Dịch: Khởi Linh
***
Hạ tuần tháng hai, phương Nam ấm áp, mặt sông phá băng.
Ô tô xuyên qua thôn làng hoang vắng, chẻ đôi tàn tuyết bao phủ đồng ruộng, phi như bay về phương Nam.
Trước cây xăng bỏ hoang thuộc vùng ngoại ô thị trấn, đường sá trống rỗng vắng vẻ, cỏ dại, bụi đất với rác rưởi cuốn lên theo cơn gió lạnh. Chu Nhung dừng xe, ra hiệu cho Tư Nam đợi ở bên trong ấm áp, còn mình thì xuống xe lấy máy bơm xăng.
Tư Nam gập bản đồ đường quốc lộ, ngóng thấy đằng trước có một cửa hàng tiện lợi nho nhỏ, chẳng có dấu vết từng bị cướp bóc, liền mở cửa xe: “Anh muốn thuốc lá không?”
Chu Nhung nho nhã lễ phép nói: “Không, vì sức khỏe của bạn đời anh quyết định cai thuốc……Quay về! Ngồi về vị trí cũ!”
Chu Nhung vừa bơm xăng vừa liều mình đè chặt cửa xe, Tư Nam thì cố gắng đẩy ra: “Nhung ca không cần hy sinh vậy đâu, em rất dân chủ, anh có thể tha hồ hút thuốc, em đi lấy giúp anh……Bỏ ra! Không dễ mới có một cửa hàng, để em đi đi!”
Hai người giằng co một lúc, ánh mắt Tư Nam đột nhiên sợ hãi: “Nhanh lên xe! Có zombie!”
Chu Nhung theo bản năng quay đầu nhìn, con đường đằng sau vắng vẻ đách có gì cả.
Tư Nam nhanh như chảo chớp thoát từ bên cửa kia, trong tay cầm thùng đồ ăn vặt chuyên dụng của hắn, khoái trá chạy về hướng cửa hàng tiện lợi.
“Em muốn đi ăn kẹo thì có!” Chu Nhung dở khóc dở cười, bất đắc dĩ nói với bóng lưng hắn: “Đi nhanh về nhanh, số đạn của chúng ta không còn nhiều lắm đâu!”
Tư Nam đẩy cánh cửa cửa hàng ra, không thèm để bụng con zombie đờ đẫn đang giãy dụa sau quầy thu ngân, cười giễu nói: “Vậy thì sao chứ.”
Hai phút sau, Chu Nhung bơm đầy xăng, vừa mới mắc máy bơm, liền trông thấy cánh cửa của cửa hàng tiện lợi vừa mở ra. Hai tay Tư Nam ôm thùng đồ chuyên dụng đầy ứ hự, một con zombie có gương mặt nửa thối rữa, đang giơ tay, lắc lư đuổi theo phía sau hắn.
Sắc mặt Chu Nhung lập tức thay đổi, vừa sải bước xông đến, chỉ thấy Tư Nam xoay người, nhảy bật lên, tung một chiêu nhu thuật rối mắt vịn vào vùng vai gáy con zombie, dùng hai đầu gối vặn gãy cổ nó.
Con zombie rên lên ngã vật xuống, Tư Nam nhanh nhẹn nhảy xuống đất, đách thèm nhìn nó, ngậm kẹo que đi đến chỗ Chu Nhung.
“……………..” Chu Nhung nhìn từ trên cao xuống, xem xét gương mặt bình tĩnh vô tội của Tư Nam, hỏi: “……….Thuốc lá đâu rồi?”
“Em quên mất tiêu,” Tư Nam giật mình nói.
Hắn ném thùng đồ ăn chuyên dụng vào ngực Chu Nhung, xoay người quay về cửa hàng bừa bộn, tìm mấy hộp thuốc nhét vào trong túi. Chu Nhung tiện tay lục được đống bánh bích quy có nhân, sữa tươi giàu dinh dưỡng, một cơn bi thương đột nhiên sinh ra:
“Buổi tối nói chuyện yêu đương thì lén chuồn đi ăn vụng, còn không quên mang cho anh hai điếu thuốc; vừa kết hôn xong một cái đãi ngộ liền rơi thẳng luôn, cũng không cho anh yên tâm nữa, quả nhiên tới tay rồi thì mất giá mà………….”
Nhung ca mất giá vỗ hai cái vào đầu Tư Nam, tự tay bóc vỏ kẹo, nhét kẹo sữa vào trong miệng hắn.
Tư Nam vừa ăn kẹo sữa vừa ăn kẹo que Alps (1) vị táo, ngồi xiêu vẹo trên ghế phó lái, gác cẳng chân thon dài nghiêng lên bàn, vừa lật đi lật lại tấm bản đồ, vừa cau mày nói: “Có hơi lạ.”
“Chắc thế──” Chu Nhung kẹp điếu thuốc, không để ý nói: “Anh đã bảo con đường này sai sai, em cứ nói chúng ta phải đi theo bản đồ cơ….”
Tư Nam: “Em nói vị của kẹo sữa hơi lạ, quá hạn rồi thì phải.”
Chu Nhung lập tức dừng xe, lục lọi cái vỏ trong cái khe đựng đồ linh tinh trên cửa xe, nhìn thật kĩ càng, phát hiện sang năm mới hết hạn, thở phào một hơi.
Tư Nam không hài lòng lắm: “Chằng thấy vị sữa đâu hết.”
Chu Nhung hết cách không thể giải thích rõ ràng với chàng con lai vì sao cục kẹo sữa giá năm đồng trong cửa hàng gần cây xăng không có vị sữa, chỉ đành an ủi hắn: “Sau này anh dẫn em đi Nội Mông Cổ, tìm một thảo nguyên dựng lều ở, chỉ chuyên nuôi bò sữa cho em.”
Tư Nam mất tự nhiên “ừm” một tiếng.
“Đi tiếp thêm 30 km về phía Nam sẽ tới một thị trấn nhỏ,” Hắn gập bản đồ, “Tránh chạy đến khu vực dân cư đông đúc, sau khi tới bán đảo phải tìm bến tàu, thử xem có thể rời luôn được không.”
── Trước cửa kính xe, con đường thẳng tắp thông về phía trước, đi qua khu thị trấn rách nát. Tòa chung cư như một cỗ quan tài bằng bê tông tàn tạ, trầm mặc rải rác dưới bầu trời u ám.
Chu Nhung hỏi lần thứ một trăm linh một: “Em có chắc là đường này không?”
“Không chắc lắm, nhưng bản đồ quốc lộ giao thông toàn quốc xuất bản vào ba năm trước chỉ như thế.”
“Ba năm trước khi anh dẫn người chấp hành nhiệm vụ còn chưa có cái thị trấn hoang vu vắng vẻ này đâu. Anh kể cho, khi ấy đúng là đường quốc lộ có đi ngang qua thị trấn, nhưng vẫn phải qua một ngọn núi trước đã…..”
“Anh nhớ rõ thế à?” Tư Nam kinh ngạc nói.
“Ừm.” Chu Nhung thâm trầm phun ra một cái vòng khói: “Anh đây vào Nam ra Bắc, tung hoành giang hồ, đi hết Thập Vạn Đại Sơn(2) của Quảng Tây, vượt qua sông Tarim(3) của dãy Côn Lôn (4)…..”
Tư Nam nghi ngờ liếc xéo y.
Chu Nhung: “……………”
Sau ba mươi giây trầm mặc nghẹt thở, Chu Nhung rốt cuộc nói thật:
“Năm đó tìm nhà vệ sinh trên con đường này, vì tìm mãi chả thấy, nên đành để cả đội dàn thành một hàng xả nước bên vệ đường, nhân tiện thi xem ai bắn xa hơn.”
“Ấn tượng cực kì khắc sâu, bại bởi Nhan Hào.”
Sự thực chứng minh, bản đồ quốc lộ giao thông cả nước do nhà xuất bản Nhân Dân phát hành năm 2017 quả thực không thể chống lại thất bại khắc sâu trong trí nhớ của Chu Nhung── Bản đồ bị sai, còn Chu Nhung thì đúng.
Đến giữa trưa, chiếc SUV rời khỏi đường quốc lộ, vứt đàn zombie ào ra từ trung tâm thị trấn ở xa xa phía sau, đi qua sườn núi tiến về khu bán đảo.
Ánh mặt trời ló ra khỏi rặng mây đen, làm bến tàu xa kia hắt ra tia sáng nhàn nhạt.
Thành phố cờ bạc phồn hoa xưa kia sớm đã trở thành khu đổ nát, các khu cao ốc hầu như đều bị sụp đổ, tháp truyền hình gãy đôi, vườn hoa sòng bạc bị đốt sạch sành sanh. Trên bến cảng không còn cảnh thuyền bè qua lại tấp nập, thay vào đó là sự đìu hiu, vắng lặng, không khí trầm lắng của vùng duyên hải.
Ở xa hơn nữa, bán đảo Nam Hải dần dần không thấy không hơi nước mịt mờ, giống như thành phố ảo ảnh trong truyền thuyết.
Chu Nhung đánh một vòng cua. Nhìn về sườn núi nhấp nhô ở cuối thành phố chưa bị bụi bặm bao phủ, ánh mặt trời phản chiếu ra tia sáng mờ mờ trong kính viễn vọng bội số lớn của quân dụng.
“Gì thế kia?” Chu Nhung híp mắt, tự lẩm bẩm: “Sao trông giống một khu công trình.”
Tư Nam ngậm cái kẹo que Alps thứ tám trong ngày, hai tay bám vào bả vai Chu Nhung, nhanh nhẹn bật lên. Chu Nhung loạng choạng dựa vào thân cây để đứng vững, bả vai bất ngờ nặng trĩu, hai đùi Tư Nam đã dạng ra ngồi trên đầu vai y, cầm lấy kính viễn vọng.
Một lúc sau, Tư Nam nói: “Căn cứ trên mặt đất. Bên ngoài hình như có tấm năng lượng mặt trời bằng thép che phủ.”
Chu Nhung ngẩng đầu bật cười, thoáng có ý xấu: “Đồng chí Tiểu Tư, em có biết không? Cái động tác này của em như đang có ý đưa lời mời đen tối nào với anh đấy, ví dụ như trò xe chấn nơi đồng hoang……”
“Anh muốn thử bị kéo chân chứ gì,” Tư Nam dùng bắp đùi kẹp chặt cái gáy Chu Nhung, mỉm cười nói: “Nghe nói cái trò chơi nghẹt thở(5) rất khoái nha.”
Hai người một trên một dưới, nhìn nhau ba giây, bất thình lình cùng hành động!
Chu Nhung khiêng Tư Nam nhanh chóng lùi về sau chiếc SUV, Tư Nam kẹp chặt xương cổ của y. Ầm một tiếng, Chu Nhung cong lưng ra phía sau, làm lưng Tư Nam đập lên nắp xe, trong tiếng cười lớn của Tư Nam, quay người bắt lấy hai mắt cá chân hắn giơ lên cao, cả người chen giữa hai đùi hắn, tạo thành tư thế làm tình cực có độ uy hiếp.
“Trò chơi nghẹt thở?” Chu Nhung cúi người nhìn chăm chú Tư Nam, từ trên cao hỏi.
Tư Nam vặn lại: “Em đã thủ hạ lưu tình rồi, biết chưa hả?”
Cái này thì đúng là thật. Nếu Chu Nhung là zombie, dựa theo tư thế vừa rồi, xương cổ của y sẽ lập tức bị sức chân Tư Nam vặn gãy ngay luôn ấy chứ, giống con zombie ở cây xăng bị xử bằng một chiêu nhanh gọn lẹ vậy.
Tư Nam nửa nằm trên nắp xe, ánh mắt sáng ngời, lông mi cong cong, khóe môi vểnh lên mang theo ý khiêu khích. Nhìn từ góc độ này, cái cổ của hắn thon dài vô cùng, xương quai xanh tinh tế giấu trong cổ áo, mạch máu trên làn da trắng mịn hiện ra cực kì rõ nét.
Hô hấp Chu Nhung nặng hơn, trái tim bắt đầu nóng dần, cúi đầu dùng bờ môi vuốt nhẹ mi tâm Tư Nam một lát, rất muốn nhân tiện làm một chút chuyện vi phạm kỉ luật tại vùng hoang dã.
Đúng lúc này, phía xa đột nhiên vang đến một tiếng rất nhỏ ──
Soạt.
Giống như âm thanh loài chim hoảng sợ bay khỏi cành cây, xuyên qua khoảng cách hơn một trăm mét, truyền vào trong lỗ tai Chu Nhung.
“Ai!”
Chu Nhung bước nhanh tiến đến, nhặt kính viễn vọng Tư Nam thuận tay quẳng xuống dưới đất.
Trong rừng cây héo vàng của mùa đông, bóng đen lắc lư dưới sườn núi, rõ ràng có một tốp zombie đang lẳng lặng bao vây tụ tập đến, đã bước vào trong phạm vi một trăm mét!
“──Lên xe!” Chu Nhung nghiêm nghị nói: “Nhanh!”
Hai người cùng chui vào chiếc SUV, khởi động động cơ, phi như bay tiến về bóng râm sườn núi. Ai ngờ mới đi được nửa đường, phía trước đột nhiên truyền đến tiếng bước chân chậm chạp, một tốp zombie khác như chui ra từ mặt đất, đông lúc nhúc chặn kín con đường phía trước của họ.
“Đê mờ, sao đách có tí tiếng động nào thế, lũ zombie này không gào rú sao?” Chu Nhung nhíu mày nói: “Học được cách đánh lén rồi?”
Tư Nam giơ kính viễn vọng: “Đi tiếp về hướng mười giờ, có cửa đột phá!”
Xe SUV lắc lư quay đầu, đàn zombie đuổi sát theo sau không chịu từ bỏ, cuối cùng phát ra tiếng gào rú nặng nề liên tiếp!
Tư Nam lấy hai khẩu tiểu liên từ ghế sau ra, quẳng cho Chu Nhung một khẩu, hai người cùng kéo cửa kính xe xuống, bóp mạnh cò súng, nã cho đàn zombie chặn ở phía trước nổ vỡ sọ, óc bắn tung tóe.
“Chúng nó đang bao vây!” Trong tiếng súng nổ, Tư Nam hét to.
Chu Nhung: “Không phải chứ! Zombie làm gì có ý thức!”
Xe ô tô nghiền nát đống rễ cây cuốn chặt dưới đất, mạnh mẽ nảy lên. Chu Nhung một tay cầm vô lăng, một tay bắn từng con zombie xông tới, lốp xe nện ầm ầm, nghiền số zombie nát đến xương thịt bay tứ tung!
“Grào──”
Rất nhiều zombie lắc lắc lư lư tới, cuối cùng trong khu rừng cũng hiện ra bóng dáng, xếp thành hình quạt bao vây, bọc đánh đầu xe── Con ngươi của Chu Nhung lập tức co rút, nhận ra Tư Nam xem xét không có sai.
Tình hình này đúng là hai người đã bị bao vây.
Không chỉ có thế, bọn chúng còn ẩn núp, yểm trợ phối hợp đoàn đội, zombie vậy mà đã bắt đầu sinh ra bước trí tuệ đầu tiên của động vật săn mồi quần cư.
Cơn ớn lạnh bỗng sinh ra từ đáy lòng, Chu Nhung đã từng vượt hơn nửa lãnh thổ quốc gia, thế nhưng chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi rõ ràng chân thật như thế này.
Zombie bắt đầu tiến hóa từ bao giờ? Chẳng nhẽ bọn chúng cũng có suy nghĩ?
Là khắp các vùng trên cả nước, hay chỉ có virus tại vùng duyên hải có sự tiến hóa?
Tư Nam rắc một tiếng, đổi băng đạn mới, trở tay hướng ra sau liên tục bắn tỉa, hầu như mỗi lần bóp cò đều tiêu diệt được hai ba con zombie đuổi sát theo sau. Chu Nhung giậm mạnh bộ ly hợp, chỉ nghe giọng y quát trong tiếng vỏ đạn rơi ào ào: “Đằng trước có quá nhiều! Quay đầu xe xuống núi thôi!”
Trên đất phủ đầy lớp bùn và lá cây, chiếc SUV quay ngoặt phát ra tiếng ầm ầm, trong ánh mắt của bao con zombie, lạc trôi theo cách thức của xe đua công thức một, đập bay hơn nửa vòng zombie xếp hình quạt ra ngoài.
“Tóm chặt!” Chu Nhung gào to, ngay lập tức đạp chân ga tới cùng!
Đa số zombie đã tụ tập dàn thành hàng ở trước mui xe, lúc này không kịp đuổi theo, chỉ đành trơ mắt nhìn chiếc SUV quay một trăm tám mươi độ. Thanh chắn trên mui xe từng được cải tạo nhô ra mũi nhọn, đụng bay đàn zombie chặn đầu, tiếng ầm ầm vang vọng khắp khu rừng, đạp trên đống đất đá lộn xộn và rễ cây, vượt mọi chông gai lao xuống sườn núi!
──Ầm!
Chiếc xe việt dã nặng nề phi qua mặt đất, lốp xe phát ra tiếng ma sát chói tai.
Hai người cùng bị bật về phía trước, Chu Nhung giơ tay ôm Tư Nam vào lòng, còn đỉnh đầu mình đụng mạnh vào vách xe, khẽ rên một tiếng.
Động cơ chiếc SUV được cải tạo không bị chết máy, hai người bỏ lại đàn zombie cố gắng vươn tay đuổi theo phía sau, lập tức nhanh như tia chớp xông thẳng về phương xa.
***
“Ổn rồi, đã thoát thân thuận lợi.” Chu Nhung phì ra một hơi nóng: “Cái xe này có chất lượng không tệ á, có thể tỏ chút cảm ơn từ nhân dân với anh vợ dưới cửu tuyền rồi.”
“Anh ta không phải anh vợ anh,” Tư Nam mẫn cảm lạnh lùng nói.
Chu Nhung: “Ừ ừ ừ……….”
Trong xe, dưới nền đều đầy vỏ đạn, xe việt dã chạy qua thành phố, lái thẳng tòa kiến trúc đang lóe sáng trên sườn núi. Đàn zombie tốp năm tốp ba lắc lư trên đường, nhưng không đuổi được chiếc SUV, chỉ đành tuyệt vọng vẫy tay xin chào ngóng theo khói xe.
Ánh mắt Chu Nhung chuyển từ gương chiếu hậu về, hỏi: “Ban nãy số lượng zombie đại khái khoảng bao nhiêu?”
“Năm sáu trăm. Sao thế?”
“Trên người bọn chúng không có vết thương.”
Cái tay lật nhìn bản đồ của Tư Nam khựng lại.
“Sau khi người sống bị nhiễm virus, hầu hết chỗ bị cắn sẽ bắt đầu thối rữa, sau đó lan khắp toàn thân. Nhưng đám zombie kia đều bị thối rữa cùng một chỗ, có vài vết thương trên cổ, cánh tay, những vùng không nhìn rõ ý, chắc chắn mới bị cắn gần đây.”
Chu Nhung dừng lại, một tay chống trán, mày nhíu thật sâu: “Lúc máy bay trực thăng của quân khu lái đến thành phố T cứu nạn, những hộ sĩ phát bệnh cũng không có vết thương, họ hít phải hơi độc có nồng độ virus cao nên mới bị lây nhiễm…. Thế còn số zombie ở vùng duyên hải này là sao, dòng hải lưu ư? Virus đã lây lan đến mức độ này rồi sao, không thể nào.”
Trong xe chỉ có tiếng lốp xe ma sát vang lên. Hai người đều im lặng một lát, Tư Nam chậm rãi lật qua một tờ: “Chúng nó bắt đầu sản sinh trí tuệ sơ khai, có lẽ có liên quan đến điểm này.”
Trí tuệ.
Từ này khiến Chu Nhung rùng mình.
“Thành phố quá nguy hiểm, phía trước là tòa công trình kiến trúc trên mặt đất chúng ta mới nhìn thấy.” Tư Nam ngẩng đầu hỏi: “Từng thấy trước đây chưa?”
Chu Nhung định trả lời, đột nhiên chửi câu thứ hai trong ngày: “Đê mờ!”
Chu Nhung giậm mạnh phanh xe, lốp xe lại ma sát với mặt đất, hai người cùng bị bật về trước. Sau đó, Chu Nhung chưa kịp giải thích, vội vàng lùi xe, đánh tay lái đổi hướng.
Trong cơn lắc lư kịch liệt, Tư Nam thoáng nhìn về sau, chỉ thấy phía đầu đường vốn chỉ có mui xe, không biết bỗng dưng xuất hiện một hàng rào thép gai chặn ngáng đường từ lúc nào!
“Đứng lại!”
“Dừng xe!”
“Xuống xe! Nếu không chúng tôi sẽ nổ súng!”
Trên đường quốc lộ chợt nhảy ra mười người, tay cầm súng ống mặc đồ rằn ri, la lớn với đầu xe.
── Chặn đường cướp bóc?
Đáy mắt Chu Nhung lạnh giá, vừa định giậm chân ga nghiền nát đám người sống này, liền thấy tên cầm đầu quát: “Đứng lại, định làm gì thế? Chúng tôi là quân giải phóng!”
Cái chân định giậm của Chu Nhun nhất thời bị trượt.
Những người này hiển nhiên là tay sành sỏi, chắc chắn đã làm đủ trăm ngàn lần rồi. Trong 0,1 mili giây do dự, bọn họ cùng bóp cò súng, bắn nát toàn bộ khung kính của đầu xe!
Tiếng nổ đoàng đoàng vang lên, vô số mảnh đạn với mảnh thủy tinh bắn vọt vào trong xe, Chu Nhung đè đầu Tư Nam xuống, màng tai bị chấn vang lên tiếng ong ong.
Y trở tay cầm khẩu tiểu liên, dùng khuỷu tay che một bên mặt, vừa định ngẩng đầu chuẩn bị nhắm bắn chính diện, đột nhiên ngẩn ra.
Chỉ thấy mười người vừa định nhắm đến chiếc SUV, đầu của tên cầm đầu hét ‘Chúng tôi là quân giải phóng’ kia bỗng nở đầy hoa, lảo đảo ngã ập xuống.
Đám tay chân gã ta còn chưa kịp hét ra tiếng, tên thứ hai, thứ ba, thứ tư đều bị bắn một phát nổ đầu, chưa kịp hiểu gì đã nháy mắt biến thành hồn ma.
“Tay súng bắn tỉa!” Có người điên cuồng gào to: “Tìm vật chắn, nhanh!”
Có tên cưỡng chế lao đến chỗ xe, Chu Nhung vừa muốn vặn cổ tặng gã về với phật, đột nhiên thoáng nhìn đồng phục trên người nọ, thế mà thực sự là quân hàm trung sĩ, đuôi lông mày nhếch lên, đổi thành dùng báng súng đập cho gã đầu rơi máu chảy té xuống.
“Tư Tiểu Nam tóm chặt!” Chu Nhung quay về trong xe, đang định giậm mạnh chân ga, chỉ nghe thấy một tiếng giòn vang── Crắc.
Chu Nhung: “……………….”
──Tư Nam đách cần biết đối phương có phải quân giải phóng thật hay không. Chỉ cần không phải mấy người bộ đội đặc chủng của tiểu đội 118, lại còn dám nổ súng ra tay với hắn trước, vào trong mắt hắn thì toàn là một đám người chết.
Hắn chìa tay phải ra khỏi cửa kính xe, năm ngón tay bóp chặt cổ họng người chạy đến, tiếng xương cổ gãy giòn vang, đồng thời cướp luôn khẩu Shotgun(6) của tên đã chết, trở tay bóp cò súng.
Một loạt hành động nhanh gọn lẹ chưa đến ba giây!
──Pằng!
Số kẻ chặn đường ngã hơn phân nửa, đám người chết lòi cả xương ngực, lăn đầy trên đất.
Đám còn lại càng không muốn sống liều mình vọt đến, Tư Nam vừa định nổ súng lần hai, đột nhiên động tác khựng lại, sờ lên vành tai của mình.
“Chu Nhung,” Hắn kinh ngạc nói: “Cái thiết bị định vị gay của anh đang rung này.”Chú thích:
(1)Kẹo Alps: Còn có tên khác là A Nhĩ Ti Tư.
(2)Thập Vạn Đại Sơn (tiếng Trung: 十万大山) là một dãy núi dài khoảng 170 km, rộng khoảng 15–30 km ở đông nam Khu tự trị dân tộc Choang Quảng Tây, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Dãy núi này chạy theo hướng đông bắc-tây nam với phía nam về tổng thể cao hơn phía bắc. Đầu phía đông bắc bắt đầu ở Khâm Châu; đầu phía tây nam ở huyện Ninh Minh sát biên giới với Việt Nam. Đỉnh cao nhất trong Thập Vạn Đại Sơn có độ cao tuyệt đối là 1.462 m. Tại huyện Thượng Tư có Lâm viên Thập Vạn Đại Sơn là một điểm du lịch nổi tiếng.
(3) Sông Tarim (tiếng Trung: 塔里木河; bính âm Tǎlǐmù Hé; Hán-Việt: Tháp Lý Mộc Hà, tiếng Duy Ngô Nhĩ: تارىم دەرياسى) là con sông chính tại Khu tự trị dân tộc Duy Ngô Nhĩ Tân Cương của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.
(4) Dãy núi Côn Lôn hay Côn Lôn Sơn (tiếng Trung phồn thể: 崑崙山, giản thể: 昆仑山, bính âm: Kūnlún Shān) là một trong những dãy núi dài nhất tại châu Á, nó trải dài trên 3.000 km với chiều rộng khoảng 130–200 km. Độ cao bình quân 5.500-6.000 m với phía tây chật hẹp và cao còn phía đông rộng rãi và thấp hơn.
Dãy Côn Lôn chạy theo hướng Tây – Đông, tạo thành ranh giới phía bắc của cao nguyên Tây Tạng và rìa phía Nam của lòng chảo Tarim, sa mạc khét tiếng Takla Makan và sa mạc Gobi. Một loạt các con sông quan trọng chảy ra từ dãy núi này, bao gồm sông Karakash (‘Hắc Ngọc Hà’) và sông Yurungkash (‘Bạch Ngọc Hà’), chảy qua ốc đảo Hòa Điền vào Sa mạc Taklamakan.
Đỉnh cao nhất của dãy Côn Lôn là Mộ Sĩ Sơn (7.167 m) trong khu vực Vu Điền (Keriya). Arka Tagh là trung tâm của Côn Lôn Sơn; đỉnh cao nhất của nó là Ulugh Muztagh (Mộc Tư Tháp Cách Sơn – 6.973 m, không phải là 7.723 m). Một số tác giả cho rằng dãy Côn Lôn kéo dài về phía bắc theo hướng tây xa tới Kongur Tagh (Công Cách Nhĩ Sơn – 7.649 m) và Muztagh Ata nổi tiếng (Mộ Sĩ Tháp Cách Phong – 7.546 m). Nhưng các ngọn núi này về mặt tự nhiên thì liên quan nhiều tới dãy núi Pamir hơn.
Dãy núi Bayankala, nhánh phía Nam của dãy núi Côn Lôn, tạo thành đường phân nước giữa lưu vực của hai con sông dài nhất Trung Quốc là Dương Tử và Hoàng Hà.
Dãy núi này được hình thành tại rìa phía bắc của mảng kiến tạo Cimmeria trong quá trình va chạm của nó, vào cuối kỷ Trias, với lục địa Siberi, kết quả là sự khép kín của đại dương Paleo-Tethys.
(5) Trò chơi nghẹt thở: Là trò chơi tự dùng tay mình hoặc tay người khác, dùng túi ni lon, các công cụ khiến người chơi không thể hít thở, rơi vào trạng thái khó thở đỉnh điểm, rồi dùng công cụ bơm khí oxi mạnh vào khiến não bộ người chơi đang thiếu không khí sản sinh sinh ra sự hưng phấn.
(6)Súng Shotgun: hay còn gọi súng bắn đạn hoa cải, súng bắn đạn ghém… tùy vào loại đạn mà nó bắn ra, là loại súng được thiết kế thường dùng để bắn khi tựa vào vai, bắn ra loại đạn là một tập hợp các viên đạn nhỏ như hạt tiêu (chỉ sát thương cao khi dùng ở khoảng cách gần) hay loại đạn đặc và lớn (dùng với khoảng cách xa) đôi khi bên trong có thể là thuốc nổ hay những thứ khác như các chất hóa học… (khi đó nó sẽ gọi là đạn đặc biệt). Shotgun có rất nhiều các biến thể khác nhau từ cỡ nòng 5,5 mm đến 50 mm nòng trơn cùng các chế độ bắn và nạp đạn khác nhau như nạp đạn từ phía sau (loại 1, 2 hay nhiều nòng bắn từng viên), lên đạn bằng cách kéo ống bơm hay khóa nòng, có các chế độ bắn như từng viên, bán tự động thậm chí hoàn toàn tự động.