Nhi tròn mắt trước giấy chứng nhận kết hôn hồng hồng Mạnh xòe ra trước mặt Nhi. Vậy là… Mạnh và Nhi đã là vợ chồng hợp pháp rồi sao?
Vô lý, quá sức vô lý!
Mạnh lấy đâu ra chữ ký của Nhi?
Nhi nhớ là cách đây một tuần, Mạnh ép Nhi ra ủy ban phường đăng ký, lúc ấy Nhi hậm hà hậm hực theo Mạnh, nộp hết giấy tờ cần thiết. Anh cán bộ ở đó bảo hai người chờ mấy ngày sau ra ký. Nhưng, Nhi bị bắt cóc mấy hôm nay rồi, ai là người ký? Với lại, Mạnh lấy Linh, mấy giấy tờ này Nhi cứ nghĩ bị hủy rồi chứ. . ngôn tình ngược
Ra là, chúng không bị hủy, thậm chí đã có ai đó ký thay cho Nhi!
Nhi cứng đờ cả người vì sốc, Nhi không biết nên giận hay nên vui nữa? Nhi chỉ biết Nhi đã bị lừa, cảm giác bị lừa là rõ rệt nhất trong Nhi lúc này. Nhi nhìn thẳng vào Mạnh bằng ánh mắt tức giận.
– Tôi không công nhận! Ai… ai đã ký thay tôi?
– Không quan trọng, quan trọng là giấy tờ này đã được pháp luật công nhận.
Mạnh mỉm cười, anh lấy lại tờ giấy quý giá đó rồi cất vào túi hồ sơ. Tờ giấy quý thế này làm sao mà để ở ngoài lâu được?
Nhi đành hậm hực nhìn Mạnh vuốt ve nâng niu tờ giấy vô lý đó, rồi Nhi phì cười. Nhưng, ngay lập tức, Nhi lấy lại vẻ lạnh lùng, quay mặt đi không nhìn Mạnh.
Mạnh bước đến ngồi cạnh Nhi, anh kéo Nhi ngả đầu vào vai mình.
– Làm vợ anh nhé Nhi!
Nhi lại yếu đuối mất rồi, Nhi bắt đầu khóc, khóc vì tủi thân, tủi thân vô hạn. Nhi chưa được làm cô dâu mà, giờ Nhi đã là vợ người ta mà chính Nhi còn không biết nữa. Chồng Nhi là ai, là người mới trao nhẫn cho người khác trước bao nhiêu người, là người sắp làm cha, là anh rể của Nhi. Nhưng trên tất cả, Nhi vẫn yêu người đó, yêu đến mê muội, thương đến thắt lòng. Mạnh… Mạnh đã là chồng Nhi rồi sao, mơ ước bao năm của Nhi giờ đã thành hiện thực. Mạnh yêu Nhi, Mạnh đã là của Nhi thật rồi…
– Anh xin lỗi… vì chưa cho em được làm cô dâu…
Mạnh thì thầm bên tai Nhi. Nhi chẳng biết phải nói gì, chỉ biết khóc thôi. Mạnh khẽ nâng cằm Nhi, gương mặt Nhi đối diện với ánh mắt sâu thẳm đượm buồn.
– Anh yêu em.
Nhi mở to đôi mắt long lanh nước nhìn Mạnh. Lần đầu tiên Nhi được nghe câu nói này từ Mạnh. Trái tim Nhi như lỗi nhịp vì xúc động.
Nhi nhắm mắt lại, nước mắt vẫn lăn dài. Nhi khẽ lắc đầu, không… Nhi vẫn không thể chấp nhận những gì đã xảy ra. Mạnh yêu Nhi mà phản bội Nhi? Mạnh yêu Nhi mà có con với Linh? Nhi cứ nghĩ mình đã tha thứ cho Mạnh, nhưng tại sao, khi đối diện với Mạnh lúc này, cảm giác ghê tởm sự phản bội trong Nhi lại lấn át tình yêu mà Nhi dành cho Mạnh, lấn át sự si mê mà Nhi cứ ngỡ Nhi sẵn sàng chấp nhận tất cả? Nhi đòi hỏi nhiều quá có phải không?
– Không… anh đã là anh rể của em, đã là cha của cháu em, anh yêu em mà lại như vậy sao anh Mạnh?
– Anh chưa bao giờ phản bội em.
Mạnh chưa bao giờ thừa nhận, lẽ nào… lẽ nào Nhi cần tin Mạnh? Nhưng… Linh? Nhi quá đau đớn để tin bất cứ người nào. Tại sao… tại sao Nhi cứ phải rơi vào bi kịch này?
– Em muốn yên tĩnh. Anh cho em thời gian được không?
Mạnh lau nước mắt cho Nhi, anh khẽ nói:
– Em vào nghỉ đi, anh sẽ không làm phiền em.
Nhi loạng choạng bước vào phòng ngủ bên phải của căn hộ. Nhi đã quá mệt rồi, mệt mỏi vì di chuyển một quãng dài, mệt mỏi vì bao cảm xúc đối nghịch, Nhi cần có thời gian để ổn định lại.
*****
Chín giờ sáng, ánh nắng cuối thu chườm nhẹ lên rèm cửa, hắt màu tím nhạt thủy chung lên chiếc giường trắng Nhi nằm.
Nhi giật mình tỉnh giấc, mở mắt nhìn quanh rồi nhớ ra, Nhi đang ở căn hộ của Mạnh.
Nhi rời khỏi giường, bước khỏi phòng ngủ rồi nhìn một lượt.
Căn hộ trước mắt Nhi thật rộng với nội thất gỗ đen đắt tiền sang trọng nổi bật trên nền tường màu trà. Hẳn là Mạnh đã chuẩn bị nó cho hai vợ chồng. Nhi nghĩ rồi đỏ bừng cả mặt. Phải rồi, Nhi và Mạnh đã chính thức là vợ chồng, được pháp luật công nhận và bảo vệ.
Mạnh không có ở đây, chắc Mạnh đã đi làm. Nhi ngủ say quá chẳng biết gì cả. Đêm qua Mạnh nằm đâu nhỉ? Nhi nhìn qua cửa phòng ngủ ở góc trong cùng, nhác thấy trong phòng có vài vật dụng của Mạnh thì gật gù.
Nhi thở dài. Mạnh ép buộc Nhi thật, nhưng trong sâu thẳm, Nhi vẫn hạnh phúc với điều đó. Cảm giác lâng lâng được là vợ Mạnh vẫn đeo bám Nhi suốt từ đêm qua đến giờ, dù lý trí Nhi đã cố gắng gạt bỏ. Nhưng, nếu chỉ đơn giản là yêu, là si mê, thì lẽ ra Nhi phải dễ dàng bỏ qua cho Mạnh chứ, tại sao càng yêu Mạnh, Nhi lại càng khó chịu, càng ghen tuông, càng đau đớn khi nghĩ đến hình ảnh Linh nằm trên người Mạnh. Rồi, lý trí Nhi cũng không ngừng gào thét đòi hỏi cha cho cháu Nhi, đòi hỏi công bằng cho Linh…
Nhi chịu thua. Nhi chẳng muốn nghĩ gì nữa, Nhi quyết định gạt bỏ mọi điều luẩn quẩn trong đầu để vào bếp tìm chút gì cho vào bụng. Sau một giấc ngủ sâu, cộng thêm tâm trạng Nhi tốt hơn rất nhiều lúc bị Tùng giam lỏng, bụng Nhi cũng đã biểu tình.
Ồ… căn bếp hiện đại đẹp mắt với đầy đủ dụng cụ bếp núc cho cuộc sống gia đình làm Nhi cảm thấy… hài lòng.
Nhưng, điều làm Nhi ngạc nhiên xen lẫn cảm giác ấm áp là bữa sáng với bánh mì và thịt nguội cùng trứng ốp la kèm một cốc sữa tươi Mạnh chuẩn bị cho Nhi. Trên chiếc lồng bàn nhỏ đậy điệm, một mẩu giấy nhớ có nét chữ cứng cỏi của Mạnh: “Chúc vợ yêu ngày mới tốt lành, nhớ ăn hết đấy nhé! Anh yêu em.”
Tim Nhi lại lạc nhịp mất rồi. Mạnh cứ ngọt ngào thế này, Nhi biết chống cự Mạnh thế nào đây? Hay là thôi, chẳng chống cự gì nữa, cứ vậy mà yêu anh, bỏ qua tất cả? Không… chắc chắn là không thể được…
Nhi lắc lắc đầu, không nghĩ nữa, Nhi đã quyết định thế rồi cơ mà. Nhi mở lồng bàn rồi ngồi xuống, chậm chạp nhấm nháp bữa sáng đong đầy tình yêu cùng sự quan tâm ân cần của Mạnh.