Người Bảo Hộ (Someone To Watch Over Me)

Nội thất của nhà hàng Angelini rất lôi cuốn với gạch và vữa ở vài chỗ của những vách tường và những tấm bích họa xinh đẹp mô tả vùng quê Tuscan trên những vách tường khác. Những cái bàn được trải vải lanh đắt tiền, những món đồ gốm Ý xinh đẹp, những cây nến nhọn, và một bình hoa tươi sang trọng. Những giàn mắt cáo với những dây hoa đã được đặt đúng khoảng cách để tạo cho không khí được ấm cúng, thân mật so với một nơi thật sự là một nhà hàng rất lớn.

Kinh doanh chắc chắn là đang phát đạt, vì có rất đông khách đang chờ ở bàn của nhân viên quản lý và càng đông người hơn ở quầy rượu chạy dài ở phía trái của lối vào. Michael trao áo khoác của họ cho nhân viên phục vụ, sau đó anh đặt bàn tay của anh sau lưng Leigh, và đưa cô qua đám đông.

Gần phía sau nhà hàng, có ba cái bàn trống liên tục bên cạnh một bức tường bích họa. "Nơi này thật tuyệt." Leigh nói với anh khi anh ngồi đối diện với cô ở ngay cái bàn nằm giữa ba cái bàn. Khi cô với lấy khăn ăn của cô, cô nhận thấy thiết kế trên cái đĩa trưng bày nhiều màu sắc trước mặt cô. "Có một ngôi làng nhỏ trên đỉnh núi ở miền bắc nước Ý nơi những món đồ gốm như thế này được làm." cô nói, nhớ lại đã đến đó với Logan. Lúc đó, sau hai tuần ở Ý, Logan đã mất hết kiên nhẫn với mọi thứ, thậm chí lối kiến trúc của nhà thờ thời trung cổ ở trung tâm quảng trường. Anh ghét đi du lịch bất cứ nơi đâu ngoài nước Mỹ vì anh cảm thấy quá xa rời với công việc kinh doanh của anh. "Tôi đã từng đến đó." cô thêm vào.

"Tôi cũng vậy."

"Thật sao. Anh đã ở lại Ý bao lâu?"

"Lần cuối cùng là khoảng một tháng." anh nói, ngừng lại khi một chàng trai trẻ châm nước đá vào ly của họ. "Tôi kết hợp nó với một chuyến công tác đến Pháp."

Thật dễ dàng cho Leigh để tưởng tượng bây giờ anh là một người du lịch khắp thế giới. Ngả người trên ghế của anh, với cẳng tay của anh tựa trên bàn và chiếc đồng hồ đeo tay hiệu Patek Philippe ba mươi nghìn đô la lộ ra từ dưới khóa cổ tay áo sơ mi của anh, anh nhìn trong rất thoải mái, thanh lịch, đầy quyền lực, và giàu có.

Cô bắt đầu hỏi anh về những chuyến du lịch của anh, nhưng sự chú ý của cô đột ngột bị dừng lại bởi giọng nói kích động của bốn người ngồi ở cái bàn ngang lối đi vừa mới nhận ra họ và đang thảo luận đến bài báo trong phần tin tức. Tinh thần của Leigh bị hạ thấp xuống một chút. "Chúng ta đã bị nhận ra." cô nói, mặc dù cô biết rằng Michael đã nghe họ.

"Nó là điều không thể tránh khỏi." anh nói, nâng đôi vai rộng của anh trong cái nhún vai không thừa nhận khán giả của họ như thể họ đơn thuần chỉ là những hạt bụi trên sàn nhà. Thái độ của anh làm cô kinh ngạc và sửng sốt. Cô đã một nữ diễn viên, cô có thể giả vờ, nhưng anh không phải giả vờ thờ ơ. Anh thật sự là thờ ơ. Anh không chịu trách nhiệm cho bất cứ ai ngoài bản thân – là người làm chủ số phận của chính anh.

Người phục vụ của họ, một người đàn ông cứng cáp vui tính ở tuổi sáu mươi của ông, hối hả mang đến cho họ một chai rượu rượu vang đỏ mà ông đặt nó xuống bàn trong khi ông bắt tay Michael và được giới thiệu với Leigh là Frank Morrissey.

"Tôi sẽ nói với Marie là cậu ở đây." Frank bảo Michael. "Bà ấy đang ở trong bếp tranh cãi với với bếp trưởng." Ông nhấn cái mở nút chai vào nút chai và bắt đầu xoay quanh nó một cách thành thạo trong khi ông hãnh diện giải thích cho Leigh, "Tôi biết Hawk trước khi cậu ấy đủ lớn để sử dụng nĩa. Thực ra, tôi đã ở đó khi cậu ấy quyết định uống ly rượu đầu tiên."

Ông nhìn lướt qua Michael và cười khúc khích khi ông kéo nút chai ra. "Cậu có nhớ là cậu mấy tuổi khi tôi bắt gặp cậu và Billy với chai rượu vang không?"

"Không, thật sự là không."

"Họ được bao nhiêu tuổi vậy?" Leigh nhanh nhảu hỏi, ghi nhận vẻ ngoài đau khổ của Michael.

"Tôi không thể nói cho cô biết chính xác là họ được mấy tuổi," Frank thú thật với nụ cười đến tận mang tai, "nhưng họ nhỏ đến nỗi không thể lấy được nó mà không leo lên cái ghế cao."

Leigh cười khanh khách, say sưa trong cảm giác vui vẻ hầu như đã bị lãng quên.


"Leigh." Michael nói với vẻ bực tức thích thú, "Xin đừng khuyến khích chuyện này."

Lờ anh, cô nhìn một cách mong đợi ở Frank và nhướng lông mày của cô. Nó là sự khuyến khích mà ông cần. "Tôi cũng có mặt ở đó khi Hawk và Billy quyết định lái xe của cậu của Billy dạo một vòng." ông nói, châm một ít rượu vào ly của Michael để anh nhấm nháp thử. "Billy lén lấy chìa khoá ra bên ngoài, và Hawk ngồi đằng sau tay lái. Cậu ấy chỉ khoảng năm tuổi, vì thế cậu ấy phải đứng lên để có thể nhìn qua nó."

"Chuyện gì đã xảy ra?" Leigh hỏi, nhìn từ ông đến Michael.

"Tôi khởi động máy xe," Michael nói bằng giọng chua chát, "và Billy bật còi."

"Các người đang cố đánh cắp xe tuần tra ư?" Cô cười.

"Chúng tôi không phải là đang cố đánh cắp nó, chúng tôi chỉ định mượn nó."

"Đúng," Frank xen vào, "nhưng vài năm sau..."

"... vài năm sau, chúng tôi đã đánh cắp nó." Michael cung cấp với tiếng thở dài chán chường.

Leigh dùng tay che bộ mặt tươi cười của cô, nhìn anh qua những ngón tay của cô. "Chúa tôi."

Chỉ sau đó một người đàn ông ngồi ở cái bàn đối diện lối đi đưa ra lời nhận xét lớn tiếng về việc Leigh là một "quả phụ rất vui vẻ", và cô thả tay cô ra, làm cho mình tỉnh táo lại.

"Tôi sẽ phục cho các người đêm nay, như cậu muốn." Frank nói. "Tôi sẽ nói với dì cậu là cậu đang ở đây." Ông xoay người định rời khỏi, nhưng Michael đã nói nhỏ gì đó với ông, và ông gật đầu.

Leigh nhìn ông rời khỏi, sau đó cô nhìn Michael. "'Billy trong những câu chuyện đó là cháu trai của Trumanti, không phải vậy sao?"

"Vâng."

"Frank không biết anh ta chết như thế nào sao?"

"Dĩ nhiên."


"Vậy thì, tôi không hiểu tại sao Frank lại nhắc đến chuyện của Bill, khi ông ấy rõ ràng rất thương mến anh."

"Đó là lý do tại sao ông ấy lại làm chuyện đó." Michael nói, mong muốn chuyển qua một đề tài khác trước khi tâm trạng của cô trở nên âm u không cứu vãn nổi. "Đó là cách mà ông ấy muốn chứng minh rằng ông ấy không nghi ngờ chuyện đã xảy ra giữa Bill và tôi chỉ là một tai nạn. Nói theo cách khác, Frank nghĩ rằng hành động che dấu chuyện gì đó là một hàm ý có tội – hoặc trong trường hợp của ông ấy, là niềm tin vào tội lỗi của một người khác."

"Điều đó có nghĩa như là..." Leigh bắt đầu, sau đó cô dừng lại khi cô nhìn thấy hai nhân viên phục vụ đi xuống lối đi khiêng theo một tấm chắn rộng khoảng bốn feet và cao tám feet được bọc lụa trường xuân. Họ đặt nó trên sàn nhà ngay bên cạnh cái bàn đối diện bên lối đi đã có người nhận xét về Leigh lúc nãy. Hoàn toàn ngăn chặn tầm nhìn của Leigh đối với nhóm người, nhưng nó cũng làm chật một cái bàn khác đủ để làm một trong những người đàn ông than phiền rằng anh ta không thể di chuyển trong ghế của anh ta.

"Tốt hơn chứ?" Michael hỏi.

Leigh tách tia nhìn của cô từ những miếng tấm chắn mà anh vừa mới cho người cài đặt, sau đó cô nhìn người đàn ông đã dàn xếp điều đó mà không chút day dứt hoặc quan tâm đến quyền lợi hoặc sự thoải mái của khách hàng. Nó đánh vào cô thì ra tại sao vẫn còn có hai bàn trống ở hai bên bàn của họ, mặc dù có ít nhất là năm mươi người vẫn còn chờ để có chỗ ngồi. Cô không nghi ngờ gì là Michael đã cung cấp tiền cho nhà hàng, và nếu Logan ở vào vị trí của Michael, anh cũng sẽ cảm thấy tệ nếu cô không được thoải mái. Tuy nhiên, anh sẽ không bao giờ làm bất cứ chuyện gì có thể có ảnh hưởng tiêu cực đến tài chính, bao gồm việc làm khó chịu bốn khách hàng. Cô nhìn người tự chỉ định bảo hộ của cô và cảm thấy lòng biết ơn dâng cao và sự dịu dàng cay đắng cô đã không cố gắng che đậy. "Cảm ơn anh." cô nói đơn giản.

Michael nhìn đôi mắt vô tư với cặp mi dài đó và một lần nữa kinh ngạc rằng danh vọng và sự thành công đã không thay đổi hoặc làm cho cô kiên cường chút nào. Cô có thể đi qua một tiểu đoàn của phóng viên với vẻ đĩnh đạc và khoan dung của một nữ hoàng, nhưng khi anh đùa về hình ảnh của họ trên trang trước của tờ Daily News, cô đã dấu bộ mặt tươi cười của cô vào ngực anh và bám vào ve áo của anh. Ngồi đối diện với anh mặc một cái áo bó màu đen tinh vi và kiềng đeo cổ vàng đắt tiền, cô vẫn còn quyến rũ một cách chân thật như khi cô mặc quần jean xanh, áo cam. Anh cười với hồi tưởng và nói, "Không có chi."

Leigh nhận ra một sự đổi mới, tinh tế trong giọng nói của anh, nhưng thay vì chấp nhận nó như là một sự mật thiết, cô chọn nó như là một đề tài. "Tôi có thể hiểu tại sao tôi không nhận ra khuôn mặt của anh khi chúng ta gặp ở buổi tiệc, nhưng tôi vẫn không thể tin nổi là tôi đã không nhận ra giọng nói của anh. Tôi lẽ ra phải bắt đầu nhận biết anh là ai trong khi chúng ta nói chuyện. Anh có – có – một giọng nói có chất lượng đặc biệt."

"Loại chất lượng nào?"

Cô nhìn nơi khác, cố gắng mô tả nó cho anh, quên câu nói có nghĩa đôi mà anh có thể suy ra từ sự lựa chọn từ của cô. "Rất trơn tru. Rất... quyến rũ. Rất, rất trầm."

Ngả người trên ghế của anh, Michael để cho mắt anh trôi giạt trên đường cong sang trọng của gò má cô và sự căng tròn mềm mại của ngực cô, ngón tay anh từ từ ve vuốt đường cong của ly rượu.

Gần hai giờ sau, Leigh từ chối món tráng miệng trong khi bà Angelini lại kêu gọi cô ăn nó. "Cháu không thể nuốt thêm một miếng nào khác." Leigh bảo bà. "Cháu thật sự là không thể." Bữa ăn đã rất tuyệt vời và cả Michael cũng vậy. Anh đã không cố làm cô quên vấn đề của cô, nhưng anh làm cô cảm thấy như thể cô hoàn toàn được an toàn từ chúng – như thể không gì có thể làm cô bị thương tổn hoặc chạm vào cô vì anh sẽ không để cho điều đó xảy ra. Nó còn hơn cả cảm giác, nó là một sự việc. Leigh biết điều đó, chắc chắn như cô biết cô không muốn kiểm tra những lý do cho chuyện đó.

Bà Angelini cúi xuống và ôm chặt cô. "Rất vui được nhìn thấy cháu mỉm cười. Michael biết cách làm cháu vui vẻ, và cháu biết cách làm nó vui vẻ. Cuộc sống thật là tươi đẹp."

Trong suốt bữa ăn của họ, bà đã xuất hiện vài lần ở bàn, lảng vảng quanh họ như thể bà không thể tách mình đi. Bà lại do dự, biết là họ đang chuẩn bị rời khỏi. "Cách đây đã lâu, rất lâu, khi Michael đi xem cháu trong vở kịch đó, tôi đã bảo nó nên nói cho cháu biết là nó đã cảm thấy như thế nào."

Với các giác quan của cô hơi mờ nhạt một cách phấn khích bởi rượu ngon, thức ăn ngon, và ánh nến ấm áp, phản ứng duy nhất của Leigh là sự bất ngờ rằng Michael đã đi xem cô diễn kịch "cách đây đã lâu, rất lâu. "


"Anh đã xem vở kịch nào vậy?" cô hỏi.

"Những Chòm Sao."

Sửng sốt, Leigh bật cười khanh khách, và nhìn từ khuôn mặt hạnh phúc của bà Angelina đến khuôn mặt không đọc nổi của Michael. "Cháu không cần phải hỏi cảm nhận của anh ấy về vở kịch, Nó thật là tồi tệ! Đó là lần đầu tiên cháu xuất hiện một cách chuyên nghiệp như một nữ diễn viên."

"Vở kịch rất tệ." anh nói một cách bình thản. "Em thì không."

Thời gian không phù hợp cuối cùng đánh vào Leigh. "Nhưng... nhưng lúc anh còn đang làm việc ở cửa tiệm mà. Tôi đã không biết là anh thích xem kịch. Anh chưa bao giờ nói là anh thích. Tất nhiên," cô thêm vào với nụ cười lên án, "anh cũng chưa bao giờ nói là anh không thích. Thực ra, anh chưa bao giờ nói nhiều về bất cứ chuyện gì đối với tôi."

Bà Angelini nhìn lên tín hiệu từ một nhân viên phục vụ và gật đầu. "Tôi phải đi trong chốc lát." bà bảo Leigh. "Cháu phải ghé qua cửa tiệm tối nay trước khi cháu rời khỏi."

"Bọn cháu đã ghé qua rồi. Lẽ ra cháu nên mua lê ở đó." Leigh thêm vào. "Chỉ có một nơi khác ở New York có những trái lê ngon như của bác từng có, nhưng họ bán rất đắt."

"Dean và Deluca phải không?" Bà Angelini hỏi.

"Vâng, đúng vậy..."

Bà gật đầu. "Những trái lê của cháu luôn đến từ nơi đó."

"Ý bác là gì?"

"Mỗi tuần, Michael đi đến Dean và Deluca mua những trái lê cho cháu." Bà lắc đầu, hồi tưởng lại. "Lúc đó nó đang đến trường, và nó không có tiền, vì vậy nó kéo giãn từng xu như thế này..." bà làm một cử động như thể bà đang kéo một cọng dây thun. "Nhưng nó muốn cháu có những trái lê ngon nhất. Đối với cháu, chỉ có những thứ tốt nhất mới xứng đáng thôi."

Tia nhìn của Leigh nhảy đến Michael, người đang ngả người trên ghế của anh, cách diễn đạt mơ hồ của sự nhẫn nhịn và thú vị trên khuôn mặt của anh, sau đó cô nói lời từ giã với Bà Angelini và nhìn bà rời khỏi.

Khi cô nhìn Michael lại, anh vẫn còn ngồi uể oải trên ghế của anh, nhưng bây giờ tia nhìn của anh ngang với cô, ngón tay của anh trên chân ly rượu của anh, từ từ quay trong vòng tròn.

"Anh đã đến Dean và Deluca và mua những trái lê cho tôi ư?" cô thốt ra.

Anh gật đầu không thể nhận thấy, cái nhìn bí hiểm của anh không thay đổi.

Leigh không thể tin nổi lời giải thích duy nhất xuất hiện trong đầu cô: anh đã mua cho cô các trái lê đó, và đi xem cô trong vở kịch Những Chòm Sao, anh nhớ lần đầu tiên họ gặp nhau trong cửa tiệm, ngay tận nơi nó đã xảy ra và cô đã mặc đồ gì. Cách đây 14 năm, anh đã cứu cô từ một cuộc trấn lột trên đường mà anh không thể nhìn thấy được từ bên trong cửa tiệm – trừ phi là anh đã đến cửa để theo dõi cô. Hay canh chừng cô? Cô luôn phân vân về việc cô thật đã gặp vận may vào đêm đó. Và bây giờ anh lại đến để cứu cô một lần nữa, vào lúc tồi tệ nhất trong đời của cô.

Trái tim cô hơi chao đảo ở lời giải thích duy nhất có thể, nhưng cô cố không làm cho cả hai bối rối bằng cách giả vờ bối lối khi cô nhìn anh. Xét cho cùng, cô là một nữ diễn viên.


"Tôi không hiểu." cô nói.

Giọng trầm của anh nhỏ nhẹ, nhưng câu trả lời của anh ngăn cấm thêm bất cứ sự giả vờ nào từ họ. "Tôi nghĩ em hiểu."

"Không, tôi không rõ "

Anh không thích tiếp tục cố gắng né tránh vấn đề, và anh làm rõ bằng cách đặt khăn ăn của anh trên bàn và nói, "Em đã sẵn sàng để rời khỏi chưa?"

"Michael, làm ơn đi!" Cô cảm thấy bị khiển trách, xấu hổ. Cô chồm người về phía trước. "Anh không thể mong là tôi sẽ tin rằng anh – anh đã thích tôi chứ?"

Để trả lời, anh nâng lông mày của anh và nhìn cô trong im lặng.

Leigh vẫn không thể tin nổi điều này. Cô nhìn như một người mù vào một cái cây trong tấm bích họa bên cạnh cô, thắc mắc tại sao người đàn ông mà cô đã kết hôn có thể quan tâm cô rất ít đến nỗi anh xem tội thông dâm như là một môn thể thao giải trí. Trong khi người đàn ông này...

Đối diện với cô, Michael nói lặng lẽ, "Em đã có đủ những lời nói dối và những trò lừa đảo trong đời em rồi phải không?"

Cô gật đầu, nhưng tập trung vào một điểm ở bên phải vai của anh vì cô không thể hoàn toàn nhìn vào mắt anh.

"Chẳng đạt được gì trong việc tranh cãi với tôi về điều mà em đã tự mình biết là sự thật phải không?"

Cô lắc đầu. "Không."

"Mặt khác," anh nói với nụ cười trong giọng của anh, "Chuyện đó cách đây đã lâu."

Leigh đột ngột cảm thấy ngu ngốc khi suy nghĩ quá nhiều về chuyện xa xưa. "Vâng, đúng vậy." Hít một hơi thở run rẩy, cô vuốt tóc ra khỏi trán và nở nụ cười thân thiện hấp dẫn luôn làm Michael muốn chồm người về phía trước và lấp môi cô với môi anh, sau đó cô nói thêm, "Cám ơn anh vì đã khăng khăng đòi tính trung thực, và cám ơn anh cho đêm nay. Nó là một buổi tối tuyệt đẹp, khó quên về mọi mặt."

Cơ thể của Michael, cũng như đầu óc của anh, ra quyết định cho anh. "Buổi tối còn chưa kết thúc."

"Ý của anh là gì?" cô hỏi khi anh đứng lên và đi đến quanh bàn để kéo ghế ra cho cô.

"Tôi mong em sẽ nhìn thấy nơi tôi sống."

Tim của Leigh đóng sầm vào lồng ngực của cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận