Người Bên Lầu Tựa Ngọc

Lâu Tự Ngọc: “……”

Người này vì sao mỗi lần đều chú ý đến vấn đề này chứ? Nàng thật sự thực không muốn trả lời. Tống Giang Hoành cũng được, Tống Thanh Huyền cũng được, bọn họ đều là cố nhân không thể trở về nữa. Người đã chết cho dù có nói nữa cũng vô ích.

Quay mặt đi, Lâu Tự Ngọc nói: “Đại nhân vẫn nên ngăn bọn chúng lại đi. Chúng nó hồi sinh Hoài Niệm là để cởi bỏ phong ấn trên nội đan đó. Một khi thật sự cởi bỏ thì huyện Phù Ngọc này cũng đừng mong có một ngày sống yên ổn.”

Giống như Tống Lập Ngôn có thể dễ dàng cởi bỏ phong ấn trên nội đan của Thường Thạc, Hoài Niệm là người phong ấn nội đan của Câu Thủy nên cũng sẽ dễ dàng cởi bỏ ba hồn bảy phách của chính mình. Đây là nguyên nhân đám Ngói Đỏ hao hết tâm tư muốn làm huyết tế này.

Tống Lập Ngôn ngưng thần, vê tay làm quyết, không tiếng động bày pháp trận. Đám Ngói Đỏ phía xa kia chưa phát hiện ra mà vẫn đang bận dụ dỗ Hoài Niệm. Hoài Niệm giống như muốn mở Phù Đồ Vây ra, nhưng pháp khí này của Thượng Thanh Tư hoặc là phải do người của Thượng Thanh Tư cởi bỏ hoặc phải có yêu quái pháp lực cao cường mới cởi bỏ được. Hoài Niệm vừa mới tỉnh lại, thân thể quá mức hư nhược, trong chốc lát không có cách nào.

Chính lúc hắn đang sốt ruột thì trong đám yêu quái đột nhiên có một tia sáng bay đến đánh trúng Phù Đồ Vây. Bảo tháp trong suốt kia lập tức bị rạn ra, sau đó vỡ vụn, Mỹ Nhân Xà cũng theo đó được thả ra.

Nàng ta chật vật lăn xuống đất, sau đó không hề nghĩ ngợi muốn trốn. Hoài Niệm động đậy cái đầu cứng đờ, duỗi cái đuôi ra cuốn lấy nàng ta.

“Câu…… Thủy……”

“Ta không phải Câu Thủy, ta là Tha Thiết!” Mỹ Nhân Xà nôn nóng mà lôi kéo vảy của hắn, “Ngươi mau thả ta ra, bằng không ngươi sẽ hối hận!”

Hoài Niệm giống như không nghe thấy lời này, hắn chỉ chậm rãi duỗi tay chọc lên bụng nàng ta. Ánh sáng màu vàng sáng lên trong bụng Mỹ Nhân Xà như đang đáp lại hắn. Hắn thở dài một hơi cực nhẹ, đầu ngón tay vừa động thì Mỹ Nhân Xà thoáng chốc đã cảm thấy bụng quặn đau. Nàng ta giãy giụa muốn phản kháng nhưng vô dụng. Chiếc hộp đồng được phong ấn theo yết hầu của nàng ta bay ra, lơ lửng trước mặt hắn.

Cùng với đó là chìa khóa mà râu bạc đưa cho nàng ta. Chiếc hộp đồng này là Xà tộc phong ấn, chỉ có chìa khóa này mới có thể mở. Mà người bình thường cho dù có thể mở ra cũng không có cách nào lấy ra được thứ được bao quanh bởi một tầng phong ấn càng sâu hơn bên trong. Đây là lý do vì sao lúc trước con sói yêu kia nói dù hộp đồng ở trong tay Tống Lập Ngôn thì hắn cũng chẳng thể làm gì.

Ngói Đỏ hưng phấn mà đem chìa khóa đưa tới cho Hoài Niệm, ý bảo hắn mở ra.

Động tác của Hoài Niệm rất thong thả, hắn tra chìa khóa vào ổ, chuẩn bị mở nắp hộp thì đột nhiên xung quanh sáng lên ánh bạch quang. Thoáng chốc ánh sáng kia chiếu sáng cả người hắn. Ngói Đỏ kêu thảm thiết một tiếng rồi lăn đến một bên, Mỹ Nhân Xà cũng vội vàng tránh đến bên cạnh, yêu quái bốn phía kinh hoàng tưởng người của Thượng Thanh Tư truy kích đến tận đây.

Nhưng lúc bọn chúng nghiêng đầu nhìn qua thì chỉ thấy một bóng người đang nhàn tản đi ra khỏi vầng sáng kia, đứng trước mặt toàn thể lũ yêu quái.

“Lại là ngươi.” Ngói Đỏ nhận ra Tống Lập Ngôn vì thế trên mặt là vẻ không thể tin tưởng, “Lần trước thì thôi, lần này ngươi cũng dám đơn thương độc mã tới sao?”

Nơi này có cả trăm đại yêu quái, cho dù hắn có Diệt Linh Đỉnh thì cũng không có khả năng đồng thời đối phó với nhiều yêu quái như thế. Thế này không phải đến nộp mạng sao?

Mấy con Xà Yêu manh động lập tức lao tới, Tống Lập Ngôn rút Giải Trĩ Kiếm ra nghênh địch. Những kẻ còn lại thì quan xát nhưng mắt nhìn bốn con Xà Yêu đều không bắt được hắn thì trong đàn có kẻ nóng nảy, nhìn chuẩn sơ hở sau lưng hắn mà lập tức nhe nanh muốn đánh lén.

Nhưng kẻ kia vừa vọt ra, còn chưa kịp đến gần góc áo của hắn thì đã thấy bên cạnh đột nhiên xuất hiện một cái bàn tính bằng gỗ bình thường, còn hơi cũ. Nhưng bàn tính cứ thế đánh tới khiến răng nanh của nó bị đánh bay đi, Xà Yêu kia cũng bị đánh rơi tõm xuống hồ Bích Ba.

Lâu Tự Ngọc đi lên dựa lưng vào lưng Tống Lập Ngôn, khẽ cười nói: “Các vị, đã lâu không thấy.”

Tiếng nói dễ nghe sang sảng của nàng hợp với không khí quỷ dị xung quanh. Mỹ Nhân Xà ngẩn ra, Ngói Đỏ cũng cả kinh, chúng yêu nhìn chăm chú vào nàng thì thấy một người quen thuộc đang vuốt bàn tính, mở miệng đau lòng nói thầm: “Ôi cái bàn tính 10 năm của ta, không thể bị đánh nát dễ thế được.”

Tống Lập Ngôn rút Giải Trĩ Kiếm từ một con Xà Yêu ra, cất giọng lạnh lùng nói: “Nếu ngươi có thể lấy lại nội đan của Câu Thủy thì bản quan sẽ bồi ngươi 10 cái bàn tính.”

“Ai, chuyện này thì đành mặc cho số phận thôi.” Lâu Tự Ngọc quét mắt liếc quanh bốn phía, cong môi cười, “Bọn họ đều không phải tiểu yêu quái bình thường, nếu Tống Tuân tới chậm thì đừng nói mang nội đan đi, chúng ta có thể sống mà rời khỏi đây không còn chưa biết đâu.”

Tống Lập Ngôn hừ nhẹ một tiếng, không hề nói nhiều mà đâm kiếm về phía Hoài Niệm. Hoài Niệm tất nhiên không biết trốn vì thế Ngói Đỏ vội xông lên ngăn cản. Đám đại yêu bên cạnh cũng xông lên, hợp lực đối kháng. Mỹ Nhân Xà nhìn quanh, nhân lúc loạn lạc đoạt cái hộp đồng kia về.

Hoài Niệm cầm chía khóa trong tay, mờ mịt mà nhìn nàng. Mỹ Nhân Xà muốn lấy lại chìa khóa nhưng bên cạnh có một con rắn quật đuôi tới trực tiếp quét nàng ta vào trong hồ.

Bọt nước bắn cao, Lâu Tự Ngọc liếc mắt nhìn một cái rồi tiếp tục đối phó với yêu quái trước mặt. Nàng không dám dùng quá nhiều yêu lực, nhưng trước mắt yêu quái quá nhiều, bức đến mức nàng không thể tiếp tục nề hà. Lâu Tự ngọc bắt hai con Xà Yêu, trong mắt hóa ra ánh sáng màu vàng kim.

Hai con Xà Yêu vốn đang giương nanh múa vuốt muốn công kích nàng thấy thế đột nhiên cứng người. Sau một lát hai con đồng thời xoay người, đột nhiên phá luôn cả mấy con Xà Yêu đang đánh nhau trước mặt Tống Lập Ngôn.

“Lão Lục, A Hôi, các ngươi điên rồi?” Mấy con Xà Yêu bị đâm thì không hiểu gì. Mới rống lên một câu này đã bị Tống Lập Ngôn vung Giải Trĩ Kiếm bổ xuống.

Máu yêu văng khắp nơi, bắn lên mặt hắn đỏ lừ. Tống Lập Ngôn lạnh nhạt mà xoay người, Diệt Linh Đỉnh trong tay áo hắn bay ra trực tiếp nuốt mấy con yêu quái này vào. Ngói Đỏ thấy thế thì lập tức bỏ chiến mà muốn lao vào trong hồ vớt Mỹ Nhân Xà. Nhưng Lập Ngôn không có ý định buông tha cho nàng ta, hắn mặc kệ một mảnh yêu độc mà mạnh mẽ vây nàng ta trong pháp trận.

Ánh mặt trời dâng lên, hồ nước kích động, vô số yêu pháp vọt về phía hắn. Giải Trĩ Kiếm cách không trung miễn cưỡng chống đỡ một lát lập tức cằm vù xuống đất. Diệt Linh Đỉnh muốn há mồm nuốt trọn đám yêu quái nhưng Tống Lập Ngôn lấy một địch trăm đã phải quá mức cố sức nên căn bản không còn thừa tu vi chống đỡ nó. Nó xoay hai vòng trong không trung sau đó buồn bực lắc người tức giận.

Lâu Tự Ngọc thấy thế thì vỗ nhẹ nhẹ nó một chút.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Diệt Linh Đỉnh “Bang” một tiếng xoay tròn biến lớn trong không trung rồi tiết ra ánh sáng màu đỏ, chớp mắt liền ăn luôn ba con đại yêu quái.

“Pháp khí của Thượng Thanh Tư quả nhiên lợi hại.” Lâu Tự Ngọc cười vỗ tay, quay đầu nhìn về phía chúng yêu, “Còn không đi sao? Người của Thượng Thanh Tư sắp tới đó.”

Chúng yêu nghi hoặc nhìn nàng, nhưng lúc này Ngói Đỏ lại hô to: “Đừng tin nàng ta, người của Thượng Thanh Tư tuyệt đối sẽ không tới!”

Đuôi lông mày vừa động, Tống Lập Ngôn đang muốn hỏi nàng ta vì sao có thể chắc chắn như thế thì bên cạnh lại có một lão yêu quái tấn công đến. Hắn không rảnh để mở miệng mà phải toàn lực ứng phó. Hắn ở kinh thành chưa từng gặp phải chuyện này. Nếu sư phụ ở đây thì cũng chưa chắc sẽ tán thành việc hắn mạnh mẽ đánh tới. Nhưng hắn thật sự cảm thấy hưng phấn, cho dù thắng thua chưa định, sinh tử chưa biết nhưng có thể rút kiếm chém yêu thế này với hắn là một chuyện mừng rỡ.

Máu bắn lên càng cao, Tống Lập Ngôn vung kiếm càng ác liệt hơn, sạch sẽ lưu loát mà cản mấy luồng yêu pháp. Hắn đuổi theo hai con yêu quái muốn chạy trốn, một kiếm cắt đứt cổ chúng nó. Hai con yêu quái lúc nãy không biết vì sao đột nhiên quay đầu giúp hắn đánh lại yêu quái khác lúc này chống đỡ hết nổi nên bị Xà Yêu nhào tới cắn thành mấy khúc. Hắn xoay người một chưởng chụp lên đầu Xà Yêu.

Tiếng thét tê tâm liệt phế vang lên hết đợt này đến đợt khác. Miệng vết thương trên người Tống Lập Ngôn cũng dần dần nhiều hơn. Hắn muốn truyền âm cho Tống Tuân nhưng truyền hai lần đều như đá chìm đáy biển. Tống Lập Ngôn khẽ nhíu mày chống Giải Trĩ Kiếm, đứng trên đống xác chết của yêu quái mà thở hổn hển một hơi.

Ngói Đỏ hoảng sợ ngẩng đầu nhìn, thi thể cực đại của Xà Yêu hỗn độn chồng chất cao đến ba trượng. Người nọ người đầy máu tươi đứng phía trên, cực kỳ giống Diêm Vương bò ra từ địa ngục.

“Thế này cũng quá……”

Nói còn chưa dứt lời thì có người đã đứng bên cạnh, chắp tay trước ngực, đôi mắt sáng ngời nói tiếp: “Thế này cũng quá đẹp!”

Ngói Đỏ: “……”

Thần sắc nó phức tạp mà quay đầu lại không hề kinh ngạc nhìn thấy Lâu Tự Ngọc lúc này cả mặt mày đều mê mẩn nhìn Tống Lập Ngôn. Nàng cư nhiên còn lắc lắc mông, dậm dậm chân cảm thán: “Thượng bích lạc, hạ hoàng tuyền cũng không có người nào đẹp hơn đại nhân nhà chúng ta nữa!”

Giọng nàng khi nói chuyện không nhỏ, Tống Lập Ngôn nghe thấy thì lưng cứng đờ, tiếp theo lập tức rút kiếm chém bay một đạo yêu lực đánh về phía mình.

“Sạch sẽ, lưu loát, không hổ là đệ tử dòng chính của Thượng Thanh Tư!”

Tống Lập Ngôn quá mức mệt nhọc lại nghe thấy lời này thì lơ đãng xoay cổ tay. Hắn hít hà một hơi sau đó cắn răng sử dụng tay trái, dẫm lên Xà Yêu còn giãy giụa bên dưới bổ một đao.

“Ngươi nhìn yêu huyết và mồ hôi vẩy ra kia có giống mưa đầu xuân không?” Lâu Tự Ngọc tán thưởng, “Quả thực là không tiếng động mà thấm vào lòng người!”

Ngói Đỏ thật sự nghe không nổi nữa lập tức gào lên với Tống Lập Ngôn: “Ngươi cho ta chết thống khoái cái coi?”

Tống Lập Ngôn xoay người, hung hăng mà trừng mắt nhìn Lâu Tự Ngọc một cái, sau đó hắn rút kiếm thả người chém đến chỗ Ngói Đỏ.

“Từ từ!” Kiếm khí lạnh lẽo vung tới nhưng Lâu Tự Ngọc lại giống như không sợ chết mà đi lên chắn trước mặt Ngói Đỏ, bĩu môi nói, “Nàng còn chưa thể chết được, ngài đi đối phó với kẻ khác đi.”

“Bắt giặc bắt vua trước.” Tống Lập Ngôn nhấp môi, “Nếu nàng chính là kẻ chủ mưu phía sau thì chỉ cần chém nàng ta là đám ô hợp còn lại sẽ sớm lui.”

“Nói thì nói thế nhưng……” Lâu Tự Ngọc nhớ tới Mộc Hi nên nghiêm túc lắc đầu nói “Không được.”

Nếu Ngói Đỏ mà chết thì Mộc Hi cũng phải hôi phi yên diệt.

Tống Lập Ngôn hơi bực, hắn biết rõ giết Ngói Đỏ là cách giải quyết khốn cảnh hiện nay tốt nhất. Nhưng người trước mặt lại giống như trúng tà mà chết sống không chịu. Hắn nâng kiếm muốn mạnh mẽ đánh tới, yêu khí lúc này lại ập đến từ phía sau.

Cả người hắn cứng đờ, muốn lập tức muốn xoay người lại chắn là không thể rồi. Trong chớp choáng Tống Lập Ngôn làm ra quyết định —— hắn liều mạng vung một kiếm lướt qua Lâu Tự Ngọc chém về phía Ngói Đỏ ở phía sau.

Lâu Tự Ngọc có cơ hội thay hắn bảo vệ phía sau nhưng nàng không làm thế mà phản ứng đầu tiên vẫn là duỗi tay túm được Giải Trĩ Kiếm, sau đó tay trái nàng giơ lên trời thu Diệt Linh Đỉnh lại nhét vào trong ngực hắn.

Tống Lập Ngôn không hiểu hành động cổ quái này của nàng là gì nhưng nhìn mũi kiếm cách Ngói Đỏ một tấc thì hắn vẫn không nhịn được cả giận nói: “Ngươi gạt ta, lập trường của ngươi căn bản vẫn là yêu!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui