Ở cuối con đường vắng vẻ, một chiếc motor đen kịt gầm rú băng ngang qua những vì sao mà phóng nhanh đến, giống như một con báo đen săn đuổi thức ăn —— Nữ thần Bắc Âu 1800, một chiếc xe tuần tra hạng nặng mã lực cao do Mỹ sản xuất, chỉ sản xuất 2500 chiếc, từng là chiếc xe mà hội trưởng Ngôn Dật yêu quý nhất.
Motor nghiêng ngả uốn lượn, một tiếng ma sát bén nhọn do cọ xát lốp xe vang lên, đột ngột dừng lại bên đường, Bạch Sở Niên cởi mũ bảo hiểm, giơ tay hất mái tóc ngắn, trên người mặc một chiếc áo thun bên ngoài còn khoác thêm một cái áo gile, bao súng được buộc chặt ở hai bên chân, bên trong cắm một khẩu Desert Eagle.
*Desert Eagle (lục bạc) loại súng lục bán tự động cỡ nòng rất lớn.
Trong một lần hứng khởi, hắn nói với hội trưởng Ngôn muốn xin chiếc xe này để đi chơi, giờ nghĩ lại, hắn chưa bao giờ đưa Omega mình thích đi xe, trong liên minh có vô số đặc vụ omega đa tình nóng bỏng, đáng lẽ hắn nên sớm buông bỏ để nói chuyện yêu đương.
Tháng 5 sau một vài trận mưa lớn, thời tiết vào buổi sáng trở nên nóng bức ẩm ướt, trên người đọng lại một lớp mồ hôi mỏng, Bạch Sở Niên ngồi dưới đất, đặt mũ bảo hiểm xuống rồi châm thuốc, vén áo thun lên quạt gió, lộ ra vòng eo thon và săn chắc, cơ bắp được rèn luyện từ những nhiệm vụ khắc nghiệt trong nhiều năm giống như được dao tước rìu khắc, khác hoàn toàn với việc tập trong phòng tập.
Trên người hắn có một vết sẹo dài, từ trước ngực đến thắt lưng.
Những vết sẹo được khâu dày đặc có hơi nông một chút, nhưng chúng vẫn rất đáng sợ, không thể tác động mạnh thế nào mới có thể gây ra vết thương nặng đến thế.
Trong lúc vô ý lại chạm vào vết sẹo này, Bạch Sở Niên gạt tàn thuốc xuống đất cát, khẽ thở dài.
Omega đó là một cậu bé ngoan, thời điểm kia lại càng thêm chọc người, dùng đuôi cá nhỏ quấn chặt eo hắn, đôi mắt màu lam phủ một tầng nước, giống như là sắp đau đến khóc, Bạch Sở Niên sợ anh quá đau nên vừa hôn vừa xoa cổ của anh, hận không thể đem hết pheromone ra để trấn an, dỗ dành anh.
3 năm không gặp, chắc là anh đã trưởng thành hơn rồi, có lẽ so với trước càng đẹp mắt, càng lạnh nhạt hơn.
Không được nghĩ nữa.
Bạch Sở Niên nhìn vị trí trên đồng hồ, trước mắt chỉ là một đống đổ nát.
Cái đống phế tích đổ nát ngổn ngang ở ngoại ô thành phố là hạng mục của công trình xây dựng khu vui chơi giải trí, nhưng do một số sai sót đã khiến một lớp học bao gồm cả học sinh và giáo viên gặp nạn, đồng thời bị đình chỉ bỏ hoang, đu quay rỉ sắt gãy trụ cùng với bánh xe quay không còn nhìn ra màu sắc ban đầu.
Có một công viên thủy cung nằm ở phía Đông Nam của khu trò chơi, lớp sơn màu xanh bên ngoài đã loang lổ rách nát, nhưng chất lượng của cánh cổng lại không tệ - cửa chắc chắn và chống chịu tốt, camera nhấp nháy ánh đèn đỏ trong tán cây vẫn đang hoạt động, di chuyển 360 độ để tìm kiếm các chuyển động khả nghi xung quanh.
Bố cục của công viên thủy cung đã được thay đổi.
Các lát đá cuội trên hành lang và đa số các bức tường thủy tinh bị dỡ bỏ, các bể trưng bày đã khô cạn và được vứt đi.
Chỉ còn một dãy đèn LED mờ sáng phía trước bể cá voi trắng.
Bể trưng bày chứa nước biển đục, sâu khoảng 3m, bốc mùi hôi thối do lâu ngày không được thay nước, nhiều mảnh san hô chết chất thành đống dưới đáy.
Bỗng nhiên, một làn sóng âm thanh giống như tiếng kêu của cá voi vang lên từ kẽ nứt của rạn san hô, cho thấy một dáng người đang dần bơi ra——
Sinh vật lạ này có phần thân trên của một người đàn ông, nhưng phần thân dưới lại kéo theo chiếc đuôi cá màu xanh dài tới 3m.
Anh nhắm mắt lại, mái tóc vàng gợn sóng theo dòng nước, lướt trên gò má trắng như tuyết, ngoại trừ một lớp màng mờ mỏng mọc giữa ngón tay, thì thân hình cũng giống như một omega bình thường, eo thon, đường cong cánh tay tinh tế.
Người cá chậm rãi từ dưới đáy nước bơi lên, một vài con sứa trôi nổi xung quanh anh.
Đuôi cá nửa trong suốt, có thể nhìn rõ xương cá, gai và một số nội tạng màu đỏ tươi ở đuôi cá.
Các mạch máu phát ra ánh sáng xanh nhạt, nhấp nháy trong màn đêm yên tĩnh, giống như chuyển động của điện.
Khi người cá bơi lên độ cao 2m cách từ đáy bể, cổ của anh bất ngờ bị siết lại, một vòng xích được buộc quanh cổ, đầu kia của sợi dây được buộc vào phần mỏ neo nặng được trang trí ở phía dưới.
Anh muốn tháo chiếc vòng xích trên cổ xuống, nhưng trong lúc cố gắng tháo, thiết bị chống thoát của chiếc vòng tự động phóng ra dòng điện mạnh, người cá bị điện giật vô cùng đau đớn, trong nước anh vặn vẹo người một cách dữ dội, sau đó mệt đến không còn sức mà từ từ chìm xuống đáy ghé vào các rạn san hô đã chết.
Bên ngoài, một Alpha với nửa khuôn mặt đầy vết sẹo đang leo lên thang, khôm lưng dùng móc xích sắt dưới đáy nước, kéo người cá lên khỏi mặt nước, thô bạo nắm trong tay, đưa về hướng ông chủ.
Người cá đã bị như vậy không biết bao nhiêu lần, không còn sức lực phản kháng, bị Alpha mặt sẹo giật tóc buộc phải ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt vô cùng thanh tú.
Anh cũng không giống đại đa số các Omega mảnh mai khác, tuy trên khuôn mặt là biểu cảm mệt mỏi nhưng lại toát lên khí chất lạnh lùng, muốn sống chớ lại gần.
"Ngài xem, tuy rằng có làm cho hắn chịu một chút đau khổ, nhưng chúng tôi cũng chưa từng đụng tới mặt hàng này.
Ngài thông cảm, chúng tôi tốn rất nhiều thời gian mới trói được hắn.
Trên cổ là vòng xích, nếu hắn không nghe lời thì trực tiếp mở điện dạy bảo, sẽ không lưu lại vết thương lại còn ngoan ngoãn." Alpha mặt sẹo vén tay áo, để lộ một vài vết xước trên cánh tay, mỉm cười nói "Nhìn xem đây là hắn cào tôi, vừa dữ lại vừa ác.
Nhiều người rất thích mặt hàng này."
Sân khấu biểu diễn bị bỏ hoang trước bể trưng bày người cá, sau khi được dọn dẹp sạch sẽ, thì trở thành một phòng tiếp khách đơn giản.
Không khí tràn ngập các loại pheromone Alpha khác nhau, cùng với mùi khói và cà phê trong không khí oi bức.
Ông chủ người muốn mua cuối cùng cũng dời ánh mắt thèm thuồng của mình ra khỏi eo của người cá.
Ông ta ôm cái bụng bia căng phồng, thở ra một ngụm khói.
Ông ta hất cằm, khinh thường chỉ vào một người đàn ông mặt đầy sẹo đang ngồi trên chiếc ghế sô pha: " Người cá Omega...!quả thực là một món đồ chơi hiếm có.
Tôi chọn nó, giá cả tuyệt đối sẽ không làm các người thất vọng, nhưng để đảm bảo tôi không muốn giao dịch ở đây."
Alpha mặt sẹo có vẻ không vui khi nghe điều này, hắn ta ném người cá trở lại nước, mở rộng hai chân ngồi trên bậc thềm, cầm một con dao moi bùn trong móng tay, không để ý nói: "Sợ cái gì? Bên ngoài có 7, 8 cái camera hồng ngoại, 3 cửa chống đạn được bố trí từ cổng vào đây.
Đừng nghĩ chúng tôi giống với bọn bắt người trên đường, thứ cần chuẩn bị đã được chuẩn bị kĩ rồi.
Yên tâm, bên ngoài có hàng trăm anh em trông chừng, có tới 5 mãnh thú Alpha lính đánh thuê, ngay cả một con muỗi cũng không thể bay vào.
Chỉ cần tiền về đến nơi, chúng tôi sẽ hộ tống ông cùng với mặt hàng này xuất cảnh một cách an toàn.
"
"Đây không phải là lần đầu tiên chúng tôi làm việc này.
Ngài có thể đi ra ngoài hỏi, chỉ cần tôi ra tay thì việc tìm được 1 vạn không thì cũng 8 ngàn mỹ nhân là chuyện dễ dàng.
Gặp phải mặt hàng đẹp nhất cũng không ai đoạt được từ tay tôi.
Ngài hãy nghĩ xem, chỉ cần giao dịch là đã có mỹ nhân rồi."
Ông chủ bụng bia liếm môi đánh giá người cá trong bể, không tin tưởng mà nhìn xung quanh, để ý sau lưng có mấy tên vệ sĩ đánh thuê, hai người đến gần cố ý tiết ra pheromone cao cấp để chứng tỏ năng lực của mình.
Trong số đó có một người là Alpha nanh miêu năng lực cấp M2, người còn lại là Alpha linh miêu năng lực cấp M2, hắn ta cao lớn, trên người mặc bộ quần áo chống đạn ngụy trang thành cơ ngực.
Hầu hết các tuyến thể của con người chỉ có thể trải qua quá trình phân hóa năng lực cấp một (cấp J1).
Một số tuyến thể có thể trải qua quá trình phân hóa năng cấp hai (cấp M2), nghĩa là mỗi lần phân hóa, chỉ số chiến đấu và năng lực sẽ được phân hóa phù hợp hơn với đặc điểm của các tuyến thể.
Biết được có 5 Alpha lính đánh thuê cấp cao đang ẩn nấp để canh giữ công viên thủy cung này, cuối cùng thì ông chủ cũng cảm thấy yên tâm, bật máy tính lên để chuyển tiền.
Bỗng nhiên, máy giám sát ở trong góc vẫn luôn ổn định theo dõi lại phát ra âm thanh cảnh báo, Alpha mặt sẹo khẽ cau mày, nhìn lướt qua video giám sát, cả tám khung hình ảnh đều bình thường, lúc hắn vừa hất cằm ra lệnh cho một tên lính đánh thuê liên lạc với người canh gác bên ngoài để báo cáo tình hình thì bên góc trái, màn hình giám sát đột nhiên bị nhiễu sóng.
"Sao lại thế này?" Lông mày Alpha mặt sẹo nhíu chặt, mắt nhìn vào màn hình giám sát còn lại của máy tính.
Ngay sau đó, 8 màn hình giám sát lần lượt bị lỗi, tất cả màn hình đều bị nhiễu sóng.
Alpha mặt sẹo đột ngột đứng dậy, bấm máy truyền tin, sau đó liên lạc với các anh em đang canh gác các lối ra vào thủy cung.
"Đội A? Báo cáo tình hình, nhanh lên."
"Đội F? Chuyện gì đã xảy ra?"
6 người canh gác bên ngoài không ai đáp lại hắn.
Alpha mặt sẹo thô tục mắng vào tiếng, đá vào hộp tiếp đạn bên cạnh chân hắn, từ trong tay rút ra một khẩu AK47 cầm trên tay, các alpha cấp cao trong phòng đều lấy súng ra, thoáng chốt căn phòng đã ngập mùi pheromone Alpha cấp cao.
*AK47
Ông chủ bụng bia ngồi xổm xuống bậc thềm ôm chiếc máy tính trên tay hốt hoảng hét lên: "Tình hình thế nào rồi? Tiền đã chuyển qua, mấy người cũng đã đảm bảo là an toàn! Không phải nói là an toàn sao?" Ông rùng mình, nói lớn để che giấu sự sợ hãi, lẩm bẩm tự an ủi bản thân: "Là cảnh sát à? Ba cánh cửa chống đạn không dễ đột nhập như vậy, chắc chắn phải có cửa sau...Chắc chắn các người còn lối thoát khác để có thể trốn thoát an toàn, nhanh lên, mau đưa tôi đi, nếu không về kịp, cấp trên của tôi...!"
"Câm miệng." Alpha mặt sẹo âm trầm phỉ nhổ.
Sau đó không còn ai lên tiếng, sự yên tĩnh trong căn phòng hẹp kéo dài tầm 1 phút, yên tĩnh đến mức gần như có thể nghe thấy tiếng mồ hôi lăn xuống báng súng.
Mọi người có mặt đều cảm thấy có một pheromone xa lạ đang tiến đến căn phòng, trong không khí phảng phất một mùi rượu Brandy nhạt nhẽo, nó càng lúc càng đậm dần, cay nồng kèm theo một áp lực khiến người khác sinh ra cảm giác khó thở và áp bức.
Đây là mùi của pheromone áp chế do kẻ xâm nhập tiết ra.
Ba cánh cửa chống đạn quả thực không dễ dàng đột phá, nhưng hơi thở áp chế không hề có chướng ngại mà đến gần vị trí của họ, tay cầm súng của Alpha mặt đã chảy một tầng mồ hôi mỏng.
Tích tích.
Máy truyền tin treo trên má vang lên, ánh mắt của những người lính đánh thuê trong phòng đổ dồn về phía Alpha mặt sẹo.
Mồ hôi chảy dài trên cổ rồi thấm vào đường viền cổ áo, hắn ta choáng váng cứng đờ trong mười giây sau đó bật máy liên lạc.
Máy truyền tin truyền đến âm thanh của một Alpha trẻ tuổi, giọng nói ngả ngớn và nhẹ nhàng:
"Nghe được không?"
Bạch Sở Niên ngồi trong phòng giám sát, phía sau là một số nhân viên giám sát bị đánh ngất xếp chồng lên nhau, hắn gõ micro, xác nhận đã có người tiếp máy sau đó tiếp tục nói:
"Cửa chống đạn dày quá.
Tôi gõ một lúc lâu mà không có ai chào đón nên tự mình đi vào.
Mọi người cứ tự nhiên."
"Tôi tới đón một Omega, chắc là mọi người đã nhìn thấy anh ấy, phần trên là người, phần dưới là đuôi cá, lớn lên rất giống người Bắc Âu, thực ra là gốc người Honduras, Tôi tin rằng các người sẽ không giết một thứ đẹp đẽ như vậy, nhưng các người sai rồi, những thứ đẹp đôi khi lại rất độc ác.
Người canh gác anh ấy ước chừng khoảng 124 người, trong đó có 123 người là Alpha bậc 2."
"Tuyến thể của anh ấy có cắm thuốc ức chế, các người có thể sống đến tận bây giờ là dựa vào thứ này, rất may là các người không tò mò mà rút nó ra."
"Nhưng trên thực tế các người bắt một sinh vật so với hạt nhân rò rỉ còn nguy hiểm hơn.
Làm sao tôi biết? Vì anh ấy đã từng rạch một vết dài 20cm trên cơ thể tôi, sau đó phải khâu 40 mũi, lúc đó tôi còn thấy ruột của bản thân ở trên mặt đất."
"Omega của tôi......!Rất mạnh......!Mong mọi người trả anh ấy cho tôi để tôi xử lý.".