Người Câm Nhưng Lại Bị Bá Tổng Nghe Được Tiếng Lòng


Cách thiết kế bệnh thần kinh như vậy, mọi người hào môn làm như không thấy, tất cả đều kích động hưng phấn.

"Đến rồi đến rồi! Thật sự là Kỳ thiếu gia!"

"Đã nhiều năm tôi không có tận mắt nhìn thấy anh ấy!"

"A a a thật kích động!"

Từ mấy năm trước, Kỳ Xán đã rất ít xuất hiện trong tầm mắt công chúng, nhưng phàm là có đôi câu vài lời của Kỳ Xán xuất hiện, đều bị toàn bộ giới hào môn thành phố A chạy theo như vịt.

Vài năm trôi qua, cổ phần của tập đoàn Kỳ thị đã hoàn toàn do Kỳ thiếu gia khống chế, sắp tới còn dẫn dắt tập đoàn ký kết hạng mục 10 tỷ tiếp theo.

Anh chính là người mà đầu óc, bề ngoài, thủ đoạn, tất cả đều có.

Bạn bè thân thích của hai nhà Kỳ gia, Thời gia đứng ở phía trước.

Vốn dĩ Thời Tinh Tinh ngầm mang theo ý cười chờ Kỳ đại thiếu gia mang theo chị gái câm điếc của mình đi tới, nhưng khi quay đầu, nhìn thấy khuôn mặt thong dong yên tĩnh kia, rõ ràng cô ta sửng sốt.

Toàn bộ hội trường cũng yên tĩnh.

Người bên cạnh Kỳ đại thiếu? Đó không phải là cái hồ lô không ra khỏi cửa của Thời gia kia sao? Cô, cô lại đẹp như vậy?

Vốn dĩ Thời Thính có một đôi mắt cực kỳ xinh đẹp, tuy rằng cái miệng không dùng được, nhưng bộ dáng lại vô cùng tốt.

Chỉ là trước kia cô luôn cụp mắt, mím môi.


Nhưng khi người câm không hề bởi vì không trọn vẹn mà tự ti, đôi mắt to tròn kia, đôi môi xinh đẹp đẫy đà, đều có nhan sắc sinh động.

Thời Thính không hề để ý những nhân sĩ thượng lưu này nhìn chăm
chú, đi theo sau Kỳ Xán vài bước đứng trên sân khấu, bộ dáng cực kỳ
lạnh nhạt.

Thời Tinh Tinh đứng dưới sân khấu nhìn đến ánh mắt tối sầm, giả bộ.

Cô chị gái này, nhiều năm như vậy chưa từng gặp người, cho nên tất cả mọi người đều không biết kỳ thật cô là một người câm.

Cha mẹ lo lắng bên ngoài nói bọn họ vừa đón con gái về liền làm cho con gái mất giọng, cho nên mấy năm nay cũng chưa từng nhắc tới với bên ngoài.

Cho nên Thời Thính dựa vào loại biểu hiện giả dối lạnh lùng không thích nói chuyện này, làm bộ mình là người bình thường, nhất định hiện tại Kỳ đại thiếu cũng không hay biết gì!

Quả nhiên, khi trợ lý bưng khay đưa champagne cho hai người, Thời Thính không nói một lời, vừa không đưa tay đón, cũng không chủ động đưa cho Kỳ thiếu gia —— rõ ràng là không muốn có cơ hội mở miệng nói chuyện trước mặt mọi người, lộ ra dấu vết.

Hai tay Thời Thính rủ xuống, biểu thị cơ bắp mình vô lực.

Bởi vì đột nhiên cô nhớ tới, vốn dĩ cô đúng là chủ động đi cầm ly champagne đưa cho Kỳ Xán, chủ ý là biểu thị một chút lễ tiết ở trước mặt người khác, lại không nghĩ tới hành động nho nhỏ này trở thành nhược điểm sau này của cô, trọng điểm bị bôi nhọ —— chính là bởi vì Kỳ đại thiếu uống champagne cô đưa cho anh nên mới trúng độc, nhất định là cô động tay động chân hại anh!

Thời Thính càng nghĩ càng cảm thấy nội dung cốt truyện có bệnh, ai sẽ hạ độc trước mặt mọi người chứ?

Sau khi anh trúng độc, có phải chỉ số thông minh cũng cùng nhau về 0 hay không? Không thể tìm người trả thù tra tấn sao?

—— 9999/100000000.

Kỳ Xán rũ mắt, vừa lúc nhìn thấy hai mắt người câm phát sáng, xem ra là quá mức kích động đối với lễ đính hôn.

Anh nhíu mày, tự mình vươn tay, cầm lấy ly champagne.

Đây là lần thứ hai Kỳ Xán trở lại tầm nhìn của công chúng trong vài năm qua.

Đính hôn không phải trọng điểm, đối tượng đính hôn lại càng không phải.

Tác dụng duy nhất của nghi thức này đối với anh, chính là tuyên bố thời đại của anh đã đến.

Người ở chỗ tối rình rập, nhiều năm trước đến nay vẫn đang nhìn chằm chằm, muốn lần nữa nhìn anh vỡ vụn, nhìn anh sụp đổ.

Đều không có khả năng.

Kỳ Xán giơ ly rượu lên nhìn những nhân vật nổi tiếng trong bữa tiệc.

Thế giới tinh thần của anh, đã được củng cố và trở nên cường đại.


Thời Thính nhìn con số, đầu óc ngừng lại, từ ái mà nhìn một màn này.

Tốt lắm, đời này cô tuyệt đối không có khả năng logout qua loa như vậy, Kỳ Xán phát bệnh nổi điên có quan hệ gì với cô? Cô phải đợi đến khi mở miệng lần nữa, đợi đến khi có người trên thế giới này có thể nghe thấy lời cô nói lần nữa.

Bang, 10000000000000

Ly champagne của Kỳ Xán dán lên miệng anh, rượu sắp vào miệng.

Nhưng ngay tại một khắc kia, đột nhiên một âm thanh rõ ràng truyền vào trong tai.

—— Cho nên rốt cuộc là ai hạ độc Kỳ Xán?

Tay Kỳ Xán đột nhiên dừng lại.

Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, là giọng nói của ai.\

Ảo giác?

Nhưng âm thanh kia vẫn chưa dừng lại.

—— Loại độc này không màu không vị, làm cho người ta khó có thể phát hiện, hơn nữa là thời gian dài chậm rãi gia tăng liều lượng, từ từ phá hủy hệ thần kinh trung ương, cuối cùng làm cho người ta hoàn toàn biến thành bệnh thần kinh ...!Hẳn là không phải người bình thường có thể làm được.

Chắc chắn người hạ độc có thâm cừu đại hận với Kỳ Xán, hoặc là có gút mắc lợi ích gì!

Cả phòng tiệc đều đang chờ động tác của Kỳ Xán, nhưng anh lại hoàn toàn cứng đờ.

Trong lối đi cách âm này vô cùng yên tĩnh, chỉ có mấy người thân tín của anh.

Nhưng âm thanh đột nhiên xuất hiện này, không phải xuất phát từ bất kỳ một người nào trong bọn họ.

Qua vài giây, Kỳ Xán mới chậm rãi nghiêng đầu, nhìn về phía người câm đang cực kỳ an tĩnh kia.

—— Tất nhiên là người hạ độc phạm pháp, nhưng lùi một bước mà nói, Kỳ Xán không sai sao?


Đột nhiên càng lúc huyệt thái dương của Kỳ Xán nhảy càng lợi hại.

Thời Thính nhớ tới thảm trạng cuối cùng của mình, bi thương đi đến, nắm tay dần dần cứng rắn, cuối cùng dồn khí vào đan điền mà bùng nổ:

—— A a a a a a a a a mình muốn xuống tay!!!

Trong nháy mắt đó, thế giới yên tĩnh an toàn của Kỳ Xán bị sét đánh vào.

Anh giống như bị điện cao thế bắn trúng não, người thẳng tắp ngã về phía sau.

"Đại thiếu gia?!"

"Tổng giám đốc!!!"

Trong nháy mắt trợ lý và vệ sĩ dưới sân khấu vọt ra từ bốn phương tám hướng.

Trong lúc hôn mê hỗn loạn, Kỳ Xán nghe thấy âm thanh kia ngừng thét chói tai, sau đó rất kỳ quái hỏi:

—— Ơ làm sao vậy? Hiện tại đã điên rồi???

Kỳ Xán nhắm mắt lại.

Có vẻ là như vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận