Lớn như Nam Nam vậy mà vẫn có lúc chơi mê mẫn trò chơi. Lúc trước Diệp Ninh vẫn khống chế thời gian chơi game của Nam Nam, sợ cậu nhóc đam mê, cũng như sợ cậu hủy đi cặp mắt của mình.
Hiện tại Tiêu Nhạc thừa dịp Diệp Ninh không có ở đây, len lén cài game trên TV trí năng treo trên tường. Hai cha con cầm đệm mua ở cửa hàng trải trên mặt đất, chia nhau mặc áo ngủ mèo mặt bự và chó Snoopy, sóng vai nhau ngồi xếp bằng ở đó, hướng về màn ảnh chiến đấu điên cuồng. Rất nhanh sau đó Nam Nam phát hiện papa của mình chính là cao thủ trong cao thủ, bắn súng thật chuẩn, không trượt phát nào, thật sự chỉ cần vài phát là đánh cho kẻ địch chung quanh tan tác.
Nam Nam càng thêm sùng bái papa: “Nếu là mẹ thì đã không xong rồi, mẹ đánh với con lúc nào cũng thua, con còn phải bảo vệ mẹ.”
Tiêu Nhạc nhìn đồng hồ, Diệp Ninh cũng đang tan sở sắp về tới nhà, anh thương lượng với con: “Ngày mai papa chơi với con nữa, có được không? Bằng không nếu như mẹ con trở về nhìn thấy thì sẽ nổi giận với papa mất.”
Nam Nam có chút không cam lòng, bàn tay nhỏ bé của cậu siết chặt đồ điều khiển game, có chút luyến tiếc nhìn papa: “Papa, papa cũng sợ mẹ nữa à?”
Tiêu Nhạc nhịn không được bật cười: “Lỡ như papa làm mẹ không vui, nói không chừng mẹ con tức giận sẽ đuổi papa đi mất.”
Nam Nam nghe vậy, lập tức ôm lấy cánh tay của Tiêu Nhạc: “Papa đừng sợ, con chắc chắn sẽ không để mẹ đuổi papa đi!”
Tiêu Nhạc cảm động sờ sờ gương mặt của Nam Nam: “Nhưng chúng ta không thể làm bất cứ điều gì để mẹ nổi giận, nếu không thì không ai nấu cơm cho chúng ta ăn phải không? Nói chứ papa cũng bắt đầu thấy mệt rồi.”
Nam Nam suy nghĩ một chút, cảm thấy đau lòng vì papa bị bệnh, liền đồng ý cất đồ chơi đi. Cậu bé lấy mô hình xe Ferrari papa mua cho ra, bắt đầu đọc cuốn sách có tên là , còn để Tiêu Nhạc giải thích cho mình nghe chuyện xưa của Ferrari nữa.
Đối với chuyện xe cộ, Tiêu Nhạc trái lại hiểu biết không ít, liền nói cho Nam Nam nghe làm sao có thể tạo ra được một chiếc xe hơi, cùng với lịch sử của Ferrari, thật sự khiến cho Nam Nam rất thú vị.
Nhưng vừa kể chuyện cho Nam Nam nghe, thỉnh thoảng Tiêu Nhạc liếc nhìn về phía điện thoại di động.
Tại sao Diệp Ninh còn chưa trở lại?
Sau đó Nam Nam cũng phát hiện, cậu nhóc nhướng mày lên: “Papa, chẳng lẽ mẹ làm thêm giờ? Mẹ hư, làm thêm giờ cũng không nói cho chúng ta biết.”
Tiêu Nhạc vỗ đầu con trai: “Không cho nói mẹ hư, để bây giờ papa gọi điện thoại hỏi mẹ trước đã.”
Nam Nam gật đầu: “Dạ!”
Tiêu Nhạc lấy điện thoại di động ra, từ trong danh bạ những người đặc biệt, tìm ra một số điện thoại di động được lưu trữ bằng một chữ ‘Ninh’, sau đó bấm số gọi ra ngoài.
Chuông reo một lúc lâu Diệp Ninh mới nhận điện thoại. Nhưng Tiêu Nhạc vừa nghe được liền biết cô đang ở trong một hoàn cảnh náo loạn.
“Xảy ra chuyện gì?” Tiêu Nhạc khẽ cau mày, anh có thể nghe được bối cảnh xung quanh dường như có người đang hung hăng nói chuyện gì đó.
Lúc này Diệp Ninh nhìn chủ xe hung dữ kia và cảnh sát nhân dân đang không biết làm sao, đi sang một bên, thấp giọng nói: “Bên này xảy ra chút chuyện, tôi sẽ về hơi trễ. Tiêu Nhạc anh tha hồ cho Nam Nam ăn mì sợi đi, còn trứng luột nữa, bỏ thêm chút rau, nhớ bảo nó ăn nhiều trái cây vào. Tôi phải về trễ rồi, anh nhắc con đi tắm rồi đi ngủ sớm.”
Nhưng những lời dặn dò của cô hình như không hề lọt vào tai của Tiêu Nhạc, anh trầm giọng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Diệp Ninh lắc đầu: “Chuyện nhỏ, tai nạn xe hơi, tôi sẽ trở về nhanh thôi.”
Giọng nói của Tiêu Nhạc nhẹ nhàng nhưng chậm: “Ở đâu rồi?”
Diệp Ninh thuận miệng nói: “Đang ở đường Văn Uyển bên này.”
Cô vừa dứt lời, bên kia Tiêu Nhạc đã cúp điện thoại.
Diệp Ninh nhìn số điện thoại có ba số 9 cuối cùng được mình lưu trữ dưới tên “Tiêu Nhạc”, đột nhiên cảm thấy có chút không hiểu.
Mà đầu bên kia, sau khi cúp điện thoại xong, Tiêu Nhạc trầm lặng một giây rồi gọi một cú điện thoại, gởi đi một tin nhắn.
Nam Nam lo lắng nhìn Tiêu Nhạc: “Mẹ con ra sao rồi? Xảy ra chuyện gì sao?”
Cất điện thoại di động đi, Tiêu Nhạc thu hồi sự nghiêm nghị hiếm thấy, cúi đầu nhìn con trai của mình. Anh dịu dàng bình tĩnh nói: “Có thể mẹ con xảy ra chút tai nạn xe cộ, nhưng mẹ con nói không có chuyện gì, chúng ta đi xem một chút nhé?”
Nam Nam suy nghĩ một chút: “Nhưng con không biết lái xe, chúng ta đi bằng gì?”
Tiêu Nhạc nhìn cậu nhóc cười nhẹ: “Papa vừa gọi tài xế tới rồi.”
Ba phút sau, Tiêu Nhạc và Nam Nam thay ra áo ngủ mặt mèo lớn và chó Snoopy. Tiêu Nhạc mặc quần xanh đậm, áo sơ mi trắng, cầm kính mát lớn đeo lên. Còn Nam Nam thì tùy tiện lấy một bộ đồ thể thao tay ngắn mặc vào.
Hai cha con khóa cửa xuống lầu, vừa mới ra khỏi hành lang thì nhìn thấy một chiếc xe hơi đang chờ ở đó.
Nam Nam rất thích đọc sách mô hình xe hơi và hình vẽ, vừa nhìn thấy liền nhận ra ngay. Cậu ngửa mặt nhìn papa: “Papa, papa nhìn ký hiệu W12 kia kìa, đây chính là Volkswagen Phaeton.”
Có đôi khi cậu nhỏ ra ngoài với mẹ, nhìn thấy xe hơi nào cũng đều vô ý thức nói ra nhãn hiệu xe. Từ nhỏ cậu nhóc đã thích chơi trò chơi này với mẹ, cho nên bây giờ chỉ cần nhìn liếc mắt thôi cũng biết rồi. Trí nhớ cậu bé rất tốt, lại là con trai, đối với xe hơi đương nhiên rất có hứng thú.
Tiêu Nhạc gật đầu: “Ừ, Nam Nam cái gì cũng biết.”
Lúc nói tới đây, Tiêu Nhạc dẫn Nam Nam lên xe, ngồi ở hàng ghế sau.
Nam Nam vừa lên xe xong liền hiếu kỳ đánh giá chung quanh. Bên trong xe trang trí rất đơn giản, giống như một chiếc xe mới ra lò chưa ai ngồi qua, ngay cả những đồ trang trí dư thừa cũng không có.
Tiêu Nhạc dựa đầu vào ghế ngồi, hơi nhắm mắt lại, âm thanh lạnh nhạt ra lệnh: “Đi đường Văn Uyển.”
Tài xế trước mặt nhìn rất trẻ tuổi, chỉ mới hơn hai mươi, tóc cắt ngắn, ánh mắt mang theo vẻ kính trọng, nghe nói như vậy cũng không trả lời, khởi động xe ngay lập tức.
Thật ra thì đường Văn Uyển cách đây không xa. May là không gặp đèn đỏ, cho nên Tiêu Nhạc và Nam Nam tới rất nhanh. Từ xa nhìn tới đầu đường trước mặt có hai chiếc xe đang dừng ở đó, còn có mấy cảnh sát giao thông.
Nam Nam tinh mắt, nhận ra mẹ trong mái tóc xõa ngang vai: “Mẹ đang ở đó!”
Tiêu Nhạc gật đầu, nhìn về phía người đàn ông to lớn đứng bên cạnh Diệp Ninh nhỏ bé, phân phó tài xế lái gần tới một chút.
Ai ngờ vừa mới lái tới gần liền nghe được tên nhóc kia, nhìn dáng dấp có vẻ như là chủ xe gây chuyện, đứng đó gân cổ lên kêu la: “Nơi này chẳng có máy quay phim, tại sao cô nói tôi đụng cô? Không có chứng cứ, cảnh sát giao thông tới đây cũng uổng công mà thôi. Bọn tôi nhiều người hơn, chúng tôi nói cái gì chính là cái đó!”
Mấy cảnh sát giao thông bận rộn dàn xếp ổn thỏa, đang nói cái gì đó. Cô gái bên cạnh cậu nhóc kia, xem ra là bạn gái của cậu ta, đứng đó bĩu môi nói: “Nhìn thấy đụng cô thì sao, không phải chỉ là đền tiền thôi sao. Xe cô hư tốn nhiều tiền lắm à? Cho cô 10 ngàn tiền sửa xe, có đủ không? Không đủ sẽ đưa thêm cô 300!”
Tiêu Nhạc cười, liếc nhìn chiếc BMW hệ số 5 kia, bảo Nam Nam xuống xe trước, còn anh ở lại nói nhỏ với tài xế câu gì đó, sau đó cũng xuống xe theo.
Nam Nam lo lắng cho mẹ, lôi kéo Tiêu Nhạc vội vàng chạy qua.
Tiêu Nhạc thong thả ung dung dẫn cậu bé đi theo ven đường.
Vừa lúc đó, chiếc Phaeton lại giống như phát điên lên, đâm thẳng về phía chiếc BMW hệ số 5 của cậu nhóc kia.
Cũng là chiếc Phaeton đụng vào góc độ khéo lóe, sức lực đủ ngoan độc. Trong lúc mọi người cả kinh trợn mắt há miệng, chiếc BMW hệ số 5 bị đụng khung trước bên phải, biến dạng. Cột bên phải cũng bị méo mó, cửa trước bên phải thì hoàn toàn bị phá hủy.
Tên nhóc kia trơ mắt nhìn xe mình bị đụng thành bộ dạng này, cặp mắt lập tức đỏ lên
Nên biết rằng, linh kiện có thể thay đổi, nhưng bộ dạng của xe biến thành như thế này thì làm sao tu sửa? Thay hết toàn bộ xe à? Nếu như muốn tu sửa, nhiều nhất cũng chỉ là đổi hết toàn bộ bên phải, sau đó hàn nối lại khung sườn phía sau? Nhưng cũng bởi vì như vậy, xe sẽ không bền chắc như trước nữa. Nếu như không đổi, sườn xe còn có thể sửa chữa được không? Sau khi sửa xong còn có thể rất khó coi.
Lúc này, tên nhóc kia thật sự choáng váng, nhìn chằm chằm chiếc xe mình yêu quý. Cô gái bên cạnh cũng hết hồn, bịt miệng lại, không biết làm gì cho phải.
Cảnh sát giao thông cũng đứng đó nhìn ngây người. Đây chính là sóng trước chưa yên sóng sau đã kéo tới, nhưng lần này tất cả mọi người đều thấy rõ, chính là Phaeton đụng BMW hệ số 5!
Tiếng đụng chạm vừa rồi còn khiến Diệp Ninh phản ứng không kịp, nhìn ra thì thấy một lớn một đáng lẽ đang phải ở nhà ăn rau lại tay trong tay đứng bên cạnh.
Nam Nam há miệng nhỏ thật lớn, kêu lên một tiếng “Oa”.
Theo như cậu bé thì đây đơn giản chỉ là hỏa tinh đụng địa cầu, đánh thẳng vào thế giới quan!
Còn Tiêu Nhạc, nửa mắt cũng không liếc nhìn hiện trường tai nạn xe cộ.
Anh đeo mắt kính râm, không nhìn thấy được cặp mắt của anh, nhưng trực giác của Diệp Ninh cho biết, anh đang nhìn mình, hơn nữa, trong ánh mắt kia lại có ý cười.
Tên nhóc kia xông về phía tài xế lái xe Phaeton: “Ê, mày không có mắt hả? Một chiếc BMW bự như thế này mà mày không thấy để đụng vào, mày mù à!?”
Tài xế Phaeton bình tĩnh bước xuống xe, liếc nhìn tên nhóc kia: “Coi như đụng cậu thì sao, không phải đền tiền là được sao? Chiếc xe rách này của cậu bao nhiêu tiền? Cho cậu 50 ngàn tiền sửa xe, có đủ không? Không đủ sẽ cho cậu thêm 3 đồng!”
Lời này vừa nó ra, từ cô nhóc đến cảnh sát giao thông, rồi đến cả Diệp Ninh, mỗi người đều hết ý kiến.
Hừm, coi đây là chuyện gì thế?!
*****************************
Nửa giờ sau, Diệp Ninh nổ máy xe, chuẩn bị về nhà.
Cô vừa lái xe vừa nhìn Tiêu Nhạc ngồi hàng ghế sau qua kiếng chiếu hậu.
Anh vẫn mang kính râm như cũ, không nhìn được ánh mắt của anh. Chỉ là cặp môi của anh chứng tỏ anh đang ung dung thảnh thơi.
Có lẽ nhận được ánh mắt của Diệp Ninh, cặp môi vốn thẳng một đường bây giờ hơi nhếch lên, giống như đang cười, khóe môi cong lên.
Diệp Ninh hít vào một hơi thật sâu, thu hồi tầm mắt.
Tiêu Nhạc giơ tay lên, sờ sờ khung mắt kính.
Diệp Ninh nhìn về phía trước, ánh đèn rực rỡ mới vừa lên, trời đã tối rồi.
Cô có chút dở khóc dở cười: “Anh thật là…”
Cô muốn nói, anh đây thật là cường hào, giàu có nên phô trương. Bất quá chỉ nói được một nửa, cô lại nhớ tới thân phận của Tiêu Nhạc.
Có lẽ kể từ khi cô gặp lại Tiêu Nhạc, cô có thể cảm giác được mặc dù Tiêu Nhạc có chút bá đạo và cứng rắn, nhưng nhìn chung mà nói thì cô vẫn có thể cảm nhận được người thiếu niên nhạy cảm non nớt như trong lá thư cô nhận được kia, cho nên dường như cô đã bỏ quên một chuyện.
Thật ra anh không phải là quả hồng mềm, mà là người sáng lập ra tập đoàn Nhạc Ninh, giá trị con người mấy trăm triệu!
Nhưng Tiêu Nhạc có giá trị kia có thể bảo tài xế phá hỏng chiếc Phaeton hơn một triệu đồng thì thật sự là quá khiêm tốn rồi! Về phần quăng một xấp tiền bồi thường đụng phải BMW hệ số 5 của người ta lại càng là chuyện nhỏ!
Tiêu Nhạc ngồi ở hàng ghế sau khẽ dựa vào ghế, bàn tay vuốt ve mái tóc hơi quăn mềm mại của Nam Nam, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ: “Tôi không thích nhìn thấy người khác bắt nạt em.” (***Thương chết anh chỗ này)
Diệp Ninh thở dài: “Thật ra thì cũng không thể nói là bắt nạt. Nhận định đức hạnh của đối phương là đủ rồi, chúng ta không thể kỳ vọng tư cách của mỗi người đều cao như vậy mỗi năm.”
Hơn nữa, lời nói của đối phương cũng chỉ là phóng đại mà thôi. Có cảnh sát giao thông ở đó, chuyện không biết xử lý như thế nào thì cuối cùng cũng sẽ được xử lý thôi.
Tiêu Nhạc nhéo nhéo lỗ tai nhỏ nhắn của con trai: “Ở trước mặt em mà tự cho mình hơn hẳn người ta thì không được.”
Giọng điệu của anh nhẹ nhàng mà thấp, lộ ra vẻ cố chấp giống như một đứa trẻ.