cậu chọn trông ra thế nào, may mà vẫn đồng ý, cậu liền gửi ảnh cho hắn.
Để rồi cậu còn chưa kịp làm gì Ngu tiên sinh đã thay xong luôn rồi.
Một lát sau, nhóm chat của tiệm sửa chữa bùng nổ.
[Lý Trạch] Ấy sao sếp tổng đổi sang ảnh đại diện dễ thương thế! Tưởng phải để biển báo nguy hiểm nơi này có thú dữ chứ!
[Hạ Giản] nơi này có thú dữ hả?
[Mèo Mun]...!Hạ Giản chú rời nhóm đi.
[Nhiễm Chu] Tạ Kiều cũng thay ảnh đại diện kìa, hình như là ảnh đôi ấy, em nhầm thì đừng đá em ra khỏi nhóm nhé.
[Lý Trạch] đù, tôi không ăn sáng nữa, ăn cơm chó cũng no bà cố luôn rồi, sao đến sếp Ngu còn có người yêu mà tôi lại không có nhỉ.
Tạ Kiều không để ý nhóm chat, bởi cậu đang bận đặt nghi vấn về màn hình của Ngu tiên sinh.
Cậu thấy Ngu tiên sinh nghiêm túc đánh một dấu tích sau mục 'cùng thay ảnh đại diện đôi', và thế là tự dưng cậu nảy ra một suy đoán không ổn.
Đừng bảo là hai người bọn cậu đều xem chung một tài liệu dạy yêu đương đấy nhé?
Cậu đang định nhìn kỹ hơn thì Ngu Hàn Sinh tắt máy, rồi lẳng lặng nhìn cậu.
Tạ Kiều vội vàng làm bộ cúi đầu xem điện thoại, vừa xem đã thấy thông báo tin tức mới.
- ------ ảnh đế Lam Mông bị giam trong nhà được giải cứu, cảnh sát chưa công bố nghi can.
Biết tin Lam Mông được phát hiện trong hộ dân cư kế cận đại học Liễu Âm, Tạ Kiều cũng nhẹ lòng, may là Lam Mông bình yên vô sự.
Chẳng qua cậu vẫn ngờ vực khi nghĩ đến một vấn đề.
Có thể lúc mới về nước 'Lam Tề' cần giữ Lam Mông để hợp lý hóa thân phận của mình, nhưng về sau Lam Mông hẳn không còn giá trị gì với một con thi trành cả.
Vậy tại sao thi trành không giết Lam Mông? Trái lại còn bất chấp nguy cơ bại lộ thân phận mà giam Lam Mông trong căn nhà họ từng chung sống.
Thi trành cũng có tình cảm sao?
Tạ Kiều tắt bài đăng, cậu có một suy đoán vô cớ rằng, thi trành đoạt cơ thể Lam Tề không phải ai khác mà chính là Abel- chủ tịch Hội nghiên cứu, cũng là cha nuôi trước kia của Lam Tề, vậy nên cử chỉ hành vi mới già nua như vậy.
Có thể ra tay với con nuôi của mình, mà lại để dành chút ôn hòa sót lại cho Lam Mông, cậu không biết đó có phải nguyên nhân Abel đề xuất cộng sinh không.
Nhưng hiển nhiên, tuyệt không có cộng sinh gì hết.
*
Dưới mặt biển xanh xám, không một sinh vật nào còn sống sót, chỉ có vô vàn con thi trành màu đen dập dềnh, chúng tụ tập chi chít y như thể một vũng dầu thô bị tràn ra.
"Abel chết rồi."
"Cái chết của gã không đáng để thương xót, lần trước gã đề xuất phương án cộng sinh ta đã nghi ngờ gã phản bội chúng ta sau khi sinh sống tại xã hội loài người suốt thời gian dài."
"Vòng sương xám ngày một hẹp, khó có thể vượt qua phòng tuyến, chúng ta cần ký sinh thêm nhiều người ở bên kia phòng tuyết, chờ vua thức giấc."
Ở Biên thành cách đó hàng nghìn dặm, Tạ Kiều đang tưới nước cho bầy cỏ nhỏ.
Nhờ có Ni Ni tiến hành quang hợp nhân tạo mà chúng cỏ sinh trưởng rất khỏe mạnh, Khương Lê lớn nhanh nhất thậm chí còn mọc cả tay tự tưới dịch dinh dưỡng cho mình.
Một cọng cỏ có tay là một thứ gì đó rất đáng kinh hoàng trong mắt Tạ Kiều, thế nhưng đạo diễn Khương lại mừng phát khóc, như cách mà ông nói, ông còn sung sướng hơn cả khi Khương Lê trúng tuyển vào Học viện Điện ảnh.
Tạ Kiều đưa giấy ăn cho ông với vẻ thấu hiểu.
Đạo diễn Khương nhận giấy rồi gỡ kính chấm nước mắt, sau đó ông hỏi như chợt nhớ ra điều gì: "Công ty cháu định quay phim phải không?"
Tạ Kiều gật đầu: "Vẫn đang chuẩn bị ạ".
"Cháu thấy để bác làm đạo diễn có được không?" đạo diễn Khương hỏi.
Tạ Kiều:...!Nào chỉ là được thôi đâu.
Đạo diễn Khương từ khi vào nghề đến giờ chưa quay một bộ nào lỗ vốn, ba trên mười phim điện ảnh có doanh thu phòng vé cao đứng đầu đều là của ông, mượn lời Phương Hòa thì ông là kẻ có dùng tiền cũng khó mà mời tới.
Tạ Kiều nhận lời rối rít: "Để cháu nhắn số người phụ trách cho bác ạ."
Phương Hòa đang gọi điện trong văn phòng, là một trong số nhân viên ít ỏi của công ty, anh ta phải phụ trách hầu hết công việc chuẩn bị cho bộ điện ảnh đầu tiên.
Sáng nay anh ta đã gọi hơn trăm cú điện thoại, nhưng chỉ nhận được câu trả lời của các đạo diễn không quá tên tuổi, các đạo diễn có tầm đều hoặc từ chối, hoặc hoàn toàn không liên lạc được.
Anh ta nghĩ đến khả năng thuyết phục Hạ Giản hạ yêu cầu xuống, dù sao cũng chỉ là bộ phim đầu tiên của công ty Họ Ngu, giờ đang có hai vị đạo diễn mới có kinh nghiệm quay những tác phẩm không tồi, doanh thu phòng vé cũng rất khả quan.
Đúng lúc này anh ta nhận được một cuộc gọi đến.
Nhận điện thoại xong anh ta sững sờ.
Sau khi cúp máy, lại là một cuộc gọi đến khác.
...!
Anh ta bước vội vào phòng Hạ Giản mà quên cả gõ cửa, sau đó nói với giọng kiềm chế: "Đạo diễn Khương đồng ý làm đạo diễn."
Hạ Giản dựng mày đầy kinh ngạc: "Anh vất vả rồi."
Phương Hòa lắc đầu với vẻ bối rối: "Đàm Đàm cũng sẵn lòng đóng phim."
"Ảnh đế Lam cũng muốn gia nhập."
Một người là minh tinh có lượng người hâm mộ hùng hậu, một người là ảnh đế có tài, nhìn riêng đội hình thôi cũng đã nhắm trước doanh thu phòng vé ít nhất một tỉ rồi, Hạ Giản ngờ vực hỏi: "Đấy không phải là chuyện tốt à?"
"Vấn đề là họ có cùng một yêu cầu."
"Yêu cầu gì? Khoản cát-xê thì không cần lo lắng."
Phương Hòa hít sâu rồi nói: "Họ không có yêu cầu gì về giá cả, ảnh đế Lam còn tự nguyện không nhận thù lao, yêu cầu của họ ở đây là để Tạ Kiều làm nam chính."
Với tư cách là trợ lý của Tạ Kiều, anh ta nói câu này nghe y như thể bán gà nhà mình để đổi lấy lợi ích vậy, nhưng mà sự thật lại vẫn cứ là sự thật.
Phương Hòa vốn không để bụng lời hứa giúp của Tạ Kiều lần trước, không ngờ bạn bè Tạ Kiều lại nghe tin mà tới, suýt thì gom đủ nguyên dàn vai diễn trong phim.
Khi blogger tuồn đội hình đóng phim, weibo tức khắc sôi sục.
[nước có ga vị quýt] ui đội hình đẹp quá!
[trà chanh đá] lần cuối cùng đạo diễn Khương quay phim là vào hai năm trước nhỉ, bác này toàn hợp tác với ảnh đế ảnh hậu thôi ấy, vậy mà lần này lại cho Tạ Kiều làm nam chính, thầy Lam cũng đồng ý làm nam phụ luôn?
[xoài chua chấm muối] dù sao Tạ Kiều cũng là người của công ty, thiên vị cho là bình thường mà, mà tôi định bảo là, không ai để ý Đàm Đàm và Diệp Trần Tiêu cũng có mặt à, riêng hai cậu này đã có thể giúp phim lên hot search rồi.
[xoài cát] em chỉ muốn biết bao giờ phim chiếu! Huhu nôn nóng được xem ghê, giá vé có hơi cao cũng không sao đâu.
Tạ Kiều chưa hề hay biết những chuyện vừa diễn ra, cậu đi qua phòng khách, xoa xoa cổ rồi hỏi Arcus trên ghế sofa: "Máu của tôi có thể trị thương cho Ngu tiên sinh chứ?"
"Không thể." Arcus lập tức bác bỏ, chẳng qua giọng hắn ta có vẻ yếu đi khi đối diện với ánh mắt Tạ Kiều: "Chỉ là xích khóa linh lực được làm từ máu cậu, vậy nên máu cậu mới tạm thời xử lý được vết thương."
"Vậy cũng được."
Tạ Kiều gật đầu.
Arcus cảm thấy lời mình như gió thoảng qua tai Tạ Kiều, hắn ta liền vùi mình vào gối dựa, chỉ để lộ cặp cánh đen sì.
Tạ Kiều lên tầng, thấy cửa phòng Ngu tiên sinh mở rộng nên cậu bước vào không nghĩ ngợi nhiều.
Bên ghế sofa có một hòm sách, mà Ngu tiên sinh thì đang ngồi đọc sách trên ghế.
Cậu thấy cái hòm này quen quen, nhưng nghĩ mãi không ra là quen ở chỗ nào, cậu lại gần, thấy rõ sách trong hòm mới hết hồn chim én.
Ô kìa, là đống truyện không cánh mà bay của mình lần trước đây mà!
Nói chính xác phải là truyện tranh đam mỹ với nét vẽ tuyệt đẹp và không thiếu những hình ảnh làm người ta phải thẹn thùng nóng mặt.
Cậu tức thì nhìn sang quyển truyện trong tay Ngu Hàn Sinh-----
Trên trang truyện mở rộng có vẽ một thanh niên thon gầy bị đè lên cửa sổ sát đất và ngửa đầu chịu đựng, tư thế bị thay đổi không ngừng, trước kia đọc liền một mạch thì chẳng thấy làm sao, giờ nhìn riêng một cảnh lại thấy hoang mang tột cùng.
Thấy rõ chi tiết xong là mặt cậu cũng đỏ bừng, cậu lựa lời mà hỏi: "Ngu tiên sinh này, sao anh lại đọc loại truyện này thế?" Đã vậy lại còn là truyện của cậu nữa.
Ngu Hàn Sinh khép truyện trong tay, vén mi nhìn cậu, thế rồi hắn đủng đỉnh đáp: "Học hỏi."
- --- chẳng có lấy một tẹo ăn năn nào..