Người Bên Lầu Tựa Ngọc



Mới vừa nhẹ thở ra đã bị tin tức này làm cho thất kinh, Lâu Tự Ngọc không dám tin tưởng hỏi: “Cái gì? Ngươi nói cái gì tới tay?”

Mộc Hi khẳng định đáp: “Xà tộc thánh vật, cùng với Tha Thiết đều ở trong tay Ngói Đỏ rồi.”

Sao có thể? Lâu Tự Ngọc lắc đầu, Mỹ Nhân Xà ở trong tay Tống Lập Ngôn, nhất định là hắn sẽ thiết lập nhà giam kín kẽ, làm gì có ai có bản lĩnh mang người từ trong tay hắn đi chứ?

“Ngươi dưỡng thương trước đi, chờ lát nữa nếu có việc ta sẽ dùng hồn âm truyền lời cho ngươi.” Lâu Tự Ngọc cảm thấy mình cần phải đi xem một cái, vì thế nàng đỡ Mộc Hi lên giường sau đó đi ra khỏi tiệm cầm đồ, đi thẳng tới huyện nha.

Chân trời đã có ánh sáng, Tống Lập Ngôn hơi mệt mỏi bước vào sân nhưng khóe mắt lại nhìn thấy trong khách phòng bên cạnh còn sáng đèn nên hắn không nhịn được tò mò đi qua.

Quân cờ làm bằng ngọc thạch gõ lên bàn cờ vang lên tiếng “Lạc đát” một cái, Diệp Kiến Sơn khoác áo ngoài ngồi trên giường, chau mày ngưng trọng. Đối diện với hắn là Bùi Hiến Phú ngáp liên tục. Hắn buồn cười nói: “Đã đấu hai canh giờ rồi, không thể nghỉ tạm để ngày mai đánh tiếp sao?”

“Không được.” Diệp Kiến Sơn bực nói, “Nào có chuyện người thắng thì không thèm chơi nữa chứ?”

“Ai, ta cũng không phải không muốn chơi, nhưng ngươi nhìn giờ xem, nên đi nghỉ từ lâu rồi.” Bùi Hiến Phú cực kỳ bất đắc dĩ.

Diệp Kiến Sơn giống như không nghe thấy lời hắn mà tiếp tục nhìn chằm chằm bàn cờ nghĩ đường đi. Lúc Tống Lập Ngôn đẩy cửa tiến vào thì thấy hắn vẫn đang chằm chằm chú ý vào ván cờ không tìm được đường lui.

“Ngươi đã trở lại?” Bùi Hiến Phú nghe thấy động tĩnh thì xoay người lại. Hắn giống một đứa trẻ mà cáo trạng, “Mau tới xử lý hắn đi. Ta chẳng biết hắn là ai nhưng hắn lại kéo ta chơi cờ. Ta chơi cả đêm rồi mà hắn còn chết sống không cho ta đi đây này.”

Tống Lập Ngôn gật đầu đi đến bên cạnh giường thấp giọng nói: “Sư huynh bị thương còn chưa lành, sao có thể thức khuya như thế này?”

“Vết thương của ta cũng đã khỏi vài phần. Ta cũng không phải búp bê sứ, vài ván cờ cũng không vất vả.” Diệp Kiến Sơn kéo hắn đến xem bàn cờ, “Chẳng qua vị tiền bối này quá khi dễ người. Trước đây ta chính là không có đối thủ trong tư nội, nhưng dưới tay ngài ấy thì chẳng thắng nổi nửa mục. Đệ bảo ta làm sao cam lòng?”

Quét mắt nhìn bàn cờ, Tống Lập Ngôn cầm quân cờ đen trong tay hắn, nghĩ nghĩ một chút rồi đặt xuống.

Cục diện bế tắc cứ thế được giải quyết, mắt Bùi Hiến Phú sáng ngời, vỗ đầu gối cười với Diệp Kiến Sơn nói: “Ngươi bảo không có đối thủ ở tư nội hả?”

“…… Cờ nghệ của sư đệ là do ta dạy, bại bởi hắn ta cũng không mất mặt.” Diệp Kiến Sơn hừ hừ hai tiếng, cuối cùng nghiêng đầu nhìn Tống Lập Ngôn. Không xem thì không biết, vừa thấy hắn đã xuống giường giữ chặt tay Tống Lập Ngôn, “Máu ở đâu ra đây?”

Tống Lập Ngôn nói: “Gặp mấy tiểu yêu thôi, không đáng ngại.”

“Tu vi của đệ lại tăng rồi.” Diệp Kiến Sơn cảm thán, “Lúc ở kinh đô ta vốn cảm thấy đệ có thiên phú dị bẩm, một ngày tu luyện có thể bằng những người khác tu mười ngày. Ai ngờ ở huyện Phù Ngọc này tu vi của đệ chỉ tăng nhanh hơn chứ không hề chậm lại.”

“Sư huynh quá khen.” Tống Lập Ngôn gật đầu, “Nếu không còn việc khác thì đệ đi nghỉ ngơi trước, Bùi tiền bối cũng sớm đi nghỉ thôi.”

Bùi Hiến Phú đứng dậy đi theo hắn ra ngoài cửa cười hì hì nói: “May có ngươi về cứu ta, tiểu bố kia là ai thế? Thật sự là kẻ dính người mà.”

“Đó là Đại sư huynh đồng lứa ở Thượng Thanh Tư của ta. Huynh ấy rất tốt, nhưng là người cực kỳ si mê cờ nghệ.” Tống Lập Ngôn vừa đáp vừa đánh giá hắn, “Bùi tiền bối không nhớ gì hết mà lại chơi cờ được sao?”

“Ai, nói đến cũng kỳ quái, đầu óc ta rỗng tuếch nhưng lại biết quá nhiều việc.” Bùi Hiến Phú mặt cảm khái mà vươn bàn tay trắng nõn thon dài ra trước mặt hắn nói, “Ta không biết nhưng nó biết hết, lợi hại không?”

“……” Không biết nên lộ ra biểu tình gì, Tống Lập Ngôn rũ mắt trầm mặc lại đưa hắn về phòng dành cho khách sau đó xoay người trở về phòng mình.

“Đại nhân.” Sai nha canh cửa thấy hắn về thì sôi nổi hành lễ. Tống Lập Ngôn gật đầu, đẩy cửa ra thuận miệng hỏi một câu: “Hôm nay có gì bất thường không?”

“Bẩm đại nhân, cũng không có gì bất thường, thuộc hạ và Triệu Võ vẫn luôn trấn thủ ở đây.” Trần Sinh đáp.

Yên tâm mà bước vào nhà ở, Tống Lập Ngôn vừa định cởi áo ngoài thở phào nhẹ nhõm lại cảm thấy không quá thích hợp. Hắn nhanh chóng quay đầu nhìn về phía thứ để trên bàn. Lúc thấy rõ rồi ánh mắt hắn đột nhiên thay đổi.

Mười trận đồ phong ấn hàng ma vẫn ở đó, nhưng Phù Đồ Vây vốn để ở giữa lại biến mất. Lúc này hắn đi tới, niệm quyết mở trận pháp rồi chụp lên bàn nhưng không thấy gì mới xác định không phải ảo ảnh mà Phù Đồ Vây kia quả thật không thấy đâu nữa.

Sao có thể? Pháp trận đều còn mà thứ bên trong lại tự nhiên biến mất là sao? Hơn nữa Phù Đồ Vây của Thượng Thanh Tư không phải ai cũng tùy tiện mở được. Cho dù có kẻ cầm đi thì cũng có thể làm gì chứ?

“Đại nhân? Đại nhân!” Bên ngoài truyền đến giọng của Lâu Tự Ngọc, Tống Lập Ngôn hoàn hồn quay người ra mở cửa.

Lâu Tự Ngọc vọt vào, đầu đầy mồ hôi, bắt lấy tay hắn sốt ruột hỏi: “Có phải Tha Thiết mất tích rồi không?”

Trần Sinh và Triệu Võ canh cửa vốn muốn ngăn cản nhưng quay đầu lại thấy đại nhân nhà mình duỗi tay đón được Lâu chưởng quầy, chẳng những không trách nàng lỗ mãng mà ngược lại còn kéo nàng vào phòng, đóng cửa lại.

Cái này…… Trần sinh thổn thức, lời đồn đại trong nha môn quả thật không phải vô căn cứ. Huyện lệnh mới tới chỗ nào cũng tốt nhưng có chút khó cự lại sắc đẹp. Lâu chưởng quầy này nên ở đại lao, kết quả nàng ta có thể chạy loạn bên ngoài không tính, còn có thể chạy đến chỗ đại nhân ở.

Triệu Võ nháy mắt với hắn, cơ bản cũng nghĩ giống hắn. Hai người đồng thời cười, làm bộ không phát hiện gì mà tiếp tục canh cửa.

Nhưng trong phòng không hề kiều diễm nhưng bọn họ tưởng. Tống Lập Ngôn bắt lấy tay Lâu Tự Ngọc lôi tới bên cạnh bàn thấp giọng hỏi nàng: “Sao ngươi biết nàng ta đã biến mất?”

“Nô gia…… Nói ra thì rất dài.” Lâu Tự Ngọc nôn nóng nói, “Nhưng nô gia biết là Ngói Đỏ đã cướp người đi, nếu đại nhân muốn đuổi theo thì nô gia có biện pháp biết được nàng ta ở đâu.”

“Ngói Đỏ ư?” Tống Lập Ngôn cảm thấy kỳ quái, “Sao nàng ta lại có bản lĩnh lớn thế được?”

“Tình huống cụ thể thì nô gia không biết, nhưng nô gia có người bên trong. Lúc này việc cấp bách vẫn là truy tìm nàng ta và tiêu diệt cho thỏa đáng.”

Tống Lập Ngôn buông nàng ra hỏi: “Người bên trong của ngươi là người hay yêu quái?”

“…… Cái này không quan trọng.”

“Cái này rất quan trọng.” Tống Lập Ngôn híp mắt, “Nhường một bước không có nghĩa là bản quan sẽ nhường ngươi một trăm bước.” Hắn có thể miễn cưỡng chịu đựng nàng, nhưng tuyệt đối không thể lại có một con yêu quái thứ hai được miễn ở trước mắt hắn.

Lâu Tự Ngọc ngẩn ra, nhíu mày: “Ở trong mắt đại nhân là người hay yêu quan trọng như thế sao? So với nội đan của Câu Thủy còn quan trọng hơn, so với nhiều mạng người sắp mất đi còn quan trọng như thế sao?”

“Phải.”

“Vậy thứ cho nô gia không thể gật bừa.” Nàng lắc đầu, “Thế gian này không có tuyệt đối thiện hoặc ác, chỉ có lập trường không giống nhau.”

“Vậy Lâu chưởng quầy có lập trường gì, là người hay yêu?” Hắn rũ mắt nhìn nàng, mang theo chút bức bách cũng mang theo chút tìm tòi nghiên cứu.

Nếu nàng nói là người thì hắn còn có thể cùng nàng đồng hành, nếu nàng nói là yêu thì……

“Là ngài.” Không đợi hắn nghĩ xong Lâu Tự Ngọc đã ra đáp án. Nàng nhìn hắn, nói từng câu một “Lập trường của nô gia trước giờ chỉ có đại nhân thôi.”

“……” Ánh mắt phức tạp của hắn lập tức tan thành mây khói, Tống Lập Ngôn quay mặt đi nắm chặt tay che miệng. Hắn thẹn quá thành giận không nhịn được nghiến răng.

Người này tốt xấu cũng là nữ nhi gia, sao nói chuyện không biết e lệ gì thế? Hắn còn cảm thấy xấu hổ, nàng nlại làm bộ đương nhiên, vân đạm phong khinh mà ngược lại khiến hắn như người quá mức để ý.

Tống Lập Ngôn không vui mà lùi bước về phía sau rồi đuổi khách: “Trời sắp sáng rồi, chưởng quầy mời về đại lao đi. Còn Ngói Đỏ thì bản quan sẽ tự đi bắt.”

“Ngài biết nàng ta ở đâu sao?”

“Muốn bắt thì luôn có biện pháp để biết được.”

Nghe khẩu khí của hắn thì có vẻ giống như đã định liệu trước, mắc công nàng còn phải lo lắng. Lâu Tự Ngọc bĩu môi, lưu luyến mỗi bước mà đi ra ngoài nhưng lại nhịn không được nói với hắn: “Nếu ngài cần nô gia hỗ trợ thì chỉ cần cho người tới truyền lời.”

“Chưởng quầy không ở trong nhà lao gặp phải chuyện gì xấu thì đã coi như giúp bản quan rồi.” Hắn xua tay, “Trốn tránh chút, đừng để người ta nghi ngờ.”

Lâu Tự Ngọc tâm tình phức tạp mà cười với hắn. Sau đó nàng ra cửa, trốn tránh mà lén quay về nhà lao.

Một đêm qua đi, y quán lại chết thêm vài người nữa. Toàn bộ huyện Phù Ngọc đều u ám. ngày mới lên, Liễu Hàn đã mang theo người với khí thế rào rạt với đại lao của huyện nha.

Giường trong đại lao quá cứng, Lâu Tự Ngọc không ngủ được mà chỉ nghỉ ngơi một lát. Nàng nghe thấy tiếng vang bên ngoài thì trợn mắt nhanh chóng truyền hồn âm cho Lâm Lê Hoa đang trốn về nhà lao ngủ giường mềm: “Trở về!”

Nháy mắt sau bên cạnh nàng đã lù lù thêm một đống, Lâm Lê Hoa từ bên trong vươn đầu ra, khốn đốn hỏi: “Làm sao vậy?”

“Người tới không có ý tốt, ngươi mau đeo pháp khí lên đi.” Lâu Tự Ngọc nhìn ngục tốt đến mở khóa thì đứng dậy xuống giường.

Xiềng xích rơi xuống, cửa ngục bị mở ra, Liễu Hàn vung tay với người phía sau: “Dẫn người ra thẩm vấn.”

Ngục tốt tiến vào, chột dạ mà nhìn Lâu Tự Ngọc liếc mắt một cái sau đó duỗi tay muốn túm lấy Tiểu Xuân lúc này còn đang ngủ say.

“Đại nhân.” Lâu Tự Ngọc tiến lên cười nói, “Ta là chưởng quầy, có chuyện gì hỏi ta là được, không cần phải đánh thức đứa nhỏ đang ngủ.”

Ngục tốt liên tục ra hiệu cho nàng, còn âm thầm lắc đầu. Liễu đại nhân kia vừa nhìn đã biết người không dễ chọc,lúc này có thể bảo vệ một người thì bảo vệ một người. Làm gì có ai lại vội vã duỗi đầu ra chịu phạt thế này chứ? Nhưng mà Lâu chưởng quầy này lại làm như không thấy ám hiệu của hắn, cực kỳ thản nhiên mà khép hai tay lại giơ ra.

Ngục tốt bất đắc dĩ đành phải trói nàng đưa tới phòng thẩm vấn.

Liễu Hàn ngồi sau án đánh giá nàng một lúc lâu mới mở miệng: “Đồ ăn trong tiệc đại thọ là do các ngươi làm?”

“Vâng.” Lâu Tự Ngọc uống gối hành lễ với hắn, còn cười cười nói, “Việc này Tống đại nhân đã tra rồi, độc ở trong nước giếng không phải ở trong đồ ăn, đầu bếp của khách điếm thật đúng là oan uổng.”

“Độc ở nước giếng thì các ngươi oan uổng sao? Trong đại thọ của Tào lão gia cũng chỉ có các ngươi là đi lại chỗ giếng nước kia không phải sao?” Liễu Hàn cười, “Ta thấy ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ rồi.”

Hắn ta nói giống như sắp chuẩn bị đánh cho nàng một trận để bắt nàng nhận tội vậy. Lâu Tự Ngọc là người thông minh, nàng cảm thấy bản thân không thể chịu khổ này được vì thế vội vàng giơ tay kêu: “Khoan đã! Đại nhân muốn nghe lời khai thế nào nô gia cũng nói được. Nô gia da thịt non mịn, không chịu nổi hình phạt gì đâu, có việc gì mọi người cùng thương lượng là được mà.”

Liễu Hàn: “……”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui