Vân Tinh Nam cảm thấy mình hơi quá đáng, hừ, đã bao lớn rồi, còn cáu kỉnh như con nít? Nhưng giờ phút này nàng có chút khổ sở, nàng đã gặp Giải Ưu được hơn bốn tháng, không dài.
Như vậy, tình cảm của nàng đối với Giải Ưu, rốt cuộc có phải là yêu không? Nếu ngay từ đầu chàng không phải phu quân của nàng, mà chỉ là một người khách qua đường, liệu nàng có còn cảm giác rung động kì lạ này không?
Nếu Giải Ưu không phải phu quân của nàng thì sao? Nếu không phải thì sao? Càng nghĩ, nàng càng cảm thấy khó hiểu, đầu cũng đau hơn.
Nàng nghĩ mình đã yêu chàng, cho nên vì chàng mà dịu dàng, vì chàng mà hỉ nộ.
Giải Ưu của em, em thật sự đã yêu chàng sao?
Nàng không rõ nữa, thậm chí ngay bây giờ nàng cũng không chắc mình có tình cảm ấy với chàng không?
Nàng không phải người có tính chiếm hữu cao, điều này được bộc lộ rõ khi nàng còn bé.
Nghe ông nội nói, ngày ấy, đứa trẻ khác thấy kẹo và bao lì xì, đều nhào lên tranh nhau.
Nhưng nàng không hề cảm thấy hứng thú, cũng không phải không thích.
Nếu ông nội cho nàng kẹo, đôi mắt biết cười của nàng sẽ cong thành mảnh trăng non.
Cho nên, mãi sau này cha mẹ thường bảo nàng nhường em trai, cho em trai những thứ tốt nhất, nàng cũng không quá buồn, vì nàng vốn không quan tâm những thứ ấy.
Những thứ mình không quan tâm, không cần phải vì nó mà u sầu.
Nàng đúng là một bác sĩ tâm lí, nhưng nàng trị không được bệnh của mình.
Cái gọi là y giả không tự y, có lẽ chính là thế này.
Tuy không muốn hiểu, nhưng nàng không thể cứ giận dỗi mãi được, đang định xoay người quay về thì suýt nữa đụng phải bờ ngực trơ xương của nam nhân gầy gò trước mặt.
Nàng lắp bắp kinh hãi, lui ra sau hai bước, vừa ổn định lại đã thấy Giải Ưu vội vàng quỳ xuống hành lễ.
Cũng không biết chàng đã đứng sau lưng nàng bao lâu, Vân Tinh Nam khom người nâng chàng dậy, do dự trong chốc lát mới mở miệng, “Chàng đứng đây rất lâu sao?”
Nam nhân lắc đầu, ngoan ngoãn và trầm mặc làm nàng hơi khó chịu.
Giọng nói của nàng bất giác kém đi, nàng đổi cách hỏi, “Em đứng bao lâu, chàng liền đợi bấy lâu?”
Chàng cúi đầu thấp hơn, nhưng vẫn không quên gật đầu.
Vân Tinh Nam muốn nói thêm gì đó, cuối cùng vẫn là ngừng lại, khẽ lắc đầu, “Không có gì, chàng về đi.”
Nam nhân vẫn gật đầu, lui nửa bước ra sau lưng nàng.
Vân Tinh Nam càng thêm buồn bực, ngay cả chính nàng cũng không biết mình đang buồn bực vì cái gì.
Cảm giác này, giống như là…… Phi phi phi, hiện tại nàng đã sớm khác trước đây, buồn bực vì kì sinh lý cũng nên là Giải Ưu mới đúng.
Kết quả, đi được mấy bước, trong đầu liền xuất hiện một cảnh tượng thú vị:
Giải Ưu bĩu môi, hai mắt đẫm lệ nhìn nàng, mềm mại hờn dỗi……
Vân Tinh Nam suy tư trong chốc lát, ồ, cảnh ấy quả thật dịu dàng động lòng người.
Nhưng trong lòng nàng rất rõ ràng, Giải Ưu sẽ không làm như vậy.
Tính chàng vốn thế, dù có khóc, cũng muốn khóc một mình, không muốn giãi bày với nàng những đau khổ và bất lực của mình.
Một câu cũng không.
Vân Tinh Nam cảm thấy, nàng thật là buồn cười.
Ha, đúng là…… vô cùng buồn cười.
Nhưng cũng nhờ vậy, nàng mới may mắn nhập vào cơ thể Vân Tinh Nam, từ đây, Hướng Thanh Thanh đã không còn, nàng nên gánh vác mọi trách nhiệm của nguyên chủ, cả quãng đời về sau phải sống thật tốt, sống cho cả Hướng Thanh Thanh đáng thương của kiếp trước.
Mà Giải Ưu, chàng thật sự rất đáng thương, ngay cả chuyện Thê Chủ đã chết đi cũng không biết, còn ngây ngốc quan tâm nàng như Thê Chủ thật, săn sóc tỉ mỉ.
Ôi, hai người bọn họ, ai cũng đáng thương cả.
Tác giả có lời muốn nói:
Vân Tinh Nam có chút mệt mỏi, bắt đầu thích cáu kỉnh
Nội tâm của Giải Ưu: Anh anh anh Thê Chủ đừng đi, nô gia sai rồi.
(Giải Ưu này là giả, mọi người đừng ghét bỏ hắn TAT)