Trải qua sự nhiệt tình dạy học của chiến lang màu trắng, Thời Thính biết muốn rap thì phải có vần có nhịp, hơn nữa phải có một tiết tấu.
Trong lòng có flow, bb tùy thời tùy chỗ, có thể nói là phương pháp thần kỳ để tăng tiếng lòng.
Thời Thính nghĩ thầm dù sao cô cũng là người làm nghệ thuật, hát vẽ như nhau, cô có năng khiếu vẽ tranh, nói không chừng cũng có thiên phú trong chuyện này.
Khụ khụ.
Phuột, phuột phuột phuột, check it, check it.
Cô nói chữ "phuột" trong lòng nửa ngày nhưng vẫn không thấy "phuột" ra.
Ngược lại trợ lý Thẩm cầm thuốc đi ra.
"Bác sĩ nói, mỗi ngày uống hai lần, bảy ngày một đợt trị liệu! Ngài nhớ kỹ trong lòng.
"
"Tổng giám đốc, phu nhân, xe đã chuẩn bị xong, cũng đã kiểm tra qua trong phạm vi mười dặm, sẽ không tiết lộ riêng tư, chúng ta có thể trở về.
"
Kỳ Xán "Ừm" một tiếng, rốt cục không thể nhịn được nữa nhìn về phía Thời Thính đang phuột phuột phuột ở trong lòng, trầm mặt nói, "Cô an phận một chút.
"
Vẻ mặt Thời Thính vô tội, trợ lý Thẩm cũng cảm thấy khó hiểu.
Có bệnh à, tôi làm gì anh?
Bảo tôi an phận, tôi không an phận chỗ nào? Tôi thấy phải treo anh lên tường thì anh mới an phận! Đàn ông shit!
Kỳ Xán siết chặt nắm đấm.
Shit, cảm giác này đến rồi.
Trợ lý Thẩm nghĩ đến chuyện vừa rồi bác sĩ Bạch dặn dò, hiện tại tổng giám đốc bị chứng hoang tưởng cực kỳ nghiêm trọng, sẽ nghe được một ít âm thanh bọn họ không nghe được, nhất thời vô cùng lo lắng, rốt cuộc sẽ là âm thanh gì? Đáng tiếc anh ta không nghe được, không thể phân ưu thay cho tổng giám đốc.
Kỳ đại thiếu, con 'chim' nhỏ, người khác bó chân anh bó não!
Trợ lý Thẩm: "Tổng giám đốc, bây giờ ngài cảm thấy thế nào?"
Kỳ Xán tức giận nói: "Tôi rất tốt!"
Mọi mặt đều vô cùng tốt!
-----
Trên đường về nhà, tiếng lòng của Thời Thính tăng mạnh, thành công tích lũy được một ngàn câu.
Nhìn xem tiến độ ở góc trên bên phải, hiện tại tốc độ tích lũy tiếng lòng không chậm, nhưng còn cách mười vạn một khoảng cách, khoảng cách một trăm vạn, một ngàn vạn, một trăm triệu lại càng là xa xôi.
Chứng tỏ bây giờ cô vẫn bảo thủ, vẫn bận tâm logic.
Nói chuyện trong lòng thì cần bảo thủ cái gì? Có cần thiết không? Hoàn toàn không!
Logic cũng bị Kỳ Xán ăn mất.
Kỳ đại thiếu, hai chân, năm con mắt sáu cái miệng, ba cánh tay bảy cái dạ dày, mũi voi phun nước điên cuồng!
Kỳ Xán Xán, thê thảm thảm, uống thuốc nằm trên ván.
-----
Thời điểm xuống xe, sắc mặt tổng giám đốc xanh mét.
Vậy rốt cuộc anh là sinh vật gì?
Hơn mười vệ sĩ áo đen xếp thành hàng, đồng loạt chờ tổng giám đốc.
Nhưng mà cuộc đời rực rỡ của Kỳ thiếu gia anh, vào năm 28 tuổi này, bị y học hiện đại cùng nhân loại học đều phủ nhận.
Sắc mặt tổng giám đốc không chút thay đổi, đi thẳng về phía trước, không muốn liếc mắt nhìn Thời Thính một cái.
Bề ngoài Thời Thính giống như nàng dâu nhỏ, khổ sở chạy theo phía sau anh.
Trong lỗ tai Kỳ Xán, như là có quỷ phía sau đuổi theo không tha.
"…"
Đi lên tầng, Kỳ Xán đi thẳng đến phòng sách.
Bởi vì người câm này mà anh đã chậm trễ quá nhiều thời gian, làm tổng giám đốc của tập đoàn Kỳ thị, thời gian của anh phải tính toán theo giây, văn kiện của tập đoàn cần được anh xem xét và phê duyệt nhiều như lông trâu.
Thời Thính dùng đôi mắt ướt át biểu đạt đau lòng đối với vị hôn phu làm đến nơi đến chốn mà không có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào.
Kỳ Xán lên tầng cao nhất, ngồi vào ghế ông chủ bằng da quen thuộc, cuối cùng mới nhắm mắt lại.
Sau khi lễ đính hôn kết thúc, nối gót theo tới chính là lời mời gặp mặt của các xí nghiệp lớn, người muốn gặp anh mưu cầu hợp tác phải xếp đến tháng sau, còn có, trước mắt quan trọng nhất, chính là chương trình nghị sự của hội đồng quản trị vào tuần sau.
Bộ não tê liệt của anh đã học được cách ngăn chặn một phần quấy nhiễu.
Hiện tại mặc kệ rốt cuộc âm thanh anh nghe được là của ai, đều không có quan trọng bằng cuộc họp hội đồng quản trị, bọn họ còn có rất nhiều giai đoạn đầu chuẩn bị phải làm.
Kỳ Xán nghĩ đến Thời Thính, giơ ngón tay lên, gọi một trợ lý khác tới.
"Đến nhà cô ấy ở vùng núi," Đuôi mắt hẹp dài của Kỳ Xán hiện lên ánh sáng tối tăm, "Điều tra xem có ai từng nghe thấy giọng nói của cô ấy không.
"
Trợ lý cảm thấy khó hiểu, nhưng không dám nghi ngờ chỉ thị của Kỳ đại thiếu gia.
"Âm thanh, hình ảnh, đều có thể," Mặt mày Kỳ Xán lạnh lùng:"Chú ý không để bị người ta phát hiện.
"
"Vâng! Đại thiếu.
"
Không thể xác minh giọng nói của cô đúng không.
Kỳ Xán ngược lại muốn nhìn xem, âm thanh trong đầu anh, rốt cuộc là của cô, hay là chính anh tưởng tượng.
Nếu thật sự là Thời Thính !
Ha ha.
Anh nở nụ cười âm hiểm.
"Được rồi, đi thôi.
"
Tổng giám đốc dựa vào ghế da trong văn phòng, một lần nữa nhìn về phía màn hình máy tính, mặt mày hóa thành vẻ sắc bén lạnh lẽo quen thuộc.
"Được rồi.
"
"Bắt đầu báo cáo đi.
"
-----
Thời Thính về đến phòng, thấy tin nhắn của bà nội trên điện thoại di động.
Là một tin nhắn âm thanh thật dài.
Sáng sớm Thời Thính đã gửi bức tranh mấy ngày trước cho bà, đây là thói quen từ nhỏ đến lớn, cô vẽ xong sẽ cho bà nội xem.
Có thể là bà nội vừa mới bận rộn xong việc đồng áng, lúc này đang dùng bàn tay đầy bùn ấn màn hình điện thoại di động.