Hôm đó, tiết trời có chút mát mẻ, ta cùng Tử Hành trên đường đi thăm một số cửa hàng mới mở của giáo.
Dù gì muốn bỏ nghề đâm thuê chém mướn cũng phải có kế sinh nhai khác, làm sao có thể để thuộc hạ ăn không ngồi rồi được chứ.
Nhìn các tiền sát thủ bận rộn chạy tới lui bưng trà rót nước cho quan khách, ta khá là hài lòng.Giữa lúc mọi thứ diễn ra trông có vẻ thuận lợi, ta lại bị ám sát.
Cuộc ám sát này hoàn toàn khác biệt với những cuộc ám sát trước.
Mục tiêu của bọn chúng không chỉ có ta mà còn nhắm vào Tử Hành.
Sát thủ được gửi đến võ công vốn không tầm thường, đặc biệt tên cầm đầu khá quen thuộc với các chiêu thức của Tử Hành.Chưa đến nửa nén nhang các thuộc hạ hộ vệ của ta đã ngã xuống toàn bộ.
Trong lúc Tử Hành khá bận rộn với tên cầm đầu, ta bên này cũng không rảnh rỗi, xử hết tên này rồi lại đến tên khác.
Nói gì thì nói, ta vẫn là thiên hạ đệ nhất võ công.
Đến lúc tên sát thủ cuối cùng vây xung quanh ta bị hạ, ta liền đắc ý muốn ra vẻ với Tử Hành thì bỗng nghe thấy tiếng gió rít từ phía sau hắn.
Không kịp nghĩ ngợi, ta phi đến chắn sau lưng hắn.Nếu quả thực có nhiều thời gian suy nghĩ một chút, ta sẽ nhất định sẽ không làm vậy.
Bởi vì khi mũi tên xuyên qua lưng ta, cảm giác đó chính là đau đến tê tâm liệt phế.Tử Hành sửng sốt, trước giờ đều là hắn chắn tên cho ta chứ làm gì có chuyện ta chắn tên cho hắn chứ.
Ta cũng cực kỳ hối hận rồi sau đó liền…ngất xỉu.Tỉnh lại ta đã thấy mình nằm trong hang động, vết thương của ta đã được băng bó trông có chút…đẹp mắt.
Tử Hành rất vui khi thấy ta đã tỉnh, nhưng sau đó hắn liền lúng túng giải thích khi thấy ta nhìn vào vết thương ở vai.“Vì tình thế cấp bách đã mạo phạm, xin giáo chủ thứ tội.” Hắn đỏ mặt ấp úng nói.
Sát thủ thiếu niên này đúng là da mặt mỏng mà.“Không sao, ta vốn không để ý đến mấy chuyện này, nhưng ta cảm giác toàn thân đều không có lực, mũi tên này có độc sao?”“Là độc dược của phái chúng ta, thuộc hạ đã xem xét cẩn thận, chỉ e là chúng ta phải sớm quay về gặp Hoa Độc để lấy giải dược, nếu quá hai tuần sẽ ảnh hưởng đến tính mạng của giáo chủ.”Bình tĩnh suy xét lại, dạo gần đây ta đã quá bất cẩn rồi.
Ỷ y vào võ công của chính mình và Tử Hành ta thường không xem trọng mấy cuộc ám sát này vì cho rằng Hoa Nhạn nàng có quá nhiều kẻ thù.
Nhưng lần này quả nhiên là xém mất nửa cái mạng, ta không thể không ngẫm lại rốt cuộc là ai lại muốn ta chết đến vậy.Chiêu thức võ công của đám sát thủ này tuy cố ý che giấu nhưng ta vẫn có thể nhận ra được là võ công của Thiên Hoa giáo, cùng với độc dược này.
Ta chắc chắn rằng thủ phạm là người trong giáo.
Chẳng lẽ ta đã lộ ra sơ hở gì sao?Đám thuộc hạ vô tri của ta chắc chắn không làm được việc này, Tử Hành cũng không thể, sát thủ rõ ràng là nhắm vào hắn.
Vấn Ngôn thì sao, à ta lại quên hắn vốn là tên ngốc, vốn không có khả năng.
Vậy chỉ có thể là ba lão già kia thôi.Hoa Độc lão vẫn luôn đam mê bào chế độc dược.
Trước đây lão vẫn luôn thử nghiệm chất độc lên tù binh mà giáo bắt được.
Để tránh lộ sơ hở ta không dám quản chế lão nhiều, chỉ có thể âm thầm thay những tù binh thử độc thành những kẻ có tội ác tày trời.
Dạo gần đây, khi Vấn Ngôn tiết lộ có cùng sở thích về độc dược, lão thật sự rất cao hứng, ngày đêm đều bắt hắn đến cùng say mê nghiên cứu đến quên ăn quên ngủ.
Thật sự ám sát ta không giống như là việc lão có thể làm.Hoa Mục lão tuy hay bất mãn với những quyết định của ta, nhưng từ khi hộc siro đến giờ lão khá là yên phận, vẫn nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh thực hiện những công việc trong giáo, thỉnh thoảng có nói xấu ta sau lưng với đám thuộc hạ để giải tỏa chứ cũng không làm việc gì quá đáng.Hoa Sơn lão thì sao? Lão chưa bao giờ tỏ ra chống đối ta, vẫn im lặng phục tùng, chính vì vậy lại trở nên đáng nghi nhất.
Lẽ nào là lão ta chăng?Rốt cục là ai, ta đều chưa dám đưa ra kết luận.
Thôi thì tạm thời nghĩ cách an toàn quay lại giáo trước đã.Vì trúng độc nên toàn thân ta vô lực, báo hại Tử Hành bận rộn chạy tới chạy lui chăm sóc ta.
Hắn vừa phải kiếm thức ăn, kiếm củi lửa để sưởi ấm khi đêm xuống, lại vừa phải chăm sóc vết thương của ta.
Nhìn bộ dáng bận rộn có chút vụng về của hắn khác hẳn sự lãnh đạm ngày thường quả thật có chút đáng yêu, ta dường như có chút động tâm.
Chết tiệt, ta đang nghĩ cái quái gì vậy.Tử Hành chỉ là một thiếu niên 16,17 tuổi, Hoa Nhạn chân chính năm nay 20 tuổi, còn ta ở thế giới hiện đại đã là bà cô già ế 28 tuổi.
Sao ta lại có thể có suy nghĩ như vậy với hắn được chứ, thiệt là biến thái mà.
Ta vội lắc đầu để xua đi cái suy nghĩ không an phận trong đầu.
Nhìn thấy hành vi bất thường của ta, hắn liền chăm chú nhìn.
Bắt gặp ánh nhìn của hắn, ta không biết làm sao chỉ đành nhe răng cười.
Hắn ấy vậy mà lại đỏ mặt.
Cái tên này, rõ ràng là hắn cố ý quyến rũ ta.Đêm xuống ở hang động quả nhiên rất lạnh, ta với hắn chỉ đành ngồi sát vào nhau để sưởi ấm.
Là do hoàn cảnh bắt buột chứ không phải ta cố ý lợi dụng hắn đâu nhé.
Chất độc dường như đã ngấm vào thân thể ta, ta bắt đầu phát sốt.
Trong cơn mơ màng ta dường như đã nhìn thấy giáo chủ Hoa Nhạn, nàng cứ đứng xa xăm nhìn chúng ta với ánh mắt đượm buồn, môi nàng mấp máy có lẽ muốn nói với ta điều gì đó nhưng ta lại không thể nghe được."Giáo chủ, người đã hạ sốt rồi." tiếng của Tử Hành đã đánh thức ta."Chúng ta cần phải sớm quay về giáo, nếu không chất độc sẽ đi sâu vào cơ thể người.”Ta đồng ý với hắn.
Do không thể tự đi được, hắn đề nghị cõng ta.
Ta liền vui vẻ đáp ứng.
Biết làm sao được, là do hoàn cảnh chứ không phải ta muốn mà.Đi chừng được nửa ngày thì chúng ta nghe thấy tiếng động.
Là tiếng gọi của thuộc hạ Thiên Hoa giáo đến tìm chúng ta.
Ta và Tử Hành liền ăn ý nhìn nhau im lặng.
Thời gian ta từ trấn về giáo cũng mất hơn bảy ngày, thuộc hạ hôm đó đi cùng chúng ta đã chết hết vậy làm sao trong giáo biết ta xảy ra chuyện mà đến ứng cứu.
Rõ ràng vẫn là người của đám sát thủ mà thôi.
Chúng ta nhanh chóng nép vào khe đá để lẩn trốn.Khe đá này khá là hẹp, vốn dĩ không đủ chỗ cho hai người chúng ta, ta đành phải nép sát vào người hắn.
Ở cự ly gần như vậy ta mới có cơ hội nhìn rõ hắn, hắn cao hơn ta một cái đầu, từ góc nhìn của ta quả nhiên là hắn rất dễ coi, nam nhân mà lại mang vẻ đẹp mềm mại của nữ nhi, rất quyến rũ.
Chết tiệt, ta lại mất tập trung trong tình cảnh này.Đợi chừng một thời gian khi động tĩnh đã yên ắng, chúng ta lại tiếp tục lên đường.
Khu rừng này rất kỳ lạ, cái lối đi đều giống nhau như đúc.
Nó được mệnh danh là khu rừng mê cung, chỉ có lối vào không có lối ra nên đám sát thủ mới mất dấu chúng ta ở đây.
Nhờ có khu rừng này đã cứu hai ta một mạng, nhưng có thể thoát ra được hay không ta chỉ có thể trông đợi vào Tử Hành, hắn khá giỏi trong việc xác định phương hướng.
Đổi lại ta là kẻ ngốc mù đường chính hiệu, cứ như vậy, kẻ vô dụng là ta yên tâm nằm trên lưng hắn thiếp đi..