“Hôm kia tôi gặp anh ở khu vui chơi, lúc đó anh đang đuổi theo cái gì vậy?”
“Bọn bắt cóc.
Bọn chúng lại bắt trẻ con.
Tôi chỉ đành về bệnh viện tìm thân thể của tôi.
Nhưng thân thể đó tôi không dùng được bao lâu, còn chưa đuổi theo được đám người đó thì thân thể đã mất rồi.”
“Ông có đầu mối gì? Hôm đó ở khu vui chơi bọn họ lái xe gì? Biển số xe là bao nhiêu? Kẻ cầm đầu bọn bắt cóc tên gì?”
“Chị ơi, sao chị lại nói chuyện với không khí vậy?” Sau lưng có một tiếng gọi vang lên.
Lâm Phạm đen mặt, quay đầu nhìn sang.
Một cô bé đứng cách đó không xa, nhìn cô đầy tò mò: “Tại sao chị lại lẩm bẩm một mình thế?”
Lâm Phạm chớp mắt một cái, sau đó liền cười nói: “Chị đang luyện khẩu ngữ đó.”
Cô bé khoảng chừng bảy, tám tuổi, tóc buộc đuôi ngựa.
“Vậy chị luyện đi, em đi trước đây.”
“Bye bye.”
Lâm Phạm nhìn theo cô bé rời đi, quan sát trái phải một lượt: “Đi ra đằng sau nói chuyện đi.”
Gần tiểu khu có một công viên.
Lâm Phạm tìm một chiếc ghế dài dưới bóng cây, ngồi xuống.
Người đàn ông vẫn đứng, ngây ngô nhìn đám trẻ chơi đùa cách đó không xa: “Năm nay con tôi cũng tầm bảy tuổi rồi, lúc bị lạc mất là bốn tuổi.”
“Làm sao mà lạc mất?”
“Nó muốn ăn gà rán, tôi mua cho nó, quay đi quay lại đã không thấy nữa rồi.” Người đàn ông đột nhiên ôm mặt, khóc thành tiếng: “Nó biến mất rồi, tìm thế nào cũng không tìm về được!”
Lâm Phạm nhìn dáng vẻ của ông ta, có hơi chua xót.
Con mất tích, ông ta tìm con đã ba năm, tuyệt vọng đến nhường nào chứ: “Biển số xe? Đi xe gì? Kẻ bắt cóc tên gì?”
Người đàn ông lau nước mắt rồi mới nói: “Bọn họ gọi hắn ta là đại ca, là một người đàn ông chừng bốn mươi tuổi.
Hôm đó ở khu vui chơi, bọn họ đi một chiếc minibus màu bạc.
Người đó ở trong xe.”
“Biển số xe thì sao?”
“Không có biển số.”
“Chiếc xe đâm vào ông cũng không có biển số sao?”
“Có, nhưng tôi không nhớ được.
Lúc đó trời tối.”
Điện thoại Lâm Phạm đổ chuông, cô cầm lên nghe máy, trong lòng tràn ngập suy nghĩ về vụ án bắt cóc, không nhìn màn hình hiển thị: “Alo?”
“Đang ở đâu vậy?”
Lâm Phạm ngây ra mấy giây, nhanh chóng bỏ điện thoại ra nhìn màn hình một cái: “Tần Phong?”
“Ừ.”
Lâm Phạm nhìn xung quanh một lượt, thuận miệng nói: “Em đang ở nhà, ở cùng với dì này.”
Tần Phong: “Giờ anh đang ở nhà.”
Lâm Phạm: “...”
“Địa chỉ?” Tần Phong trầm giọng nói, vô cùng nghiêm khắc.
“Phía sau đài phun nước trong công viên.” Lâm Phạm sờ sờ mũi, nói dối bị vạch trần rồi.
“Được.”
Anh cúp điện thoại.
Lâm Phạm hỏi người đàn ông: “Còn có manh mối khác không?”
“Hết rồi.
Sau này mà tôi có phát hiện manh mối thì có phải là có thể trực tiếp tới tìm cô không?”
Lâm Phạm gật đầu: “Được, ông có thể đến tòa nhà cũ đường Trung Minh.
Tôi đến đó tìm ông.”
“Tôi biết chỗ đó.” Người đàn ông nhìn ra phía lối vào một cái, nói: “Cảm ơn nhé.
Tôi đi trước đây.
Bên này dương khí nặng quá, tôi không chịu nổi.”
Chắc Tần Phong đã vào công viên rồi.
Tiểu khu cách công viên rất gần mà.
Người đàn ông như đã cảm nhận được, vội vã muốn rời đi, nhưng vẫn chưa yên tâm, mấy lần xác nhận lại với Lâm Phạm: “Cô sẽ giúp tôi báo cảnh sát, đúng không?”
Lâm Phạm đưa tay lên: “Tôi bảo đảm.”
“Cảm ơn cô.” Ông ta cúi người mấy lần rồi mới rời đi.
Rất nhanh, Tần Phong đã đến.
Anh sải bước đi tới, hất cằm lên, nheo mắt quan sát Lâm Phạm: “Mua đồ? Công viên có cửa hàng à?”
Lâm Phạm không cố ra vẻ được, đi tới đón anh: “Em đã thấy Đổng Huy, không tiện nói cho dì biết nên liềm tìm một cái cớ.”
“Linh hồn?”
Lâm Phạm gật đầu.
Trên mặt Tần Phong đã có râu mọc ra rồi, chắc là vội vã quay về chưa kịp cạo.
Anh ngừng lại mấy giây, sau đó kéo Lâm Phạm tới kiểm tra vết thương trên cổ cô.
Da cổ cô rất trắng, chỗ bị bóp lúc này có vẻ chói mắt vô cùng.
Đôi mắt đen của Tần Phong trầm xuống, anh ấn ấn lên: “Đau không?”
“Không đau.” Lâm Phạm bị sờ rất nhột, rụt cổ lại: “Không đau nữa rồi.”
“Còn đánh chỗ nào nữa?”
“Bị đụng đầu, có điều không sao.” Lâm Phạm ngẩng đầu lên cười, để lộ hàm răng.
Tần Phong thấy xung quanh không có ai, cúi đầu hôn lên môi cô một cái.
Mặt Lâm Phạm nóng lên với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy.
“Đoạn video trích xuất ra bị cắt rồi, bảo vệ cũng không biết là do ai làm.”
“Em nghi ngờ Âu Dương Ngọc không phải người.”
Tần Phong nắm tay Lâm Phạm, quay người đi về nhà: “Trước mắt không có chứng cứ.”
“Đúng là thế thật.
Em tố cáo anh ta dùng vũ lực công kích em thì cũng là vu khống.”
“Trên kiếm không có máu à?”
“Em cũng rất buồn bực đây.
Sao lại không có máu? Rõ ràng em đã đâm anh ta bị thương.”
“Vậy chắc anh ta có vết thương chứ đúng không?” Tần Phong nói: “Em về trước đi, anh đến đơn vị một chuyến.”
Tần Phong buông tay Lâm Phạm ra, sải bước đi.
Lâm Phạm chạy đuổi theo hai bước: “Anh chú ý an toàn nhé.
Hay là anh cầm thanh kiếm ngắn đó theo đi.
Em cảm thấy anh ta sợ nó.”
“Không cần.
Anh đi đây, mau về đi.”
“Vâng.” Tần Phong mặc đồng phục cảnh sát trên người, thân hình cao lớn, bước chân mạnh mẽ, rất nhanh đã biến mất, giống như một cơn gió vậy.
Lâm Phạm gãi gãi tai, vô cùng buồn bực.
Cô đi dạo một vòng trong cửa hàng gần tiểu thu, mua một chiếc nội y.
Dù lời nói dối đã bị Tần Phong vạch trần, nhưng Lâm Phạm cũng phải kiên trì diễn cho xong vở kịch.
Khi vào cửa, cô thấy ba Tần Phong cũng ở đó.
Lâm Phạm chào hỏi một tiếng rồi vội vã đi vào phòng, nhét đồ vào cặp.
“Tần Phong đâu?”
“Đến đơn vị rồi ạ.”
“Vậy thì chúng ta ăn cơm trước đi, không đợi nó nữa.
Thằng bé này.” Ở bên ngoài, mẹ Tần Phong lầm bầm một câu.
Ăn cơm, dọn dẹp xong, Tần Phong vẫn chưa về.
Lâm Phạm còn có chuyện muốn nói với Tần Phong, liền ngồi trên sofa chống chọi với cơn buồn ngủ mà xem ti vi.
Xem đến mười rưỡi, Tần Phong vẫn chưa về.
Mẹ Tần Phong đứng dậy: “Đi ngủ đi, tối nay con cứ ở lại đây tiếp đi vậy.
Nó mà bận lên thì chẳng quan tâm đến chuyện gì được nữa cả.”
Lâm Phạm “vâng” một tiếng, tắt ti vi đi vào phòng, rửa mặt xong nằm lên giường thì đã là mười một giờ mười phút rồi.
Tần Phong vẫn chưa thấy tăm hơi đâu.
Lâm Phạm mơ hồ ngủ thiếp đi mất.
Cô bị tay Tần Phong chọt cho tỉnh.
Tay anh có vết chai, anh còn sờ lên mặt cô.
Lâm Phạm không mở mắt, một phát túm lấy tay anh, sau đó mới mở mắt: “Anh Tần.”
Cô vẫn còn mơ màng, giọng nói mềm nhũn.
“Ừ.” Tần Phong ngồi xuống bên cạnh, bật đèn lên, ngắm nhìn gương mặt của Lâm Phạm thật tỉ mỉ.
Lâm Phạm bị nhìn đến nỗi mặt nóng bừng lên, cô buông tay anh, rụt vào trong chăn: “Mấy giờ rồi?”
“Mười hai rưỡi.”
“Ăn cơm chưa?”
“Vẫn chưa.”
Lâm Phạm dụi dụi mắt, chui ra khỏi ổ chăn: “Trong bếp vẫn còn đồ ăn, em đi nấu mì cho anh.”
Tần Phong không ngăn cản, ánh mắt trầm lắng nhìn cô, gật đầu: “Ừ.”
Mẹ Tần Phong đã chuẩn bị xong hết tất cả mọi thứ.
Lâm Phạm nấu một bát mì, bưng lên cho Tần Phong.
Anh cũng không nói tốt hay không, vùi đầu vào ăn.
Ăn xong, anh buông đũa xuống, uống nước, đôi mắt đen thẳm nhìn Lâm Phạm như vô tình lại như cố ý.
“Ăn no chưa?”
“Ừm.” Giọng Tần Phong trầm ấm khàn khàn.
Lâm Phạm cũng không biết tiếng “ừm” này có ý gì.
Cô định đi dọn bát đũa thì Tần Phong đã cầm bát đũa lên đi vào phòng bếp: “Em về phòng trước đi.”
Đã một giờ rồi.
Lâm Phạm nghĩ có chuyện thì ngày mai rồi nói.
Cô về phòng, đóng cửa lại, nằm lên giường, lấy điện thoại ra lướt weibo một hồi rồi mới tắt đèn.
Vừa định ngủ, khóa cửa đã vang lên tiếng bị vặn mở.
Lâm Phạm sửng sốt một chút, sau đó, cửa mở ra, đèn cũng được bật lên, Lâm Phạm đã nhìn thấy Tần Phong.
Thoáng chốc, cô mở to mắt.
Tần Phong đóng cửa khóa trái.
Anh vừa tắm xong, tóc vẫn còn ướt, người mặc áo tắm.
Lâm Phạm nhất thời không biết nên nhìn vào đâu.
“Anh...!khụ, không phải vẫn còn phòng sao?”
Tần Phong đi tới, bật đèn đầu giường lên, tắt bóng đèn chính đi.
Lâm Phạm thấy anh đến liền vội vã dịch sang bên còn lại, nhường chỗ cho anh.
Tần Phong nhìn gương mặt cô, cười một tiếng, đôi mày tuấn tú nhướng lên.
Vén chăn ra, lên giường, anh nghiêng người đặt tay lên đầu cô, nhìn cô chăm chú: “Có phải em vẫn còn có chuyện muốn nói không?”
Lâm Phạm nghẹn họng, căng thẳng nuốt nước bọt: “Tần Phong...”
Tần Phong cúi đầu hôn lên trán cô, chậm rãi hôn xuống tới miệng cô.
Anh kéo giãn khoảng cách ra một chút: “Lâm Phạm.”
Quá gần rồi.
Môi anh lướt qua Lâm Phạm, chiếc mũi cao cũng lướt qua cô.
Lâm Phạm túm lấy áo tắm của anh: “Anh Tần...”
“Gọi tên anh.”
“Tần Phong.”
Tần Phong chặn miệng cô lại, hôn cô đầy kịch liệt.
Lâm Phạm không ứng phó kịp, dần dần rơi vào trạng thái đầu óc trống rỗng.
Cô ngẩng đầu, nổi lên khao khát.
Tần Phong kéo tay cô áp sát lên đầu, nửa quỳ trên người cô: “Bé con.”
Lâm Phạm mở mắt, ánh mắt Tần Phong sâu thẳm, mênh mông vô bờ.
“Anh Tần...”
“Tin anh không?”
Trong cổ họng Lâm Phạm mắc nghẹn một thứ gì đó, một hồi lâu mới “ừm” một tiếng.
Tần Phong cúi đầu hôn lên mắt cô, ngón tay thô ráp lướt qua mặt cô: “Anh không nỡ...”
Anh rất ít khi nói những lời tình cảm, cũng không biết nên bày tỏ tình cảm như thế nào.
Anh không nỡ để Lâm Phạm rời xa, không nỡ để Lâm Phạm còn nhỏ như vậy mà đã chết, để cô bên cạnh mình là an toàn nhất.
Lâm Phạm biết điều anh nói là gì.
Cô ôm cổ Tần Phong, kéo gần khoảng cách lại: “Ừm.”
Tần Phong không phải người tỉ mỉ tinh tế, nhưng trong chuyện này anh đã rất nhẫn nại.
Lâm Phạm bé bỏng co lại trong lòng anh.
Tần Phong suýt chút nữa nửa đường phanh xe, sợ cô phải chịu khổ.
“Đau thì em cứ nói, có thể bảo dừng.”
Lâm Phạm không nói gì, tay cũng không biết đặt đâu.
Giọng anh khàn khàn bên tai, dụ dỗ cô: “Đừng căng thẳng, thả lỏng chút, đừng sợ.”
Làm sao Lâm Phạm có thể không sợ.
Cô sợ muốn chết.
“Tần Phong...”
Ngón tay Tần Phong lướt qua làn da cô, nụ hôn ướt át ấm nóng đi dần xuống dưới: “Đừng sợ.”
Tần Phong cũng không phải là người dày dạn kinh nghiệm gì.
Anh kìm chế hô hấp, lo mình sẽ làm Lâm Phạm sợ.
Có rất nhiều thứ đều đang ở giai đoạn tìm tòi lần mò, anh chậm rãi ấn nửa ngón tay xuống.
Lâm Phạm “ưm” một tiếng, anh lập tức dừng lại.
“Bé con?”
Lâm Phạm đưa tay lên ôm mặt, thân thể khẽ run lên nhè nhẹ: “Đừng sờ...” Cô nghe Tần Phong cả, chuyện này cô không hiểu.
Đến khi anh thực sự tiến vào thân thể, Lâm Phạm “a” lên một tiếng rồi quay mặt đi.
Tần Phong cúi đầu hôn lên người cô, dần dần đè xuống.
Anh hôn lên nước mắt cô, bàn tay lướt qua mặt cô, cố hòa hoãn một chút rồi mới mở miệng: “Đau à?”
“Ừ.”
Tần Phong đợi một lát mới cử động.
Anh cũng không biết rốt cuộc sức chịu đựng của phụ nữ là ở mức nào.
Mới đầu Lâm Phạm có hơi không thoải mái, không biết vì sao đàn ông với phụ nữ lại phải làm chuyện này, vừa xấu hổ vừa đau.
Hai người không có kinh nghiệm đùa giỡn trên giường hết nửa ngày.
Tần Phong kéo chăn lên che cả hai lại, hung hăng hôn cô, thân dưới mới dám cử động với biên độ lớn.
Cô rên lên trầm thấp, như tiếng mèo con.
Tần Phong thở gấp, dừng động tác lại, hôn lên mặt cô: “Còn đau không?”
Cảm giác này quá kỳ lạ rồi.
Lâm Phạm túm lấy tay anh, siết chặt đến mức khiến anh đau: “Ưm.”
Anh đâm vào quá sâu, thân thể Lâm Phạm run rẩy.
Thoáng chốc, trong đầu cô trống rỗng.
Khi cô hoàn hồn lại thì Tần Phong đang hôn cô.
Lâm Phạm ngẩng đầu lên: “Anh Tần...”
Tiếng thở dốc của Tần Phong vang lên ngay trên đầu, máu cả người Lâm Phạm đều sôi trào lên, đến tận khi anh kết thúc.
Tần Phong rút ra ngoài, anh nằm xuống ôm Lâm Phạm vào lòng, hôn lên trán cô.
Lâm Phạm nhắm mắt thở dốc.
Không khí tĩnh lặng.
Anh cũng đã nhắm mắt.
Qua một khoảng yên lặng ngắn ngủi, Lâm Phạm đột nhiên co lại.
Tần Phong ngẩn ra mấy giây rồi liền ngồi dậy, lấy quần áo nhanh chóng mặc vào.
Lâm Phạm co lại thành một cục, cô nhíu mày đau đớn kêu: “Em khó chịu.”
Tần Phong sờ lên trán cô.
Trán Lâm Phạm nóng bỏng.
Tần Phong vội vã tìm quần áo của Lâm Phạm, cuối cùng nhặt một chiếc váy dưới đất lên mặc vào cho cô.
Lâm Phạm cuộn tròn trong lòng anh mà run lên, răng đánh vào nhau lập cập: “Em lạnh.”
Môi cô lạnh đến nỗi biến thành màu trắng.
Tần Phong ôm Lâm Phạm vào lòng, kéo chăn đắp lên, tìm điện thoại gọi đi.
Điện thoại không có ai nghe, anh ôm chặt lấy Lâm Phạm: “Anh đưa em đi bệnh viện.”
Điện thoại cuối cùng cũng đã kết nối được.
Tần Phong kìm nén cảm xúc của mình: “Tiên sinh, ngài chắc chắn như vậy Lâm Phạm sẽ không chết chứ?”
“Tôi không chắc chắn.”
Tần Phong thật sự muốn ném điện thoại, trầm giọng: “Đây là một mạng người đấy! Ngài đừng lấy mạng người ra đùa.”
“Giờ cô ấy thế nào rồi?”
“Vừa lạnh vừa nóng, vô cùng không ổn.”
“Lấy bùa định hồn xuống đốt thành tro rồi pha vào nước, đun lên cho cô ấy uống, mau lên.”
Điện thoại bị cúp, Tần Phong rất muốn giết người! Hiếm thấy anh có suy nghĩ hung bạo như vậy.
Việc đến nước này, còn nước còn tát.
Anh ném điện thoại xuống, cởi sợi dây đỏ trên cổ Lâm Phạm ra.
Không cởi được, anh dồn sức một cái, sợi dây đã bị giật đứt.
Anh nhét Lâm Phạm vào trong chăn, bọc lại thật kín, hôn lên trán cô: “Ngoan, nằm yên nhé, anh đi xíu rồi quay lại.”
Khi Tần Phong đốt bùa đã thắp một cây nhang, lúc này anh mới phát hiện tay mình run, hung hăng túm lấy quần áo xoa xoa, cảm xúc dần ổn định lại.
Anh đốt lá bùa, thiêu thành tro rồi bỏ vào nước.
Đun nước xong, Tần Phong nhìn nước đen thui, không biết phải làm sao để đút Lâm Phạm uống.
Thứ này nhìn xấu mà mùi cũng khó ngửi.
Khi về phòng, Lâm Phạm cuộn tròn trong chăn run rẩy.
Tần Phong đi tới ôm cô dậy, cô lại bắt đầu nóng.
“Lâm Phạm?”
Lâm Phạm đã mất đi ý thức, ôm eo Tần Phong, chui vào lòng anh.
Tần Phong kéo cô ra: “Uống chút nước đi.”
Lâm Phạm ngậm miệng rất chặt, mặc kệ không quan tâm.
Tần Phong bất đắc dĩ, uống nước bùa rồi truyền sang miệng Lâm Phạm.
Nước bùa thật sự rất khó uống, toàn mùi cháy khét.
Tần Phong đã đút Lâm Phạm hết nửa bát.
Trước khi gặp Lâm Phạm, có đánh chết anh cũng không dám tin mình lại mê tín đến mức độ này.
Lâm Phạm ngừng co giật, như đã hôn mê, ngủ thiếp đi mất.
Tần Phong lau mồ hôi trên trán, tay run run thử kiểm tra hô hấp của cô.
Hơi thở ấm nóng phả vào tay anh.
Tần Phong thở phào một hơi.
Cô hạ sốt rồi, nhưng vẫn không thể xác định là có phải cô đã qua cơn nguy hiểm hay không..