Người Ấy Mang Đến Áng Mây Và Bầu Trời

Diệp Tư Duệ thích nhất câu nói đã từng đọc trong nhật ký của mẹ: “Tôi ghét người khác so sánh tình yêu với hoa. Hoa có thể úa tàn theo thời gian nhưng tình yêu đích thực thì không. Không có điểm kết thúc của một tình yêu đích thực, dù tôi có ở bên kia thế giới.”

Khi còn nhỏ, cô đã từng xem trộm nhật ký của mẹ. Nhật ký của mẹ cô chỉ toàn viết những trích dẫn từ sách hay lời hoa mỹ nhất của bà ấy.

Sau đó, cô cũng bắt đầu viết nhật ký.

Cô không thường xuyên viết nhật ký, chỉ những dịp đặc biệt mới viết vài dòng. Cô dành ra một trang cảm thấy đẹp nhất chỉ để viết cái ngày mà Bạch Thanh Nghị chấp nhận tình cảm của cô.

Một người chưa từng yêu như cô sẽ thường mơ mộng tới một tình yêu lãng mạn như câu chuyện cổ tích, giống như mấy thiếu nữ ôm mộng mị với hình mẫu lý tưởng.


Thực tế lại không như là mơ.

Bạch Thanh Nghị không lãng mạn gì cả, chỉ biết cãi nhau với cô như hai đứa trẻ, chỉ là chiều cô hơn một chút.

Được rồi. Cô sẽ tạm chấp nhận sự thật này.

Sau chuyến đi ở ngoại ô, hai người lại trở về nhà Uông Thụy Liễu. Vừa về phòng, cô liền nhảy lên giường nằm, để anh giúp mình mang đồ vào.

Thấy Veronica chạy vào trong phòng, cô liền ôm nó lên rồi trêu đùa với nó: “Có nhớ tao không hả con mèo dễ thương này?” Bạch Thanh Nghị thấy cô vò đầu véo má con mèo liền nói: “Nếu nó biết nói, nó sẽ nói em đang làm phiền nó đấy.” Diệp Tư Duệ bĩu môi.

“Được rồi, nếu em mệt thì nghỉ đi.”

Diệp Tư Duệ nhìn anh định ra khỏi phòng liền hỏi: “Anh đi đâu đấy?” Anh đáp: “Dọn dẹp phòng.” Cô liền ngồi dậy, mỉm cười nói: “Chẳng phải em nói dọn nhà để trả tiền nhà cho anh sao?” Anh liền phụt cười đáp: “Nếu em định trả tiền bằng cách đó thì chắc dì sẽ phải sắm lại tất cả đồ trong nhà.” Thấy cô có ý định dùng gối ném mình, anh liền giơ tay nói: “Được rồi, đừng manh động!”, dứt câu liền chạy đi, trước khi đi còn đóng cửa phòng lại.

Sau đó, cô liền dỗi anh.




Việc muốn mở thêm một quán cà phê khác đòi hỏi cần có vốn. Hiện tại đã tìm thấy một mặt bằng khá đẹp để thuê, nhưng với tình hình hiện tại, có thể mất một khoảng thời gian dài nữa anh mới đủ vốn.

Trương Khánh Phong dự tính mọi thứ cần cho một quán cà phê khác. Kinh doanh một thời gian nhưng để có vốn mở một quán cà phê khác thì khá khó khăn. Anh không dám nói với Trương Mai Ngọc, bởi sợ bà sẽ ngỏ ý với Tô Vãn.

Có lẽ anh phải đợi?

Gần đây, tập đoàn Bạch Lam kết hợp với truyền thông tổ chức chương trình đầu tư cho những ý tưởng kinh doanh của mọi người. Tuy nhiên, những người muốn đến để xin đầu tư cho ý tưởng của mình chắc chắn rất nhiều, năng lực và ý tưởng kinh doanh chắc chắn có tính sáng tạo và khả dụng. Vậy nếu đề xuất kinh doanh một quán cà phê thì sao?


Trương Khánh Phong không muốn nghĩ nhiều. Cơ hội chỉ có một, được thì được mà không được thì tìm cách khác, còn đỡ khó chịu hơn là ngồi yên nhìn người khác nắm lấy cơ hội. Anh đành gửi hồ sơ và ý tưởng đăng ký tham gia. Dù sao cũng không phải lần đầu kinh doanh, nên tự tin một chút mới phải.

Đến buổi phỏng vấn, điều anh bất ngờ nhất là gặp Tần Lam làm người trực tiếp phỏng vấn. Thật ra suy cho cùng cũng chẳng có gì ngạc nhiên, nhưng gặp lại cô anh vẫn cảm thấy hồi hộp, hoặc có lẽ do áp lực của buổi phỏng vấn.

Người nên bất ngờ có lẽ là Tần Lam. Cô không nghĩ một người như Trương Khánh Phong phải tham gia mấy cái chương trình này. Tô Vãn là người có tiền, lẽ nào không mua nổi cho con trai một mảnh đất để kinh doanh? Hơn nữa, ông ta còn là một doanh nhân, có khả năng đầu tư cho con trai.

Tần Lam đã xem qua ý tưởng của anh, nghe anh trình bày lại ý tưởng một lần nữa, gật gù nói: “Đối với xã hội hiện nay, quả thật những quán cà phê không chỉ là để khách hàng đến thưởng thức cà phê theo truyền thống, mà còn đến để làm việc, học tập,… Việc mở một quán cà phê với không gian kết hợp cùng thiên nhiên sẽ tạo ra cảm giác dễ chịu, ngoài ra còn mở thêm kệ sách để khách hàng có thể dễ dàng tiếp cận với các loại sách đa dạng, thật sự cũng rất tốt. Tuy nhiên, ở khu vực anh định mở thêm quán đã có hai quán cà phê khác mở đã lâu, việc cạnh tranh cao là điều khó tránh khỏi. Tiếp đến, việc kết hợp với thiên nhiên trong quán không phải đơn giản trồng một vài chậu cây mà tạo ra một không gian thực vật, điều này có vẻ sẽ tốn chi phí chăm sóc hằng ngày, tăng thêm giá thành các sản phẩm của quán.” Trương Khánh Phong đồng tình, nói: “Quả thật đúng vậy. Đặc biệt trong khoảng thời gian đầu chắc chắn sẽ khó khăn. Nhưng tôi đã từng ứng dụng nó vào quán cà phê hiện tại của bản thân, hiệu quả thu về khá tốt. Tôi nghĩ trong kinh doanh đôi khi nên thử mạo hiểm một chút, như vậy mới đưa ra được những ý tưởng có tính sáng tạo.”

Tần Lam không đáp, đột nhiên hỏi: “Thật ra cá nhân tôi thấy rằng số vốn bỏ ra không là gì với chủ tịch Tô. Vì sao anh không thử hỏi ông ấy?” Anh không nghĩ nhiều mà đáp: “Có lẽ đó là một cách trong số những cách có thể, tuy nhiên nó chỉ nên để dành cho trường hợp xấu nhất. Lợi dụng nó là một điều chứng tỏ bản thân không cố gắng, mà cái gì đến quá dễ dàng thì càng dễ không trân trọng. Tôi thiết nghĩ bản thân có khả năng không cần chọn đến phương án này.” Tần Lam nhìn thấy anh tự tin như vậy, chợt mỉm cười rồi đứng dậy, nói: “Cảm ơn anh vì đã dành thời gian đến đây phỏng vấn.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận