Người Bình Thường

“Anh Thư à, thật sự đã làm phiền anh mất rồi, đã thế còn khiến anh bị lỡ thời gian lâu đến vậy…”

Thư Quân nở nụ cười với cậu cảnh sát kia: “Không sao đâu, chuyện nên làm mà.”

Lúc cười lên trên khóe miệng của cậu có một lúm đồng tiền nho nhỏ, nói chuyện cũng từ tốn, nom dáng vẻ vô cùng ôn hòa. Đáng tiếng là một vết bầm tím trên má lại phá hủy nét đẹp tổng thể, khiến chàng thanh niên này có chút đáng thương.

“Nếu đội trưởng Tưởng mà nhìn thấy thì làm thế nào bây giờ…” Mặt cậu cảnh sát trẻ kia nhăn nhúm lại: “Anh cũng thật là, rõ ràng cảnh sát ở gần đó đã chạy đến cả rồi, mà bên kia là ba người, sao anh còn xông về phía trước chứ.”

Thư Quân cười khổ: “Khi đó là đàn ông đều sẽ xông lên trước, huống hồ tôi cũng cân nhắc thấy cảnh sát đã gần đến mới xông lên mà, dù sao cũng phải bảo đảm an toàn cho mình chứ.

Ba kẻ buôn người giả vờ làm người thân của trẻ nhỏ cản người bên đường, định cướp đứa nhỏ từ trong ngực người mẹ trẻ tuổi. Thư Quân đầu tiên là báo cảnh sát, sau đó thấy ba kẻ đó hình như muốn cá chết lưới rách cướp người bèn lập tức không hề nghĩ ngợi gì mà xông lên. May mà sau khi cậu bị trúng mấy đấm thì cảnh sát đến kịp, tốt xấu gì cũng không để cho đứa bé có chuyện.

“Đội trưởng Tưởng của các cậu mấy ngày nữa mới về cơ, cậu đừng nói cho anh ấy biết là được.”

Đến khi Thư Quân ra khỏi cục cảnh sát thì đã hơn mười giờ. Giờ đang giữa thu, cậu quấn khăn quàng cổ che hơn nửa khuôn mặt, định đi siêu thị mua mì về ăn. Chịu dày vò lâu như vậy khiến cậu sắp chết đói rồi.


Siêu thị không xa lắm, đi bộ tầm mười phút là đến. Có điều hôm nay cậu cũng hết sức rồi bèn định đi đường tắt. Đèn đường đầu hẻm đã hỏng, không có ai đến sửa, trước đây thường có người bị ngã nên dần dần cũng ít người đi hơn.

Thư Quân dùng điện thoại bật đèn pin lên chiếu sáng, cẩn thận né đá vụn dưới chân. Đi được vài bước, Thư Quân phát hiện hình như phía sau có người. Cậu dùng khóe mắt liếc nhìn một chút, kẻ đó không bật đèn pin. Lấy thị lực của cậu nhìn sang, người này chỉ là một bóng dáng đen thùi lùi, hầu như không thể nhìn rõ trong màn đêm.

Thư Quân nhíu mày một cái, lập tức bước nhanh hơn. Không ngờ người phía sau thấy cậu đi nhanh cũng tăng tốc độ theo. Hình như biết mình đã bị phát hiện, kẻ đó không hề nhẹ nhàng nữa mà từng bước dằn mạnh; điều này khiến Thư Quân giật nảy mình: Lẽ nào gặp phải cướp ư? Hay là đồng bọn của đám buôn người kia quay lại báo thù?

Căn bản không cho phép cậu nghĩ nhiều, gần như lúc tiếng bước chân vang lên bên tai thì Thư Quân đã bị người bắt lấy từ đằng sau. Cậu trở tay theo bản năng định thụi vào bụng kẻ đó, nhưng lại bị nắm chặt lấy cổ tay, sau đó khăn quàng trên cổ bị gỡ xuống trói lại hai tay. Cảm giác ngột ngạt mạnh mẽ và hơi thở nam tính quen thuộc bao bọc lấy Thư Quân: “Phản ứng không tệ lắm, cho em 60 điểm.”

” Tưởng Bác Sâm, anh, anh… Có phải anh có, có bệnh không?” Sau cơn kinh hãi nhịp tim dần khôi phục, không còn đập nhanh nữa, nhưng tật nói lắp đã lâu không mắc lại xuất hiện. Thư Quân thở phào nhẹ nhõm rồi dùng sức vùng vẫy đôi tay: “Mở ra cho em.”

“Không.” Người đàn ông chơi xấu vùi đầu vào cổ cậu cọ cọ: “Không phải đã nói với em là buổi tối đừng có đi vào chỗ hẻo lánh à? Sao không nghe lời?”

“Ngoài anh ra thì làm gì có người nào lại bám đuôi một người đàn ông chứ?” Thư Quân cong đùi phải húc vào bụng dưới người đàn ông, nói: “Nhanh mở ra đi.”


Tưởng Bác Sâm thô bạo dùng một chân chặn thân dưới của Thư Quân, muốn hôn lên môi cậu, lại bị Thư Quân nghiêng đầu trốn. Hắn không thể làm gì khác hơn là lùi lại rồi ngậm lấy vành tai của cậu, dùng răng nhẹ nhàng gặm cắn.

“Anh…” Giữa hai người dường như không còn chút khoảng cách nào, Thư Quân cảm nhận rõ ràng chỗ nào đó của người này đã biến hóa. Dù đã quen nhiều năm rồi, nhưng giờ phút này khuôn mặt cậu vẫn không khỏi nhiễm một rặng đỏ: “Anh là cầm thú hả? Còn đang ở ngoài mà… mà như vậy?”

Cho dù đang bị dạy dỗ thì người đàn ông kia vẫn không hề mảy may dừng lại, trái lại càng lúc càng trắng trợn hơn. Hắn chỉ lầm bầm một câu “Chỉ cầm thú với em thôi” lại vùi đầu tiếp tục liếm hôn dọc theo vành tai, cuối cùng chuẩn xác tìm được đôi môi của cậu thanh niên, hung hăng ép cậu phải mở miệng đáp lại.

Môi lưỡi quấn quýt, Thư Quân dần bị Tưởng Bác Sâm hôn đến động tình. Hai tay vẫn đặt giữa hai người để ngăn cản chẳng biết buông lơi tự bao giờ, Tưởng Bác Sâm nhạy bén nhận ra người ấy đã tiếp nhận, lúc này hắn mới mở chiếc khăn đang trói cổ tay Thư Quân ra để hai tay cậu choàng qua cổ mình, tiếp tục tiến lên công thành đoạt đất.

Động tác quá mức kịch liệt, mặt Tưởng Bác Sâm quẹt qua gò má Thư Quân, vết thương trên mặt lập tức nhói đau. Cảm giác đau đớn khiến đầu óc Thư Quân tỉnh lại, đáy lòng không khỏi ảo não: Chẳng lẽ còn thật sự muốn chịch một phát ở bên ngoài với anh ấy sao?

Nghe được tiếng khẽ kêu đau, Tưởng Bác Sâm lập tức dừng động tác lại: “Bé cưng, làm em đau hả?”

“Còn gọi thế nữa em đá anh đấy, tin không?” Nói xong Thư Quân thật sự đá vào cẳng chân hắn một cái. Cậu không muốn Tưởng Bác Sâm phát hiện vết thương trên mặt mình nhanh như vậy, bằng không người xui xẻo nhất định chính là mình. Cái tên Tưởng Bác Sâm này bên ngoài thì có vẻ đứng đắn, nhưng với cậu thì cực kỳ lắm lời dông dài, không chừng lại nói “Khắp toàn thân trên dưới của em chỉ có mình anh được chạm vào, dù người khác bất cẩn va vào thì em cũng nên bị phạt” các kiểu. Thư Quân đã chịu thiệt mấy lần rồi.


“Sao dữ thế?” Tưởng Bác Sâm giả vờ oan ức. Đối với việc chọc Thư Quân xù lông như con mèo này hắn làm không biết mệt, “Gần một tháng chúng ta không gặp nhau rồi.” Hắn vừa nói vậy vừa quàng lại khăn cho Thư Quân, “Vẫn là trước đây ngoan hơn, năm đó ngày nghỉ đầu tiên sau khi anh đi bộ đội về em nhiệt tình biết bao, quấn lấy anh ròng rã một đêm…”

Thư Quân kéo khăn quàng lên trên một chút, xác nhận đã che được vết thương mới rầu rĩ mở miệng: “Câm miệng.”

Rốt cuộc Tưởng Bác Sâm cũng chịu ngậm miệng, hắn nắm lấy tay Thư Quân đi về trước. Vừa đi được hai bước hắn lại bắt đầu dông dài như bà mẹ già: “Dù là đàn ông cũng phải chú ý an toàn cho mình, lần này nạn nhân trong vụ án anh điều tra không phải đều là đàn ông hết à? Bình thường bảo em theo anh rèn luyện thân thể em có chịu đâu…”

Thư Quân hơi bất bình, phản bác: “Là em không chịu á?”

“À….” Tưởng Bác Sâm dừng một chút, rồi nhanh chóng nở nụ cười ý tứ sâu xa: “Cũng đúng, là anh khiến em không dậy nổi.”

Thư Quân giận dữ, sao cái tên này luôn có thể lái qua chuyện đó thế nhỉ?

Di động của cậu lúc nãy cũng bị Tưởng Bác Sâm tắt đi, bây giờ không bật lại. Cậu cận khá nặng, hôm nay vì đánh nhau với bọn buôn người mà kính mắt cũng rớt bể, bởi vậy bây giờ tương đương với người mù, chỉ có thể toàn tâm toàn ý tin tưởng vào Tưởng Bác Sâm. Thư Quân như một chú chim non vừa ra ràng, ngoan ngoãn bước theo từng bước từng bước.

Đến cuối hẻm, cuối cùng Tưởng Bác Sâm cũng tỉnh lại từ nỗi vui được gặp người yêu. Hắn quay đầu lại nhìn về phía Thư Quân: “Tiểu Quân, kính mắt của em đâu?”


Thư Quân giật mình, cậu cố gắng để ánh mắt mình thoáng trông sắc sảo một chút: “Ừm… Em đeo kính áp tròng…”

“Thật sao?” Tưởng Bác Sâm bình tĩnh trả lời, nhưng hắn càng bình tĩnh thì Thư Quân càng run sợ. Cậu nuốt một ngụm nước miếng, khó khăn đáp lời: “Khụ.. Thật ra là mất rồi, ngày, ngày mai… em… em…. Sẽ đi cắt…”

Tưởng Bác Sâm dừng lại rồi yên lặng nhìn Thư Quân. Cậu thầm kêu một tiếng không ổn, lúc này đã gần đến cuối hẻm, đèn đường cách đó không xa đang rọi sáng, nếu như bị Tưởng Bác Sâm phát hiện…

Khăn quàng trên mặt đột nhiên bị người kéo xuống. Thư Quân theo bản năng giơ tay che đi vết thương trên mặt, lại bị Tưởng Bác Sâm nắm chặt lấy cổ tay, Lúc này hắn không còn vẻ vô lại khi nãy trêu đùa, vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng: “Sao bị thương?”

Vẫn bị phát hiện, biết thế ban đầu đã không lừa hắn, không chừng Tưởng Bác Sâm cũng không giận đến vậy. Thư Quân cúi đầu ủ rũ nói: “Hôm nay gặp mấy người…”

Cậu kể lại mọi chuyện lúc chiều tối cho Tưởng Bác Sâm nghe. Nghe xong, mặt Tưởng Bác Sâm càng thêm âm trầm, nhưng ngón tay chạm vào mặt cậu lại dịu dàng như nước: “Em còn nhớ là thằng nào ra tay không?”

Thư Quân vội vàng ngoan ngoãn cọ cọ vào lòng bàn tay hắn rồi ôm lấy eo Tưởng Bác Sâm như lấy lòng: “Em nhớ cái đó làm gì, Bác Sâm, anh đừng chuyện bé xé làm to nhé.”

Tưởng Bác Sâm dịu dàng ôm lại cậu, “Ừ” một tiếng. Nhưng trong lòng hắn thầm nghĩ, chờ lúc về cục cảnh sát nhất định hắn phải tìm cơ hội trừng trị mấy kẻ kia một phen. Bảo bối hắn ngàn bưng vạn hộ đặt trong lòng bàn tay, đến một câu nói nặng mình còn không nỡ nói, ấy vậy lại bị người ngoài, còn là mấy tên cặn bã đánh ư?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận