Người Bên Lầu Tựa Ngọc

Một đòn này ác hơn nhiều so với vừa rồi đánh nhau với Tống Lập Ngôn. Bùi Hiến Phú nghiêng người né tránh, cảm nhận được gió lạnh thổi qua tai mình thì thổn thức lắc đầu: “Đều là nam nhân mà lại bị chưởng quầy đãi ngộ cách biệt một trời một vực thế này là sao?”

“Nam nhân?” Lâu Tự Ngọc dồn yêu lực vào năm ngón tay, trên mặt lại vẫn là nụ cười kiều mị rồi hỏi, “Ngài là người sao?”

Bùi Hiến Phú bật cười, trong chớp mắt lướt qua Lâm Lê Hoa đến đứng ở trước mặt nàng. Hắn duỗi bàn tay mảnh dài túm lấy cổ tay nàng sau đó ghé vào bên tai nàng nói: “Thật không khéo, tại hạ chính là người, nếu không tin chường quầy sờ thử mà xem.”

“Da người mà cũng tính là người sao?” Lâu Tự Ngọc ngước mắt, đồng tử đã biến thành màu vàng, “Cô hồn dã quỷ mượn thể xác của con người chính alf nghịch thiên!”

“Ai nha, sao đến cái này ngươi cũng phát hiện ra thế?” Bùi Hiến Phú tặc lưỡi một cái sau đó nhẹ nhàng dậm chân một cái nói, “Không thú vị chút nào, ta còn tưởng có thể trêu chọc ngươi thêm một chút nữa.”

Lâm Lê Hoa dựng hết cả lông lên, hóa thành nguyên hình muốn chắn hắn nhưng Lâu Tự Ngọc duỗi tay cản lại ôm cục lông kia vào trong ngực nói: “Đừng thêm phiền, quay về ăn đùi gà của em đi.”

Bùi Hiến Phú lai lịch không rõ, yêu lực không biết sâu cạn mà Lê Hoa khẳng định không phải đối thủ của hắn, nếu mạnh mẽ tấn công thì chỉ tổ bị thương.

Lâm Lê Hoa cực kỳ tủi thân nhưng cũng biết chủ tử nhà mình nói đúng. Nàng ta quất cái đuôi to sau đó không cam lòng lưu luyến mà bước từng bước trở về hiệu cầm đồ.

Thấy nàng kia đã đi xa, Lâu Tự Ngọc đột nhiên hóa ra móng hồ ly xông thẳng đến ấn đường của Bùi Hiến Phú mà đánh. Khí thế của nàng sắc bén, yêu khí cường đại khiến lá rụng bốn phía bị cuốn hết cả lên.

Nhưng Bùi Hiến Phú đột nhiên mở miệng nói một câu: “Ta biết là ai làm hắn sống lại.”

Móng vuốt chỉ cách hắn nửa tấc thì đột nhiên dừng lại, con ngươi của Lâu Tự Ngọc hơi co lại, khiếp sợ mà nhìn hắn.

“Một người đã tan hết ba hồn bảy phách thì làm sao trở lại luân hồi được nữa đúng không? Ngươi nói mình sẽ ở lại đây tiếp tục chờ nhưng hẳn ngươi cũng không nghĩ lần này hắn còn có thể trở về đúng không?” Bùi Hiến Phú phất cây quạt xếp, lọn tóc bên mái hơi bay lên, “Nhưng hắn chẳng những đã trở lại mà còn lợi hại hơn. Người chắc cũng không hiểu vì cái gì phải không?”

Mỗi một đời người kia đều tu hành lại, nhưng nhiều nhất cũng chỉ có thiên phú hơn người, làm ít chuyện lớn lao. Nhưng một đời này, hắn tuổi còn trẻ đã có thể điều khiển Diệt Linh Đỉnh, còn đại chiến với yêu quái trăm năm, thậm chí có thể đồng thời sử dụng vài là bùa. Hắn quả thực cường đại đến mức nàng cũng phải kinh ngạc.

Nàng đương nhiên rất tò mò về nguyên do trong đó nhưng Bùi Hiến Phú chịu nói sao?

Hắn hơi hơi mỉm cười duỗi tay túm được móng hồ ly của nàng rồi lưu luyến nắm trong tay nói: “Trong đại chiến 1000 năm trước ngươi và ta đều ở đó. Người nọ lấy thân mình phong ấn Yêu Thần. Tuy Diệt Linh Đỉnh có lưu lại vài sợi hồn phách của hắn nhưng rốt cuộc hắn cũng không còn được như trước. Sau khi luân hồi hắn chẳng còn bản lĩnh rung trời chuyển đất nữa. 80 Năm trước hắn lấy tàn hồn phong ấn nội đan của Thường Thạc, từ đây hoàn toàn tiêu tan trong nhân thế.”

“Lâu chưởng quầy vì cứu hắn mà lên trời xuống đất tìm đủ mọi biện pháp rồi đúng không? Cho nên ngươi hẳn là biết tàn hồn của hắn đã không còn, vậy hồn phách hiện tại của hắn là từ đâu ra?”

Trong lòng nàng có một ngọn lửa vô danh, Lâu Tự Ngọc trầm giọng nói: “Ngươi muốn nói thì nói một lần cho xong, đừng cố vòng vo.”

“Có vài lời sao tại hạ có thể một câu nói hết chứ?” Bùi Hiến Phú lắc đầu, “Tống đại nhân năm nay hơn hai mươi. Mà hơn hai mươi năm trước đã từng xảy ra chuyện gì ngươi có nhớ không?”

Hơn hai mươi năm trước…… Lâu Tự Ngọc rũ mắt, hơi suy nghĩ một chút, đột nhiên trong lòng nàng nhảy dựng lên.

Nơi phong ấn Yêu Thần có chút giao động vào hơn hai mươi năm trước, toàn bộ Kỳ Đấu Sơn sôi trào hai ngày hai đêm, vô số yêu quái mới được tạo thành nhờ phúc trạch của yêu khí tiết ra. Chúng yêu đều nghị luận liệu có phải Yêu Thần sắp quay lại nhân gian hay không. Nhưng hai ngày sau mọi thứ lại quay lại bình thường. Lão yêu hiểu biết nói phong ấn chỉ lỏng ra một chút nhưng không bị phá, Yêu Thần muốn tái xuất thì phải chờ trăm năm nữa may ra.

Phong ấn lúc đó…… Cùng việc Tống Lập Ngôn ra đời có liên quan sao?

“Tống Lập Ngôn không phải tàn hồn của Tống Thanh Huyền luân hồi mà là một phần chân chính của người kia. Nói cách khác, Yêu Thần thức tỉnh thì hắn cũng sẽ thức tỉnh.” Bùi Hiến Phú gần như dụ hoặc mà thả nhẹ giọng nói, “Hắn không phải người trăm ngàn năm nay vẫn luôn quên ngươi mà là người ngàn năm trước đặt ngươi ở đầu quả tim, yêu thương ngươi sẽ tỉnh lại.”

Đầu ngón tay nàng nhịn không được run lên, Lâu Tự Ngọc hít sâu một hơi, tay trái ổn định tay phải lạnh lùng nói: “Ngươi là ai?”

Những người cùng tồn tại với nàng trong trận chiến ngàn năm trước đều đã chết gần hết. Liệt hỏa cháy lan ngàn dặm, ngoài nàng hầu như không ai may mắn thoát khỏi. Nhưng Bùi Hiến Phú lại không giống như đang nói dối, rốt cuộc ngoài nàng ra thì không ai biết được hồn phách người nọ được Diệt Linh Đỉnh giữ lại một phần.

Diệt Linh Đỉnh là pháp khí diệt yêu nhưng đã đi theo hắn quá lâu nên cũng có linh tính của bản thân cho nên lúc ấy dù nó đã thủng một lỗ nhưng vẫn xông lên ăn luôn tàn hồn của chủ nhân mình sau đó rơi xuống tay nàng năn nỉ nàng dẫn hắn nhập vào luân hồi.

Nghĩ đến lúc ấy nàng như thấy lòng bàn tay mình rung động và trước mắt toàn máu. Lâu Tự Ngọc cảm thấy không thể thở nổi.

“Tại hạ là ai không quan trọng, tiểu nương tử biết chính mình muốn cái gì không phải tốt rồi sao?” Bùi Hiến Phú đánh giá thần sắc của nàng, cười mà duỗi tay với nàng, “Đem nội đan của Câu Thủy đưa cho Tống đại nhân đi, đừng khó xử hắn cũng khó xử bản thân. Trăm sông lại đổ về biển, sao ngươi lại thuận lý thành chương chứ?”

Lâu Tự Ngọc giật mình nhiên giơ tay, hóa ra một đóa hồng quan, bên trong ẩn ẩn có thể thấy hộp đồng chứa nội đan của Câu Thủy.

Bùi Hiến Phú vui sướng mà nhướng mày duỗi tay muốn cầm lấy. Nhưng nháy mắt tiếp theo ánh mắt màu vàng vốn đang đờ đẫn của nàng chợt tụ lại, nàng cười lạnh một tiếng, hồng quang kia cũng nổ tung biến thành một thanh loan đao xoát một cái cắt một miếng trên tay hắn.

Biến số tới quá nhanh, Bùi Hiến Phú không phản ứng kịp nên trơ mắt nhìn tay mình đổ máu, lại ngây người lấy áo bịt lại.

Thứ chảy ra quả thực là máu đỏ tươi sao? Lâu Tự Ngọc khó hiểu mà “Hả” một tiếng, lại đi đến gần nhìn: “Ngươi không phải yêu hồn mượn xác người sao?”

Bùi Hiến Phú đau đến mặt nhăn tít lên nhưng vẫn cả giận nói: “Tại hạ đã sớm nói bản thân là người có máu thịt, sao tiểu nương tử lại không tin chứ? Ta tốt bụng tới thay chưởng quầy giải thích nghi hoặc ngược lại phải ăn một đao.”

“Chính ngươi đều nói ngàn năm trước đã cùng chứng kiến trận chiến kia với ta, vậy sao ngươi là người được?” Lâu Tự Ngọc nhíu mày.

“Thành người cũng có rất nhiều biện pháp, đâu nhất thiết phải bá chiếm thân thể nhân loại chứ.” Bùi Hiến Phú lắc đầu, hơi bực nói, “Sớm biết thế thì ta đã chẳng nói nhiều với ngươi như thế làm gì, nhìn đi, ngươi còn coi ta là người xấu kìa.”

Coi? Lâu Tự Ngọc ôm quyền hướng hắn nói: “Hy vọng ngài minh bạch, hành động của ngài chính là người xấu. Coi cái gì nữa.”

“Ta dẫn hắn đi lấy nội đan của Câu Thủy thì có gì sai? Thả Tha Thiết chạy để cởi bỏ phong ấn trên nội đan này thì có gì sai?” Bùi Hiến Phú hận sắt không thành thép nói, “Hắn không hiểu ta, ngươi cũng không hiểu sao? Ngày mà nội đan hợp trận chính là lúc người kia trở về nhân gian.”

Hoa ngôn xảo ngữ! Lâu Tự Ngọc híp mắt: “Chàng có trở về nhân gian hay không thì có quan hệ gì với ngươi?”

“Mệnh của ta là do hắn tặng, sao có thể không liên quan chứ?” Bùi Hiến Phú rũ mắt, trên mặt rõ ràng là vẻ đau xót cùng bi thương, “Ta và ngươi giống nhau, đều đợi cả ngàn năm rồi. Dựa vào cái gì ngươi là người tốt còn ta thì xấu hả?”

Ánh mắt hắn nóng rực, bên trong giống như có tình cảm nào đó không kiềm nén được dâng lên, gần như điên cuồng. Giống như phát hiện ra mình thất thố nên Bùi Hiến Phú nhắm mắt nghẹn một hồi lâu mới nói giọng khàn khàn: “Cho dù tại hạ hành động không được từ bi như tiểu nương tử nhưng xét đến cùng mục đích của chúng ta đều giống nhau thôi.”

Ánh mắt Lâu Tự Ngọc mang theo hoài nghi mà nhìn hắn.

“Ai, không nói cái khác nữa, tiểu nương tử muốn gánh thêm một mạng người nữa sao?” Nâng bàn tay máu chảy ròng ròng lên cho nàng nhìn, Bùi Hiến Phú nói, “Cho dù không thể gọi đại phu thì cũng tốt xấu gì mà cho tại hạ chút thuốc và vải băng bó chứ.”

Nếu là lúc trước thì Lâu Tự Ngọc khẳng định sẽ ném hắn văng ra, ai thèm quản sống chết của hắn. Nhưng hiện tại…… Cũng không biết là bị cảm xúc trong mắt hắn cảm nhiễm hay vì nàng cảm thấy hắn không nói dối nên nàng nhấp môi xoay người đi đến hiệu cầm đồ, lấy hòm thuốc đưa cho hắn.

“Tiểu nương tử lại chọc Tống đại nhân tức giận đúng không?” Hắn vừa bôi thuốc cho bản thân vừa nói, “Đã nhiều năm như thế mà tính tình của Tống đại nhân vẫn không thay đổi, còn ngươi sao lại không biết mà chiều ý hắn thế?”

“Ai cần ngươi lo?” Lâu Tự Ngọc lạnh lùng nói, “Bôi thuốc xong thì phắn ngay.”

Bùi Hiến Phú cực kỳ tủi thân mà nhìn nàng nói: “Không cho ta ở lại thêm một lát à? Lần trước ta giao bạc cho tiểu nương tử còn chưa ở được hai ngày đâu.”

“Không phải đại phu mất trí nhớ sao?” Lâu Tự Ngọc ngoài cười nhưng trong không cười nói, “Ta cũng mất trí nhớ, khi nào thì ta nhận bạc của ngươi hả? Ta không nhớ rõ.”

“……” Bùi Hiến Phú thất vọng buồn lòng mà thu hồi ánh mắt sau đó sờ sờ hầu bao, móc ra một túi bạc nữa đặt lên bàn.

Lâu Tự Ngọc tức giận mà bóp hông gắt lên: “Ta là cái loại vì bạc cái gì cũng có thể làm sao? Kẻ nguy hiểm như ngươi lai lịch không rõ ai mà dám thu nhận hả?”

“Không phải ta muốn tiểu nương tử thu ta, chỉ cầu tiểu nương tử lấy bạc này mua đường ăn rồi ngọt ngào với ta một hai phân là được. Ngươi đừng ác mồm với ta nữa.” Bùi Hiến Phú cắn chỉ, xâu kim khâu miệng vết thương, miệng mơ hồ nói, “Ngươi xem lâu như vậy mà tại hạ cũng chưa bao giờ động tay với tiểu nương tử.”

Chỉ là chưa trực tiếp động tay thôi chứ hắn toàn đào hố cho nàng nhảy xuống! Lâu Tự Ngọc tức giận đến cắn răng nhưng chung quy cũng không thể tính toán so đo với bạc được. Vì thế nàng lập tức thu bạc vào tay áo, chạy đến sau quầy kiểm tra một phen.

“Đừng trách tại hạ không nhắc nhở.” Bùi Hiến Phú nói, “Lúc này trong huyện tử thương quá nhiều, Tống đại nhân sợ là sẽ bị trách phạt, hậu quả nghiêm trọng đó.”

Bàn tay nàng cầm bạc ngừng lại, Lâu Tự Ngọc đen mặt nói: “Ngươi lại muốn ta đi nhảy hố hả?”

“Có phải hố hay không thì trong lòng tiểu nương tử rõ nhất, tại hạ chẳng qua chỉ đề điểm một câu này thôi.” Bùi Hiến Phú nói, “Dù sao hắn cũng là người phàm, lại nhậm chức trong triều đình nhiều năm nên biết nhiều khi tu vi là vô dụng. Quân bắt thần chết, thần không thể không chết.”

Trong lòng Lâu Tự Ngọc căng lên rồi trầm mặc. Người của Thượng Thanh Tư ra làm quan ở các nơi để trừ yêu nhưng dù sao đó cũng chỉ việc thuận tiện thì làm. Chức quan của bọn họ mới là thân phận đứng đắn của bọn họ trong nhân tehé. Có rất nhiều người không chết trong tay yêu quái mà lại chết vì quan trường đấu đá. Một đời này Tống Lập Ngôn chưa chắc đã có thể may mắn thoát khỏi.

Lúc này Tống Lập Ngôn đang ở thư phòng xem công văn thì đột nhiên hắt xì một cái sau đó nhíu mày nhìn quanh bốn phía.

“Đại nhân.” Tống Tuân lúc này đi tới nói, “Thuộc hạ mới vừa nhận được tin tức trên Tri Châu có người xuống dưới.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui