Lam Thương là kiểu phụ nữ bên ngoài nhìn thì mỏng manh yếu đuối nhưnh bên trong kiên cường, từ trước đến nay phàm là chuyện mà bản thân cô muốn, cô sẽ không dễ dàng từ bỏ, huống chi là việc từ bỏ người mà cô dành tình cảm suốt từng ấy năm.Thời Yến chỉ biết qua lời kể của cô, rằng cô đã thông suốt rồi, đời người rất ngắn, cô muốn dành thời gian của bản thân cho những điều ý nghĩa hơn.
Thời Yến hình như cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, lại tựa hồ không thể nghĩ ra điều không đúng ấy là gì.Sáng sớm Lam Thương hẹn Thời Yến đi mua một số dụng cụ vẽ, dù Thời Yến nói chuyện này không gấp, cô nên nghỉ ngơi mấy hôm nhưng cô từ chối, cho rằng đây cũng là cách giải tỏa tâm trạng.Vừa hay công ty cũng không bận, Thời Yến liền vui vẻ qua chở cô đi mua đồ.Hai người lượn qua mấy con phố cũng đã mua xong, lúc ra khỏi cửa hàng cũng gần tới trưa, vốn định đi ăn thì Thời Yến chợt nảy ra ý định :"Sao không mua một ít đồ về nhà nấu nhỉ.
Xem như hôm nay liên hoan mừng tân gia."Lam Thương bật cười :"Tân gia cái gì chứ?", nhưng sau đó cũng vui vẻ bằng lòng với ý kiến của Thời Yến.Hôm nay không phải cuối tuần nên siêu thị không đông lắm, cô tranh thủ mua thêm một ít đồ dùng và đồ ăn dự trữ bỏ vào tủ lạnh.
Trước kia ở cùng với Minh Thanh, vật dụng trong nhà chưa bao giờ cô phải động tay đến, đồ ăn sạch đều được người làm lựa chọn cẩn thận, nguyên liệu đều từ khu nhà cũ của bà Phương gửi về.Lần đầu tiên đi siêu thị trong ba năm, lại có chút không quen.
Thời Yến nhìn dáng vẻ hoạt bát giống như trẻ con thấy đồ chơi mới của cô có chút đáng yêu, liền không nhịn được mà trêu trọc: "Hay hôm nay mua hết siêu thị cho em nhé?"Cô bĩu môi:" Làm gì đến mức ấy, em không thèm."Cô lượn qua quầy vật dụng cá nhân, mua thêm một số đồ cần thiết, rồi cùng Thời Yến ra về.
Đồ cũng không nhiều, một mình Thời Yến giành cầm hết, bảo cô ra sảnh trước đợi anh xuống tầng hầm lấy xe.Qua mấy phút, nhìn thấy xe Thời Yến đã gần tới, cô vừa định chạy lại thì bắt gặp Minh Thanh cũng từ từ tiến lại, bên cạnh tất nhiên là tiểu tâm can Kim Huệ của hắn.
Nghĩ dù sao cũng không định dây dưa nên cô trực tiếp bỏ qua rồi đi thẳng, xem như không quen biết.Kim Huệ càng nép chặt vào lòng hắn hơn, định tỏ vẻ ủy khuất khi bị vợ người ta bắt gặp, lại không may vì Lam Thương còn chẳng buồn để ý đến hai người họ.
Cô nàng tức giận chuyển sang cách khác :"Hèn chi đồng ý ly hôn với anh dễ dàng như thế, nhanh như vậy đã có người đón đưa khác rồi." Giọng điệu cô nàng có chút lớn lại lả lơi, cố ý để Lam Thương nghe thấy.Hắn nghe xong điều này không hiểu vì sao lại có chút khó chịu, hôm trước còn cảm thấy áy náy, xem ra là lo lắng dư thừa rồi.Hắn xoáy sâu nhìn cô:" Đã tìm được kim chủ mới rồi?"Cô kinh ngạc, bi thương nhìn hắn.
Rốt cuộc, trong mắt hắn cô rẻ mạt đến vậy sao?Cô nhanh chóng thu lại cảm xúc, lạnh lùng bước qua hắn.Thời Yến không biết cố tình hay vô ý, trực tiếp xuống xe mở cửa cho Lam Thương, không quên ném cho hai người kia một ánh mắt sắc lạnh.Tâm trạng vui vẻ cả nửa ngày mới có được, bỗng chốc liền tan biến.Trở về nhà, mỗi người mỗi tay chuẩn bị cơm trưa, Lam Thương không nói, Thời Yến cũng rất tinh ý không hỏi gì thêm.
Trưa hôm nay có canh chua cá hồi, ngọn rau khoai xào tỏi, thêm một đĩa chả lá lốt, một đĩa đậu tẩm mắm hành, còn có trà giải nhiệt và ít hoa quả tráng miệng.Lam Thương vốn không phải kiểu người vì tâm trạng không tốt mà hành hạ bản thân, dù trời có sập xuống thì cô vẫn phải ăn no bụng trước đã, cô vốn dĩ là trẻ mồ côi, ước mơ hồi nhỏ lớn nhất chính là đủ ăn đủ mặc, sao có thể lãng phí được.Ăn xong dọn dẹp một lát thì Thời Yến trở về công ty, Lam Thương cũng bắt tay vào sắp xếp đồ đạc một chút.
Đầu tiên là kệ sách, bàn làm việc, một góc dụng cũ vẽ, một ít chậu cây xanh ngoài ban công.Ngắm nhìn mọi thứ ngăn nắp gọn gàng, cô mỉm cười tự nhủ :" Cũng không tệ.""Cô xin nghỉ chỗ Quang rồi?", là tin nhắn của Minh Thanh."Đã nghỉ rồi.""Thật ra không cần thiết phải như thế, dù sao tôi cũng không ghé qua đó thường xuyên.
Cô vẫn có thể ở đó làm việc."Cô chăm chú nhìn dòng tin nhắn nhận được, hóa ra hắn cũng hiểu là cô không muốn tiếp tục có bất kỳ điều gì liên quan đến hắn nữa."Không sao, chẳng qua tôi cũng không thích chỗ làm đấy từ rất lâu rồi.
Nhân tiện đổi công việc mới thôi.""Cô dứt khoát thật đấy?""Ý anh là gì đây? Anh cũng có kém gì tôi đâu, sao vậy ? Cho châu quan được phóng hỏa lại không cho dân chúng thắp đèn à ?"Nhắn xong cô vứt điện thoại lên giường rồi đi xuống dưới nhà, hắn có thể xem như chưa có chuyện gì mà sống tốt, tại sao cô lại không có quyền bắt đầu một cuộc sống mới chứ.Suy cho cùng, đến lúc này cô cũng chẳng còn hy vọng gì nữa.
Còn chưa ra tòa đã vội nắm tay người cũ như vậy, đúng là tình cảm sâu đậm, thật khiến người ta ngưỡng mộ.Ngày đó, lý do cô tiến vào cuộc hôn nhân này dù biết trước không có kết quả tốt đẹp ngoài việc bố mẹ nuôi yêu cầu, con là vì cô đã thích thầm Minh Thanh lúc còn học chung trường cấp 3.Có lẽ hắn không biết chỉ vì một hành động đưa tay ra đỡ cùng miếng băng cá nhân hắn nhân tiện dán lên lúc cô bị ngã, lại làm trái tim cô xao xuyến đến tận bây giờ.
Đối với một Lam Thương sống khép kín và bị bạn bè cô lập bắt nạt mà nói, đấy không chỉ là việc băng lại vết thương đang rỉ máu trên cánh tay, mà còn là tia nắng sưởi ấm trái tim lạnh lẽo của cô.Từ đó cô vẫn luôn thầm dõi theo hắn, chỉ tiếc một thời gian sau mới biết được hắn đã có bạn gái, cô đành giấu đi những cảm xúc không nên có của bản thân, lẳng lặng dõi theo hắn từ rất xa.Cho đến khi tốt nghiệp, cô ở lại trong nước, hắn và cô bạn gái kia cùng nhau đi du học nước ngoài, còn về phần sau này vì sao họ chia tay, sao hắn trở về nước một mình và kết hôn với cô, cô đều không biết lí do, lại càng không dám nhắc đến.Năm đó, cô ngây thơ nghĩ rằng dù sao được ở bên cạnh hắn mỗi ngày cũng tốt, cô thừa nhận bản thân có một chút hy vọng vào cuộc hôn nhân này, trong những cuốn tiểu thuyết tình yêu cô hay thường đọc từng có mấy câu chuyện đôi nam nữ ở cạnh nhau lâu dần sẽ nảy sinh tình cảm.
Cô cũng hy vọng mình có một kết thúc tốt đẹp như thế.Nhưng vào ngày kết hôn, hắn thẳng thừng nói với cô, sẽ chỉ là kết hôn vừa lòng hai gia đình, tuyệt đối không có đụng chạm, cũng sẽ không có tình yêu.
Hắn viện cớ vợ chồng son cần không gian riêng để dọn ra khỏi nhà chính, mua một căn biệt thự bên ngoài, chủ yếu là để mỗi người có tự do cho bản thân, cũng thuận tiện có thể ngủ riêng mà không bị người lớn hỏi thăm.Rõ ràng đến như vậy, khiến cô không còn ảo tưởng nào với hắn nữa.
Cho đến hôm kia khi hắn trở về nhà, trong lúc hắn say thì phát sinh chuyện đó.
Sau một đêm cùng hắn triền miên, vì sợ lúc hắn thực dậy sẽ áy náy nên cô chỉ đành dùng thái độ bình thản để đối diện, không ngờ được đổi lại là một tờ giấy ly hôn.Cô chưa từng hối hận những chuyện đã qua, chỉ tiếc là thời gian quá nhanh, chưa kịp tạm biệt những cảm xúc còn đang ngổn ngang trong lòng mình đã phải đặt dấu chấm hết cho cuộc hôn nhân này rồi..