Linh mơ màng mở mắt. Căn hộ mới của Tùng? Tùng đang ngồi kia, ánh mắt nhìn Linh đầy vẻ giễu cợt.
Linh bị trói? Hai tay Linh quặt ra sau bị trói chặt bởi dây thừng, hai cổ chân Linh cũng bị trói như vậy trên giường. Hắn đúng là bị điên rồi. Linh lúc lắc người, miệng ư ư vì băng dính.
– Cô chuẩn bị tạm biệt đứa bé đi.
Linh nhìn Tùng bằng ánh mắt căm thù xen lẫn khiếp sợ. Hắn dám làm thế thật sao? Linh sợ quá, run rẩy nhìn Tùng bằng ánh mắt van xin.
Tùng kéo roẹt băng dính trên miệng Linh làm Linh đau điếng. Vừa được giải thoát khỏi băng dính, Linh vội nói với Tùng trong nước mắt.
– Tôi xin anh… đứa bé trong bụng tôi không phải của Mạnh… anh đừng giết nó tội nghiệp…
Tùng bĩu môi khinh bỉ.
– Tao biết mà. Thằng đó sờ vào mày tao không còn là tao nữa.
– Nên là… anh cho tôi về đi… tôi sợ lắm…
Tùng cầm bát thuốc đen ngòm tiến lại, ánh mắt tàn nhẫn không chút tình người.
– Không phải của Mạnh… nhưng thằng Mạnh tin là của nó… thì cũng thế…
– Không… Mạnh cũng biết nó không phải con Mạnh… anh tha cho nó đi…
– Mày nghĩ tao tin mày chắc? Không tin là con nó mà nó cho mày ở nhà nó, được nhà nó chăm cho béo trắng thế à? Mày điêu có đẳng cấp rồi, mày nghĩ tao là thằng ngu đấy hả?
– Không… tôi không nói dối đâu… tin tôi đi…
– Uống bát thuốc này vào rồi nói gì thì nói!
Linh run rẩy lắc đầu. Bát thuốc đen ngòm kia đang đe dọa Linh, hệt như tương lai tăm tối của Linh trước mặt.
– Không…
Tùng đưa bát nước thuốc sát vào miệng Linh. Linh vẫn ngậm chặt miệng, lắc lắc đầu, nước mắt đầm đìa. Đến nước này rồi, Linh không thể nào giấu Tùng được nữa, biết đâu đó lại là con đường duy nhất cứu đứa bé trong bụng thì sao? Dù Linh không muốn chút nào, không một chút nào…
– Anh dừng lại đi… đứa bé… nó là con anh…
Tùng sững lại. Cô ta vừa nói gì? Đứa bé là con của Tùng? Có lẽ nào lại thế?
– Tao không tin. Chuyện tao với mày… tao đã bảo mày uống thuốc khẩn cấp rồi cơ mà. Mày dám không uống à?
– Em… em chủ quan quá… em xin lỗi… anh tha cho con đi anh…
Mắt Tùng đỏ vằn nhìn thẳng vào đôi mắt đẫm nước của Linh, hắn nghiến răng ken két.
– Mày khai thật đi, tao không tin nó là con tao!
– Nó là con anh mà… em đâu có ai đâu, anh cũng biết mà…
Tùng đặt bát thuốc xuống bàn, rồi Tùng giữ chặt vai Linh làm Linh nhăn mặt vì đau, hắn ép Linh nhìn thẳng vào mình.
– Cô dám mang thai con của tôi? Cô…
Khuôn mặt Tùng đỏ bừng bừng vì tức giận. Tùng dẩy Linh xuống giường rồi bực bội bỏ ra ngoài.
*****
Tùng đốt hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác.
Hắn không ngờ Linh lại mang thai đứa con của hắn. Hắn tin, chỉ là hắn không muốn tin mà thôi. Đêm hôm đó đúng là lần đầu tiên của Linh. Ngay sau lúc đó, hắn đã hối hận. Vậy mà… hậu quả lại là thế này…
Con sao? Tùng sắp làm cha. Ý nghĩ đó làm tim hắn bỗng dưng ấm áp. Sinh linh bé nhỏ đang sắp thành hình, sắp ra đời chào hắn. Vậy là… hắn đã có người thân đầu tiên thực sự thuộc về hắn trên cõi đời này?
Từ lúc mẹ hắn mất, khi hắn mới có mười tuổi, hắn đã là một kẻ cô độc. Ba hắn, một người đàn ông lạnh lùng, kẻ đã bỏ mẹ hắn và hắn mà đi, để rồi khi mẹ hắn cũng bỏ hắn đi, lão đã quay về đón hắn lên Hà Nội. Lão cho hắn ăn học đàng hoàng, cho hắn một ngôi nhà đẹp đẽ, một bà vú sẵn lòng chăm sóc hắn, nhưng lại không cho hắn tình yêu thương hắn cần. Tội nghiệp hắn, lão không muốn ai biết sự tồn tại của hắn, không cho hắn gọi lão là cha. Lão đối xử với hắn hoàn toàn vì trách nhiệm. Hắn lớn lên như một con thú hoang, không tình thương, không tình thân, hoàn toàn đơn độc trên cõi đời này. Hắn hận lão, nhưng hắn cần lão. Lão cũng cần hắn. Lão không có con trai, chỉ có đúng một đứa con gái yếu ớt thảm thương, vậy thì kẻ duy nhất có quyền thừa kế mọi thứ mà lão gây dựng không còn ai khác ngoài hắn. Chính lão đã tuyên bố với hắn như vậy. Lão cho hắn niềm tin, bởi sau tất cả lão muốn hắn nhận lão là cha. Hắn đã tin tưởng một ngày không xa sẽ lên ngôi vua của Huy Phát. Mọi chuyện tưởng chừng êm đẹp, tưởng chừng cuối cùng ông trời cũng mỉm cười với hắn, bù đắp cho hắn những thiệt thòi hắn phải chịu, vậy mà thằng ôn kia xuất hiện. Tất cả trước mắt hắn lại là con số không tròn trĩnh. Lão Hoàng vào tù, nhưng hắn cũng chẳng thèm vào đó thăm lão đến một lần. Chắc chắn lão muốn gặp hắn, nhưng còn lâu hắn mới vào đó gặp lão. Nếu không vì cơ ngơi Huy Phát, liệu hắn có muốn có người cha như lão? Đương nhiên là không.
Cha ư? Có người cha nào bỏ lại đứa con mình để bên một người đàn bà khác, bên một đứa trẻ khác, có người cha nào suốt tuổi thơ hắn gào khóc khản cổ mà kẻ đó không thèm ngoái lại, có người cha nào không cho phép thằng bé con mình gọi mình là cha, có người cha nào không cho đứa con bé bỏng tình yêu thương ấm áp khi mẹ nó không còn? Không, lão không phải cha hắn, có chết hắn cũng không công nhận điều đó! Nhưng… đứa bé còn chưa thành hình trong bụng con đàn bà kia, nó là con hắn. Một đứa con thật sự, một đứa trẻ sẵn sàng gọi hắn là cha, tiếng gọi yêu thương mà cả đời hắn chưa từng được cất lên. Hắn khao khát tiếng gọi thân thương đó. Vậy thì… có lý nào hắn lại đi theo vết xe đổ của lão già lạnh lùng ích kỷ đó, có lẽ nào hắn lại để con hắn phải chịu thiệt thòi như hắn? Hắn không muốn. Hắn chỉ muốn được nghe tiếng gọi “ba ơi” từ miệng một đứa trẻ, hắn chỉ muốn được ôm ấp đứa bé vào lòng, chỉ muốn trao cho nó tình yêu thương mà hắn luôn thèm khát…
Hắn sắp làm cha!
Cảm giác hạnh phúc xâm chiếm lấy hắn, bao phủ trái tim khô cằn của hắn. Hình như lần đầu tiên trong đời hắn được biết thế nào là hạnh phúc. Hắn sắp làm cha của một đứa trẻ thực sự. Còn hạnh phúc nào bằng cho hắn đây? Hắn khao khát hạnh phúc này. Hắn muốn hét lên cho cả thế giới biết, hắn sắp làm cha, hắn sắp có một đứa bé sẵn sàng yêu thương hắn, sẵn lòng cho hắn tình yêu thương mà hắn cần, một con người gắn bó với hắn bằng máu thịt, bằng trái tim nồng nhiệt yêu thương y như hắn.
Tùng run rẩy bờ vai, hắn đang khóc, khóc vì hạnh phúc. Hắn không ngờ, cuối cùng ông trời cũng đã mỉm cười với hắn, đã cho hắn hiểu thế nào là hạnh phúc.