Ngón tay thon dài của nàng chạm nhẹ vào gò má gầy trơ xương của chàng, chẳng qua, bàn tay từng tra tấn chàng đến nỗi thương tích đầy mình, giờ phút này lại nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt không còn trẻ trung của chàng, “Giải Ưu, nếu chàng thấy khổ sở hãy nói ra, không cần chịu đựng, ở trước mặt Thê Chủ chàng còn lo lắng cái gì?”
Nghe xong câu nói ấm áp như vậy, chàng suýt nữa đã nghe theo nàng, dựa vào nàng.
Nhưng mà, chàng chỉ dám len lén nắm chặt góc chăn hơn —— tay chàng đang dấu dưới chăn, nàng sẽ không thấy, chàng không muốn nàng thấy.
Vân Tinh Nam nhìn gương mặt gần như bình tĩnh lại trong nháy mắt của chàng, khẽ nhíu mày, sau đó nhớ ra hôm trước nàng từng mua một cái bình giữ ấm hình bầu dục ở chợ trên, nàng chưa từng thấy thứ đồ nào như vậy, liền tò mò mua về.
Nàng vẫn còn nhớ lúc mua, bà chủ vừa cười vừa nháy mắt với nàng, “Không ngờ nha đầu tuổi còn trẻ như vậy đã biết thương phu quân, vậy ta bán rẻ cho cô đấy.” Hiện tại nghĩ đến, cái bình kia…… hình như dùng để đựng nước ấm, vừa vặn rất tốt.
Vân Tinh Nam muốn nghiệm chứng suy đoán của mình ngay lập tức, cũng quên nói cho Giải Ưu biết liền rụt bàn tay đang đặt trên hàng lông mày của chàng về, đứng lên đi ra ngoài, đầu cũng không quay lại, chạy ào đi.
Giải Ưu vốn định miễn cưỡng cười lên, sau đó lắc đầu nói cho nàng, mình không sao.
Nhưng chàng còn chưa kịp cười, bàn tay ấm áp kia bỗng rụt về, giây tiếp theo, chàng thấy bóng dáng ngày càng xa của Thê Chủ.
Lời nói chắn ở cổ họng, còn nụ cười thì sao, chắn ở trong lòng.
Cuối cùng, chàng cười khổ.
Vân Tứ Lang, ngươi còn hy vọng xa vời làm gì?
Chàng kêu mình là Vân Tứ Lang, chứ không phải —— Vân Giải Ưu.
Chàng không nên có cái tên tử tế như vậy, nam tử mà, căn bản không cần phải có tên riêng của mình.
Hồi bé được gọi là Thần Tứ Lang, sau khi xuất giá được gọi là tướng công Vân gia, về sau thì sao? có lẽ sẽ được gọi là cha của ai đó…… À, chàng đã quên, cơ thể này sớm đã không thể.
Bộ dáng này, còn sợ mất cái gì?
Thừa dịp thân mình còn chịu đựng được, tìm nhiều việc để làm, Thê Chủ cũng đã qua hai mươi tuổi.
Gần đây nàng đổi tính không đánh bạc nữa, mà chàng cũng đã tích cóp được một ít, lại làm thêm vài việc sớm để Thê Chủ cưới thêm một phu quân nữa, đến lúc đó vị kia chắc chắn là chính phu.
Nếu hắn có thể chấp nhận mình, vậy chàng sẽ ở bên cạnh Thê Chủ.
Nếu hắn không chấp nhận, vậy chàng sẽ sống cẩn thận hơn.
Mười bốn tuổi gả cho nàng, nhiều năm cũng không có lấy một đứa con, thật vất vả mới có, lại vô dụng không giữ được.
Qua hai mươi tuổi cũng chưa có con, nàng đã bị quá nhiều người chê cười.
Aizzz, chàng nghĩ xa quá rồi.
Người mà, rảnh rỗi sẽ suy nghĩ miên man.
Tuy kĩ năng nấu cơm của Vân Tinh Nam hơi kém, nhưng vẫn miễn cưỡng nấu nước được, châm lửa, bắt nước xong, nàng bắt đầu lục lọi đống đồ kia.
Chỉ là một cái bình gốm bình thường, hình bầu dục, gần giống quả bóng bầu dục, vì không tráng men, nên bên ngoài hơi thô.
Bên mép chai còn có hai cái lỗ, hình như có thể xỏ dây qua, đeo ở bên hông.
Dù nam tử có kinh nguyệt, cũng không thể nằm mãi trên giường nghỉ ngơi, hầu hết thời gian đều phải làm việc tiếp —— ít nhất chuyện dọn dẹp nhà cửa, nấu cơm giặt giũ là không thể chậm trễ.
Nếu trong nhà có hai ba phu quân còn có thể bảo ban nhau, nhưng nguyên chủ thích ăn chơi đàng điếm, cờ bạc nhậu nhẹt, thường xuyên nợ ngập đầu, làm gì có tiền cưới thêm phu quân.
Mà Giải Ưu, cũng là dì nàng sắp xếp mới cưới vào cửa.
Tam phu bốn hầu ư? Vân Tinh Nam không nghĩ tới, ngẫm lại mới thấy hơi đau đầu, trong mắt nàng, chẳng ai tốt bằng Giải Ưu cả.