Người Cá Nhỏ Câm Của Phó Thiếu Lại Làm Nũng Rồi!!


Edit: Đậu
"Đinh!" Thang máy lên đến tầng 17, Tần Húc cất bước đi ra, đi phía sau là một nam sinh xinh đẹp tuổi không lớn lắm.
Đây là một trong những tiểu minh tinh mà Nghiên Đào giới thiệu gần đầy cho hắn.

Vẫn còn là xử nam, gương mặt sạch sẽ nhu nhuận đúng kiểu từ trước đến nay Tần Húc sẽ thích.
Trên hành lang dài Tần Húc dừng bước, xoay người về phía tiểu minh tinh phía sau, ngoắc tay với cậu ta.

Tiểu minh tinh rất thức thời, lập tức chạy lại ngoan ngoãn đứng bên cạnh Tần Húc.
Tần Húc đánh gia cậu nam sinh từ trên xuống dưới rồi ôm eo cậu.
Tiểu minh tinh lập tức thụ sủng nhược kinh* dựa vào lòng Tần Húc.
*Được chiều mà sợ
Hai người cầm tay đi đến phòng của Tần Húc, Tần Húc nhập dấu vân tay vào.

Cửa mở.
Đẩy cửa đi vào, trong phòng cũng không tối phong khách vẫn đang sáng đèn.
Chắc là buổi sáng quên tắt đèn, Tần Húc nói thầm trong lòng, ôm tiểu minh tinh đi vào trong đi.

Tần Húc vừa định mở miệng nói cái gì đó, đột nhiên trong góc có mộ người nhảy ra, mặt mày mỉm cười nhìn hắn.
"Tần thiếu!" Ôn Ngôn cười tủm tỉm, mấy ngày không thấy hình như làn da giống như ngày càng trắng hơn, chiếc dây buộc thắt tạp đề tôn lên cái eo càng thêm nhỏ.
Tần Húc sửng sốt.
Rất nhanh, Ôn Ngôn liền chú ý đến người trong lòng Tần Húc kia.

Ôn Ngôn đối diện với người nọ, người nọ cũng rất mờ mịt mà nhìn cậu.
"Sao cậu lại ở đây?" Tần Húc lấy lại tinh thần, thanh âm trở nên lãnh đạm.

Ánh mắt nhìn Ôn Ngôn đầy đùa giỡn.
"Tôi...Tôi nhớ anh...." Trên mặt Ôn Ngôn vẫn cười, ngay cả đôi mắt cũng đang cười, nhưng lại nhiều thêm một chút chua xót.
"Tần thiếu, cậu ta là ai vậy?" Tiểu minh tinh dựa vào trong ngực Tần Húc cười hỏi, ánh mắt nhìn Ôn Ngôn rất là khiêu khích.
"Một món đồ chơi không nghe lời." Khóe miệng tần Húc cong lên, nhéo khuôn mặt của tiểu minh tinh, ôn nhu nói, "Cho nên cậu nhất định phải nghe lời một chút."
Tần Húc ôm tiểu minh tinh tiếp tục đi vào trong, tiểu minh tinh đắc ý đụng phải Ôn Ngôn.
Ôn Ngôn cứng đờ tại chỗ, bàn tay nắm bên cạnh không ngừng siết chặt, cuối cùng lại bất đắc dĩ mà buông ra.

Ôn Ngôn hít sâu một hơi, thu liễm cảm xúc vỡ vụn lại, đi theo phía sau bọn họ đi vào bên trong.
Trên bàn cơm, đồ ăn Ôn Ngôn vừa mới làm xong vẫn đang còn bốc hơi nóng.

Tần Húc lạnh lùng liếc mắt một cái, nhìn về phía ôn Ngôn đang đứng ở phía sau.
"Còn không đi?" Giọng điệu lạnh lùng của Tần Húc khiến Ôn Ngôn như rơi xuống hầm băng.
Nhưng cậu không thể đi...!Cậu cần Tần Húc......
"Tần..."
"Không đi? Cậu định ở đây xem cảnh s.e.x sống à?" Tần Húc nở nụ cười, "Mới mấy ngày không bị cɦịƈɦ, cậu đã không chịu nổi rồi?"
Ôn Ngôn vùi đầu nghẹn ngào nói không nên lời, cậu yên lặng cởi tạp đề trên người đặt về vị trí cũ.

Đi về phía cửa.
"Tần thiếu, đống đồ ăn này thì làm sao bây giờ?" Tiểu minh tinh ở sau lưng hỏi, giọng điệu ẩn chứa vui sướng khi người gặp họa.
"Đổ đi." Tần Húc nhàn nhạt nói ra hai chữ.
Ôn Ngôn nhanh chóng bước chân rời đi, cậu không muốn nghe Tần Húc nói thêm bất cứ điều gì nữa.
"Đi tắm rửa đi, lát nữa cho cậu chịu đủ." Tần Húc sờ eo tiểu minh tinh.
Tiểu minh tinh cười hì hì vài tiếng, vào phòng tắm.
Bên ngoài căn hộ, Ôn Ngôn ngồi xổm trên hành lang lạnh lẽo nhưng cũng không có ý muốn đi.

Gió lạnh tràn vào qua ô cửa sổ thông khí ở hành lang còn mang kèm theo những bông tuyết.
Cậu co lại thành một đoàn, có lẽ làm như thế thì sẽ không lạnh nữa, nhưng nước mắt thấm sâu vào trong làn da qua lớp quần áo, so mùa đông tuyết rơi thì còn lạnh hơn.

Hành lang rất yên tĩnh, chỉ có mình cậu ngồi đây lặng lẽ nghẹn ngào.
Trước khi đến đây Ôn Ngôn cũng không phải không nghĩ đến, Tần Húc sẽ nhục nhã mình như thế nào.

Cậu nghĩ mình có lẽ sẽ chịu được thôi, chỉ cần Tần Húc không vứt bỏ cậu dành cho cậu chút hứng thú thôi là được rồi.
Nhưng Ôn Ngôn phát hiện mình sai rồii....!Cậu không có mạnh mẽ như trong tưởng tượng, cậu yếu ớt đến không chịu nổi một cậu.

Thậm chí Tần Húc chỉ nói một câu " món đồ chơi" đã có thể phá nát phòng tuyến vất vả mãi mới xây lên được của cậu.
Tự trọng...Khi cậu vì tiền tiền mà trăm phương nghìn kế mà tiếp cận Tần Húc, Ôn Ngôn đã cho rằng có thứ này đã bị mình dẫm nát dưới chân, nhưng ai mà không khát vọng lòng tự trọng của mình đâu chứ.
Tiểu minh tinh mặc áo choàng tắm đi ra từ phòng tắm, làn da bởi vì vừa mới tắm rửa càng thêm trắng hồng, nhìn trông đẹp hơn và câu dẫn hơn.
Cậu ta ngồi xuống bên cạnh Tần Húc.

Tần Húc thu lại ánh mắt đang nhìn về phía bàn ăn cùng với chiếc áo khoác bên cạnh của Ôn Ngôn.
"Tần thiếu." Tiểu minh tinh mềm mại, nghe càng quyến rũ.
Tần Húc nắm lấy khuôn mặt của cậu ta, rất đẹp.

Không kém Ôn Ngôn là bao.
"Đừng kêu sớm, lát nữa cho cậu kêu đủ ." Trong mắt Tần Húc hiện lên vẻ tà ác.
Tiểu minh tinh mừng thầm, xem ra Tần Húc không bị người vừa rồi làm mất hứng thú.
Tần Húc đè người trên sô pha, tiểu minh tinh cười quyến rũ nhìn hắn.

Thậm chí còn chủ động dùng chân đi khiêu khích cái thứ dưới háng Tần Húc.
Cửa căn hộ bỗng dưng bị mở, một chùm ánh sáng chiếu vào Ôn Ngôn giống như là có độ ấm.

Ôn Ngôn khẽ ngẩng đầu, ánh sáng quá chói mắt làm cho hốc mắt sưng đỏ đầy tơ máu của cậu đều hiện lên rõ ràng.
Ôn tồn nhìn thấy một người đi ra, bước chân rất vội vàng.

Sau khi nhìn thấy cậu thì hừ lạnh một tiếng, sau đó liền chạy đi mất.
Lại lần nữa Ôn Ngôn vùi đầu xuống, đầu của cậu bây giờ rất nặng giống như bị thiếu ôxy vậy.
"Cậu còn muốn ngồi xổm ở đó bao lâu nữa?"
Đột nhiên giọng nói của Tần Húc vang lên trên đỉnh đầu cậu.
Ôn Ngôn có chút mờ mịt, cảm thấy có thể là ảo giác của mình.
"Giả chết cũng phải có giới hạn." Lại là giọng nói của Tần Húc.
Ôn Ngôn nhấc đầu lên.

Trong tầm mắt, thân ảnh của Tần Húc cao lớn như vậy đã đem những chùm sáng đằng sau lưng cơ hồ che hết rồi.
Cậu giống như một con chó con lưu lạc trong đêm đông lạnh buốt vậy, ngồi xổm ở một góc lạnh run.  Ánh mắt Tần Húc sâu không thấy đáy.
"Đứng lên" Tần Húc không để bụng, vươn một tay với Ôn Ngôn.
Ôn Ngôn sửng sốt một hồi lâu rồi mới đặt bàn tay len bàn tay hắn, tay của cậu đã lạnh đến tê liệt không cảm giác được độ ấm của Tần Húc.

Nhưng Tần Húc lại cảm giác được nhiệt độ của cậu rất rõ ràng, cái lạnh lẽo đến thấu xương.
Ôn Ngôn đứng lên, hai chân tê liệt đã không biết đi như thế nào.
Tần Húc cũng không nói cái gì, chặn ngang ôm cậu lên đi vào nhà.
Ôn Ngôn không biết tâm tình của mình là gì, cậu chỉ biết bây giờ nước mắt của mình không thể khống chế được mà rơi xuống.

Thân thể run rẩy muốn đến gần hắn thêm chút nữa.
Tần Húc đem người đặt trên giường, ném một cái chăn để cậu tự đắp lên.

Không nói cái gì nữa đang định muốn đi, Ôn Ngôn lại dùng hết toàn sức lực ôm lấy hắn.
"Em sai rồi...." Giọng nói của Ôn Ngôn phát run, lại nhỏ đến đáng thương.
"Anh, anh đừng không cần em nữa...." Nghẹn ngào làm cho Ôn Ngôn cơ hồ không thể nói nên lời, "Em thật sự, thật sự rất cần anh...."
Ôn Ngôn vùi đầu vào phía sau lưng Tần Húc, nước mắt ướt đẫm hết áo của anh.
"Em sẽ ngoan mà."
Tần Húc xoay người nhìn xuống cái đầu đang vùi bên hông mình, duỗi tay vuốt đỉnh đầu Ôn Ngôn nhưng cũng không nói gì.
Hắn không biết mình trúng phải độc gì nữa, đối mặt với tiểu minh tinh kia tìm mọi cách quyến rũ hắn chỉ cảm thấy vô vị.

Trong đầu tất cả đều là hình ảnh Ôn Ngôn cười nói với hắn.
Có lẽ là còn chưa chơi chán, Tần Húc chỉ có thể giải thích cho mình như vậy.
Cảm xúc Ôn Ngôn thật lâu mới bình tĩnh lại, nhưng cậu ở trong gió lạnh lâu quá nên giờ bắt đầu sốt cao, đầu nóng đến choáng váng.
Tần Húc lập tức liên hệ với bác sĩ tư nhân.

Ôn Ngôn sốt cao đến mãi nửa đêm mới hạ.

Tần Húc nhìn thân hình gầy gò nằm rúc trong chăn, tâm tình trầm lắng.
__________________________
Lời edit: Mình đổi xưng hô cho Ôn Ngôn nhé ^^
Với lại bộ này nhiều CP phụ nha: Tần Húc x Ôn Ngôn - Phó Trạch x Nghiêm Đào - Tần Cao Dương x Vu Cố.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui