Người Bất Tử



Dịch: Khởi Linh

***

Trong văn phòng.

Chu Nhung thả tờ danh sách đầy ắp chữ xuống, đắn đo một lát, từ tốn nói: “Sự rộng rãi và phối hợp của cô khiến tôi hết sức kinh ngạc, tiểu thư Trần.”

Trần Nhã Tịnh nói: “Tôi vẫn có thể rộng rãi và phối hợp thêm chút nữa.”

Trần Nhã Tịnh ngả người, tựa lên xe lăn, hai tay đan chéo, trông vô cùng thảnh thơi: “Tôi có thể cử người ra bến cảng tiếp tế cho các anh mười ngày một lần, cũng có nghĩa nếu các anh không tìm được căn cứ Nam Hải, cách mười ngày sẽ có thể cập bờ bổ sung nước ngọt và vật tư theo thời gian định trước. Mặt khác tôi sẽ cung cấp vũ khí và sức người, sai người tìm kiếm thuyền viên cùng ngư dân giàu kinh nghiệm ở ven bờ, dùng điều kiện ưu đãi thuyết phục bọn họ giúp đỡ các anh..”

Chu Nhung cười hỏi: “Cô định tranh top 10 bình bầu nhân vật tiêu biểu của Trung Quốc sao, tôi xin lỗi nhé, hiện tại chắc không có giải này đâu.”

“Không,” Trần Nhã Tịnh nói thản nhiên, “Tôi có điều kiện,”

Chu Nhung xoay người rời đi.

“Đội trưởng Chu! Đến giao dịch anh cũng không hứng thú sao?”

Chu Nhung lạnh lùng nói: “Giao dịch? Tiểu thư Trần, đó giờ chỉ có tôi nêu điều kiện với người khác, khi nào thì đến phiên người khác nêu giao dịch với tôi thế?”

Trần Nhã Tịnh nhất thời cạn lời, nhìn Chu Nhung sắp bước ra khỏi văn phòng, nôn nóng quát to: “Nhiệm vụ mà anh nói!”

“……Omega của anh.” Cô ta nhìn Chu Nhung thoáng dừng bước chân, chậm rãi nói: “Các anh đều có thể đi, nhưng người tên Tư Nam thì không được.”

“Vì sao?” Chu Nhung nghiêng đầu hỏi.

“Không cần hỏi tại sao, nhưng anh có thể cầu nguyện……” Trần Nhã Tịnh gằn từng chữ một: “Cầu nguyện vì số mệnh của toàn thể nhân loại, rồi một ngày nào đó anh sẽ biết.”

Chu Nhung gật đầu, thở phì một hơi, trước mắt Trần Nhã Tịnh đột nhiên hoa lên.

Cô ta hoàn toàn không kịp phản ứng, tốc độ của Chu Nhung nhanh đến mức mém biến mất tại chỗ, thù lù xuất hiện trước mặt cô ta, y cúi người giơ tay vén ống quần Trần Nhã Tịnh!

Soạt một tiếng, Trần Nhã Tịnh không tránh kịp, bắp chân trắng xám thối rữa bại lộ trong không khí.

“………Zombie hóa.” Chu Nhung cười lạnh, nói: “Cô quả nhiên đã bị nhiễm virus, tiểu thư Trần.”

Chu Nhung chìa tay định tóm xe đẩy, song lúc này Trần Nhã Tịnh hành động vô cùng bất ngờ── Cô ta đập mạnh vào một cái công tắc không bắt mắt trên tay vịn, kế đó xe lăn thoáng chốc như gắn mô tơ, vù cái lùi về sau mấy mét!

Rầm! Cửa phòng nghỉ bị đụng tung, hơn mười gã canh vệ nhào ra. Vạn Bưu nghiêng người che chắn trước Trần Nhã Tịnh, quát: “Ra tay!”

Biến cố xảy ra rất đột ngột, con ngươi Chu Nhung co rút, lách mình rời khỏi văn phòng. Đám cảnh vệ đuổi sát theo sau, Chu Nhung giơ tay bám vào khung cửa, mượn lực bật nhảy, tặng hai gã cảnh vệ đi đầu mỗi người một cú, đạp cho máu phun tung tóe ngay tại chỗ, bay ngược ra ngoài!

Ầm ầm!

Gã kia đập ầm xuống đất, không ngừng run rẩy, hết bò dậy nổi.

──Đách ai ngờ nổi Chu Nhung vậy mà quá nhanh quá nguy hiểm đến thế, Vạn Bưu chửi thề: “Đệt mẹ!” Bèn giơ súng trong tay lên!

Viên đoạn sượt qua gót chân Chu Nhung, mấy miếng gạch văng tung ra.

“Đừng giết anh ta!” Trần Nhã Tịnh quát.

Hơn mười gã cảnh vệ nhào tới như sói như hổ, song không ngăn được bước chân Chu Nhung, chỉ cần có kẻ sấn tới, không bị gãy chân gãy tay thì cũng đầu rơi máu chảy, gần như mất sạch sức chiến đấu chỉ bằng một chiêu.

Trong vài giây ngắn ngủi, Chu Nhung đột phá vòng vây, giống con sư tử đực bị chọc điên, phi người tung một cú Back kick(1) ngàn cân đáng ghi vào sách kỉ lục, đạp cho kẻ chắn đường nện mạnh vô tường, một mảnh bê tông tức khắc vỡ tung!

“Đứng im!”

Đám cảnh vệ còn lại rống giận nổ súng, tất cả đều nhắm ngay dưới chân y. Nhưng mà Chu Nhung đách sợ, y gần như đạp nhảy vào từng viên đạn. Như một pha hiệu ứng đặc biệt trong phim ảnh được hiện thực hóa, y dùng một cước dẫm nát bệ cửa sổ trên hành lang, vọt lên vài mét trong không trung, sau đó nhảy xuống mặt đất, chớp mắt xông vào hành lang, mắt thấy sắp đến đầu cầu thang tới nơi!

Trong văn phòng, Vạn Bưu xông đến mé tường, tuýt còi báo động.

Âm thanh chói tai truyền khắp tòa nhà, tiếng còi cảnh báo bằng máy đột ngột vang lên, cửa sắt ở đầu cầu thang rơi ầm ầm xuống!

Bước chân Chu Nhung bị ngăn trở, cánh cửa sắt vững chắc chắn ngay phía trước, thoáng chốc xoay người lại.

Keng! Keng! Keng!!── Tất cả lối ra vào trong tầm mắt đều có cửa sắt phong tỏa, hành lang nối với văn phòng nhất thời biến thành không gian bịt kín!

Chu Nhung híp đôi mắt, chỉ thấy Vạn Bưu ra khỏi văn phòng, ném khẩu súng lục, rút một thứ có hình dạng giống khẩu súng ở phía sau ra.

“Vô ích thôi, đội trưởng Chu.” Trần Nhã Tịnh lăn bánh xe, xuất hiện sau lưng Vạn Bưu, nói khẽ: “Anh tưởng tôi sẽ đợi anh ngoan ngoãn nộp người kia ra sao? Bên bác sĩ Trịnh có lẽ đã đắc thủ rồi.”

Nét mặt Chu Nhung rốt cuộc thay đổi: “……….Cô nói cái gì?”

***

Sau căn tin.

“Nobel(2) gì chú?” Tư Nam ngạc nhiên nói.

“Giải Nobel sinh học.” Bác sĩ Trịnh vừa đi vừa trả lời, thỉnh thoảng ngó nghiêng chung quanh, trông vô cùng cảnh giác.

“Lúc Ninh Du học lên tiến sĩ, đoàn giáo viên hướng dẫn anh ta từng được một đề cử, đáng tiếc sau thì vuột mất giải thưởng. Sau khi về nước, Ninh Du tiếp tục phát triển hướng nghiên cứu mới dưới nền tảng của người nọ, chỉ vài năm ngắn ngủi liền đạt được bước đột phá lớn, giành thêm một đề cử Nobel nữa….. Tiếc là sau này virus bùng phát, tận thế tiến đến, nếu không theo anh ta nói thì rất có hi vọng giành giải.”

Cửa sau căn tin nối với một con đường nhỏ yên tĩnh, một bên dựa vào mặt tường của kí túc xá, bên kia là bụi cây rậm rạp.

Tư Nam hơi ngộ ra, dừng bước: “Hướng nghiên cứu đột phá là cái gì?”

“Kỹ thuật……kỹ thuật chữa trị gene thông qua virus, giúp kéo dài tuổi thọ con người.” Bác sĩ Trịnh giọng run run: “Chú nghi ngờ có liên quan đến nguồn gốc của virus zombie.”

Chung quanh im lặng lạ thường, không còn nghe thấy tiếng người bên căn tin nữa, gió khẽ thổi qua rặng cây, phát ra tiếng xào xạc nho nhỏ.

Bác sĩ Trịnh đi thêm hai bước, nhưng Tư Nam thì đứng im không động đậy, phảng phất như có một thứ trực giác ngăn hắn tiếp tục tiến bước.

“Chú……..Chú muốn nói.” Bác sĩ Trịnh nuốt nước miếng, lắp bắp nói: “Có lẽ chúng ta có thể chuồn vào phòng thí nghiệm của Ninh Du, xem thử rốt cuộc anh ta đang làm gì……”

Tư Nam trầm tư một lát, đoạn lắc đầu: “Đợi Chu Nhung về rồi hãy nói, cháu dẫn chú theo không tiện hành động.”

“Nhưng mà………..”

“Cháu đã ra đây hơi bị lâu rồi.” Tư Nam ngắt lời ông: “Cái xe bên kia còn chưa sửa xong, cháu về xem thử đã.”

Tư Nam xoay người đi ngược về, đột nhiên phía sau có tiếng nện bước rầm rập: “Đứng lại!”

Tư Nam vừa quay đầu, bỗng chốc phát hiện mấy gã nhân viên cầm súng sẵn sàng chiến đấu không rõ xông ra từ đâu, tức tốc bao vây con đường nhỏ hẹp này; mà cách đó không xa, nhà hóa sinh học tên Ninh Du bác sĩ Trịnh nói kia, đã lẳng lặng đút tay vào túi quan sát!

Bị theo dõi?!

Khuôn mặt bác sĩ Trịnh cấp tốc co rút: “Chạy, chạy mau!”

Chuyện xảy ra rất bất ngờ, song Tư Nam dĩ nhiên bình tĩnh cực nhanh, chẳng những không lùi về sau, trái lại tiến về trước nửa bước.

──Cùng với hành động này của hắn, vòng vây lập tức thu nhỏ, vài người đồng thời rút súng nhắm vào Tư Nam.

Ninh Du chỉ vào bác sĩ Trịnh, lạnh lùng nói: “Dẫn đi.”

Bác sĩ Trịnh la to, Tư Nam sải bước, mấy tên thủ hạ của Ninh Du cùng vọt lên!

“Nhan──Hào──!” Tư Nam hung bạo gào to, đạp lên mặt tường, xoay người đạp bay hai người, tóm lấy bác sĩ Trịnh, quát: “Chạy!”

***

“Ngạc nhiên lắm sao?” Trần Nhã Tịnh thản nhiên nói: “Ninh Du thuyết phục được bác sĩ Trịnh. Mặc dù cái cậu anh gọi là Tư Nam kia………tên vốn là Noah được áp tải đến căn cứ Nam Hải, quân đội cũng sẽ không so đo với đám nhân viên nghiên cứu chuyên nghiệp hơn của Ninh Du đâu.”

Giống một đầu dây đột ngột bứt ra trong tình cảnh hỗn loạn, Chu Nhung mơ hồ cảm thấy điểm đáng ngờ mịt mù được xâu chuỗi lại: “Đợi đã, ai là Noah? Áp tải?”

Thời điểm y đang hoài nghi, bộ dạng bất cần đời đã được thay bằng sự lãnh khốc, đường nét gương mặt dần trở nên âm trầm với sắc bén lạ thường.

Trần Nhã Tịnh cho rằng y đang giả ngu, liền không giải thích thêm nữa, thẳng thắn hỏi lại: “Anh thấy tò mò vì sao tôi biết không? Thượng tá Law Mayer từng tới đây, báo cho tôi chuyện liên quan đến em trai anh ta. Nhưng tôi có thể xác định rõ cho anh biết, giữa anh và Law Mayer tôi không tin một ai hết. Anh ta là một tên biến thái tình cảm méo mó, mà anh chỉ là một quân nhân muốn hoàn thành nhiệm vụ, không quan tâm toàn cục, dám để mục tiêu thí nghiệm chôn cùng anh ở trên Nam Hải mênh mông………….”

“Law Mayer từng tìm đến cô?” Chu Nhung thô bạo ngắt lời: “Mục tiêu thí nghiệm cái gì, có phải liên quan đến vắc xin?”

Trần Nhã Tịnh nhìn chằm chằm y một lát, nở nụ cười hừ một tiếng ngắn ngủi:

“Đội trưởng Chu, vì sao anh muốn làm quân nhân vậy, tấn công vào Hollywood có phải cầm chắc tượng vàng lâu rồi không.”

Chu Nhung hiểu tuyệt đối không thể moi được tin gì từ chỗ Trần Nhã Tịnh. Ánh mắt y dời đến khẩu súng tạo hình đặc thù trên tay Vạn Bưu, nhận ra đó là súng gây mê.

“Giơ tay lên, từ từ qua đây,” Vạn Bưu âm u nói, “Đừng làm trò, bằng không bắn nát anh.”

Chu Nhung suy tư vài giây, giơ tay lên, tiến từng bước về phía Vạn Bưu.

Đám cảnh vệ lăn lộn rên rỉ trên đất, đau đớn ôm bụng hoặc xương sườn. Chu Nhung sải bước bước qua thân thể bọn họ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nòng súng gây mê, đi đến bệ cửa sổ hành lang.

──Sau đó, trước mắt Vạn Bưu lóe lên.

Chu Nhung nhanh như chớp tóm một gã cảnh vệ, cưỡng ép che chắn trước người mình, Vạn Bưu theo bản năng bóp cò súng, nháy mắt bắn trúng vùng bụng tên cấp dưới!

“Đứng yên!” Vạn Bưu quát to.

Chu Nhung tiện tay lăn người lên bệ cửa, thủy tinh bị cơ thể đập vỡ vụn, nhảy từ trên tầng ba xuống!

Trần Nhã Tịnh thay đổi sắc mặt, Vạn Bưu điên cuồng chạy đến trước cửa sổ ──Chỉ thấy Chu Nhung như một con chim ưng vọt lên không trung, vững vàng rơi xuống đất, thoáng chốc, quay người bật dậy!

“Cái đệt thằng quái vật gì vậy…………..” Vạn Bưu vừa sợ vừa giận, súng gây mê chìa ra ngoài cửa sổ, ngắm chuẩn Chu Nhung đang chạy như điên, nóng nảy quát: “Người đâu! Chặn anh ta lại!”

Cây cối bốn phía xào xạc lay động, khóe mắt Chu Nhung liếc nhìn chung quanh, dưới chân đột nhiên khựng lại.

Chỉ thấy đám cảnh vệ lục tục đứng dậy, hình thành một vòng vây chặt chẽ, ở đây cư nhiên có hơn mười người mai phục!

“Tạm biệt, đội trưởng Chu.” Vạn Bưu lạnh lùng nói, bóp mạnh cò súng.

***

Viu──

Viên đạn xé gió bay tới, sát sàn sạt vành tai Tư Nam, ghim sâu vào tường!

Một tay Tư Nam đỡ bác sĩ Trịnh, tay kia tóm chặt gã cảnh vệ nhào tới chính diện, crắc một tiếng vặn đứt khuỷu tay đối phương. Gã kia hét thảm quăng súng, đến giữa không trung bị Tư Nam nhanh như chớp bắt trọn, đạn lên nòng kêu rắc rắc, bắn gãy xương cổ chân hai gã cảnh vệ bên trái phải.

Máu tươi và tiếng kêu đau dấy lên ý ác dữ tợn cho người khác, những người còn lại nhào đến, giữa lúc hỗn loạn, Tư Nam lách người né đạn, song bị đá trúng một cú vào bụng nên phải lùi về nửa bước, hắn cắn răng che chở bảo vệ đẩy bác sĩ Trịnh về sau.

Bác sĩ Trịnh hình như đã bị dọa ngu người, loạng choạng dừng bước, có điều muốn nói mà nhìn Tư Nam.

── Nếu phân tích cặn kẽ, thực ra có thể trông thấy, trong giây đó, ánh mắt ông lóe ra tia áy náy và thống khổ khó lòng che giấu.

“Chạy mau!” Tư Nam không thèm quay đầu, quát: “Chạy đến trước cửa căn tin tìm Nhan Hào, nhanh!”

“…………….” Bác sĩ Trịnh thở hổn hển, miễn cưỡng nghẹn lời.

Tư Nam quay đầu: “Chú──”

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, bác sĩ Trịnh giơ tay, phun một thứ vào mặt Tư Nam.

Trong tay ông dĩ nhiên giấu một bình xịt ê te (3).

Kỳ thực phản ứng của Tư Nam vô cùng nhanh, thời điểm vẫn chưa kịp ý thức đó là cái gì đã nín thở. Nhưng tốc độ tỏa hơi của khí ê te không phải hắn cứ nín thở là có thể chống cự, nháy mắt, hắn cảm thấy trong cổ họng có vị hơi ngọt, sau đó trái tim trĩu nặng.

Hắn cắn đầu lưỡi, móng tay bấu thật sâu vào lòng bàn tay, song không cảm nhận được đau đớn.

Cạch!

Khẩu súng rơi xuống đất, tất cả âm thanh với tiếng động đều nhanh chóng vút đi như nước thủy triều rút.

Vì sao? Trong lòng Tư Nam xẹt qua suy nghĩ này.

Bác sĩ Trịnh căng thẳng đỡ đẻ trong đêm bị zombie bao vây, bôn ba ngàn dặm xa xôi giúp đỡ lẫn nhau, đôi tay đầy máu ôm đứa trẻ gào khóc ấy, dần dần khuất xa trong tầm mắt hắn, từ từ hóa thành con người không quen biết trước mắt.

“Xin……Xin lỗi………”

Hai mắt bác sĩ Trịnh đỏ bừng, rưng rưng nước mắt, xông đến dường như muốn đỡ hắn, lại bị Tư Nam dùng chút sức lực cuối cùng đẩy mạnh ra.

Tư Nam xoay người lảo đảo đi hai bước, mỗi bước chân đều như giẫm trên mây, sau đó bị mấy cánh tay chung quanh chìa tới tóm gọn. Hắn không còn hơi sức vùng vẫy, thuận thế quỳ gối trên đất, lập tức ngã nhào sang bên trái.

“Đưa cậu ta đi………..”

“Hành động nhỏ chút, nhanh…….”

Thanh âm hỗn loạn không rõ, mông mông lung lung, tựa như có dòng nước chui vào lỗ tai. Tư Nam thở hổn hển ngắn ngủi hai hơi, cố gắng giơ cao tay, nhân lúc nghiêng người sang trái sinh ra đường nhìn có góc chết, ấn vào thiết bị định vị ở tai trái.

── Tuy nhiên, đó là ý thức cuối cùng trước khi hắn hôn mê.

Ninh Du tiến đến, quỳ nửa người, chìa tay nhẹ nhàng khép hai mắt Tư Nam lại.

Rè──

Nhan Hào nhạy bén ngẩng phắt đầu: “Tư Nam?”

Ánh mặt trời chiếu xuống khu đất trước cửa căn tin, cách đó không xa, một toán hai ba hàng người mới vừa rời khỏi.

Nhan Hào ấn cái hoa tai đang rung, nhìn chung quanh một vòng, trong lòng chợt dâng nỗi bất an, cậu bỏ cái thanh chắn trước ở trong tay xuống, bước nhanh đến toalet phía sau căn tin.

Một cái áo ba lỗ đen dính đầy dầu máy và bụi bặm vắt trên ống nước, nhưng quanh đó không có lấy một bóng người.

“…….Tư Nam.” Giọng của Nhan Hào nôn nóng: “Tư Nam?”

Giữa trưa im ắng, không người trả lời.

Trái tim Nhan Hào đập điên cuồng, không dám hét to tiếng, xoay một vòng ba trăm sáu mươi độ. Thiết bị định vị chợt rung mạnh khi cậu đối mặt với một góc nào đó──Thấp thoáng trong bụi cây cách đó không xa, phía sau là một bức tường.

Sao sau đằng ấy có tường nhỉ?

Nhan Hào lùi về sau mấy bước lớn, xuất phát chạy lấy đà, tay bám mép tường cao hơn hai mét băng qua, phù một tiếng vững vàng rơi xuống đất!

Trước mắt là một khu vực bên rìa kí túc xá, mấy tòa nhà bê tông bỏ hoang đứng sừng sững không xa; một con đường nhỏ nối liền với căn tin đằng trước, quanh co ngoằn ngoèo xuyên qua mấy tòa này, chạy thẳng thông vào sâu căn cứ.

Hình như Nhan Hào phát hiện được gì đó, ánh mắt đột nhiên bình tĩnh hẳn, sải bước tiến nhanh về phía trước.

Chỉ thấy hàng cây xanh phía cuối con đường rõ ràng có dấu chân người giẫm qua, vết đạp trên bụi cỏ với đống cành khô bị gãy vẫn còn rất mới. Tầm mắt Nhan Hào rơi trên bức tường bê tông, lập tức kinh ngạc, chỉ thấy dưới chân tường có vết lỗ nức toác thành khe──Là lỗ đạn!

Nhan Hào run bần bật cả người, đột nhiên đứng phắt dậy, đúng lúc này thiết bị định vị tự dưng ngừng rung.

Cậu ta quả thực không thể tin được, theo bản năng giơ tay sờ cái hoa tay, viên ru bi đỏ to bằng hạt gạo đã lặng yên.

Thoáng chốc, lục phủ ngũ tạng sinh ra cơn ớn lạnh cực độ, Nhan Hào ngó nghiêng chung quanh, nhận ra Tư Nam đã mất tích.

──Chu Nhung dặn cậu ta tuyệt không thể để Tư Nam đi lại một mình trong khu căn cứ này.

Nhưng hiện giờ, Tư Nam mất tích rồi.

***

“…….Anh đã đồng ý với tôi tuyệt không được gây hại tới tính mạng thằng bé…..”

“Thằng bé bảo vệ nhân dân, cứu rất nhiều người, nếu không có nó rất nhiều người chúng tôi đều không sống đến bây giờ!”

“Tuyệt đối không thể làm hại nó, tóm lại anh đã đồng ý …………”

Tiếng bước chân và trò chuyện như gần như xa, ý thức như trôi dạt trong biển xanh sâu thẳm, đột ngột nổi lên mặt nước, chuyển cái lại chìm sâu xuống đáy.

“Tôi biết,” Một giọng đàn ông lạnh lẽo trầm ổn nói, lần này ở gần bên tai, mỗi một chữ đều vô cùng rõ ràng:

“Tôi đã đồng ý với anh.”

Lông mi Tư Nam run rẩy dữ dội, mấy giây sau hoảng hốt mở to mắt.

Ánh đèn──Đây là ấn tượng đầu tiên của hắn.

Nhiệt độ trong phòng hơi lạnh, dưới người là cái ghế dựa bằng da mềm mại. Ánh đèn màu trắng tỏa chung quanh không gian, sáng mà không chói, nhưng tầm mắt vừa mới tỉnh lại mơ hồ không nhìn rõ cảnh tượng chung quanh.

Tư Nam thử nhúc nhích tay chân, bị xích chặt y như dự đoán.

“……………” Hắn cố gắng nhếch mí mắt, ánh mắt rời rạc vài giây sau mới khôi phục tiêu cự, phát hiện bản thân bị đặt trong một phòng thí nghiệm khổng lồ, phía trước không xa là một cái bàn thí nghiệm rộng lớn, lộn xộn.

Ninh Du ngồi trên cái ghế dựa, vắt chéo chân, mười ngón tay giao nhau đặt ở trên đùi, đôi mắt sau gọng kính viền vàng bình tĩnh không một gợn sóng. Còn bác sĩ Trịnh đứng gần cửa ra vào, thấy hắn đã tỉnh, xúc động tiến lên trước hai bước.

Tư Nam di chuyển tầm mắt, không thèm liếc Ninh Du hay bác sĩ Trịnh lấy một lần, ánh mắt rơi xuống bên cạnh mình.

Cách hai ba mét bên trái hắn có một cái bàn giải phẫu, một người đàn ông da dẻ thối rữa, vành mắt xanh đen nằm tại đó, cơ thể bị trói chặt bằng đai khống chế bệnh nhân tâm thần, nhưng vẫn mờ mịt giãy dụa, miệng phát ra từng tiếng “──A──a──” hàm hồ không rõ.

Hắn ta đã bị nhiễm virus, đang trong quá trình biến thành một con zombie mới toanh.

Tư Nam thu hồi tầm mắt, vì vẫn bị khí ê tê ảnh hưởng nên thanh tuyến khàn khàn: “Đây là chỗ nào?”

“Xin chào, Noah.” Ninh Du mở miệng nói, giọng nói trầm thấp ôn hòa đến bất ngờ.

“Như cậu đã chứng kiến, đây là phòng thí nghiệm cơ thể người của tôi.”Chú thích:

(1) Back kick: Chân đá ra sau.

(2): Giải Nobel: Giải thưởng Nobel, hay Giải Nobel (phát âm tiếng Thuỵ Điển: [noˈbɛl], Thụy Điển, số ít: Nobelpriset, Na Uy: Nobelprisen), là một tập các giải thưởng quốc tế được tổ chức trao thưởng hằng năm kể từ năm 1901 cho những cá nhân đạt thành tựu trong lĩnh vực vật lý, hoá học, y học, văn học, kinh tế và hòa bình; đặc biệt là giải hoà bình có thể được trao cho tổ chức hay cho cá nhân. Vào năm 1968, Ngân hàng Thụy Điển đưa thêm vào một giải về lĩnh vực khoa học kinh tế, theo di chúc của nhà phát minh người Thụy Điển Alfred Nobel năm 1895. Từ năm 1901 đến năm 2012, các giải thưởng Nobel và giải thưởng về Khoa học Kinh tế được trao tặng 555 lần cho 856 người và tổ chức. Do một số cá nhân và tổ chức nhận giải Nobel nhiều hơn một lần, tổng cộng có 835 cá nhân (791 nam và 44 nữ) và 21 tổ chức đã nhận giải này.

"nobel"

(3) Bình xịt E tê: Thuốc mê cực mạnh Dietyl Ether là loại thuốc mê dạng khí được nhập khẩu chính hãng từ USA với thành phần chính là khí Ether dùng gây mê trong phẫu thuật, sản phụ khoa, bệnh nhân thần kinh, trầm cảm, mất ngủ, xăm hình, và hiệu quả cao trong việc điều trị cai nghiện mà không cần phải đến trung tâm cai nghiện.

"thuoc-me-cuc-manh-diethyl-ether-1"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui