Người Cầm Quyền

Máy bay đáp xuống sân bay Yến Kinh, Lữ Nhạc thở một hơi rồi nói: - Hàn Đông, chưa tới mấy năm, em đã theo anh dọn nhà mấy lần rồi. Hàn Đông mỉm cười nói: - Không còn cách nào khác, anh lại là số cực, em đi theo anh, chịu chút cực nhọc cũng khó tránh khỏi thôi. Lữ Nhạc cười say đắm nói: - Đi theo anh, dù có thiệt thòi, em cũng chịu. Hai người vừa cười vừa nói bước xuống, lần này Hàn Mạn Lương lại phụng mệnh đến đón Hàn Đông và Lữ Nhạc, đương nhiên anh ta lái chiếc Santana đã bị để một thời gian của Hàn Đông, tuy vẻ ngoài có chút lỗi thời, nhưng tất cả bên trong, đều đã được thay mới lại hết. Tất cả đều do Hàn Mạn Lương làm, chỉ là nói một tiếng với Hàn Đông, sau này Hàn Đông có đến trong thành phố, có chiếc xe cho mình cũng tiện lợi hơn nhiều. - Lời của lão thái gia, hôm nay người ở Bắc Kinh đều phải tới dùng cơm, đấy đều vì đón tiếp Hàn Đông chú. Hàn Mạn Lương vừa lái xe vừa cười nói. Hàn Đông nói: - Mọi người hiếm khi được cùng nhau dùng cơm, chẳng lẽ anh vẫn chưa đồng ý. - Hì hì, thực lòng mà nói, cùng ăn cơm với lão thái gia, anh cũng không biết thức ăn có mùi vị nào. Khí phách của ông quá mạnh, trước mặt của ông, anh rất bồn chồn, hồn phách không biết bay đi đâu mất. Hàn Đông cười lên, hắn cũng biết Hàn Mạn Lương nói đều là sự thật, lão thái gia ngựa chiến một đời, khí thế của bậc tiền bối, đừng nói đến những hậu bối bình thường, dù nhiều quan viên cấp cao, trước mặt lão thái gia, cũng không dám hé lớn tiếng. Đương nhiên, trên thực tế lão thái gia rất là niềm nở. Dưới núi Ngọc Tuyền, sau khi được bảo vệ nghiêm túc kiểm tra qua, mới được cho xe chạy lên núi. Điều khiến Hàn Đông không ngờ đến, ông ngoại cũng có mặt ở đây, đang cùng trò chuyện với lão thái gia. Hai vị lớn tuổi nhìn thấy Hàn Đông, nét mặt liền toát ra nụ cười hiền lành. Dư Kiện Hưng tuy đã nghỉ hưu, nhưng ông ta cũng không phải một ông lão bình thường, nói đến đâu tham gia thì sẽ đến đó, hôm nay ông ấy đến núi Ngọc Tuyền, dù là do ông nội gọi điện cho mời ông ấy đến, nhưng cũng có thể thấy được ông ấy rất xem trọng Hàn Đông. Tiểu Hàn Vũ nhìn thấy lão thái gia, vui mừng gọi một tiếng: - Ông cố... Qua vài tháng nữa, Hàn Vũ được bốn tuổi rồi, cậu nhóc này trông có vẻ thanh tú, có thể nói hoàn toàn dung hợp các điểm ưu tú của Hàn Đông và Lữ Nhạc. Điều khiến người khác vô cùng ngạc nhiên là, cậu nhóc này vô cùng ngoan, dường như không giống những đứa trẻ ba tuổi luôn bướng bỉnh. Dù có lúc cậu bé kiên quyết suy nghĩ của mình, nếu Hàn Đông hoặc Lữ Nhạc không thỏa mãn cho cậu, cậu nhóc cũng không ồn ào, chỉ là trừng đôi mắt như ngôi sao của mình, ngồi đó không động, cũng không nói chuyện. Hơn nữa lúc đó nếu Hàn Đông và Lữ Nhạc căn dặn cậu bé điều gì, ví như như rửa mặt, tắm gội gì đó, cậu ấy cũng sẽ làm theo, nhưng chỉ là không nói chuyện, hoàn toàn là bộ dạng không lên tiếng phản kháng. Đợi đến khi yêu cầu của cậu nhóc được thỏa mãn, thông thường cậu bé sẽ cười rất vui, thơm lên mặt của Hàn Đông và Lữ Nhạc. - Nào, Tiểu Vũ, đến đây để ông cố bế nào. Lão thái gia mỉm cười giang tay qua. Tuy nhiên Hàn Vũ chỉ ngừng lại trước mặt lão thái gia, không hề có ý đưa tay ra, với bộ dạng như một người lớn, thận trọng nhìn lão thái gia một hồi, lúc này mới nhỏ nhẹ lên tiếng: - Tiểu Vũ nặng lắm, Tiểu Vũ ngồi được rồi. Nói xong cậu bé đưa tay chạm nhẹ vào tay của lão thái gia, sau đó nhanh chóng chạy về phía Hàn Đông, ngồi vào vị trí còn trống bên cạnh, phần lưng tựa thẳng lên, hay tay đặt trên đầu gối, ánh mắt nhìn thấy, bộ dạng ngồi nghiêm chỉnh. Lão thái gia hơi ngẩn người, lập tức cười ha hả lên. Dư Kiện Hưng cũng cười lớn tiếng. - Đứa cháu này, rất ma lanh. Lão thái gia cười nói. Giây phút này, không khí trong nhà thể hiện vô cùng ấm cúng. Trong tiếng cười của mọi người, tiểu Hàn Vũ vẫn như ngồi đoan chính, giống như quan viên nào đó đang tham dự đại hội vậy. Dư Kiện Hưng nói: - Tên nhóc này, xem ra cũng là một mầm non tốt đấy. Ăn cơm xong, mấy người ngồi cùng nhau trò chuyện, Nhắc đến sắp xếp công việc lần này của Hàn Đông, lão thái gia cũng không căn dặn nhiều, chỉ là bảo Hàn Đông cứ thoải mái làm việc, phải làm ra thành tích. Lão thái gia vô cùng yên tâm về Hàn Đông, từ trước đến nay, biểu hiện của Hàn Đông đều nằm ngoài dự đoán của lão thái gia. Đi đến bước này, lão thái gia cũng không can thiệp vào công việc của Hàn Đông, chỉ âm thầm xem xét, quan sát, trong thời khắc quan trọng, chỉ dẫn Hàn Đông một chút là được. Buổi trưa, Dư Kiện Hưng rời khỏi biệt thự ở núi Ngọc Tuyền. Hàn Mạn Lương đương nhiên sớm đã tìm lý do để rời khỏi. Chỉ còn Tiêu Bối Bối còn ở bên cạnh, cô ấy đang bế Hàn Vũ, cười tươi nghe Hàn Đông cùng trò chuyện với lão thái gia. Tiêu Bối Bối đã làm việc tại Bộ ngoại giao được một thời gian, tính tình điềm đạm hơn nhiều so với lúc trước, vẻ bề ngoài trẻ tuổi, cộng thêm nét trí thức, càng tô lên vẻ xinh đẹp hơn. Hàn Đông đề nghị sau này sẽ ở núi Ngọc Tuyền, cũng được ở bên cạnh lão thái gia nhiều hơn, kết quả lão thái gia lại từ chối, ông ta cười nói: - Cháu nên về Hương Sơn ở đi, ông ở một mình quen rồi, có thời gian cháu về đây trò chuyện với ông là được, quan trọng là cháu làm tốt công việc của mình là được. Ý của lão thái gia quá rõ ràng, chỉ cần Hàn Đông phát triển tốt, cho dù Hàn Đông có ở bên cạnh ông ấy hay không, đó đều là vấn đề nhỏ. Còn nếu Hàn Đông phát triển không tốt, dù ngày ngày luôn ở bên cạnh ông ấy, lại có tác dụng gì chứ? Thái độ của lão thái gia rất kiên quyết, Hàn Đông cũng không kiên trì. Sau khi ăn cơm xong, Hàn Đông và Lữ Nhạc quay về biệt thự Hương Sơn. Tiêu Bối Bối cũng đi theo. Tiểu Hàn Vũ luôn theo Tiêu Bối Bối, dự đoán duyên cớ vì người cô này xinh đẹp mê người. Sau khi ổn định, Tiêu Bối Bối nói: - Anh Đông, chị dâu, tối nay cùng ra ngoài chơi nha. Mọi người đã lâu không gặp, cùng nhau ra tụ tập lại. Hàn Đông nói: - Sau này cơ hội gặp mặt còn nhiều mà. Tiêu Bối Bối ôm lấy cánh tay của Hàn Đông đung đưa, nũng nịu nói: - Đi mà, anh Đông, nể mặt đi, em đã lâu không được gặp anh, rất nhớ anh đấy, lần trước anh đến đây họp cũng không gặp em. Hàn Đông bất đắc dĩ nói: - Đừng đung đưa nữa, lắc nữa sẽ chóng mặt đấy. Tiêu Bối Bối cười lên. Lữ Nhạc nói: - Hàn Đông anh cứ đi đi, em ở nhà trông Tiểu Vũ. Tiêu Bối Bối kéo tay của Lữ Nhạc nói: - Cùng đi đi, đợi mợ qua đây, Tiểu Vũ cứ cho mợ trông. Nói vậy, cô ấy nhè nhẹ vỗ vào gương mặt của Tiểu Vũ nói: - Tiểu Vũ, một lát cùng chơi với bà nội thế nào, ông nội không ở nhà, một mình bà ở nhà đáng thương lắm. Hàn Chính ba của Hàn Đông, hai ngày này đến các tỉnh ở Tây Nam khảo sát công việc, thời gian này Dư Ngọc Trân ở nhà một mình. Hàn Vũ nghe được lời của Tiêu Bối Bối, lập tức ưỡn ngực, nói: - Con ở với bà nội, ba, mẹ đi làm ạ. - Tiểu Vũ rất ngoan, cho cháu thêm một viên kẹo đây. Tiêu Bối Bối nũng nịu cười nói. Nhìn thấy tình hình vậy, Hàn Đông cũng không còn từ chối nữa, vừa mới về, cùng mọi người tụ họp lại cũng tốt, đợi sau khi đổi báo Ủy, công việc trên đó sẽ nhiều việc, cùng mọi người tụ tập cũng không tiện. Sau khi đợi Dư Ngọc Trân đến, Hàn Đông liền lái xe, chở Lữ Nhạc và Tiêu Bối Bối đến sơn trang Quên Sầu Trên đường đi, Hàn Đông nghĩ đến cái đêm vui vẻ với Tần Phương vào lần trước, trong lòng có chút xao xuyến. Cái lần sau khi quay về tỉnh Giang Việt, Hàn Đông cũng gọi qua vài cuộc điện thoại cho Tần Phương, tuy nhiên biểu hiện của Tần Phương rất bình thường, giống như giữa hai người họ vốn dĩ không hề có sự tiếp xúc nào. Điều này khiến Hàn Đông hiểu rõ, Tần Phương đã có chủ ý, chỉ có điều làm người đàn ông đầu tiên của cô ấy, trong lòng Hàn Đông có chút không nỡ buông xuống Lần này lại dẫn theo Lữ Nhạc đến sơn trang Quên Sầu, đến lúc gặp phải Tần Phương, hy vọng không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Khi đến sơn trang Quên Sầu, Hàn Đông mới biết Tiêu Bối Bối không ngờ còn hẹn Bạch Vũ Giai cùng đến. Nhìn thấy Bạch Vũ Giai và Tần Phương cùng trò chuyện thân thiết như hai chị em, Hàn Đông không khỏi sững sờ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui