Chàng vẫn mặc bộ quần áo mỏng manh và cũ nát ấy, bộ quần áo màu xám khâu đầy mụn vá, bị giặt đến phai màu và trắng bệch.
Trong trí nhớ của Vân Tinh Nam, chàng luôn mặc mấy bộ quần áo tối màu, cũ nát như thế, cũng không biết đã mặc được bao nhiêu năm.
Thời này, chỉ có nữ tử nhà quyền quý mới được cài búi tóc, nam tử đều phải mặc quần áo đơn giản, phần lớn là để tiện làm việc.
Trang phục của nữ tử hiển nhiên là phiền phức hơn, nhưng bây giờ nam tử cũng ‘chạy theo mốt’ riêng của họ.
Dù phú hay bần, nam tử nào cũng sẽ đeo trâm cài để vấn tóc, chính phu của các gia đình giàu có dĩ nhiên sẽ đeo trâm cài được chạm khắc tinh xảo đẹp mắt, không giống như bá tánh bình thường, chỉ đeo trâm cài bằng gỗ rẻ nhất để vấn tóc.
Kể từ ngày nàng thấy rõ lòng mình, nàng đã âm thầm nhận mình là Vân Tinh Nam, nàng không dám bảo đảm mình có thể chấn hưng gia đình, nhưng sẽ tận lực gánh vác mọi trách nhiệm mà nguyên chủ không thể gánh vác.
Vân Tinh Nam chưa bao giờ thấy chàng đeo bất kì món đồ trang sức nào, có lẽ là nghèo khổ quen rồi, nàng thậm chí không thấy chàng để lộ vẻ mặt hâm mộ với người khác, chỉ là thỉnh thoảng sẽ nhìn nam tử nhà nào đó dỗ con mình rồi phát ngốc.
Nàng biết, chàng yêu đứa bé đã chết kia nhiều thế nào.
Nàng từng sống với ông nội khi còn học ở trường tư thục, đó có lẽ là kí ức ấm áp nhất của kiếp trước.
Ông nội là người bảo thủ, thích viết thư pháp, thỉnh thoảng còn làm thơ.
Cả đời ông cương trực, nghiêm túc và cứng nhắc, nhưng lại rất tốt với cô, rất yêu thương cô.
Chẳng qua sau này ông nội bệnh nặng qua đời, đến nay nàng vẫn nhớ rõ khoảnh khắc cơ thể nàng ôm trong tay dần lạnh ngắt, mặc cho nàng gọi như thế nào, ông cũng không trả lời.
Cô bé con năm đó đột nhiên mất đi tất cả chỗ dựa, không còn được thấy đôi mắt nghiêm khắc mà dịu dàng bị nếp nhăn quấn quanh, không còn nghe thấy giọng nói già nua nhưng mềm mại, gọi nàng “A Niếp.”
Người ông mà nàng kính yêu nhất cứ thế lặng lẽ rời đi, từ đây, nàng bơ vơ không nơi nương tựa.
Như vậy, lúc Giải Ưu một mình sinh con, chàng đã phải đau đớn thế nào, cơn đau trên cơ thể vẫn tốt hơn nhiều cơn đau nơi trái tim.
Nỗi đau ấy, làm sao có thể nói quên là quên? Làm sao có thể coi là chuyện một sớm một chiều?
Nàng từng học thư pháp với ông nội, tuy không quá giỏi, nhưng ở cái tiểu thành dăm ba người biết chữ cũng đủ để nàng ứng phó, nàng tìm được một công việc thu chi ở một tửu quán lớn nhất trong thành.
Khi nàng đi phỏng vấn, gần như không ai có thể nhận ra nàng —— dù sao nàng cũng là một nữ nhân tốt, dáng vẻ chính trực, hiển nhiên là khác hẳn nguyên chủ tính tình bất hảo, đáng khinh kia, lại ăn mặc lịch sự, lão bản của tửu quán còn tưởng nàng là vị tú tài nào đó.
“Tên họ, nhà ở đâu?”
“Vân Tinh Nam.
Nhà ở thôn Khê Kiều.”
“Vân Tinh Nam của thôn Khê Kiều!?”
“Nữ tử đi không đổi tên ngồi không đổi họ, thật sự là Vân Tinh Nam của thôn Khê Kiều.”
Kết quả là, nàng phí rất nhiều sức lực mới làm lão bản tin nàng, bất quá khách sạn lão bản nói đường đến thôn Khê Kiều rất xa, cần nàng ở lại tửu quán, sẽ tăng lương, cho phép nghỉ hàng tháng.
Vân Tinh Nam do dự một chút, vẫn là đồng ý điều kiện của lão bản.
Nhưng Giải Ưu thì sao, không khiến người ta bớt lo được, huống chi chàng rất sợ nàng, nếu là nghỉ phép hàng tháng, với chàng, có lẽ cũng khá tốt.
Vân Tinh Nam tự nhận mình không phải người thông minh khéo léo, không biết lãng mạn hay tình thú, cũng không biết Giải Ưu rốt cuộc thích cái gì —— sao nàng có cơ hội biết được? Chàng chỉ là một người yếu đuối, chưa từng yêu cầu xa xỉ, càng không có oán niệm.