Người Cầm Quyền

Hàn Đông ngồi ở trong xe, cũng không nóng vội, chỉ là có chút kỳ lạ, theo lý mà nói trên đường xe cũng không phải là rất nhiều, nhưng tại sao ở đây lại đột nhiên kẹt xe chứ? Đợi một hồi, xe phía trước cũng không động đậy, một vài tài xế dứt khoát dừng xe, xuống xe bước tới trước xem xét, lúc trở lại đều chửi rủa cả. Hàn Đông đẩy cửa xe đi xuống, nếu xe tạm thời không thể đi được, vậy thì xuống hít thở không khí, sẵn tiện nhìn xem xảy ra chuyện gì. Vương Lập Bình ở vị trí phụ lái cũng lập tức bước xuống, đi theo Hàn Đông. Còn tài xế Lưu Thiết Quân thì tiếp tục ở lại trong xe. Ven đường đã có không ít người đứng xem, mọi người đều bàn luận sôi nổi, rất rõ ràng mọi người đều cảm thấy vô cùng kỳ quái vì chuyện kẹt xe. Hàn Đông nghe được hai tài xế lái xe vận tải đang than trách, ý là nói gần đây thành phố Kha Thành luôn xảy ra chuyện, từ đó làm cho kẹt xe, lần trước nghe nói có một vài nông dân đào đường làm cho giao thông gián đoạn, không biết lần này lại có chuyện gì. Hàn Đông vừa đi vừa nghe, thỉnh thoảng còn bắt chuyện vài câu. Theo cuộc nói chuyện, Hàn Đông cảm thấy được, nếu tài xế ở ngoài vùng đối với hiện tượng kẹt xe này, ngoại trừ cảm thấy buồn bực, cũng là không nói gì, còn tài xế ở bản địa lại đầy bực tức, oán hận chửi mắng, hình như là thường xuyên gặp phải tình huống như vậy. “Xem ra vấn đề của thành phố Kha Thành vô cùng nghiêm trọng.” Hàn Đông trong lòng nghĩ thầm, thấy ít biết nhiều, chỉ sợ đằng sau bề ngoài đã không phẳng lặng của thành phố Kha Thành đã che dấu vấn đề vô cùng phức tạp. Mà hiện tại, mấy vấn đề này đã sắp bộc phát. Nếu thật là như vậy, thì Tỉnh ủy phải tăng nhanh nhịp và sức mạnh công tác, nếu không, sẽ có họa lớn. Khoảng gần một tiếng, xe phía trước bắt đầu chậm rãi chuyển động, tài xế đứng ở bên ngoài nhanh chóng lên xe, bắt đầu khởi động xe. Vương Lập Bình sớm đã liên hệ Lưu Thiết Quân, rất nhanh Lưu Thiết Quân liền lái xe tới đón Hàn Đông và Vương Lập Bình. Dòng xe từ từ thông thuận chuyển động, qua khoảng nửa tiếng, Hàn Đông vào trung tâm của thành phố Kha Thành. Bởi vì trên đường chậm trễ không ít thời gian, do đó hiện tại đã hơn mười hai giờ gần một giờ, ba người tìm chỗ dùng cơm trước, sau đó chuẩn bị đến nông thôn ngoại ô thăm viếng một chút. Dù sao theo tình hình Hàn Đông tìm hiểu xem xét, vấn đề lớn nhất của thành phố Kha Thành là ở công tác nông thôn, nông thôn là nơi tập trung mâu thuẫn của thành phố Kha Thành, hơn nữa cộng thêm tư liệu thu thập được và thư tố cáo của Lãng An Minh, Hàn Đông cũng biết ở thị trấn Bắc An của phía tây thành phố Kha Thành, tồn tại vấn đề lớn nhất, cho nên chuẩn bị đích thân đến xem một chút. Đến thị trấn Bắc An chỉ cần hai mươi phút, nhưng Hàn Đông thấy được, nghe được chỉ là một sự ảm đạm, thì ra chuyện lần trước bao vây Ủy ban nhân dân thành phố, thị trấn này có không ít người tham dự, kết quả người thì bị bắt, người thì bị đánh, những người còn lại ngoại trừ phẫn nộ thì cũng là không còn cách nào khác. - Này, hai người các anh đang làm gì? Hai tên cảnh sát nét mặt không tốt nhìn chằm chằm vào Hàn Đông, trong mắt bọn họ tràn đầy cảnh giác và đề phòng. Hàn Đông thản nhiên, nói: - Chúng tôi không làm gì cả, tùy tiện dạo một chút thôi. - Cái gì cũng không làm? Tên cảnh sát vóc dáng thấp bé cười lạnh nhìn Hàn Đông. - Đừng tưởng chúng tôi không biết cái gì, thật thà nói, có phải muốn đến phá hoại gì không? Hàn Đông tức giận mà cười, nói: - Phá hoại, chúng tôi giống người phá hoại lắm sao? - Không cần dài dòng với bọn họ, trực tiếp bắt về rồi nói sau. Tên cảnh sát khác không kiên nhẫn, nói. Hàn Đông nói: - Giam lại? Các anh dựa vào cái gì mà bắt người, giam người? - Haha, chỉ dựa vào chúng tôi là cảnh sát, sao, không phục à? Tên cảnh sát đó nhìn chằm chằm vào Hàn Đông, khinh thường nói. Hàn Đông cười lạnh một cái, không cùng y phí lời. Tú tài gặp phải binh, có lý cũng không nói rõ được. Tuy nói là Hàn Đông là Phó bí thư Tỉnh ủy, hai tên cảnh sát nhỏ bé này trước mặt hắn không là cái gì. Nhưng Hàn Đông hiện tại vẫn chưa muốn bại lộ thân phận sớm như vậy, mà phỏng chừng nói đạo lý với chúng cũng không thông, cho nên dứt khoát im lặng. Vương Lập Bình thấy như vậy, sớm đã gọi điện thoại, nói vài câu. Không đến ba phút, đang lúc hai tên cảnh sát mượn cớ đòi xem chứng minh thư, làm khó Hàn Đông và Vương Lập Bình, điện thoại của tên cảnh sát thấp bé reo lên, y vừa xem không ngờ là Sở trưởng gọi đến, liền nhận điện thoại, thẳng thắn nói: - Sở trưởng, có phải muốn tối nay uống vài ly không? - Uống cái đầu ngươi. Sở trưởng trong điện thoại tức giận hét lên: - Đức Tài, hai anh đang làm gì? Đừng có gây họa cho tôi. Tên kêu là Đức Tài cười cợt nhả, nói: - Sở trưởng, chúng tôi cái gì cũng không làm, ông sao lại tức giận như vậy, chúng tôi còn không phải làm theo dặn dò của ông sao… - Ông chỉ kêu các ngươi làm việc chính, không kêu các ngươi làm việc khác. Sở trưởng tức giận mắng. - Hai ngươi có phải đang làm khó hai người từ bên ngoài đến? Nhanh chóng rút về cho tôi, nếu không cẩn thận bản thân các ngươi, Bí thư Uông vừa gọi điện thoại tới, nhanh chóng về đây cho tôi. - A… Đức Tài lập tức trợn tròn mắt, quét mắt nhìn Hàn Đông và Vương Lập Bình một lượt, trong lòng nghĩ hai người này không có chỗ nào đặc biệt, sao ngay cả Bí thư Đảng ủy Công an thành phố Uông Tòng Lượng cũng đích thân gọi điện thoại cho Sở trưởng. Trên thực tế, Sở trưởng của y cũng không nhận được điện thoại của Uông Tòng Lượng, chỉ là Sở trưởng đó nhận được điện thoại của Cục trưởng phân cục quận, nói là chỉ thị của Uông Tòng Lượng, liền trước mặt thuộc hạ đưa nhân vật lớn này ra. - Đây là chứng minh thư của anh. Đức Tài hai tay đưa chứng minh thư cho Hàn Đông, có chút thất kinh, nói: - Không có việc gì rồi. Sau đó y nháy mắt với người đi cùng một cái, rồi hai người quay người nhanh chóng lên xe máy rời khỏi. Vương Lập Bình tức giận, nói: - Phó bí thư tỉnh, tôi đã nhớ kỹ số hiệu cảnh sát của bọn họ rồi, tôi mới vừa gọi cho Phó giám đốc sở Tạ của Sở Công an tỉnh, ông ta sẽ không tiết lộ thân phận của chúng ta. Hàn Đông nói: - Mấu chốt không ở trên hai người bọn họ. Vương Lập Bình gật gật đầu, không nói gì thêm. Nhưng y hiểu, các cán bộ của thành phố Kha Thành sắp gặp phải tai ương. Lúc trước khi hai cảnh sát làm khó Hàn Đông, xa xa có nông dân đang quan sát, lúc này thấy hai cảnh sát đi rồi, liền có một lão già đánh bạo đi tới, có lòng tốt nói: - Cậu trai trẻ, hai người hay là đi nhanh một chút, nếu không sẽ thiệt thòi đấy. Hàn Đông liền hỏi: - Thưa bác, đây rốt cuộc là chuyện gì, chúng tôi không làm gì xấu, cảnh sát sao gây phiền phức cho chúng tôi chứ? - Cảnh sát sẽ nói lý lẽ với các anh sao? Lão già cười lạnh một tiếng. - Nếu nói không làm chuyện gì xấu, chẳng lẽ người trong thôn chúng tôi đều làm chuyện xấu hay sao? Nhưng cảnh sát vẫn nhắm vào chúng tôi, đề phòng chúng tôi, chỉ là lo lắng chuyện xấu của mấy người làm quan bị lộ ra, vị trí của bọn họ không giữ được. Hàn Đông có thể cùng lão già bắt chuyện, từ miệng của ông ấy lại biết thêm nhiều tin tức, trong lòng càng nặng nề, đối với bọn cán bộ to gan lớn mật của thành phố Kha Thành này căm thù đến xương tủy. Rời khỏi thị trấn Bắc An, Hàn Đông ở trên xe gọi điện thoại cho Bí thư Tỉnh ủy Hà Vĩnh Thành, đem những gì mình vừa nghe thấy nói ra, Hà Vĩnh Thành tức giận tới mức đập bàn, luôn miệng nói phải nghiêm trị bọn cán bộ ở thành phố Kha Thành. - Bí thư Hà, tôi đề nghị Tỉnh ủy lập tức phái tổ công tác tiến vào thành phố Kha Thành, vấn đề của thành phố Kha Thành quá nghiêm trọng rồi, chúng ta không thể đợi nữa. Hàn Đông trầm giọng, nói. Hà Vĩnh Thành nói: - Nhưng nếu trực tiếp phái tổ công tác, vậy thì công tác ở thành phố Kha Thành khẳng định sẽ phải chịu ảnh hưởng, hơn nữa hiện tại lãnh đạo chủ yếu ở thành phố Kha Thành đều tránh được thì tốt, vấn đề thành phố Kha Thành nghiêm trọng như vậy, nếu như không có lãnh đạo chủ yếu tham dự vào, chỉ sợ là không thể, nếu trực tiếp phái tổ công tác, trước tiên cần giải quyết vấn đề bộ máy của thành phố Kha Thành mới được. Hàn Đông trong lòng có chút chán nản, Hà Vĩnh Thành cho đến hiện tại còn đem chuyện tranh quyền đoạt lợi đặt ở vị trí thứ nhất, điều này làm cho Hàn Đông rất phản cảm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui