Người Câm Nhưng Lại Bị Bá Tổng Nghe Được Tiếng Lòng


Cuối cùng Kỳ Xán cũng không thể nhịn được nữa: "Đủ rồi! Câm miệng!!!"

Âm thanh của Thời Tinh Tinh dừng lại, sắc mặt trắng bệch.

Cô ta chọc giận Kỳ đại thiếu gia?

Sau hai giây yên tĩnh.

—— Ha ha ha, anh ta nóng nảy rồi!

Kỳ Xán dùng lý trí cuối cùng không có quát một tiếng cô cũng câm miệng.

Trong vòng một giờ ngắn ngủi, Kỳ Xán đã nhịn đến cực hạn.

Vốn dĩ chuyện xảy ra hôm nay đã vượt quá nhận thức của anh, mà thần kinh não bị tổn thương của anh bị kéo tới kéo lui giống như kẹo cao su, đã sớm mất đi lực đàn hồi, bất cứ lúc nào cũng có thể kéo căng.

Nhiều năm như vậy, Kỳ Xán không thích bất luận kẻ nào ồn ào ở bên tai anh, nếu có người không sợ chết như vậy, đã sớm bị kéo ra ngoài ném tới chỗ hoang vu.

Giờ phút này, hệ số nôn nóng ở đầu dây thần kinh nhảy ngang nhiều lần, mặt mày anh tuấn tối tăm của anh nhiễm một tầng băng lạnh, thoạt nhìn vô cùng dọa người.

Khí thế cường đại lạnh lẽo làm cho toàn bộ phòng tiệc đều an tĩnh lại, mọi người kiêng kị không dám lên tiếng.

Xem ra Thời Tinh Tinh thật sự chọc giận Kỳ đại thiếu gia! Những thiên kim hào môn vừa rồi bênh vực kẻ yếu, khuyến khích cô ta, hiện tại cũng đều ngậm miệng lại, quan sát thế cục.


Cả người Thời Tinh Tinh vô cùng xấu hổ, mẹ Thời thấy tình thế không ổn vội vàng vừa xin lỗi vừa lôi kéo cô ta ra khỏi phòng tiệc, cha Thời ở lại, khuôn mặt tươi cười làm lành với ông cụ Kỳ và đại thiếu gia Kỳ.

Quả thật bọn họ có ý để cho con gái nhỏ thăm dò một chút, nhưng biết điểm dừng, hai nhà vừa mới bắt đầu hợp tác buôn bán, làm sao bọn họ dám thật sự đắc tội Kỳ Xán?

Thời Tinh Tinh không cam lòng giãy dụa một chút: "Mẹ!"

"Ai nha được rồi!" Mẹ Thời trừng mắt nhìn cô ta.

Thời Tinh Tinh: Tại sao có thể như vậy?

Cô ta ám chỉ Kỳ thiếu gia còn chưa đủ rõ ràng sao?

Chẳng lẽ Kỳ đại thiếu không nghe ra, Thời Thính là người câm sao?

"…"

Ánh mắt Kỳ Xán sâu thẳm phức tạp đến mức không ai có thể giải thích.

Trước khi rời khỏi phòng tiệc, Thời Tinh Tinh còn trừng mắt nhìn Thời Thính đang nghiêm túc uống xong canh ngân nhĩ.

Thì ra là thế, muốn dùng đồ uống che giấu mình không biết nói chuyện đúng không?

Cứ chờ đi!

Cô nghĩ cô còn có thể giả bộ là người bình thường được bao lâu?

Ông cụ Kỳ không chút hoang mang thu hồi ánh mắt, đều là lão hồ ly có kinh nghiệm sa trường, vừa rồi cô gái kia có ý gì, chẳng lẽ ông còn không biết rõ?

Nhưng ấn tượng của ông đối với đứa nhỏ Thời Thính này không tệ.

Nghe nói sau khi cô trở lại hào môn còn thường xuyên gửi tiền cho bà nội nhận nuôi cô, mua máy kéo, sửa nhà.

Hơn nữa, quả thật con người điềm đạm nho nhã —— Có đôi khi, người không trọn vẹn trong mắt người ngoài, mới có thể thích hợp với A Xán.

Vì vậy ông cụ Kỳ vui tươi hớn hở trong sự im lặng lúng túng, "Được rồi, bây giờ không sao rồi, mọi người tiếp tục đi."

Bây giờ không sao rồi.

Sắc mặt Kỳ Xán vẫn không chút thay đổi.

Ôiii! Vừa rồi đúng là một cuộc đối thoại nhẹ nhàng vui vẻ! Khiến ham muốn biểu đạt của mình tăng vọt chưa từng có.


Kỳ Xán: "..." Đau đầu càng lúc càng lợi hại.

Anh nghi ngờ bản thân đã tìm một phiền toái lớn cho mình.

Thời Thính hoàn toàn không biết trong lòng anh đang suy nghĩ cái gì, nhưng nhìn sắc mặt phân chó kia của Kỳ Xán, liền biết nhất định là bị Thời Tinh Tinh quấy rầy đến thần kinh yếu ớt của anh.

Mà cô tỉ mỉ đếm thu hoạch trận này, con số góc trên bên phải đã nhảy đến [30944/100000000].

Thành quả khả quan, thành quả khả quan.

Mình vừa mới uống tổng cộng ba chén canh bách hợp tuyết lê ngân nhĩ, nhất định hiện tại giọng nói của mình giống như hoàng oanh vang vọng, dễ nghe êm tai.

Mình dự định hát vang một bài ở chỗ này, cho dù không có người nghe cũng không sao!

Dù sao trong lòng nói càng nhiều càng tốt.

Thời Thính hắng giọng.

Hát về quê hương của tôi ~~ a a a á à a úc úc úc ~~

Kỳ Xán thật sự chịu không nổi.

Bây giờ phải kéo cô xuống bắt cô đi ngủ!

Kỳ Xán nghiêm mặt, giơ tay gọi trợ lý Thẩm.

Dù bằng cách nào, cô đều phải ngất đi ngay bây giờ.

Nhưng mà còn chưa đưa ánh mắt, trợ lý Thẩm đã vội vàng đi tới, nếu như nhìn kỹ, tay của anh ta còn có chút run rẩy.


"Tổng giám đốc, tôi tới đổi đĩa cho ngài." Tay trợ lý Thẩm đặt trên mặt bàn, mượn động tác thay đồ ăn gõ hai cái, sau đó động tác tự nhiên lui xuống.

Trong nháy mắt Kỳ Xán buông mắt, trong con ngươi đen kịt như biển nổi lên gợn sóng.

Có độc.

Kết quả kiểm tra đã có, trên ly champagne kia thật sự có độc.

Kỳ Xán chậm rãi vuốt ve ngón cái.

Sau khi Thẩm trợ lý lui ra, trái tim vẫn còn đập thình thịch, có lẽ người khác không biết, nhưng anh ta đi theo bên cạnh đại thiếu gia nhiều năm, thấy rất rõ ràng.

Vẻ mặt của Kỳ đại thiếu bây giờ giống hệt như lúc thanh trừng lớn năm đó!!!

Thời Thính ăn uống no đủ, tựa lưng vào ghế ngồi, thả lỏng đầu óc.

Đúng rồi, vốn dĩ lần đầu tiên tên bệnh thần kinh này bị đầu độc với liều lượng rất nhỏ rất nhỏ, alkaloid trong chất chiết xuất thần bí kia sẽ bị oxy hóa trong không khí, sau đó chậm rãi mất hoạt động, hơn nữa căn bản lúc ấy ở đây không có ai phát hiện tình huống anh ta trúng độc, sau đó truy cứu nữa cũng căn bản không thể tra ra.

Kỳ Xán liếc mắt, đáy mắt tối tăm lưu động, rốt cuộc làm sao cô biết được?

Cô ấy biết được bao nhiêu?




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận