Hôm qua mới mưa, nửa đôi giày vải lấm lem vì dính đầy bùn tươi, Vân Tinh Nam khệ nệ xách những đồ vật chuẩn bị cho tết Đoan Ngọ, thật vất vả mới đến trước nhà, lại thấy cửa gỗ đóng chặt, nhưng bên ngoài không khóa, chắc là cài chốt từ bên trong.
Giải Ưu vẫn chưa dậy ư? Đây quả là chuyện lạ.
Xưa nay chàng vẫn luôn dậy trước bình minh, ra ven suối giặt sạch quần áo, còn đến tận cửa thôn lấy nước xong mới về nấu cơm, mà đợi chàng làm xong xuôi, nàng cũng vừa tỉnh dậy mà thôi.
Hôm nay sao lại như vậy? E là có chuyện gì xấu xảy ra rồi?
Sốt ruột khiến nàng không có thời gian cất đống đồ vào nhà kho, đành bỏ hết xuống đất rồi giơ tay gõ cửa, “Giải Ưu, chàng có ở nhà không?”
Giải Ưu loáng thoáng nghe thấy giọng nói quen thuộc, giọng nói vừa khiến chàng nơm nớp lo âu, vừa khiến chàng ngày đêm nhớ nhung.
Chàng chỉ mặc một chiếc áo lót, ngay cả áo ngoài cũng không kịp tròng vào, ôm cái bụng lạnh lẽo, lê cả người tới cạnh cửa.
Thê Chủ đã về? Chàng vốn định làm xong việc sẽ đi đón nàng, không ngờ mới chợp mắt một lát, đã qua giữa trưa!
Thật là một sai lầm lớn, Thê Chủ nhất định sẽ tức giận!
Chàng gần như vật lộn để mở chốt cửa ra, ai ngờ không chịu đựng nổi mà ngã thẳng xuống, Vân Tinh Nam bị tư thế này làm hoảng sợ, kịp thời đỡ lấy chàng, “Giải Ưu, chàng bị sao vậy?”
Nàng định bế chàng lên, nhưng chàng lại dùng cánh tay gầy gò đẩy nàng ra, nàng không có cách nào, đành phải hỏi, “Em dìu chàng tới giường nhé?”
Chàng nhẹ nhàng lắc đầu, vừa rồi đi tới, chàng cũng nhận ra mình đang có kinh nguyệt, vừa nãy không biết thì thôi, giờ đã biết, sao có thể nằm xuống giường?
Mái tóc dài buông xõa của chàng bị gió thổi qua, thân thể chàng rất lạnh, sắc mặt tái nhợt không một giọt máu, dáng vẻ này thực sự làm nàng sợ hãi.
Nhìn thoáng qua, một mảng đỏ sậm dính ướt mép áo trong, nàng hiểu rồi.
Mặc kệ chàng từ chối, Vân Tinh Nam vẫn căng người đỡ chàng tới mép giường.
Vốn tưởng rằng mình không đỡ chàng nổi, dù sao cơ thể của Vân Tinh Nam vốn mảnh mai, mà Giải Ưu lại cao hơn người bình thường rất nhiều.
Nhưng lúc ôm chàng, xương cốt của chàng cấn đau nàng, thật sự quá nhẹ, thân thể gầy gò đến mức báo động.
Nàng đắp chăn cho chàng, lại nghe thấy tiếng nức nở rất nhỏ của chàng, chàng muốn xuống giường, chàng đã ngủ cả một buổi sáng, dù cho đau đến nỗi không ngồi dậy được, lại không thể nói ra miệng, nhưng vẫn khăng khăng muốn ngồi dậy.
Thấy quần áo mới của nàng bị mình làm dơ, Giải Ưu gấp đến độ muốn khóc, vẫn còn nhiều chuyện phải làm, sao có thể nằm ườn ra mãi?
Không thể.
Trước kia, chàng vẫn luôn chịu đựng đau đớn, còn phải kiềm chế không lộ ra vẻ mặt nhăn nhó, vì nàng rất ghét vẻ mặt như đưa đám của chàng, phá hỏng vận may của nàng, tệ hơn là… hứng thú của nàng.
Không thể, tuyệt đối không thể khiến nàng tức giận, chàng thừa nhận mình rất sợ, chàng sợ mở mắt ra sẽ thấy khuôn mặt vặn vẹo kia của nàng; sợ lời nói dịu dàng kia biến thành những câu chửi rủa thô tục; sợ một nam tử hoa tàn bại liễu, không làm tròn bổn phận của một phu quân như chàng sẽ chết, nếu nàng lại đưa một nam tử trẻ đẹp tới nhục nhã mình.
Chàng đau đến đổ mồ hôi lạnh, nhưng vẫn giãy giụa ngồi dậy, gần đây chàng sống quá an nhàn thoải mái, ngay cả chút đau đớn này cũng không thể chịu đựng, chàng đã làm dơ khăn trải giường, còn làm dơ quần áo của Thê Chủ, chàng phải nhanh tay giặt sạch mới được.
Có điều, dù phí hết sức lực chàng vẫn không thể ngồi dậy, Giải Ưu khóc vì sự vô dụng của mình, một người chưa bao giờ làm sai còn không thể bảo đảm mình sẽ không bị ghét bỏ, huống chi là bây giờ, ngay cả ngồi dậy chàng cũng chẳng làm được?