Người Cá Nhỏ Câm Của Phó Thiếu Lại Làm Nũng Rồi!!


“Tiểu Thần, em đi đâu thế?”
Trong phòng khách của căn hộ, Phó Thần Thần vừa mới thay giày thì một người đàn ông mặc bộ đồ thể thao màu đen đẩy cửa đi vào.
“A!” Phó Thần hơi sửng sốt, cậu không ngờ người đàn ông đó lại quay về sớm như vậy.
“Em phải về nhà”.

Phó Thần Thần hơi cúi đầu, giả vờ bình tĩnh tiếp tục xỏ giày.
Người đàn ông lại gần cậu, đôi giày thể thao màu trắng đập vào mắt cậu thì dừng lại, rồi người đàn ông từ từ ngồi xổm xuống.
Đầu ngón tay người đàn ông khẽ chạm nhẹ vào mu bàn tay Phó Thần Thần, Phó Thần Thần như bị điện giật rút đôi tay buộc dây giày lại, động tác lộ ra vẻ hoảng sợ thất thố.
“Ngôn ca…Không cần đâu, em có thể tự mình buộc dây giày…” 
Phó Thần Thần nhìn bàn tay đang thắt dây giày của Tần Tử Ngôn, trên mặt dường như phát sốt, giọng nói chuyện đầy ngượng ngùng cùng bướng bỉnh.
Tần Tử Ngôn cười nhẹ, tiếp tục động tác trên tay, mười ngón tay linh hoạt khéo léo.

Nhưng không phải buộc dây giày cho cậu, mà là cởi giày cậu đã xỏ ra.
“Sao em vội về thế?” Tần Tử Ngôn nói rồi ngồi xuống bên cạnh Phó Thần Thần: “Anh đã gọi cho chú rồi, nói em đang ở với anh”.
“Để họ không phải lo lắng”.
Phó Thần Thần nghe vậy, mặt càng thêm bỏng rát ngay lập tức.

Khuôn mặt dưới mái tóc bạc ửng đỏ lên với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Tối hôm qua trong bữa tiệc câu lạc bộ của trường đại học, Phó Thần Thần được người rót uống chút rượu, tửu lượng của cậu cũng tệ y chang Lộ Tinh, nửa chén đã say, sau đó Tần Tử Ngôn đến, đưa cậu về nhà.

Sáng nay khi Phó Thần Thần vừa mở mắt ra, thì phát hiện mình đang ở nhà Tần Tử Ngôn.
“Ngôn ca, anh không nói với cha em…”
“Đừng có lo, anh không nói, chú và những người khác cũng không biết”.

Tần Tử Ngôn biết Phó Thần Thần đang lo cái gì.
Phó Thâm và Phó Cảnh Dương biết tửu lượng của Phó Thần Thần kém nên họ không bao giờ cho phép cậu đụng đến rượu, kết quả Phó Thần không những uống lại còn say khướt, cậu sợ bị cha và anh trai sinh đôi của mình chỉnh đốn.
Phó Thần Thần thở phào nhẹ nhõm.
“Ăn sáng xong ăn đưa em về”.

Tần Tử Ngôn đứng lên: “Anh đi tắm trước, rồi lát nữa ra ngoài ăn”.
“Dạ”.

Phó Thần Thần ngoan ngoãn gật đầu, ngồi xếp bằng trên ghế sô pha.
Tần Tử Ngôn thuận tay bật TV cho cậu, cầm áo choàng tắm đi vào phòng tắm, anh vừa mới đi tập thể dục buổi sáng về, cả người mồ hôi nhễ nhại.
Ngay sau đó có tiếng nước chảy vang lên trong phòng tắm.
Phó Thần Thần lấy điện thoại ở một bên, hít sâu một hơi, mở màn hình điện thoại sáu đó lộ ra vẻ khó hiểu.
Cả đêm không về nhà, thế mà không có một cuộc điện thoại hay thậm chí một tin nhắn của Phó Cảnh Dương, thế này phản khoa học rồi!
Phó Thần Thần đang nghi hoặc thì tiếng TV vang lên, rất quen thuộc.
Phó Thần bỗng nhiên ngẩng đầu, hình ảnh trên màn hình TV lại khiến cậu sửng sốt.

Người trong màn hình TV không phải ai khác mà là chính cậu, hơn nữa đó còn là video về bữa tiệc sinh nhật lần thứ mười tám của cậu cách đây không lâu.
Bữa tiệc hôm đó có rất nhiều người, nhưng trong video này nhân vật chính duy nhất chỉ có mình cậu, hình ảnh từ đầu đến cuối không rời khỏi người cậu.
Phó Thần Thần nhanh chóng nhận ra là có chuyện gì, chắc video là do Tần Tử Ngôn quay mà còn trong tình huống cậu không hề hay biết.
Phó Thần Thần nhìn chằm chằm hình ảnh mình được mọi người vây quanh, tim đập càng lúc càng nhanh, ngày hôm đó cậu rất vui, nhưng cậu thậm chí còn không nhận ra lúc đó chính cậu vẫn luôn cười…
Video vẫn tiếp tục phát, Phó Thần Thần như bị ma nhập quên tắt video đi.

TRái tim cậu như một thế giới mới được khai quật, rung động dữ dội.
Đúng lúc này, cửa phòng tắm mở ra, Tần Tử Ngôn mặc áo choàng tắm đi ra, chợt nhớ ra điều gì đó thì hoảng sợ đi đến trước TV, vừa thấy trên đó đang chiếu cái gì lập tức biết đã quá muộn rồi.
Tần Tử Ngôn ho nhẹ một tiếng: “Anh đi thay quần áo đã”.
Phó Thần Thần ôm đầu gối ngồi trên sô pha, cúi đầu xấu hổ không dám đối diện với anh.
Một lúc sau, Tần Tử Ngôn quay lại.
“Video này anh quay lúc sinh nhật của em”.

Tần Ngôn hào phóng nói rồi ngồi xuống bên cạnh Phó Thần Thần, mùi sữa tắm hương bạc hà nhàn nhạt quanh quẩn bên người Phó Thần Thần làm thần chí có chút hoảng loạn thanh tỉnh hơn nhiều.
“Vậy…Tại sao anh lại muốn quay…” Phó Thần Thần vẫn cúi đầu như cũ, cắn môi thì thào nói, cậu không dám nhìn vẻ mặt bây giờ của Tần Tử Ngôn, cũng không dám để anh thấy sắc mặt khác thường của mình.
“Bởi vì anh thích”.

Tần Tử Ngôn cười nói, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình: “Thỉnh thoảng sẽ bật lên xem”.
Tim của Phó Thần Thần như muốn nhảy vọt lên cổ họng.
Từ nhỏ đến lến có rất nhiều người đã nói hai từ “yêu thích” với cậu, nhưng không có bất cứ lần nào có thể khiến cậu căng thẳng như bây giờ.
Trước mười hai tuổi, Tần Tử Ngôn cũng thường xuyên nói thích cậu, nhưng sau mười hai tuổi anh chưa từng nói lại, mãi cho tới vừa rồi.
Thích khi còn nhỏ và thích bây giờ cuối cùng cũng không giống nhau…
Lòng bàn tay hơi nóng bao phủ lấy đỉnh đầu trắng như tuyết của Phó Thần Thần, cả người Phó Thần Thần không kiềm chế được run lên phút chốc.
Tần Tử Ngôn còn xoa nhẹ hai lần.
“Có rất nhiều người thích em…”
“Cha, ba ba nhỏ, anh trai, bà nội, ông nội, bác và các thành viên khác trong gia đình cùng bạn bè…”
“Anh và bọn họ…”
Phó Thần Thần mới nói được một nửa, Tần Tử Ngôn đã hiểu cậu muốn nói cái gì, nhanh chóng tiếp lời.
“Thích của anh không giống với bọn họ.

Anh không muốn làm anh trai em, anh muốn làm bạn của em, bạn trai”.
Đôi mắt băng lam của Phó Thần Thần lập tức lóe lên, vùi đầu xuống thấp hơn.
Thật ra cậu có cảm giác với Tần Tử Văn, có lẽ sớm chiều làm bạn từ nhỏ đến lớn, cậu cũng có thể cảm nhận rõ ràng sự khác biệt của Tần Tử Ngô và cậu, nhưng hai người chưa từng đâm thủng lớp cửa sổ giấy đó.
“Tiểu Thần…” Thấy Phó Thần Thần không đáp, lòng bàn tay phủ đỉnh đầu của Tần Tử Ngôn chuyển động hai lần: “Em có đồng ý để anh làm bạn trai em không?”
Phó Thần Thần vặn vẹo người, vẫn không lên tiếng, mà từ từ gục đầu vào lòng Tần Tử Ngôn, sau đó giống như con mèo con bẽn lẽn ưỡn người lên hai lần, ngón tay nắm chặt lấy góc áo của anh.
“Ba ba nói, khi còn nhỏ chúng ta đã có hôn ước…”
“Ông ấy nói nói anh sẽ bảo vệ em…”
Nói xong mấy câu này, Phó Thần Thần đã dùng hết dũng khí mình có được, còn xấu hổ nhìn Tần Tử Ngôn đang che đầu.
Bọn họ cùng nhau lớn lên, Tần Tử Ngôn hiểu Phó Thần Thần nhất, cậu em trai này ngại ngùng nhất và da mặt từ trước đến nay rất mỏng.
Tần Tử Ngôn đặt cằm lên đỉnh đầu Phó Thần Thần, rồi ôm lấy cậu.

Không phải họ chưa từng ôm nhau, nhưng lần này thì khác.
Hai người ăn ý chìm vào im lắng, Phó Thần Thần ngồi quỳ trên sô pha, ngay cả đầu ngón chân cũng ửng hồng mê người.
Thật lâu sau, người trong vòng tay anh rốt cuộc cũng động đậy, Phó Thần Thần ngẩng đầu, khuôn mặt vẫn đỏ bừng nhìn Tần Tử Ngôn, dường như thu hết can đảm, nhắm hai mắt lại nhanh chóng hôn lên cằm anh, sau lại nhanh chóng rụt về.
Rồi ngây ngô mở to mắt ra, thật cẩn thận đối diện với Tần Tử Ngôn.
Trong lòng Tần Tử Ngôn như có một sợi lông mềm quét qua tim mình, trở nên mềm nhũn.
Tần Tử Ngôn rũ mắt, tầm mắt rơi vào đôi môi hồng bị cắn đỏ của Phó Thần Thần.

Hơi thở đan xen, Tần Tử Ngôn tiến lại gần một chút, Phó Thần Thần khẩn trương đến mức tim như ngừng đập, nhưng cậu muốn không né tránh, một chút cũng không muốn…
“Dinh dong!” 
Tiếng chuông cửa đột ngột kéo hai người ra khỏi tình ái.
Phó Thần Thần ngay lập tức đẩy Tần Tử Ngôn ra, khuôn mặt vốn đỏ bừng lại càng thêm thiêu đốt, túm lấy chiếc gối ở một bên để trước ngực.
Tần Tử Ngôn bị đẩy ra cũng không buồn bực, trái lại càng thích nhìn bé cá nhỏ luống cuống tay chân hơn.
“Anh đi mở cửa”.

Lúc Tần Tử Ngôn chuẩn bị đi, còn không quên xoa xoa đầu Phó Thần Thần.
Phó Thần Thần ngoan ngoãn không nhúc nhích, mà sau khi người nọ rời đi thì ôm gối nằm trên sô pha lăn lộn.
“Anh Tử Ngôn, Thần Thần đâu”.
*Anh Ngôn thì thấy kỳ kỳ, thôi bé Thần gọi Ngôn ca thì mình giữ nguyên, còn đâu cũng sẽ đổi ‘ca’ thành ‘anh’ nhé.
Khi Tần Tử Ngôn vừa mở cửa, một gương mặt có năm phần giống như Phó Thần Thần đập vào mắt anh, người đến là Phó Cảnh Dương.
Tuy Phó Cảnh Dương và Phó Thần Thần là anh em sinh đôi, nhưng cũng không giống nhau y đúc, Phó Cảnh Dương thì giống Phó Thâm, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, khí chất tràn đầy, còn Phó Thần Thần thì giống Lộ Tinh, đường nét trên mặt rất nhẹ nhàng vừa đáng yêu lại không mất đi diễm lệ.
Lúc Phó Cảnh Dương hỏi đã lướt quan sát trong phòng, đương nhiên là đang nhìn xem cuối cùng là Phó Thần Thần ở đâu.
Phó Thần Thần trong phòng nghe thấy giọng nói Phó Cảnh Dương, trong lòng lập tức lộp bộp.
“Ở bên trong xem TV”.

Tần Tử Ngôn nói một câu rồi tránh đường cho Phó Cảnh Dương đi vào.
“Anh ”.

Phó Thần Thần ngồi thẳng người, trong ngực vẫn còn ôm gối vẫy vẫy tay với Phó Cảnh Dương, sợ Phó Cảnh Dương nhìn ra khác thường.
Phó Cảnh Dương bước nhanh về phía trước, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Phó Thần Thần, ánh mắt nghi ngờ.
“Sao mặt em đỏ thế?” Phó Cảnh Dương hỏi, trong lời nói cảm thấy căng thẳng.
“Em, em hơi nóng…” Phó Thần Thần ngây ngô cười: “Em không sao cả!”
“Vậy em căng thẳng thế làm gì?” Phó Cảnh Dương nhéo nhéo khuôn mặt đầy thịt của Phó Cảnh Dương: “Học được thói đi đêm không về nhà ngủ rồi!”
“Em có biết anh với ba ba lo cho em nhiều lắm không!”
Phó Cảnh Dương nói, trên tay tăng thêm sức, nhưng cũng không dám quá mạnh vì sợ làm đau Phó Thần Thần, em trai hắn nhỏ hơn vài phút, chính là bé cưng của cả nhà, giống như ba ba nhỏ nhà bọn họ vậy.
“Anh, đau quá”.

Phó Thần Thần trốn ra sau, nheo mắt lại.
“Em biết sai rồi, lần sau không dám ạ”. 
Phó Thần Thần nhanh chóng nhận sai.
Quả nhiên Phó Cảnh Dương thấy đau lòng, buông bàn tay nhéo không nặng ra.
Phó Thần Thần đúng là người cá, da mặt mềm mềm như mầm xuân, bị hắn nhéo nhẹ như vậy cũng lưu lại hai dấu tay.
“Cảnh Dương, anh đã dạy dỗ em ấy”.

Tần Tử Ngôn ở một bên giải cứu Phó Thần Thần.
“Vâng, anh Tử Ngôn, may mà lần này có anh, chứ không tên ngốc này bị người ta chuốc rượu rồi chiếm lợi cũng không biết”.
Phó Cảnh Dương nghĩ lại vẫn còn tức giận, trước khi hắn đến đã dạy cho thằng nhóc rót rượu Phó Thần Thần một bài học.
“Anh, anh biết…” Phó Thần Thần hơi tủi thân cúi đầu.
“Em có thể giấu được anh cái gì?” Phó Cảnh Dương duỗi tay về phía Phó Thần Thần: “Yên tâm đi, anh chưa nói với cha và những người khác”.
“Về nhà thôi, hôm qua ba ba nhỏ lo cho em cả đêm đấy”.
“Vâng”.

Phó Thần Thần nhanh chóng đi giày vào, chuẩn bị về nhà với Phó Cảnh Dương.
Trước khi đi, Phó Thần Thần và Tần Tử Ngôn không dấu vết nhìn đối phương vài lần.
Về đến nhà, Phó Thần Thần chủ động đi báo bình anh cho Phó Thâm và Lộ Tinh, nhưng cậu không nói chuyện cậu và Tần Tử Ngôn đã xác định quan hệ, vì là một bé cá con ngại ngùng, nên cậu không có cách nào dễ dàng nói những việc này một cách tự nhiên.
Huống chi tình yêu chỉ vừa mới bắt đầu, cậu rất hưởng thụ cái cảm giác thầm kín kích thích này.
Sau bữa tối, Phó Thần Thần trở về phòng, nhốt mình lại.
Cậu nằm trên giường, hết lần này đến lần khác nhìn điện thoại, cõi lòng đầy chờ mong nhưng thu hoạch tràn đầy thất vọng.
Bởi vì Tần Tử Ngôn không gửi cho cậu một tin nhắn nào.
Không phải hai người vừa mới rơi vào tình yêu cuồng nhiệt thì sẽ nhớ đối phương mãi không quên sao? Sao Tần Tử Ngôn chẳng có chút gì là giống nhớ cậu thế? Vậy mà bây giờ trong đầu cậu thời thời khắc khắc đều là mặt Tần Tử Ngôn.
Phó Thần Thần càng nghĩ càng mất mát…
Rõ ràng hôm nay có thể hôn tiếp…Ngón tay Phó Thần Thần vô thức nhẹ nhàng mân mê đôi môi mình, nhớ lại cảnh chuẩn bị hôn ba ngày.
Nhịp tim uể oải lại tiếp tục dồn dập, hô hấp trở nên căng thẳng hơn một chút
Đúng lúc này, Phó Thần Thần nhận được một tin nhắn.
Phó Thần Thần cầm lấy thì nhìn thấy, khóe miệng nhếch lên.
“Ngôn ca!”
Phó Thần Thần trộm lẻn ra khỏi nhà, xe Tần Tử Ngôn đã đậu ở bên ngoài.
Tần Tử Ngôn mở cửa xe cho Phó Thần Thần, hai người nhanh chóng lái xe rời đi, cuối cùng xe dừng ở một nơi yên tĩnh thoáng đãng.
Ngoài cửa sổ xe không có mây, ánh trăng cực kỳ sáng ngời, cho dù không cần đèn chiếu sáng, đường nhìn cũng không quá tối.
“Ngôn…”
Hơi thở Tần Tử Ngôn hoàn toàn xâm nhập vào khoang miệng Phó Thần Thần, ban đầu Phó Thần Thần còn sửng sốt, nhưng cũng không phản kháng mà nhanh chóng phối hợp nụ hôn của anh.
Cảm giác hôn hóa ra là thế này, còn thoải mái và thân mật hơn cậu tưởng.
“Ngôn ca…” Phó Thần Thần được buông ra giọng y như muỗi.
Tần Tử Ngôn ôm cậu, hô hấp có chút nặng nề.
“Ban ngày bị cắt ngang bây giờ trả bù”.

Tần Tử Ngôn cười nói, rất ôn nhu.
“Anh, sao anh gửi tin nhắn cho em muộn như vậy…” Phó Thần Thần có chút xấu hổ hỏi, nhưng tính tình nhỏ nhen có chút không vui.
“Vì anh hơi lo lắng”.

Tần Tử Ngôn nói, nắm chặt tay trái Phó Thần Thần, tay phải anh xuyên qua khe hở đan xen mười ngón tay Phó Thần Thần, lúc này Phó Thần mới bất ngờ phát hiện lòng bàn tay mình phủ đầy mồ hôi.
“Sợ em không muốn ra ngoài gặp anh nên vẫn luôn nhẫn nhịn không gửi tin nhắn cho em”.
“Nhưng anh thật sự không nhịn được, muốn gặp em…”
“Dù đã biết trời đã khuya, nhưng vẫn muốn gặp em…”
Tần Tử Ngôn giải thích.
Phó Thần Thần ngước nhìn anh, cười với anh, có lẽ đêm tối, tầm nhìn không rõ ràng khiến cậu cũng không xấu hổ nữa, đôi mắt băng lam trong suốt cực kỳ chân thành tha thiết.
“Em còn tưởng anh không nhớ em”.
“Nên không gửi tin nhắn cho em”.
Tần Tử Ngôn nghe lời cậu nói thì cười khẽ: “Đương nhiên là anh nhớ em”.
“Bây giờ chỉ muốn ôm em về nhà”.
Tần Tử Ngôn nói xong, anh ôm mặt Phó Thần Thần, cúi người lại một lần nữa hôn cậu.
Cả hai đều không có kinh nghiệm hôn, động tác rất ngây ngô nhưng có thể mang đến cho đối phương cảm giác rung động đánh thẳng vào tâm hồn.
Hai người ngồi trong xe rất lâu, mặc dù không làm gì cả, chỉ cần ở bên nhau thế này cũng đủ khiến tim nhau đập mạnh.
Khi đêm càng tối, Tần Tử Ngôn vẫn phải đưa Phó Thần Thần trở về, cho đến khi nhìn cậu vào trong nhà an toàn mới miễn cưỡng rời đi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui