Nhân ngày đẹp trời và không có tiết học, Oriana đã trốn khỏi đám người hầu của mình mà đi tìm một chỗ nào đó thoáng mát để đọc sách.
Đáng lẽ cậu không định làm như vậy đâu, nhưng mọi người cứ làm quá lên.
Mỗi khi Oriana đến thư viện để tiếp thu tinh hoa của tri thức thì những người hầu, thậm chí là phụ hoàng với anh trai đều chạy đến làm phiền cậu.
Nào là rủ cậu đi ăn, đi chơi, hay chỉ là đơn thuần nói chuyện.
Mà cậu lại không thể từ chối những điều đó.
Để tránh những điều đó, Oriana đã quyết định bỏ trốn.
Sau khi để lại một bức thư bảo mọi người không cần tìm mình và báo giờ về thì hiện tại, cậu đang cầm quyển sách yêu thích của mình đi vòng quanh.
Nhưng đời không như là mơ, Oriana đang vướng vào một vấn đề mà hầu như đứa bé nào bỏ nhà đi bụi đều vướng phải.
Đó chính là đi lạc.
Nhìn những bông hoa mà mình đã đi qua 3 lần, Oriana không nhịn được tự hỏi bản thân nên làm gì bây giờ.
Trong lúc đang phân vân giữa việc đứng yên chờ người tới và việc đi tiếp xem vận may thì Oriana đã lựa chọn điều mà bình thường cậu sẽ không bao giờ làm.
Oriana đã chọn đi tiếp.
Cậu đi qua từng bụi hoa, qua những cung điện tráng lệ bị bỏ quên.
Bỗng cậu nhìn thấy sân tập của những kỵ sĩ hoàng gia.
Ở đó có rất nhiều người đang chăm chỉ tập luyện.
Oriana phấn khích nghĩ mình sắp được trở về.
Nhưng đột nhiên cậu dừng lại, nếu bây giờ cậu xuất hiện và đòi một người đưa cậu về thì chẳng phải người đó sẽ bị mất một buổi huấn luyện sao.
Hoàng tử bé nhỏ của chúng ta cảm thấy làm điều đó sẽ thật có lỗi với vị kỵ sĩ kia nên đã tìm một gốc cây gần đó.
Oriana quyết định khi nào những kỵ sĩ đó kết thúc huấn luyện thì sẽ chạy ra nhờ họ.
Nghĩ là làm, Oriana đi tới gốc cây cổ thụ ở trên ngọn đồi bên cạnh.
Vừa đến gần đó, cậu đã thấy một bóng dáng của một đứa trẻ chạc tuổi cậu đang nằm ngủ.
Oriana rón rén đi tới, cậu thấy bên cạnh người kia có một thanh kiếm gỗ thường được thấy ở sân tập luyện của kỵ sĩ, chỉ là cái này có phiên bản nhỏ hơn.
Lòng tò mò trỗi dậy, Oriana nhẹ nhàng bước đến gần đứa bé kia.
Khi chỉ còn cách vài mét, bỗng đứa bé kia ngồi bật dậy chĩa kiếm về phía cậu.
Oriana sợ hãi lùi về sau, lúc này khuôn mặt của đứa trẻ kia lộ rõ trong mắt cậu.
Mái tóc đen tuyền trông có vẻ mềm mượt, khuôn mặt đẹp trai, anh tuấn, sống mũi cao cùng các góc cạnh khác đều hoàn mỹ không thể nào chê.
Điều đặc biệt nhất thu hút cậu là đôi mắt màu lục bảo.
Đôi mắt ấy giống như một viên đá quý trong suốt phản chiếu bóng dáng cậu.
Thế nhưng trong đôi mắt đó lại đầy sát ý cùng cảnh giác khiến cậu không nhịn được lạnh sống lưng.
Có vẻ như cậu bé kia cũng đã nhìn rõ được người tới là ai, vẻ cảnh giác cũng buông lỏng lại, thanh kiếm cũng từ từ hạ xuống, thế nhưng Oriana có thể cảm nhận được, trong một khoảnh khắc động tác của hắn hơi khựng lại.
Cậu cổ vũ bản thân trong lòng rồi đi tới gần hắn chào hỏi:
"Chào bạn! Mình là Oriana, năm nay 7 tuổi.
Rất vui được gặp bạn!"
Nụ cười của cậu rực rỡ hơn mọi ngày, có vẻ như sự xuất hiện của một người bạn chạc tuổi đã làm cho cậu vui vẻ hơn.
Đứa trẻ kia sững sờ một hồi lâu, trong miệng lẩm bẩm tên cậu vài lần rồi mới lên tiếng:
"Cậu là vị hoàng tử nhỏ nhất?"
Oriana thấy hắn biết mình thì háo hức đáp:
"Đúng vậy đó! Cậu là ai vậy? Mình chưa thấy cậu bao giờ?"
Sau khi xác định được suy nghĩ mình là đúng, đứa bé kia nhanh chóng quỳ xuống hành lễ:
"Kính chào tiểu điện hạ.
Thần tên Sandra, là thành viên thực tập trong đội kỵ sĩ hoàng gia."
Oriana hoảng hốt khi hắn đột ngột tỏ ra kính cẩn như vậy.
Cậu vội vàng xua tay, đỡ hắn dậy:
"Đừng....!đừng làm như vậy.
Cậu mau đứng lên đi."
Để tránh việc hắn lại nói chuyện với mình kiểu kia, Oriana lại nói tiếp:
"Cậu cứ nói chuyện với mình như một người bạn trạc tuổi được không? Từ trước đến nay mình chưa từng được gặp bạn cùng lứa."
Khi nói, Oriana còn bày ra vẻ mặt đáng thương và đôi mắt long lanh cầu xin hắn.
Nhìn dáng vẻ này của cậu, Sandra lại tưởng tượng đến một bé mèo được nuôi dạy cao quý, lần đầu gặp được đồ chơi mới mà mừng rỡ làm nũng với chủ nhân của mình.
Nhưng ý nghĩ chỉ vừa lóe lên, Sandra đã nhanh chóng gạt nó sang một bên, hắn tự biết thân phận thấp hèn của mình là gì nên cúi người bảo:
"Điện hạ không cần phải làm vậy.
Thần biết thân phận của mình ở đâu."
Sandra giữ nguyên tư thế một lúc, hắn thầm nghĩ nếu cậu tức giận rồi đánh mình trút giận thì chắc cũng không đau lắm.
Nhưng chờ đợi hắn lại là tiếng nức nở vang lên, Sandra kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Chỉ thấy Oriana đang nghẹn ngào rơi nước mắt, cậu vừa lau từng giọt nước trên mặt vừa khó khăn nói:
"Cậu...!cậu đừng làm như thế mà.
Mình thật sự muốn làm bạn với cậu mà.
Chưa...!chưa bao giờ mình có một người bạn cùng lứa...!hức."
Sandra lúng túng không biết dỗ người khác, hắn vội vàng lấy khăn tay trong người ra đưa cho cậu:
"Được rồi.
Thần....!Thần không làm vậy nữa được chưa, điện hạ nín khóc đi."
Oriana không chịu nhận khăn tay, hai má vẫn giàn dụa nước mắt mà phồng má bảo:
"Cậu cũng không được xưng hô như vậy nữa!"
Sandra bất lực cầm khăn tay lau nước mắt cho cậu, giọng điệu trở nên ôn hòa kèm theo chút nuông chiều:
"Được, được.
Thần...!à không tôi biết rồi, cậu đừng khóc nữa."
Sandra thề với lòng mình, hắn không thể chống cự khuôn mặt xinh đẹp này.
Hai mắt Oriana ướt đẫm, chiếc mũi sụt sịt cùng gò má ửng hồng trông giống như một đóa hoa lan vừa bị nước mưa tưới qua mà tràn đầy sức sống.
Trong khi đó, Oriana lại đang đắc ý trong lòng.
Cậu nhớ tới những lần bản thân vì muốn vài món đồ nhỏ mà làm nũng đòi phụ hoàng và anh trai.
Oriana nở nụ cười tươi rói, nếu như không phải Sandra vừa nhìn thấy bộ dạng khóc lóc thảm thiết của cậu thì chắc chắn hắn sẽ nghĩ cậu vẫn luôn vui vẻ như vậy.
Oriana kéo tay hắn ngồi xuống gốc cây nói chuyện:
"Sao cậu lại ở trong đội kỵ sĩ hoàng gia vậy? Mình nhớ là độ tuổi tối thiểu để vào được của họ là 15 tuổi mà?"
"Th...!Tôi được đội trưởng kỵ sĩ tìm thấy khi đang làm ăn mày, sau đó ông ấy đưa tôi vào đây huấn luyện."
Sandra không nói đến chuyện ở giữa, hắn biết chuyện đó không phải chuyện gì tốt đẹp nên giấu đi.
Sâu trong lòng Sandra lại nghĩ rằng cậu không nên biết điều đó, một người cao quý như cậu xứng đáng được sống trong nhung lụa, tránh khỏi những thứ bẩn thỉu, kể cả hắn.
Lòng tự ti trong người Sandra nổi lên, hắn cố gắng giữ khoảng cách với Oriana.
Mặc cho cậu cứ ríu rít kể hết chuyện này sang chuyện khác.
Oriana vì có bạn mới mà trở nên hoạt bát hơn, tính cách ít nói thường ngày cũng biến mất.
Sandra thì câu đáp câu không, anh giống như một ngọn núi tuyết lạnh lẽo không ai dám gần.
Cả hai trò chuyện vui vẻ, thật ra chỉ có Oriana tự cảm thấy vui.
Thấy bầu trời đã chuyển hoàng hôn, những kỵ sĩ cũng đã huấn luyện xong, Oriana đứng dậy, phủi bụi trên người rồi nói với Sandra:
"Mình phải về rồi, tuần sau vào giờ này, chúng ta lại gặp nhau nhé!"
Thật ra Oriana muốn ngày nào cũng gặp cơ, nhưng khổ nỗi tiết học dày đặc khiến cậu không thể ra ngoài chơi được.
Nói xong, không để Sandra trả lời, Oriana đã lon ton cầm quyển sách đáng lẽ phải đọc xong từ lâu rồi mà chạy đến chỗ các kỵ sĩ nhờ họ đưa về.
Sandra dõi theo bóng dáng của cậu đến tận khi cậu đã đi xa thì mới mở miệng nói nhỏ:
"Tôi chờ cậu...."
....