Người Bất Tử

Dịch: Khởi Linh

***

Cánh cửa phát ra tiếng nổ ầm, trên đầu giường, Quách Vĩ Tường ngước mắt ngạc nhiên, thấy Nhan Hào xông vào, sắc mặt thực sự có thể hình dung bằng từ tái xanh, gục đầu xuống hỏi: “Xuân Thảo với Đại Đinh đâu?”

“Đi tuần tra với người khác rồi.” Quách Vĩ Tường không hiểu chi rứa: “Sao thế anh?”

Nhan Hào nhìn chằm chằm cậu ta, ánh mắt nom khá bị dọa người, thở hổn hển một lúc mới rít kẽ răng nghẹn ra một câu:

“……….Anh lạc mất Tư Nam rồi.”

“Á, không phải chứ.” Quách Vĩ Tường lật quyển truyện tranh, không hứng thú nói: “Chả phải anh để Tư Nam lạc vào tay Nhung ca rồi sao, hãy để tình đầu chưa nở đã tàn cuốn theo chiều gió đi phó đội trưởng. Mùi Nhung ca đốt suốt ba mươi năm cuộc đời mới tóm được chú chuột mắt mù Tư Nam, có điều xét theo khía cạnh mặt mũi thì anh còn ối cơ hội á……”

Nhan Hào giật phăng quyển truyện: “Đi theo anh.”

“Á anh làm gì đó! Trả em đây! Em mãi mới mượn được quyển mới nhất của người ta đó!”

Nhan Hào mặc kệ Quách Vĩ Tường đang nổi điên, như một cơn gió thổi quét vào phòng, chỉ chớp mắt đã tóm được khẩu tiểu liên tự động cùng hai cái ba lô chiến thuật, quăng bộp một cái vào mặt Quách Vĩ Tường:

“Đội trưởng dặn anh không được để Tư Nam một mình, nhưng anh không tập trung, cậu ấy mất tích rồi.”

Hai người nhìn nhau mấy giây, Quách Vĩ Tường há to miệng khó tin, Nhan Hào khàn giọng nói: “Cậu ấy bị người của căn cứu này bắt đi rồi.”

“……….Hoa đội à,” Quách Vĩ Tường nghiêm túc nói, “Nhung ca sẽ giết anh đó.”

***

“Sh…….”

Cơn choáng do thuốc mê tạo thành vẫn sót lại trong đầu, Chu Nhung mở to mắt, nhất thời cảm thấy đầu quay mòng mòng.

“Cho anh ta nước,” Một giọng đàn ông ồm ồm nói.

Nước lạnh bị cưỡng ép đổ vào miệng, song phản ứng của lính đặc chủng được huấn luyện không giống người thường, Chu Nhung không theo bản năng nuốt xuống mà phun ra ngoài, nhất thời bị sặc khụ khụ, khiến y tỉnh táo hẳn ra.

Trong xe không ngừng lắc lư, sắc trời ngoài cửa sổ đã tối, đường núi nhanh chóng lùi về sau.

Vạn Bưu ngồi phía đối diện, họng súng chỉa vào đầu Chu Nhung, kế bên còn có năm thừng đàn em thô kệch cao lớn nhìn chằm chằm như hổ rình mồi.

Chu Nhung cố gắng nhắm hai mắt, tầm mắt dần dần làm quen với sắc tời tối om, “……….Mấy giờ rồi?”

“Năm giờ.” Vạn Bưu lạnh lùng nói, “Mày xử hơn hai mươi đàn em của tao vào phòng cấp cứu, cấm lộn xộn, nếu không ông bắn bỏ đấy.”

“Mày muốn đưa tao đi đâu?”

“Lên thuyền.”

“Đội viên của tao thì sao?”

“Đứa con gái với thằng nhà quê đi tuần tra với người của tao trong căn cứ, thằng mặt trắng với phú nhị đại tao cũng gọi người đem tới. Đừng lo, bọn mày không thoát được đâu, tất cả đều lên thuyền hết.”

Chu Nhung gắng day day mi tâm, làm thinh với họng súng gần sát, hỏi: “Bà xã tao thì sao?”

“Bà xã mày?” Vạn Bưu xách cổ áo Chu Nhung, có vẻ thấy quá buồn cười: “Mày chưa tỉnh phải không, mạng nhỏ chúng mày đều trong tay bọn tao, cho ăn cho uống tống bọn mày ra biển đã hết lòng rồi, mày còn được voi đòi hai bà trưng?”

Chu Nhung lười biếng nói: “Nói đàng hoàng tí đi, đừng động chân động tay chứ.”

Cái dáng của Chu Nhung thực trông đách thể nào giống bộ đội đặc chủng, thậm chí tân binh mới nhập ngũ còn đứng đắn hơn y. Chút cảm tạ cuối khi Chu Nhung vội vã bảo vệ thành trong đêm hôm trước của Vạn Bưu mất sạch sành sanh, hiện giờ gã chỉ muốn cho y một quả đấm, hít sâu một hơi mới cưỡng chế đè được suy nghĩ này.

“Cậu Tư Nam kia,” Vạn Bưu dùng họng súng chỉ lên trán Chu Nhung, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tao không quan tâm nó là vợ mày, ba mẹ mày, hay tổ tông nhà mày. Tiến sĩ Ninh nói có lẽ trong huyết thanh của cậu ta chứa kháng thể, cậu ta nên vì toàn thể nhân loại, phải ở lại làm thí nghiệm, mày hiểu không?!”

Chu Nhung suy tư một lát, nghiêm trang nói: “Mày nói chuẩn lắm.”


Vạn Bưu: “………………”

“Tao đã đánh dấu em ấy, em ấy đúng là vợ tao cấm có sai. Tao là người dân nộp thuế cho chính phủ, em ấy cũng là người dân, nói thành cơm áo ba mẹ tao cũng được. Còn về tổ tông thì thôi rồi, cả đội đều biết em ấy là tiểu tổ tông nhà chúng tao, cho nên mày nói thật chuẩn cơm mẹ nấu………….”

Vạn Bưu đách nhịn được nữa, trở tay dùng báng súng đập Chu Nhung bật ngửa ra sau!

Máu tươi dần dần chảy dọc từ thái dương Chu Nhung xuống, đám đàn em đã sợ ngu người, Vạn Bưu phẫn nộ thở ồ ồ.

“Ha ha……….” Chu Nhung lại như không thấy đau đớn, tùy tay cọ cọ vết máu, thè lưỡi liếm một cái, khóe miệng nhếch thành nụ cười xấu xa: “Sao không biết đùa thế, các anh em?”

Vạn Bưu nghẹn một câu”Đê mờ ai đi đùa với mày” ở trong cổ họng, chỉ thấy đột nhiên Chu Nhung thay đổi sắc mặt, nụ cười cà lơ cà phất biến mất không còn dấu vết: “──Tiến sĩ Ninh Du nói có lẽ trong huyết thanh Tư Nam có kháng thể, là Law Mayer đến căn cứ bọn mày nói?”

“……..Không biết!”

“Tám phần là thế.”

Chu Nhung ngửa người ra sau ghế, một tia máu thấm ướt tóc mai, khiến ngũ quan tuấn mỹ càng thêm âm u. Nhưng y có vẻ không nhận ra, trầm mặc lẩm bẩm nói: “Cho nên Law Mayer vượt ngàn dặm đến Trung Quốc tìm em ấy, bởi vì anh ta biết Tư Nam là nhân tố quan trọng cầu sinh trong tận thế………Song nếu Tư Nam thực sự có kháng thể, vì sao Law Mayer phải tra tấn giật điện em ấy? Trói thẳng về rút máu không phải xong sao? Logic quá còn gì.”

Vạn Bưu không hiểu y đang nói gì, nhưng tự cảm thấy khẩn trương: “Có ý gì?”

Chu Nhung cho gã ăn bơ:

“Trừ phi Tư Nam biết một bí mật có giá trị hơn, quan trọng hơn kháng thể, khiến Law Mayer không ngại tra tấn cũng muốn biết đáp án……Nhưng đâu thể chứ, có thứ quan trọng hơn kháng thể sao? Ngoại trừ Tư Nam vốn không có kháng thể, hoặc kháng thể của em ấy không có tác dụng với người bình thường.”

Hai mắt Vạn Bưu trợn tròn: “Cái gì…….Mày nói cái gì? Không thể nào, tiến sĩ Ninh từng hỏi bác sĩ Trịnh, cậu Tư Nam kia có bị zombie cắn nhưng không bị nhiễm virus, cậu ta chắc chắn có kháng thể.”

Đôi mắt Chu Nhung liếc nhìn, hình như rất bực mình: “Có thì sao?”

“Sao là sao, là cậu ta phải ở lại làm thí nghiệm! Toàn bộ loài người trên thế giới này đang mỏi mắt trông chờ nghiên cứu chế tạo ra vắc xin…….”

“Phải?” Chu Nhung lạnh lùng hỏi.

Vạn Bưu nghẹn ứ.

“Trên đời này chả ai nợ ai, không có gì là phải cả. Nếu thật phải thế, dù huyết thanh của Tư Nam có thể cứu được cả thế giới, bọn mày cũng phải nói rõ ràng với em ấy, chính chủ đồng ý mới có thể làm cái thí nghiệm quỷ quái kia, đây đờ mờ mới là “phải” thật!”

Chu Nhung đột nhiên bật người gào to, Vạn Bưu rụt người theo bản năng, đợi đến khi kịp nhận ra, nhất thời thẹn quá hóa giận: “Mày, mày làm cái lồng gì thế?! Mày hiểu cái gì, nếu nó không đồng ý thì sao? Nếu nó tham sống sợ chết thì sao?! Lũ chúng mày đâu hiểu cái gì……….”

Chu Nhung kiêu ngạo vô cùng, dùng ngón trỏ chỉ vào họng súng tối đen đối diện mình: “Tao sẽ nói cho mày biết Tư Nam là người thế nào. Em ấy mạo hiểm cứu chúng tao dù đôi bên đều là người xa lạ, em ấy đi theo cứu giúp nhân dân với chúng tao, vào sinh ra tử, biết bao lần vì bảo vệ người khác mà trả giá đánh cược bằng mạng sống của mình, đối mặt với hơn mười nghìn zombie bao vây cũng không lùi bước……….Em ấy dũng cảm hơn ối đứa co đầu rụt cổ nhu nhược trong căn cứu chúng mày!”

“Nếu em ấy cảm thấy huyết thanh của mình có thể chế tạo ra vắc xin, em ấy sẽ rút đến giọt máu cuối cùng cho chúng mày!” Chu Nhung gầm lên đinh tai nhức óc, thằng đàn em ngồi kế bên không dám nhúc nhích, còn Vạn Bưu môi giần giật không nói được câu nào, chỉ có thể sững sờ nhìn chằm chằm Chu Nhung: “──Nhưng bọn mày trói em ấy! Bọn giả dối! Tiểu nhân! Bo bo giữ mình, đòi làm thánh mẫu! Còn ở đây tranh cãi phải hay không phải với tao à, cút con mẹ mày đi!”

Ầm!

Thân xe rung mạnh một cái, hình như đâm phải thứ gì đó, tài xế giậm mạnh chân phanh.

Mọi người nghiêng người theo quán tính, đồng thời quay đầu nhìn đến đầu xe. Cơn giận của Vạn Bưu bị nghẹn, chỉ nghe thấy giọng nói run run của tài xế truyền tới từ phía trước: “Anh Vạn, anh Vạn hình như có bất thường……..”

Vì để tiết kiệm năng lượng, trừ phi tình trạng tầm nhìn cực kém, nếu không tài xế sẽ không bật đèn trên đoạn đường núi đến căn cứ quen thuộc này. Mọi người nhất thời im bặt, bên ngoài chỉ có tiếng gió lạnh thổi vi vi vu vu nơi đồng hoang, y như tiếng khóc rên thê lương của oan hồn, đang tức tốc thổi quét từ xa.

──Ầm!

Một cánh tay thối rữa, đập mạnh vào mặt kính cửa sổ!

Tiếng đập loạn ầm ầm liên tục vang lên, gã tài xế lập tức bật đèn chiếu xa, nháy mắt tất cả mọi người choáng ngu người.

Chỉ thấy trong tầm mắt có thể nhìn, mấy chục con zombie tập tễnh từ trên đường núi bước đến, bao vây chung quanh cái xe. Trên đồng hoang không xa, vô số zombie đang lúc nhúc vọt tới, rất nhanh đã quây thành một đàn zombie đồ sộ.

“Anh Vạn,” Gã tài xế nhất thời khóc nức nở: “Xong xong xong, xong đời rồi………..”

Vạn Bưu thốt ra: “Mau ngoành xe! Mau!”


Tài xế lúng ta lúng túng quay đầu xe, giữa lúc rối ren lại đánh nhầm tay lái, mém nữa đâm sầm vào dải phân cách. Ngay phút quyết định này, đột ngột có tiếng cửa kính xe vỡ vụn, mấy cánh tay đồng thời thò vào trong xe!

“A a a a──”

Gã tài xế với đám đàn em điên cuồng rít gào, Vạn Bưu không kịp đề phòng bị zombie tóm trúng sau cổ. Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Chu Nhung bổ nhào tới vồ lấy súng của gã, bắn một phát khiến con zombie tóm gã nổ vỡ sọ, quát to: “Đừng hét! Câm mồm!”

Vạn Bưu mém nữa ngủm củ tỏi, trong đầu thoáng chốc trống rỗng.

Chỉ thấy Chu Nhung trở tay rút dao, chặt phăng mấy cánh tay thò vào trong cửa kính, tóm được gã tài xế suýt tè qua ra quần, vứt sang ghế phó lái, sau đó kiên quyết chen tới ghế lái. Những người khác đều đang sợ hãi khủng khiếp nào kịp phản ứng, Chu Nhung đã gạt cần, đổi đầu xe, tiếng bánh xe nghiền nát chói tai đụng bay hai ba con zombie, kế đó quay đầu theo hướng ba giờ nhanh gọn lẹ.

Crắc crắc!

Tiếng xương vỡ giòn tan dội lại, Chu Nhung đã đẩy bay con zombie xông tới ở cửa xe vào dải phân cách trên đường quốc lộ, hung hãn đâm cho thi thể biến dạng, sau đó giậm thật mạnh chân ga!

Zombie kêu gào ùn ùn kéo đến không dứt, nhưng chiếc xe Jeep đã hoạt động hết công suất, phi như bay nhảy vọt lên!

Trên đường, chiếc xe gầm thét, bỏ xa đàn zombie không ngừng quây đến từ bốn phương tám hướng ở phía sau. Nhưng mà dưới ánh đèn chiếu xa, tại chỗ xa hơn của vùng đồng hoang, một đàn zombie không đếm xuể đang tụ tập thành bầy, lặn lội hướng đến khu căn cứ.

Gã tài xế lắp bắp hỏi: “Sao…..Sao có thể, chui ra từ đâu, sao có thể………..”

Vạn Bưu thực ra đã kinh hãi tột cùng, nhưng gã vẫn có chút máu anh hùng, cắn mạnh đầu lưỡi, cưỡng ép bản thân miễn cưỡng bình tĩnh lại: “Đừng hốt, sợ cái bíp gì! Miễn chúng ta chạy nhanh báo tin cho căn cứ hơn nữa, căn cứ nhất định sẽ phòng thủ được!”

“Nhưng, nhưng tình hình này này này này này, còn lớn, lớn hơn rất nhiều so với hai ngày trước………..”

“Câm miệng!” Vạn Bưu tức giận nói; “Hai ngày trước phòng thủ được, bây giờ càng đách sợ! Nói nữa ông đây đập vỡ trứng bọn mày bây giờ!”

Gã tài xế sợ tới nỗi mặt mày xanh trắng, răng đánh cập cập vào nhau. Gã đàn em bên này nhìn tinh thần run rẩy, lúc này đột nhiên bật ra một câu: “Chúng ta, chúng ta không nên quay về.”

Vạn Bưu quát to: “Mày nói bậy gì đấy?”

“Chúng ta không nên quay về!” Gã đàn em hoảng sợ: “Quá nhiều, anh nhìn đi, tối thiểu cũng phải mấy ngàn con! Chúng ta nên, nên tiếp tục đến bến cảng, nhân lúc còn kịp nhanh chóng lên thuyền!”

Gã tài xế với Vạn Bưu đều ngơ ngẩn, kế đó Vạn Bưu giận tím mặt, tung một cú đấm khiến gã kia ngã lên ghế: “Câm mồm cho tao! Lời của mày có còn là người không? Vợ con thằng nào chả trong căn cứ, chẳng nhẽ chúng ta cứ đi như thế──”

Pằng!

Viên đạn sượt qua tai, gã đàn em cứng đờ cả người.

Chu Nhung một tay lái xe một tay cầm súng, họng súng đụng ngay sau đầu gã vệ sĩ, gương chiếu hậu chiếu ra hai mắt sắc bén âm u của y.

“Vợ của tao bị bọn mày bắt.” Y thản nhiên nói: “Thằng nào không muốn về, bây giờ cút xuống cho tao.”

Gã đàn em run như cầy sấy, từ từ tiểu ra quần.

***

Đêm tối đại diện cho khói súng và chết chóc buông xuống, căn cứ như một pháo đài tường đồng vách sắt trong màn đêm. Đèn chiếu xa lóe sáng từ cuối đường núi, xe Jeep ầm vang phi như bay, từ xa đã nghe thấy tiếng thét điên cuồng của Vạn Bưu: “Mở──cửa──”

Trong chòi gác, mấy gã cảnh vệ nhô đầu ra: “Anh Vạn?”

“Anh Vạn về rồi á, nhanh vậy?”

“Mở cửa──!” Tiếng thét chói tai phá âm của Vạn Bưu vang lên: “Zombie đến rồi! Sẵn sàng chiến đấu cấp 1!! Mở cửa──!!”

Xe Jeep gần như dính sát vào cửa sắt ầm ầm vọt vào căn cứ. Xe còn chưa kịp dừng hẳn, Chu Nhung đã nhảy xuống, cách đó không xa, có hai người chạy như điên từ trong phòng trực ban ra, đúng là Xuân Thảo với Đinh Thực.

“Em biết ngay có vấn đề mà! Chả phải chúng nói Nhung ca với Tư Nam lên thuyền rồi sao?!” Xuân Thảo túm một gã cảnh vệ quát: “Chuyện gì đây? Bọn mày đang giở trò gì?!”

Gã kia vẫn già mồm cái láo: “Chị Trần nói, đội trưởng Chu sẽ xuất phát khi các cô đi tuần tra, gọi các cô quay về sẽ hội họp ở bến cảng…..”


Chu Nhung không nói hai lời, tiến đến vứt súng của mình cho Xuân Thảo, rồi lập tức đạp mạnh một cú khiến gã kia bay ra mấy mét, miệng phun máu.

Xuân Thảo với Đinh Thực cùng hô: “Nhung ca!”

“Tư Nam bị Trần Nhã Tịnh và Ninh Du bắt đi làm thí nghiệm rồi.” Chu Nhung nói ngắn gọn, “Ông đây không kịp đề phòng nên sập bẫy, bị bọn chúng bắt tống lên thuyền, nửa đường phát hiện một lượng zombie đông đảo đang đi về phía căn cứ, nên bỏ chạy về.”

Mọi người chung quanh vốn đang hùng hổ định qua tính sổ, nghe xong lời này, nháy mắt sắc mặt biến đổi.

Vạn Bưu lộn nhào điên cuồng đến: “Báo động! Nhanh! Mấy chục ngàn con zombie đang tụ tập đến chỗ chúng ta, gọi tất cả mọi người ra!”

Chu Nhung duỗi một chân, khiến Vạn Bưu to cao vấp ngã thành thế chó cạp bùn.

Người bên cạnh không kịp ngăn cản, chỉ thấy Chu Nhung hung hãn dùng đầu gối đè Vạn Bưu xuống đất, khuỷu tay ghìm cổ gã, chặt tới nỗi Vạn Bưu mém nữa lồi cả mắt.

“Tư Nam đang ở đâu?”

Vạn Bưu mặt đỏ bừng máu, không nói chữ nào.

Xuân Thảo chạy đến, lập tức tiến đến dùng súng chỉ đè đầu Vạn Bưu: “Nói hay không? Không nói bà đây bắn cho đầu mày nở hoa!”

“Đừng qua đây!” Đinh Thực chỉa súng vào mọi người chung quanh, cool ngầu quát.

“Mày có thể chọn không nói, nhưng chúng tao cũng có thể giết mày ngay lúc này.” Chu Nhung cúi đầu, khẽ nói thầm bên tai Vạn Bưu, chất giọng thì thầm lạnh lẽo như ác ma: “Sau đó chúng tao giết sạch mọi người ở đây, mở toang cửa, cho zombie xông vào, kéo toàn bộ tính mạng của hơn mười ngàn người trong căn cứ xuống địa ngục…….”

Da mặt Vạn Bưu run rẩy kịch liệt, gần như không dám tin mình đang nghe cái gì: “Mày, mày…..không phải quân nhân sao?!”

Chu Nhung lạnh lùng nói: “Ồ, mày tin quân nhân đều là người tốt sao? Trông tao giống người tốt lắm à?”

Vạn Bưu: “……………”

Tiếng còi báo động phá vỡ trời đêm của căn cứ, trên chòi gác cao truyền đến giọng hét sợ hãi biến điệu của cảnh vệ: “Tới rồi! Đã trông thấy!”

Mọi người đều rùng mình, chỉ nghe cảnh vệ sợ tới mức không nói tròn câu: “Mười mấy ngàn con zombie đang tràn từ phía Bắc xuống, nhanh chuẩn bị vũ khí! Thông báo cho chị Trần──!”

Tàn nhẫn đến độ kẻ khác sợ chết khiếp, sợ hãi tới mức không thiết sống, Chu Nhung chính là một người thẳng thắn không cần mạng kia──Trong tình hình vô cùng nguy hiểm này, Vạn Bưu rốt cuộc sụp đổ.

“Khu kí túc xá bỏ hoang phía Nam, Sở nghiên cứu dưới lòng đất, có một bí mật…..một phòng thí nghiệm bí mật.” Vạn Bưu nuốt nước miếng, khàn khàn nói: “Bình thường Ninh Du đều ở đó, tài liệu nghiên cứu đều, đều ở…………”

Chu Nhung bóp cổ họng, cưỡng ép gã đứng dậy: “Mày đi theo tao.”

“Không được! Tao phải ở đây chỉ huy, còn phải phân chia vũ khí và nhân viên……”

“Đê mờ đừng nói xàm với tao.” Chu Nhung thô bạo cắt lời: “Xuân Thảo Đại Đinh, hai đứa ở đây phối hợp chỉ huy, bảo đám phê vật này mở toàn bộ kho vũ khí. Đi thông báo cho Quách Vĩ Tường tới đây hỗ trợ phòng thủ, gọi Nhan Hào đến phòng thí nghiệm tìm anh, nhanh, em biết vì sao rồi đó.”

Xuân Thảo không chút do dự: “Vâng!”

“Nghe này, bọn tao không muốn ai phải chết hết.” Chu Nhung dùng súng đánh vào ót Vạn Bưu, ánh mắt tàn nhẫn hung ác, nhưng mỗi một chữ đều bình tĩnh đến độ người ta sởn tóc gáy: “Tao hi vọng tất cả mọi người đều bình an sống qua đêm nay, nhưng mày đừng ép tao, nếu không tao luôn có cách bắt chúng mày trả giá đắt đấy………..Số người tao giết nhiều hơn cả zombie mày giết đó, đã hiểu chưa?”

Vạn Bưu đứng trước cửa xe, thở hổn hển, một lúc sau cố gắng bình ổn âm điệu: “Hiểu rồi.”

“Rất tốt.” Chu Nhung dùng sức đẩy gã lên xe, nói: “Bây giờ dẫn tao đến cái phòng thí nghiệm quỷ quái kia, từ lúc này trở đi hãy vì tính mạng của mày, tự cầu nguyện cho Tư Nam của tao vẫn sống sờ sờ đi.”

***

Cùng lúc đó, trong đại sảnh phòng thí nghiệm.

Ninh Du híp mắt nhìn chằm chằm họng súng cách đó không xa, sau đó ánh mắt chuyển lên trên, tươi cười chế nhạo:

“Bây giờ mới nhớ tới an nguy của ân nhân cứu mạng, thì cũng muộn rồi.”

Bác sĩ Trịnh giận dữ quát to: “Anh đã đồng ý chỉ lấy huyết thanh với tôi, ngoài ra chỉ tạm giam thằng bé một thời gian, anh không nói muốn nó làm người thí nghiệm! Anh, anh nếu anh muốn nghiên cứu vắc xin, dùng tôi làm thí nghiệm không được sao? Tôi không phải người sống sao?!”

“Đừng ngây thơ thế chứ,” Một giọng nói vang lên từ sau lưng ông.

Bác sĩ Trịnh quay đầu theo ý thức, chỉ thấy người lên tiếng vậy mà là Tư Nam mới rồi không buồn liếc nhìn ông, càng đừng nói vẫn bơ ông── Lúc này phía trước đột nhiên có tiếng động, bác sĩ Trịnh quay đầu, lập tức nhìn chăm chăm Ninh Du.

Ninh Du đã đi ra khỏi sau bàn thí nghiêm, thế đứng ổn định bước chân vững vàng, cười lạnh không nói.

“Ý, ý gì?” Trong tình thế cấp bách, đầu óc bác sĩ Trịnh rối tung, lắp bắp hỏi.

Tư Nam bình thản nói: “Ông ta vốn định dùng chú làm đối tượng thí nghiệm tiếp theo, nếu chú thất bại, ông ta sẽ bắt thêm vài người nữa, thí nghiệm cho đến khi huyết thanh nghiên cứu có được bước đột phá quan trọng mới thôi. Thời gian đó có thể cần vài tuần, vài tháng, thậm chí là vài năm, nhưng sẽ có một ngày, tới lượt tôi làm đối tượng thí nghiệm cho ông ta, tôi không tránh được.”

Tư Nam im lặng, không trả lời ông, hình như đang suy nghĩ gì đó.


Đại sảnh phòng thí nghiệm im lặng như tờ, không khí căng thẳng đến nỗi gần như dừng lại, tựa keo dán lạnh buốt nhét kín xoang mũi mỗi người.

Rất lâu sau, Tư Nam đột nhiên nhẹ nhàng nói một câu:”………..Ông cải tiến virus.”

Bác sĩ Trịnh sững sờ tại chỗ, còn Ninh Du thận trọng giơ tay, vỗ một cái:

“Nói tiếp đi.”

“Bọn tôi phát hiện, zombie ở ngoài căn cứ, cùng cả đàn bao vây tấn công trốn được đội cảnh vệ của hai ngày trước, đều có bản năng và trí khôn sơ khai của đồng vật săn mồi quần cư, bởi vì ông đã cải tiến virus nguyên bản.”

Tư Nam thoáng tạm dừng, lại nói tiếp: “Sở dĩ virus Pandora khó có thể diệt trừ, không chỉ vì nó không có trong lịch sử trước đây của loài người, quan trọng hơn trạng thái của nó cực kì không ổn định. Ví dụ như virus HIV không thể cứu chữa, chúng phải hoạt hóa nửa ngày trong tế bào mới hoàn thành vòng đời, còn virus zombie chỉ cần vài phút là xong; tốc độ lây lan và thay đổi cấu trúc của nó nhanh đến khó tưởng, bởi vậy nên rất khó nghiên cứu phát triển chế tạo vắc xin trong tình trạng này.”

“À, tiến sĩ Fellman gọi nó là Pandora sao?” Một bên đuôi lông mày Ninh Du nhếch lên: “Sau khi vài tỉ đồng bào bị giết chết, loài người rốt cuộc đã biết được tên của nó, đáng ăn mừng thật đấy.”

Tư Nam không phối hợp với lời trêu chọc của gã.

“Tôi không biết ông áp dụng cách gì, để Pandora cộng sinh với virus khác, hay lợi dụng phương pháp nào đó khiến tốc độ biến thể của nó chậm đi……Tóm lại ông khiến virus hoàn thành quá trình tiến hóa, trở thành một kiểu hình ……cơ thể mới.”

“Mà sau khi tiến hóa, virus kiểu mới so với virus zombie thông thường, có một số chỗ thay đổi xuất hiện trên triệu chứng lây nhiễm: Người bị nhiễm sẽ có trí lực cấp thấp cùng bản năng sinh vật, vì thế đàn zombie càng thêm xảo quyệt, khó ứng phó hơn. Nhưng đồng thời tốc độ biến đổi của virus kiểu mới sẽ giảm xuống đáng kể, khiến nó có khả năng được diệt trừ…….”

Tư Nam từ tốn nói: “Nói cách khác, nó hiện giờ có thể được chữa khỏi.”

Bác sĩ Trịnh trợn mắt há mồm nghe, biểu cảm trên mặt như bị sét đánh.

Hai tay Ninh Du khép lại, như thể đang suy tư gì đó, một lúc sau công nhận nói: “Không phải cộng sinh, mà là giải mã.”

“Tôi đã tách một mắt xích cuối vô danh của virus Pandora trong gene loài người, bắt nó hoàn thành bước tiến hóa cuối cùng.”

“……..Chiếc hộp Pandora đã được bật mở, trên đời này không có thuốc giải, con bất lực………”

“Từ giờ trở đi không có Chúa thần, con người tự dựa vào mình cũng có thể có được sự bất tử!”

“Prometheus đánh cắp ngọn lửa nên phải chịu trừng phạt, đốt cháy chôn vùi dưới ngọn lửa hừng hực…..”

Khắc đó, từng mảnh kí ức khẽ bay, như bông tuyết rơi xuống trong trí não, mi tâm Tư Nam nhíu chặt, ngửa đầu thở hổn hển.

“Mà tôi không phải người đầu tiên làm điều này,” Ninh Du bình tĩnh nói, “Tuy không có bằng chứng, nhưng tôi tin chắc người đầu tiên thực hiện là tiến sĩ Alicia Fellman. Bởi chị ấy dựa theo bước tiến hóa của virus mở đầu chế tạo ra kháng thể nào đó, cậu──đứa con duy nhất của chị, bắt đầu từ năm mấy tuổi đã đón nhận tiêm luân phiên virus và kháng thể, hệ thống miễn dịch của cậu đã đạt đến trạng thái cộng sinh hoàn mĩ nhất với virus.”

Tư Nam cố gắng nhắm hai mắt, định cố tìm nhiều dấu tích để lại trong mớ hỗn độn trong đầu, song hắn đành thất bại.

Mỗi khi hắn cố gắng muốn nhớ về, cơn choáng với đau đớn dữ dội như bị kim đâm, thổi quét toàn bộ ý thức của hắn.

“Vì thế cậu nói rất đúng, tôi sẽ không ngừng tiến hành thí nghiệm, cho đến khi phân tích ra sự cân bằng hoàn mĩ nhất giữa kháng thể trong cơ thể cậu với virus Pandora kiểu mới, rồi chế tạo vắc xin phòng bệnh.”

Ninh Du cười nói, một tay đút trong túi áo Blouse, thảnh thơi cất bước tiến đến: “Mà cậu là chìa khóa để xác minh trên mặt lý thuyết, chắc chắn đây là trận địa cuối cùng của cuộc chiến sinh tử của loài người…….Cậu không thoát được.”

“Đứng, đứng lại!” Bác sĩ Trịnh phản xạ có điều kiện, quát: “Đứng im, đừng động đậy!”

Ninh Du đến trước mặt bác sĩ Trịnh, chặn họng súng để ở trước ngực, tùy ý chế nhạo nói: “Nổ súng đi.”

“………….”

“Tôi là tội phạm giết người tội ác tày trời, trên tay dính ít nhất trên trăm mạng người, nổ súng xong thì có thể giết chết tôi. Vì sao không dám?”

Cái tay cầm súng bác sĩ Trịnh run rẩy kịch liệt, Ninh Du nắm cổ tay ông, nhanh như chớp giành lấy, dỡ súng, kế đó tiện tay quăng tới một góc xa xa.

“Nhát gan,” Gã cười chế nhạo nói.

Keng keng keng!

Cánh cửa phòng thí nghiệm hợp kim đột nhiên bị nện mạnh, Ninh Du chả thèm ngoảnh đầu: “Sao thế?”

“Tiến sĩ Ninh, căn cứ bật còi báo động đặc biệt.” Giọng của tên cấp dưới ngoài cửa không giấu được sợ hãi: “Zombie……..Zombie đến nữa rồi, mười mấy nghìn con, đã tụ lại ngoài cổng căn cứ.”

Sắc mặt tất cả mọi người đều biến đổi!

“Đợi,” Ninh Du nói ngắn gọn, sải bước về bàn thí nghiệm, gom một đống ống nghiệm đựng huyết thanh với tài liệu vào hộp y tế, xách trong tay đi mở cửa hợp kim, lách người đi ra ngoài.

“──Hai người chờ ở đây,” Cuối cùng, gã liếc nhìn Tư Nam, cảnh cáo nói: “Cho dù xảy ra chuyện gì cũng đừng ra ngoài.”

Sau đó, gã nhấn phím ngoài cửa, cánh cửa hợp kim lẳng lặng khép lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận