Sự yên lặng ngắn ngủi, Lâm Phạm đập thẳng rau vào mặt Âu Dương Ngọc, Âu Dương Ngọc giơ tay lên giữ túi hất ra, trứng gà và khoai tây lăn xuống để lại dấu vết trên âu phục đen của anh ta.
Lâm Phạm nắm chặt nắm tay, cắn răng: “Anh thử động tới anh ấy xem!”
“Anh biết tôi là ai không?”
Âu Dương Ngọc cau mày, ánh mắt lạnh lùng.
“Tôi là Lâm Phạm, anh ấy là người đàn ông của tôi.” Lâm Phạm lui về sau mấy bước, thấy đã đến phạm vi an toàn: “Anh biết uy hiếp là tội gì không? Bản án ba đến năm năm đấy, ngài Âu Dương tự thu xếp ổn thỏa đi.”
Cô xoay người chạy rất nhanh.
Âu Dương Ngọc sửng sốt mới lấy lại tinh thần, tài xế vội vàng chạy tới đưa khăn tay cho Âu Dương Ngọc: “Ngài có muốn bắt cô ta về không?”
Âu Dương Ngọc lau bụi bặm trên người, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm hướng Lâm Phạm biến mất, hồi lâu mới thu tầm mắt: “Đi về.”
Anh ta ném khăn tay vào thùng rác, nới lỏng cà vạt, nâng cằm lên lộ ra cái cổ trắng nõn.
Kế hoạch phải thay đổi, Lâm Phạm quá khó khống chế, mệnh cách của cô lại có thay đổi.
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Sau khi Lâm Phạm đến nhà thì hối hận, không nên lấy thức ăn đánh anh ta, buổi tối ăn gì đây?
Âu Dương Ngọc có ý gì? Mặc kệ anh ta, mình vẫn sống.
Anh ta chỉ nói vớ vẩn, Lâm Phạm dọn dẹp thức ăn quá hạn trong tủ lạnh, quét dọn phòng xong đã đến sáu giờ tối, gọi điện thoại cho Tần Phong thì anh không nghe.
Lâm Phạm gửi tin nhắn: “Khi anh về mang chút cải xanh.”
Không tới mấy phút, Tần Phong đã gọi điện tới, Lâm Phạm vội vàng nghe máy: “Anh Tần.”
“Thay quần áo xuống tầng.”
Lâm Phạm sửng sốt: “Có chuyện gì?”
“Bố mẹ anh mời cơm, qua đó ăn, không cần làm.”
“Bây giờ anh ở đâu?”
“Cổng nhà.”
Lâm Phạm vội vàng thay quần áo rồi rửa mặt, đi gặp bố mẹ của anh sao? Cô soi gương, thấy ổn thỏa mới vội vã ra ngoài.
Thấy xe của Tần Phong ở cổng khu dân cư, đi tới mở cửa xe, Tần Phong nhìn cô: “Mặc ít như vậy, có lạnh không?”
Lâm Phạm lắc đầu, kéo giây an toàn, mím môi nghĩ đến chuyện xảy ra vào buổi chiều: “Anh Tần.”
“Hửm?” Tần Phong chạy, lái xe đi: “Làm sao?”
“Vừa nãy về em gặp Âu Dương Ngọc.”
Tần Phong quay đầu, lái xe đến đường chính: “Anh ta làm gì?”
“Không biết có ý gì.” Lâm Phạm suy nghĩ một chút, cứ nói với Tần Phong đi, cô và Tần Phong là người yêu, Âu Dương Ngọc là ai? Cô chỉ từng ở trong nhà của Âu Dương Ngọc một khoảng thời gian: “Anh ta uy hiếp em.”
Ánh mắt của Tần Phong sa sầm: “Nói gì?”
“Nói em đối xử tốt với anh, anh ta sẽ ra tay với anh.”
Tần Phong chế nhạo: “Để anh ta thử xem.” Im lặng một lúc, nói tiếp: “Trước đây em và anh ta quen biết sao?”
Lâm Phạm lắc đầu: “Lúc thuê phòng có gặp một lần, con người anh ta nhìn đầu óc không bình thường lắm, nói chuyện thần linh gì em không hiểu.
Mấy lần gặp sau này anh cũng biết, chỉ vậy thôi, không có qua lại khác.
Không biết anh ta muốn làm gì, có âm mưu gì?” Lâm Phạm sờ cằm, gương mặt đầy suy nghĩ.
“Không nghĩ ra.”
Phía trước là đèn đỏ, Tần Phong dừng xe đưa tay kéo Lâm Phạm rồi hôn lên trán cô: “Không nghĩ ra thì đừng nghĩ nữa, bên Âu Dương Ngọc anh sẽ xử lý.”
Lâm Phạm vô cùng chăm chú nghĩ chuyện khác, không để ý đảo mắt đã đến trong lòng Tần Phong, trợn to mắt đỏ mặt: “Tần— Tần Phong.”
Tần Phong buông cô ra, cười một tiếng, khởi động xe lái đi: “Em sắp khai giảng rồi nhỉ.”
Lâm Phạm bị dời sự chú ý, gật đầu: “Sắp rồi.”
“Gần đây đừng đi làm nữa, ở nhà học tập.”
Lâm Phạm nhất thời không nghĩ ra câu phản bác, đi làm cũng vì muốn tiền lương, còn là tiền của bố Tần Phong phát cho.
Lâm Phạm không có mặt mũi ở công ty, gật đầu một cái: “Được.”
Nhưng đi mười mấy phút, Lâm Phạm nói: “Cần mua đồ cho bố mẹ anh không?”
“Em muốn mua gì?”
“Em nghĩ xem.”
Thật sự là cô bắt đầu suy nghĩ, Tần Phong lái xe đến hầm đỗ xe khu dân cư của bố mẹ ở, Lâm Phạm vẫn chưa nghĩ ra.
Tần Phong xuống xe trước mở cửa xe sau lấy đồ ra: “Hôm nay là sinh nhật của mẹ anh, em cầm hoa đi.”
Lâm Phạm bị nhét một bó hoa tươi: “Em vẫn chưa mua đồ.”
“Anh mua giúp em rồi.” Tần Phong cầm bánh ngọt với một chiếc túi xách tay, ý bảo Lâm Phạm đi trước: “Đi ấn nút thang máy.”
Lúc Lâm Phạm chạy lên cầu thang ấn nút thang máy, Tần Phong sải bước đi theo sau cô.
Vào thang máy, Lâm Phạm mới căng thẳng, hít sâu lấy bình tĩnh, Tần Phong đặt tay lên đỉnh đầu cô: “Đừng sợ.”
Lâm Phạm cảm thấy áp lực, ngẩng đầu: “Em không sợ.”
Vịt chết còn mạnh miệng, Tần Phong cũng không vạch trần cô: “Họ đều rất thích em.”
Lâm Phạm cúi đầu cong khóe miệng: “Ừm.”
Cuối cùng cũng đến, Tần Phong gõ cửa, Lâm Phạm đứng bên cạnh nhìn khắp nơi.
Chỗ ở của bố mẹ Tần Phong không xem là sang trọng, một tầng hai nhà, tầng cũng là tầng cũ.
Rất nhanh cửa đã được mở ra, Lâm Phạm thấy một người dì có gương mặt dịu dàng, ngoại hình rất đẹp.
“Đây là Tiểu Lâm sao?”
Lâm Phạm vội vàng tặnghoa: “Chào dì ạ, sinh nhật vui vẻ.”
Mẹ Tần vui vẻ, nhận hoa kéo Lâm Phạm vào: “Đã làm xong cơm rồi.”
Tần Phong vào cửa bỏ đồ xuống, mẹ Tần nói: “Con đi gặp ba con đi, còn có canh sắp ra nồi rồi.”
Lâm Phạm quay đầu nhìn Tần Phong, Tần Phong vào phòng bếp.
Căn nhà không lớn, được sửa sang rất đẹp, vô cùng ấm áp.
Lâm Phạm bị kéo ngồi xuống ghế sofa, mẹ Tần ngửi hoa: “Hoa này thật đẹp.”
“Anh Tần chọn đấy ạ.” Lâm Phạm không dám giành công, vội vàng nhắc tới Tần Phong.
“Thằng nhóc đó.” Mẹ Tần đặt hoa xuống, mỉm cười nhìn Lâm Phạm: “Thằng bé không ức hiếp cháu chứ?”
Lâm Phạm vội vàng lắc đầu, thẹn thùng đỏ mặt: “Anh Tần rất tốt ạ.”
“Năm nay cháu vẫn đang đi học à? Lớp mấy?” Thật ra nhìn qua Lâm Phạm còn nhỏ hơn tuổi thật, đẹp thì đẹp nhưng mà quá nhỏ, mẹ Tần yên lặng nghĩ, Tần Phong không thương hoa tiếc ngọc!
“Lớp mười hai ạ, bởi vì năm nay có vài việc nên học muộn, nếu không đã vào năm nhất đại học rồi.”
Mẹ Tần thích cô gái nhỏ, càng nhìn Lâm Phạm càng cảm thấy dễ thương, thật sự không biết cô gái này vừa ý Tần Phong ở chỗ nào, không câu nệ chuyện gì, cũng không hề khéo léo.
“Ngoại hình thật đáng yêu, năm đó dì chỉ muốn con gái.
Ai ngờ sinh ra đứa da khỉ như vậy, lúc bé đã rất nghiêm túc, không thấy nó đáng yêu.”
Lâm Phạm: “...” Quả thực không tưởng tượng ra, Tần Phong đáng yêu sẽ trông thế nào.
“Cháu ở chỗ thằng bé thế nào?”
“Rất tốt, thật sự rất tốt.”
“Đừng khách sáo với dì, thằng bé thường xuyên đến hiện trường, bận rộn mấy ngày không có nhà.” Mẹ Tần cầm tay Lâm Phạm, bà thích cô bé, Lâm Phạm lại đáng yêu, trái tim sắp hòa tan: “Nếu cháu ngại chỗ thằng bé không tiện, cháu chuyển qua đây.”
Lâm Phạm sợ đến giật mình, vội vàng lắc đầu: “Bây giờ vô cùng tốt, chỗ anh Tần rất tốt.”
“Cháu đừng cảm thấy phiền, dì ở nhà cũng có một mình, cháu tới xem như dì có thêm cô con gái —— “
Tần Phong từ phòng bếp đi ra: “Đừng đào góc tường nhà con, ăn cơm thôi.”
Mẹ Tần buông Lâm Phạm ra, muốn đánh Tần Phong.
Chỉ hối hận ban đầu không sinh con gái, có con gái ngoan ngoãn giống như Lâm Phạm thì bà chết cũng mãn nguyện.
Bữa cơm này Lâm Phạm suýt nữa không chống đỡ được, thức ăn trước mặt chưa từng thiếu, mẹ Tần liên tục cầm đũa gắp thức ăn cho cô, rất sợ Lâm Phạm đói bụng.
Đến cuối cùng, Tần Phong phải ngăn lại, chia chút thức ăn trước mặt Lâm Phạm.
Mẹ Tần vừa dừng lại, nói: “Các con ở nhà thêm mấy ngày, đừng đi vội.”
“Qua khoảng thời gian nữa, gần đây công việc rất bận rộn.”
“Con bận chuyện của con, để Tiểu Lâm tới.”
Tần Phong nâng mắt lên nhìn mẹ: “...”
Mẹ cảm thấy thích hợp sao? Công khai thọc gậy bánh xe như thế!
Mẹ Tần thọc gậy bánh xe thất bại, chờ lúc bọn họ đi, lại gói không ít quà vặt cho Lâm Phạm.
Tần Phong một tay xách đồ, một tay nắm tay Lâm Phạm đi ra ngoài, quay đầu: “Đừng đưa nữa, hai ngày nữa bọn con sẽ về.”
Mẹ Tần: “Con về hay không đều được, để Tiểu Lâm về—— ”
Tần Phong: “...”
Lên xe, Lâm Phạm ợ một cái: “Mẹ anh thật đẹp.”
Tần Phong cất đồ xong, kéo chỗ điều khiển trên cửa xe, lấy một miếng tiêu thực đưa cho Lâm Phạm: “Sau này không ăn được cũng không cần ăn, từ chối người khác không có gì sai.”
Lâm Phạm nhai miếng tiêu thực: “Đó là bố mẹ anh.”
“Ai cũng giống nhau, từ chối hợp lý cũng không phải là không lễ phép.”
Lâm Phạm “ừm” một tiếng, Tần Phong xoa tóc cô, ngón tay đặt lên bên mặt cô: “Có gì em cứ nói, đừng chẳng nói gì cả.
Em không nói thì người khác cũng không biết, cũng sẽ không để ý em.”
Bàn tay của anh ấm áp, tim Lâm Phạm đập rộn lên.
“Vâng.”
Tần Phong thu tay về: “Vậy về nhà thôi.”
Lâm Phạm gật đầu, tim lại đập nhanh.
Tần Phong khởi động quay đầu xe đi ra ngoài, đầu óc Lâm Phạm trống không, cô chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập, âm thanh rất lớn, vang ầm ầm.
Xe đột nhiên dừng lại, tay bị nắm: “Lâm Phạm?”
Lâm Phạm thở dốc, đầu óc vẫn trống không, cô nhìn Tần Phong gần trong gang tấc.
Tần Phong cúi xuống chặn môi cô, Lâm Phạm hoảng hốt, tay chân lạnh như băng.
Cô rất lạnh, cảm giác tim phổi lạnh lẽo không có độ ấm rất đau khổ, không biết cô lấy sức từ đâu mà giữ chặt Tần Phong.
Cơ thể Tần Phong ấm áp, anh ôm lấy Lâm Phạm: “Đi bệnh viện không? Em sao rồi—— ”
Lâm Phạm ôm lấy cổ anh hôn lên, dán vào cơ thể ấm áp của anh.
Cô vội vàng hôn Tần Phong, không có cách thức mà gặm môi Tần Phong, quấn lấy môi lưỡi của anh.
Tần Phong yên lặng ngắn ngủi, hóa bị động thành chủ động, ôm cô hôn sâu.
Bàn tay của anh nâng gáy Lâm Phạm, nắm giữ nhịp nhàng, Lâm Phạm bình tĩnh lại, tay của Tần Phong đặt sau lưng cô cảm nhận được tim đập.
Một lát sau, anh buông Lâm Phạm ra, Lâm Phạm xém chết ngộp, khi tiếp xúc với không khí mới ho khan, Tần Phong xoa lưng cô: “Lâm Phạm?”
Lâm Phạm nhẹ ho khan, lúc này mới lên tiếng: “Lần thứ hai trong hôm nay.”
Tần Phong nhíu mày: “Hay là đến bệnh viện kiểm tra đi.”
Lâm Phạm ngẩng đầu nhìn mắt Tần Phong: “Chúng ta đều thấy kết quả kiểm tra lần trước rồi.”
Nhiệt độ trên mặt Lâm Phạm nhanh chóng tản đi, chỉ còn lại nhợt nhạt, trắng bệch không hề có huyết sắc.
Đôi mắt của cô trắng đen rõ ràng, trong sạch làm người ta đau lòng, Tần Phong ôm cô vào trong lòng: “Có thể là bệnh viện đó không đúng, ngày mai đổi bệnh viện kiểm tra.”
Lâm Phạm nằm trong lòng anh, lồng ngực của anh ấm áp, làm giảm cái lạnh thấu xương trong người Lâm Phạm.
“Tần Phong.”
“Ừ?”
“Ngày đó, tiên sinh nói gì với anh?”.