Người Bị Ta Chôn Sống Kia

Editor: Zombie cưỡi Lợn【Tuần thứ mười hai – Thứ sáu】

Lăng Thần Nam đã có một giấc mơ không quá tốt đẹp gì.

Trong lúc nửa mê nửa tỉnh anh chỉ cảm thấy khó thở, muốn xoay người nhưng lại như bị bóng đè, không thể động đậy, vào thời khắc khốn đốn giãy dụa, bao nhiêu nội dung trong mơ đều quên sạch cả.

Anh lao lực mở mắt ra, liền thấy một bóng đen che trên đỉnh đầu, sửng sốt nửa giây liền giật mình tỉnh giấc.

Bạch Thịnh tách đôi chân dài mà quỳ hai bên người anh, mông ngồi trên eo anh ép cho anh không thể cử động, mặt không biểu cảm nhìn anh chằm chằm.

Lăng Thần Nam cũng mặt không biểu cảm, trống rỗng mà nhìn cậu.

Sau đó anh nhớ tới —— đêm qua hai người dính nhau một trận, bên ngoài bỗng nhiên đổ mưa lớn, bởi vì trời hạ nhiệt độ mà mặt đường kết băng, anh bèn để Bạch Thịnh ở lại phòng cho khách ngay sát vách.

Nhưng tình huống bây giờ là sao đây?

Bạch Thịnh lên tiếng: “Anh thật không có lòng cảnh giác gì hết, vừa nãy có thể giết anh một trăm lần rồi.”

Lăng Thần Nam khàn giọng nói: “Chào buổi sáng, Chim Ruồi.”

Chim Ruồi cười cười —— lúc cậu ta cười chỉ nhếch một bên miệng, nhìn có chút ngạo mạn, rất dễ phân biệt.

Lăng Thần Nam hỏi: “Có thể xuống khỏi người tôi không?”

Chim Ruồi vừa cười vừa vòng tay qua cổ anh, giả vờ tạo thế trói anh lại: “Lúc anh ngủ thoạt nhìn đỡ ghét hơn là lúc tỉnh đó.”

Lăng Thần Nam đưa tay đặt lên cổ tay cậu ta, quả nhiên đối phương lập tức rụt tay về, cau mày, lạnh giọng nói: “Đừng đụng vào tôi.”

“Đừng đụng vào cậu?” Lăng Thần Nam nhướng mày: “Cậu cưỡi trên người tôi còn bảo tôi đừng đụng vào cậu?”


Rèm phòng ngủ rất dày, nửa bên mặt của Chim Ruồi chìm trong bóng tối âm u, một lát sau, cậu ta hỏi: “Anh nói gì với Bạch Thịnh?”

Lăng Thần Nam nói: “Nói gì là nói gì?”

Chim Ruồi hỏi lại một lần nữa: “Anh nói cái gì với cậu ta, tại sao cậu ta lại ở nhà anh?”

Lăng Thần Nam hít một hơi thật sâu, lấy lại tinh thần, hỏi ngược lại: “Cậu không biết? Em ấy không nói cho cậu? Chẳng phải mỗi lần ‘thay người’ đều có thể tán gẫu hai câu à.”

Chim Ruồi không lên tiếng, Lăng Thần Nam lại hỏi: “Từ lần trước… tới giờ, cậu xuất hiện mấy lần rồi?”

Chim Ruồi híp mắt, không nói một lời mà nhìn anh chằm chằm.

Đã hiểu, đây là lần đầu. Lăng Thần Nam cảm thấy cẳng chân ngưa ngứa, giật giật đầu gối nói: “Cậu đứng dậy trước đi.”

Chim Ruồi không bị lay động, chân đè lên eo anh, tay đè cánh tay anh, trọng lượng toàn thân đều đè lên người anh —— dù sao vóc dáng cũng là một mét tám mấy, Lăng Thần Nam bị đè không ngồi dậy nổi.

Chim Ruồi từ trên cao nhìn xuống, hỏi anh: “Bạch Thịnh đã nói cái gì với tên bác sĩ kia?”

Lăng Thần Nam muốn giơ tay nhưng lại không nhúc nhích được, nỗ lực bày ra vẻ mặt vô tội: “Tôi đâu biết.”

Chim Ruồi liền siết chặt hơn: “Không biết? Nói mau!”

Lăng Thần Nam nói: “Tôi không biết thật mà, Bạch Thịnh đã không còn là bệnh nhân của tôi, bác sĩ Lục không thể tiết lộ thông tin khám và chữa bệnh cho tôi, hơn nữa anh ta cũng không có thời gian rảnh, mà Bạch Thịnh… em ấy cũng không muốn nói với tôi.”

Chim Ruồi cười lạnh một tiếng: “Cậu ta không nói với anh?”

Lăng Thần Nam đáp: “Đúng vậy, em ấy bảo rằng không muốn gọi tôi là bác sĩ nữa, cũng không muốn làm bệnh nhân của tôi nữa, em ấy nói thích tôi, muốn ở cùng với tôi.”

Chim Ruồi cứng người.


Trong lòng Lăng Thần Nam nổi lên niềm vui xấu xa, nói: “Còn ôm tôi, hôn tôi, hôn rất nhiều lần.”

Đồng tử Chim Ruồi khuếch đại lên, hai giây sau cấp tốc tuột xuống khỏi người anh, quỳ trên thảm trải sàn vừa phun phì phì vừa vén áo lau miệng.

Không đến nỗi như vậy chứ… Lăng Thần Nam đen mặt, bổ thêm một đao: “Cái cậu dùng để lau miệng cũng là đồ của tôi nha.”

Chim Ruồi “A!” một tiếng, đứng bật dậy, với một tay ra sau gáy tóm lấy áo thun đang mặc mà cởi ra.

“Cả quần nữa…” Lăng Thần Nam bị Chim Ruồi trừng bằng ánh mắt muốn giết người mới ý thức được mình đùa hơi quá, khá là vô tội nói: “Làm sao vậy, là cậu nói với tôi Bạch Thịnh thích tôi mà, cậu còn giúp em ấy hẹn với tôi, tôi tưởng cậu ủng hộ hai bọn tôi chứ.”

“Làm sao có thể!” Chim Ruồi mang đầy vẻ khiếp sợ trên mặt: “Tôi chỉ là! Tôi…”

Cậu ta nói không được nữa.

Lăng Thần Nam đứng lên, trên người chỉ mặc một cái quần lót đơn giản, anh chậm rãi tìm áo ngủ, Chim Ruồi nổi giận đùng đùng xoay mặt qua một bên, không ngừng dùng mu bàn tay chùi môi.

Đây là lần đầu tiên trong đời Lăng Thần Nam bị ghét bỏ thành như vậy, còn chưa uống cà phê, vô cùng bốc lửa, lạnh lùng nói: “Đừng làm chuyện vô dụng nữa, không thích thì đi súc miệng đi.”

Chim Ruồi chạy đi như một cơn gió, sau đó có tiếng nước truyền đến từ phòng tắm, Lăng Thần Nam không quản cậu ta, tự mình đi vào bếp làm bữa sáng.

Một lát sau, Chim Ruồi súc miệng xong, mang khoang miệng đầy mùi bạc hà trở về, vẻ mặt thay đổi không ngừng, Lăng Thần Nam đã được bổ sung cà phê, não chậm rãi hoạt động trở lại, hỏi: “Nói thật, cậu biết rõ tôi là bác sĩ tâm lý, thì sao lại chịu để Bạch Thịnh tiếp xúc với tôi?”

Chim Ruồi ngửi thấy mùi cà phê thì nhíu mày, hỏi: “Trà, có không?”

Lăng Thần Nam tìm ra túi trà đen, nói: “Tôi nấu nước cho cậu, cậu trả lời vấn đề trước.”

Chim Ruồi hừ một tiếng như đang châm biếm: “Không có gì đặc biệt, giúp cậu ta tiếp xúc với anh chỉ đơn giản là vì chơi vui thôi, mỗi ngày đối mặt với bức tường toàn ảnh của anh, cậu ta nhát gan quá nên tôi phải tới gặp gỡ người thật xem thế nào.”


Lăng Thần Nam lại hỏi: “Vậy sao cậu lại dùng tên Thẩm Dần Xuyên?”

Chim Ruồi đi tới một đầu khác chỗ bồn rửa chén, ngồi trên mép bồn, khá là tự nhiên rút cái đĩa sandwich mà Lăng Thần Nam vừa làm xong, cầm lên cắn một cái, nói: “Vốn là định thử một lần, nên tùy tiện dùng tên kẻ đáng ghét kia, ai ngờ…”

Lăng Thần Nam nói: “Không ngờ về sau Bạch Thịnh vẫn tiếp tục đến chỗ tôi, hơn nữa còn phát hiện ra thân phận cậu dùng càng giúp em ấy kể lại mọi chuyện dễ dàng hơn.”

Chim Ruồi hừ một tiếng, thầm mắng “Quỷ nhát gan”, sau đó không tỏ ý kiến nữa.

Ấm nước sôi, Lăng Thần Nam rót trà đưa cho cậu, lại hỏi: “Vậy cậu phát hiện em ấy tiếp tục với tôi, tại sao không ngăn cản? Cậu không sợ mình bị phát hiện sao?”

Chim Ruồi tựa hồ cảm thấy thật buồn cười: “Tại sao tôi lại sợ bị phát hiện?” Nhưng rồi cậu ta trở nên trầm mặc, một lúc lâu sau mới nói: “Hơn nữa…”

Lăng Thần Nam: “Hơn nữa?”

Chim Ruồi nói: “Hơn nữa sau đó tôi nhận ra, có anh… có nhiều lần tiếp xúc với anh, thời gian tôi xuất hiện càng nhiều.”

Lăng Thần Nam ngây cả người, điều này anh chưa từng nghĩ tới — mình cũng là một trong những nhân tố ảnh hưởng ư?

Thế nhưng đối phương bỗng dưng tức giận chậc một tiếng đầy vẻ bất bình, nói: “Ai ngờ đâu…” Cậu ta lại dùng mu bàn tay chà môi, lầm bầm: “Buồn nôn muốn chết.”

Lăng Thần Nam bị chọc tức tới nở nụ cười, nói: “Tôi mới là oan uổng đấy, cậu cho rằng sáng sớm tỉnh lại bạn trai mà tôi muốn gặp là cậu sao hả?”

Chim Ruồi tựa hồ hoàn toàn không cách nào chịu được hai chữ ‘bạn trai’ này, cậu ta nhảy dựng lên khỏi ghế, trừng hai mắt rống: “Anh nói cái gì?”

Lăng Thần Nam cắn miếng sandwich của mình, ung dung thong thả nói: “Tôi nói, cậu ghét tôi, tôi cũng ghét cậu.”

Chim Ruồi liền rống to hơn nữa: “Anh nói cái gì!”

Lăng Thần Nam: “Tôi ghét…”

Lời sau còn chưa kịp nói hết thì Chim Ruồi đã xông lại, bám vào cổ tay anh, hôn lên môi anh.

Gọi là hôn cũng không đúng lắm, phải là ‘va’… hoặc là ‘đập’ mới đúng.

Lăng Thần Nam ngẩn ra, mà phản ứng của đối phương còn dữ hơn, cậu ta nằm nhoài bên cạnh bồn rửa chén mà liều mạng nôn khan.


Lăng Thần Nam mờ mịt: “Cậu quậy cái gì vậy…”

Chim Ruồi xoay phắt đầu lại, hai mắt đỏ bừng: “Anh dám ghét tôi? Bạch Thịnh thì có cái gì tốt, vừa bánh bèo vừa nhát gan, tôi mới là tốt nhất!”

Lăng Thần Nam chớp mắt một cái, hiểu ra: “Cậu cảm thấy cậu chi phối thân thể này sẽ tốt hơn sao?”

Chim Ruồi lớn tiếng nói: “Đương nhiên!”

Lăng Thần Nam nói: “Nhưng Bạch Thịnh mới là chủ nhân của thân thể này, rất cảm ơn cậu đã bảo vệ em ấy, nhưng cuối cùng vẫn là…”

Anh không nói tiếp, bởi vì Chim Ruồi đã sáp đến trước mặt anh, nhìn chằm chằm môi anh, bộ dáng như thể thấy chết không sờn.

Lăng Thần Nam cuống quít lùi về sau: “Chờ đã… Cậu muốn làm gì…”

Chim Ruồi cắn răng nói: “Cậu ta có thể, tôi cũng có thể, tôi tốt hơn cậu ta, thích hợp làm chủ thân thể này hơn cậu ta, ngay cả cậu ta mà anh cũng thích thì không lý nào lại không thích tôi…” Vừa nói vừa tiến tới.

Lăng Thần Nam vội vã đẩy cậu ta: “Đợi đã! Cái ‘lý’ này không phải tính như vậy!”

Chim Ruồi nheo mắt: “Đến cùng thì anh có gì bất mãn, chúng tôi giống nhau, đối với anh thì có chỗ nào khác chứ.”

Lăng Thần Nam nhức đầu: “Đương nhiên là có, cậu là cậu, em ấy là em ấy, tôi không thích sinh đôi đâu.”

Chim Ruồi lui ra một chút, nhìn anh hồi lâu, hỏi: “Nên… anh thật sự cảm thấy Bạch Thịnh tốt?”

Lăng Thần Nam rốt cục hiểu rõ tình cảnh này là cái gì —— anh trai ghen tỵ với em trai được yêu thương, đang cáu kỉnh làm nũng đây mà.

Anh cười rộ lên, nói: “Làm sao thế được, Chim Ruồi không phải cũng rất tốt sao, tuy rằng hơi dữ, nhưng vẫn bảo vệ mọi người, giúp mọi người hoàn thành chuyện không dám làm, hơn nữa dám làm dám chịu, còn thật đẹp trai.”

“Cái gì!” Chim Ruồi mất tự nhiên mà phản bác, giọng nói đanh đá: “Tôi không có như vậy, tôi chỉ vì chính mình thôi, tôi không thèm quan tâm bọn họ…”

Cậu ta như cảm thấy dáng vẻ cười híp mắt của Lăng Thần Nam vô cùng đáng ghét, cảm giác mất tự nhiên bay đi mất, bưng ly trà lên uống một hớp lớn, Lăng Thần Nam không kịp ngăn cản.

“Ui —— nóng chết tôi rồi!” Quả nhiên, cậu ta lập tức đau đến nhăn hết cả mặt mày, Lăng Thần Nam sợ cậu ta giận, vội vàng cong lưng nín cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận