Linh run rẩy trong hoảng loạn một hồi rồi cũng bình tâm lại. Tùng bỏ ra ngoài, hắn không tiếp tục ép Linh phải bỏ con, điều đó nghĩa là… hắn cho Linh giữ lại đứa con, có phải vậy không? Giờ tính mạng của đứa bé cũng như Linh đều trong tay Tùng, Linh chẳng thể làm gì ngoài cầu mong hắn còn có chút lương tâm mà tha cho con hắn.
Mãi không thấy Tùng quay lại, thần kinh căng thẳng đến mệt mỏi rã rời hồi lâu làm Linh lại chìm vào giấc ngủ.
– Em dậy ăn gà tần đi, anh vừa sang tận phố cổ mua cho em đấy, anh nghe nói tốt cho bà bầu lắm em ạ.
Linh giật thót mình, mở choàng mắt vì âm thanh quen thuộc, nhưng sao lúc này lại ở một tông giọng làm Linh nổi da gà. Tùng đang quan tâm Linh? Linh lùi vào tường, mở to mắt nhìn anh ta đăm đăm.
– Anh muốn làm gì tôi?
Tùng gượng cười tiến lại, ánh mắt ôn nhu đầy vẻ quan tâm. Tùng đặt hộp đồ ăn thơm phức lên bàn rồi mở ra, mùi gà tần nồng nàn tỏa ra không gian buốt lạnh của buổi tối mùa đông. Tùng múc gà ra bát, nhẹ nhàng nói.
– Anh không muốn con đói thôi, tối rồi mà.
Nhìn thái độ anh ta một hồi, Linh gật gù, có vẻ anh ta quan tâm đến đứa bé trong bụng Linh thật, nhưng Linh vẫn im lặng, ánh mắt đầy cảnh giác.
– Em không tin thì anh ăn trước cho em xem, không có độc đâu, em yên tâm, anh hại con mình để làm gì.
Linh thở dài. Ai ngờ hắn lại thích đứa con này. Hừm, bực thật. Đúng là thế nào cũng dở cả. Linh bực bội.
– Anh cởi trói cho tôi đi, làm sao mà tôi ăn được với cái tay này chứ.
– Được… được…
Tùng vui vẻ tiến lại cởi trói cho Linh. Linh xoa xoa tay chân cho bớt đau, quắc mắt nhìn Tùng khi anh ta nhìn chăm chăm vào bụng Linh.
– Anh nhìn gì thế?
– Anh muốn… nghe con đạp… có được không em?
Tùng đỏ mặt thổ lộ làm Linh lại rùng mình. Ghê quá, hắn ta trở mặt như lật bàn tay, đúng là Linh chẳng thể nào ngờ được.
– Dở hơi, mới có hơn ba tháng, nghe thế quái nào được.
– Hì hì… thế à… anh không biết. Em có mệt không?
– Ghê quá, anh làm tôi phát sợ đấy. Cho tôi về đi, ở đây tôi mệt lắm.
Tùng cười cười tiến lại ngồi cạnh Linh.
– Về đâu mà về, ở đây anh chăm cả hai mẹ con.
Linh lùi ra xa Tùng, không muốn ngửi mùi thuốc lá dù Tùng đã cố gắng súc miệng rất kỹ nhưng vẫn ám trên người anh ta. Linh nghiêm giọng, ánh mắt đanh lại nhìn thẳng vào Tùng.
– Tôi là phụ nữ có chồng, anh đang giam giữ người trái phép đấy, chắc chắn chồng tôi sẽ tìm ra anh và cho anh một trận.
Tùng quắc mắt, anh ta bắt đầu nổi giận khi Linh không đón nhận sự quan tâm của anh ta.
– Chồng? Cô đừng điên nữa, Mạnh không phải chồng cô. Cô đang là một kẻ cô độc, cô biết chưa? Ở đây với tôi, chúng ta sẽ là một gia đình.
Linh làm sao chấp nhận điều đó, Linh không muốn, Linh không cần Tùng chịu trách nhiệm, lúc trước cũng thế và bây giờ, khi Linh đang có danh phận của Mạnh, Linh càng không bao giờ chấp nhận. Linh lạnh lùng cúi mặt.
– Không, Mạnh là chồng tôi, anh cho tôi về, gia đình chồng tôi đang chờ tôi. Đứa con này sẽ là con của Mạnh.
Tùng điên lên. Con của hắn cơ mà, tại sao cô ta lại không cho hắn nhận con? Tùng nắm chặt vai Linh rít lên, ánh mắt anh ta đỏ ngầu điên dại làm Linh sợ run lên.
– Nó là con tôi. Cô dám không cho tôi nhận con?
– Cộc cộc cộc!
Có tiếng gõ cửa dồn dập. Tùng biết người của Mạnh đã đến, họ đã lảng vảng nơi này từ sáng đến giờ, nhưng có lẽ chưa có lệnh của Mạnh nên họ không hành động.
Tùng bực bội bước ra phía cửa.
– Anh Tùng, đề nghị anh thả chị Linh ngay lập tức!
Hừm, còn thẳng thắn thế cơ đấy, đúng là thằng Mạnh chẳng coi con nhỏ này ra gì. Giờ Tùng cũng chẳng thể đối phó được với chúng, thôi thả nó ra vậy.
– Vào đi, cô ta đang ở trong.
Tùng mở cửa, mấy thanh niên xông vào kéo Linh ra, chẳng thèm nhìn Tùng lấy một cái. Linh vội bước theo họ. Được về với Mạnh rồi, lòng Linh lại hân hoan như nở hoa vậy. Linh hớn hở theo A Tử lên xe thẳng tiến về nhà chồng, nơi Linh được gần Mạnh, dù chỉ trên danh nghĩa cũng được.
*****
Suốt sự việc này, Nhi không hề hay biết.
Nhi chỉ biết Linh đang rất giận Nhi, chắc chắn Nhi chẳng thể nào mong sự chấp nhận từ Linh, chẳng thể nào được như ngày xưa nữa. Nhi cũng đã chấp nhận tất cả khi đến với Mạnh rồi mà. Thế nên, Nhi chỉ có thể hỏi han tin tức về Linh qua Mạnh, dù Mạnh chẳng muốn quan tâm đến Linh, nhưng anh cũng đành để tâm để có thể truyền đạt lại cho Nhi an lòng.
Mạnh không muốn Nhi đối diện với Linh, bởi anh không muốn Nhi chịu tổn thương trước con rắn độc đó. Anh đã ngăn cách liên lạc giữa hai chị em họ, và Nhi cũng chấp nhận điều này. Nhi tin Mạnh cũng chỉ vì Nhi mà thôi. Thế nên, thi thoảng Nhi lại bảo Mạnh về thăm nhà, cập nhật tình hình sức khỏe của Linh cho Nhi biết. Những lúc như thế, Mạnh ăn cơm với bố mẹ và Linh một lát rồi đi ngay. Nghe Mạnh nói Linh đã hết nghén, giờ béo tốt lắm rồi, Nhi mừng ra mặt, hớn hớn hở hởn nhìn Mạnh làm Mạnh phì cười. Đúng là cô gái ngốc nghếch mà, cứ mãi yêu thương lo lắng một kẻ chẳng đáng, thế nhưng vậy mới là Nhi, mới là người con gái anh yêu trọn vẹn.
Suốt những tháng sau đó, tình cảm vợ chồng êm đẹp làm vẻ rạng ngời lúc nào cũng hiển hiện trên gương mặt cô vợ trẻ. Nhi đang là một cô vợ hạnh phúc. Nhi chỉ còn một mong muốn chẳng hề nhỏ nhoi nữa thôi, đó là sinh cho Mạnh một đứa con kháu khỉnh đáng yêu làm sợi dây gắn kết hai vợ chồng. Nhi đang chờ mong lắm, chắc chắn con sẽ về sớm thôi…