Người Bên Lầu Tựa Ngọc

“Yêu quái sẽ ăn thịt, phải giết ngay mới tốt, làm gì quản nó là do nhà ai nuôi có phải hay không?”

“……”

“Hứ” một tiếng, Lâu Tự Ngọc quay đầu nhìn về chỗ khác, trên mặt đều là không thèm để ý: “Đại nhân còn muốn hỏi đến chuyện xảy ra ngày đó thì lên công đường mà hỏi, ta không có thời gian rỗi ngồi với ngài ở chỗ này……”

Nàng con chưa nói dứt lời thì trên tay đã ấm áp. Lâu Tự Ngọc lặng người, ngoái đầu nhìn thì thấy cái tay Tống Lập Ngôn cầm tay nàng đang tỏa ánh sáng trắng. Ánh sáng kia nhu hòa ấm áp khiến máu của nàng thu lại, từng chút một chảy lại vào vết thương.

Cổ họng nàng hơi nghẹn ngào, chóp mũi cũng chua xót. Nàng tức giận mà giãy giụa: “Không nhọc đại nhân lo lắng.”

Tay Tống Lập Ngôn có sức, dù chỉ nắm nhẹ nhưng nàng cũng không dễ dàng thoát được. Lâu Tự Ngọc có chút bực, lập tức há mồm cắn tay hắn, “Ngao ô” một miếng, răng nanh cắn lên da thịt hắn. Nàng hung tợn mà trừng mắt nhìn hắn, nhe răng nanh ra uy hiếp. Nhưng Tống Lập Ngôn không những không buông tay mà mày cũng không nhăn một chút nào. Hắn vẫn chuyên tâm tay nàng chữa thương.

Trong phòng an tĩnh, chỉ có ánh sáng nhu hòa và mùi máu yêu tỏa khắp nơi. Lâu Tự Ngọc cắn cắn hắn rồi thì cảm thấy cực kỳ khổ sở. Dựa vào cái gì mà hắn oan uổng nàng thế? Dựa vào cái gì mà nói rút kiếm là rút kiếm? Chỉ cần lúc ấy hắn do dự một chút, tin nàng hơn một chút thì nàng cũng không đến mức đến trốn cũng không kịp trốn. Hiện tại chữa vết thương cho nàng thì có ích gì? Nàng đã đau lâu như vậy, canh gà cũng không được uống, thịt gà cũng không được ăn, ngủ đều mơ ác mộng. Hắn thì tốt rồi, tìm nàng về lại không chịu hé răng, có quỷ mới biết hắn đang nghĩ cái gì.

Có bọt nước rơi xuống, “Lạch cạch” một tiếng nện trên mu bàn tay Tống Lập Ngôn khiến động tác của hắn cứng lại, lông mi run rẩy.

Cảm thấy không khí không đúng lắm, Tống Tuân vội vàng nhón chân lui ra ngoài, thuận tay khép cánh cửa khắc hoa lại.

Trong nháy mắt cánh cửa khép lại, Tống Lập Ngôn duỗi tay đột nhiên ôm người trước mặt vào ngực. Ngón cái của hắn nhẹ nhàng vuốt ve xung quanh vết thương của nàng, cằm dựa lên đỉnh đầu của nàng sau đó thở dài cực nhẹ nói: “Ngươi đừng nhúc nhích.”

Lúc bị một kiếm xuyên qua nàng cũng chỉ cảm thấy đau, nhưng hiện tại được hắn ôm thì Lâu Tự Ngọc thật sự cảm thấy như trời sụp, tủi thân đến mức nức nở ra tiếng: “Ta sẽ cắn ngài, mau buông ta ra!”

“Ngươi không cắn người, ngươi trước nay đều không nỡ cắn ta.” Tống Lập Ngôn khàn khàn nói, lại cúi đầu nhìn nhìn dấu răng trên tay mình khẽ cười nói, “Cái này không tính.”

“Ngài cũng biết ta không nỡ cắn ngài……” Nàng không chống được nữa, nước mắt mãnh liệt chảy ra. Nàng ôm lấy vai hắn khóc đến run lên, “Ta nghe lời như thế, từ khi ta theo ngài về thì đã không giết người nữa. Có đạo sĩ thối khiêu khích nhưng ta đều nhịn, liều mạng để mình bị thương cũng chưa từng tổn thương ai! Ngài không cho ta ăn canh gà…… Hồ ly nhà Lãnh tiểu công tử bên cạnh nuôi được cho ăn canh gà ngon nhất, vì sao ngài không cho ta ăn canh gà? Ta tự mình đi trộm gà ăn…… Ăn trộm gà nên đánh, nhưng ngài trước giờ chưa từng đánh ta, sao lần này lại rút kiếm? Ta có làm chuyện gì xấu xa lắm đâu, ngài dựa vào cái gì mà mang nhiều người như thế tới giết ta chứ?”

Tống Lập Ngôn nghe thấy vậy thì tâm trầm xuống, hầu kết động đậy, nâng tay lên vụng về xoa lưng cho nàng, lại giúp nàng thuận khí rồi mới nói: “Là ta sai rồi, nhưng những người đó không phải ta mang đến, là yêu khí của ngươi không giấu kỹ nên mới thu hút bọn họ.”

“Ngài còn không biết xấu hổ nói thế hả? Ai ném ta đi? Ai rút Giải Trĩ Kiếm với ta?”

“…… Là ta.” Hắn nhấp môi, “Xin lỗi.”

Chóp mũi chua xót cực kỳ, Lâu Tự Ngọc chôn ở trên vai hắn gào khóc một trận sau đó đánh đấm hắn. Tống Lập Ngôn bắt lấy cái tay bị thương của nàng không cho nàng động, còn lại hắn đều ngồi yên chịu trận. Hắn rũ mắt nhìn nàng khóc đến đỏ mắt thì chỉ cảm thấy ngực đau đớn, vừa chua vừa trướng, không biết làm sao.

Sao hắn lại chiều một con yêu quái như nàng thế này chứ? Biết rõ trong lòng nàng có người khác, biết rõ trong miệng nàng đang nói về người khác nhưng vừa thấy nàng khóc là hắn đã cảm thấy mình nghiệp chướng nặng nề, giống như toàn bộ Kỳ Đấu Sơn đang đè ép lại đây, nặng đến nỗi hắn thở không nổi.

Một quyền cuối cùng của nàng bị hắn nắm lấy. Tống Lập Ngôn thu tay lại, thấp giọng nói: “Lại chảy máu đó.”

Lâu Tự Ngọc khóc đủ rồi, giương đôi mắt sưng vù, hít hít mũi nói: “Chảy khô rồi thì vừa lúc cho ngài mang đi làm áo choàng.”

Tống Lập Ngôn buồn cười, tháo vải bố trên tay nàng ra lấy thuốc mỡ bôi lên cho nàng sau đó nói: “Hồ ly còn sống ấm áp hơn.”

Vậy là vì ấm áp nên mới giữ lại mệnh cho nàng sao? Lâu Tự Ngọc nghiến răng, nhìn chằm chằm cánh tay hắn, cân nhắc có nên cắn thêm miếng nữa không. Nhưng nàng còn không kịp đưa ra quyết định đã thấy người này ho khan hai tiếng.

Trong lòng nàng căng thẳng, Lâu Tự Ngọc đột nhiên nhớ tới Tống Tuân nói người này đang bị bệnh nên nàng vội vàng duỗi tay sờ lên trán hắn.

“Tê ——” nàng trừng mắt thật lớn, vừa tức vừa buồn cười, “Sao nóng như bếp hầm gà thế này? Ngài mau cho người mang nồi thả lên đầu ngài, bảo đảm một lát là nấu xong canh gà.”

Tống Lập Ngôn băng bó xong tay cho nàng, lại ho khan hai tiếng mới nói: “Không nghiêm trọng như vậy.”

“Ta thấy ngài chính là cố ý.” Lâu Tự Ngọc nũng nịu lẩm bẩm, “Ngài biết oan uổng ta rồi nên cố ý sinh bệnh để ta mềm lòng.”

“Ta sinh bệnh thì ngươi sẽ mềm lòng sao?” Tống Lập Ngôn nhướng mày.

“Sẽ mà.” Nàng trung thực nói, “Nếu không phải Tống Tuân nói ngài sinh bệnh thì ta mới không theo hắn về đâu.”

Tống Lập Ngôn bừng tỉnh gật đầu, sau đó hắn lập tức nắm tay chống miệng ho khan vài tiếng.

Lâu Tự Ngọc mở to đôi mắt đỏ bừng tức giận mà trừng hắn.

“Thôi.” Hắn bật cười, ôm nàng đến trên giường, kéo cái thảm nhỏ tới tinh tế quấn nàng lại nói, “Ở đây không được đi đâu.”

“Ngài lại muốn đi đâu?” Nàng nhíu mày.

“Sinh bệnh thì dù sao cũng phải nấu thuốc ăn chứ?” Tống Lập Ngôn nói, “Ta đi một chút là sẽ về.”

Lâu Tự Ngọc tức giận gật đầu, nhìn hắn đi ra ngoài mới tham lam ngửi ngửi hương vị quen thuộc trong cả căn phòng. Cái chăn nhỏ này hắn thường dùng, có hơi thở trên người hắn nên nàng nhịn không được hóa ra nguyên hình, lăn lộn rúc vào trong chăn. Móng vuốt của nàng cào tới cào lui, không đến một lát đã khiến cả cái chăn chỉnh tề rối tung lên. Cái đầu nho nhỏ trắng muốt của nàng thò ra từ khe hở, thoải mái mà híp mắt lại.

Tham lam ấm áp là thiên tính của hồ ly, mà nàng vẫn luôn cảm thấy chỗ nào có hắn thì nơi đó ấm áp nhất. Tuy nàng vẫn hơi giận nhưng hắn có thể phát hiện ra mình oan uổng nàng thì cũng quá tốt. Nàng lại có thể tiếp tục nằm trong ngực hắn mà ngủ.

Tưởng tượng đến chỗ này, đuôi cáo của nàng lại ngăn không được mà dựng lên. Đại để là khóc mệt mỏi nên không đến một lát Lâu Tự Ngọc đã ngủ. Không biết ngủ bao lâu nàng mới giật giật cái mũi, ngửi được một cỗ mùi hương thật thơm vì thế nàng mở mắt, lỗ tai cũng dựng lên.

Tống Lập Ngôn từ bên ngoài trở về, thả hai cái chén lên trên bàn sau đó xách nàng ra khỏi đống chăn lộn xộn, cười khẽ nói: “Cũng nghe lời quá, không chạy loạn.”

“Tất nhiên, ta vẫn luôn rất nghe lời.” Lâu Tự Ngọc hừ nhẹ một tiếng, cái cằm nhỏ hếch lên, hết sức đắc ý.

Người trước mặt người có chút ghét bỏ biểu tình này của nàng nhưng vẫn rất nể tình mà tán đồng gật đầu sau đó duỗi tay đưa một cái chén nóng hầm hập, tỏa mùi thơm ngát đến trước mặt nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui