Người Cầm Quyền

- Ông chủ lớn gì chứ, hình như là một người phụ nữ từ Hongkong đến, còn dẫn theo một đứa trẻ, nhưng cũng rất quyến rũ đấy… Cô gái ở quầy tiếp tân vừa mới bị người đàn ông này trêu chọc làm cho nhộn nhạo, nên cũng không có ý giấu diếm người khách này. - Vậy sao, vừa rồi tôi thấy hình như có một nhân vật lớn đi lên đó? Người đàn ông kia mỉm cười, trong lòng thầm nghĩ lần này cơ hội của y đến rồi. Cô gái tiếp tân sửng sốt, nói: - Nhân vật lớn như thế nào, sao tôi không thấy? - Ha ha, không có gì! Người đàn ông nói, ngả ngớn huýt sáo, trêu chọc cô gái kia thẹn thùng cúi đầu, sau đó lại ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn đầy dao động. - Cô em, nhớ rõ số điện thoại của tôi nhé, có thời gian tôi chụp cho cô em vài tấm hình. Người đàn ông cười nói. Vừa rồi y nói với cô gái này y là một Nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, chuyên chụp hình cho các người mẫu, còn chụp cho một số minh tinh nổi tiếng trong nước. Nhất thời khiến cho cô gái vừa ham hư vinh vừa tự nghĩ rằng mình xinh đẹp thần hồn điên đảo rồi. Cô gái tiếp tân nhẹ nhàng gật đầu, tay nắm chặt danh thiếp, chính là danh thiếp của người đàn ông này lúc nãy đã đưa cho cô. Người đàn ông hừ một cái đắc ý, rồi bước đi, ấn vào thang máy ở phía trước. Người đàn ông này tên là Ôn Ngọc Học, là một nhiếp ảnh gia của một toà soạn nhiếp ảnh. Bình thường y cũng chỉ chụp hình phong cảnh, hình được đăng ký hoặc hình kết hôn. Thỉnh thoảng y cũng chụp hình cho công ty điện ảnh hoặc công ty truyền hình, cho nên cũng có thể chụp được cho một vài minh tinh. Trước đó y đã lấy tấm hình chụp chung với một minh tinh trong nước nào đó trong máy ảnh ra lừa được cô gái phục vụ một phen kinh ngạc. Ôn Ngọc Học đã từng giúp công ty điện ảnh của Hàn Mạn Lương trong mấy cuốn tạp chí, cũng chính vì nguyên nhân này, có một hôm y bị một người kêu đi, gặp được hai nhân vật lớn, tiếp nhận một nhiệm vụ mang tính thách thức lớn nhưng cũng có thể mang lại cho y được lợi ích rất lớn. Tối hôm qua y ở đây cùng với một cô gái dây dưa cả đêm, hôm nay định tiếp tục ở cùng cô gái đó. Buổi chiều lúc y đi ra ngoài mua một ít đồ cho cô gái kia, liền nhìn thấy Hàn Đông vội vội vàng vàng đi vào khách sạn. Bởi vì hôm nay Hàn Đông đi ra ngoài khá vội, cho nên cũng không cải trang gì nhiều, cho nên Ôn Ngọc Học vốn dĩ đã được nhìn thấy rất nhiều tấm hình của Hàn Đông lập tức nhận ra hắn. Lúc đó vô cùng vui mừng, liền giả vờ như không có việc gì, im lặng đi theo Hàn Đông vào thang máy. Nhìn thấy Hàn Đông gõ cửa phòng 1606, sau đó y ở bên ngoài nghe lén một chút, nhưng lại không nghe ra được điều gì, cho nên vội vàng xuống lầu hỏi thăm tình hình ở quầy tiếp tân. - Ha ha, phòng 1606 là của một người phụ nữ quyến rũ, lại còn mang theo con, chắc chắn không phải vợ của người kia. Nếu không tại sao không ở nhà, mà lại vội vàng đến gặp mặt nhau ở khách sạn? Ôn Ngọc Học đứng trong thang máy, trong lòng hưng phấn nghĩ: - Mình chỉ cần âm thầm đi theo phía sau, tìm cơ hội chụp nhiều tấm hình một chút, đến lúc đó lấy về, chẳng phải xong rồi sao? Bây giờ y còn chưa liên hệ với hai ông chủ lớn kia, chủ yếu là vì chưa chụp được những bức hình có giá trị. Y dự định đợi sau khi có thu hoạch rồi, sẽ liên lạc với đối phương, như vậy khi nói chuyện y cũng sẽ có thể lớn tiếng hơn một chút. Vừa đến lầu mười sáu, từ trong thang máy nhìn ra, liền nhìn thấy phòng 1606 mở cửa. Hàn Đông đội mũ lưỡi trai, mang kính đen cùng một người phụ nữ vô cùng quyến rũ đi ra. Trong lòng Hàn Đông, lại có bế một cô bé da trắng như ngọc. Cô bé ấy lúc này rất vui vẻ, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng hôn lên mặt Hàn Đông, vừa nũng nịu nói: - Cha ơi, con muốn đi xe xình xịch, còn muốn ngồi ngựa gỗ… Hàn Nguyệt mặc một cái áo vét nhỏ màu hồng phấn, chân mang một đôi giày da màu trắng xám, tóc được tết bím đáng yêu, giống như một cô bé đáng yêu trong đồng thoại vậy. - Được, bảo bối muốn chơi gì cũng được. Hàn Đông cười nói. Kiều San San khoác cánh tay Hàn Đông, anh mắt dịu dàng dừng lại trên mặt Hàn Đông, tràn đầy ấm áp. Có thể đi bên cạnh Hàn Đông, cảm nhận được thời khắc ấm áp này, trong lòng cô cảm thấy rất hạnh phúc. Thấy ba người Hàn Đông đi về phía thang máy, Ôn Ngọc Học vội vàng bước ra, im lặng đi theo dọc hành lang về phía trước. Đợi sau khi mấy người Hàn Đông đi vào thang máy, y liền vội vàng chạy đến cầu thang bộ, chạy xuống dưới lầu, làm như thế cũng tránh cho Hàn Đông cảnh giác. Hàn Đông bế Hàn Nguyệt xuống lầu, đến bãi đỗ xe lấy xe, sau đó cả ba người cùng lên xe, dọc theo con đường phía trước khách sạn mà đến sở thú. Bên cạnh sở thú có một khu vui chơi, đến lúc đó Hàn Đông dẫn theo Hàn Nguyệt đi dạo vườn bách thú xong cũng có thể đi khu vui chơi để chơi. Như vậy vừa có thể chơi được nhiều hơn, vừa có thể khiến Hàn Nguyệt hài lòng. Ôn Ngọc Học thì ngồi lên một chiếc taxi rồi đi lên phía sau, y mang một ba lô, trong ba lô có máy ảnh chuyên nghiệp, còn có một máy ảnh chuyên để chụp lén ở các góc độ khác nhau. Không bao lâu sau, xe liền đến vườn bách thú. Hàn Đông dừng xe xong, bế Hàn Nguyệt xuống xe. Nhưng Hàn Nguyệt lại không muốn được Hàn Đông bế, cô bé giãy người nhảy xuống, đi giữa Hàn Đông và Kiều San San, hai bên cầm hai tay của hai người, bước những bước nhỏ, bước thấp bước cao đi, miệng nhẩm bài hát thiếu nhi, có vẻ rất vui vẻ. Ôn Ngọc Học đi theo phía sau, trong tay cầm máy ảnh không ngừng chụp. Mặc dù chỉ chụp được phía sau, nhưng Ôn Ngọc Học thấy, có thể chụp được càng nhiều hình, thì cũng không có gì không tốt. Khi Hàn Đông đi ra ngoài, đã thay một bộ trang phục bình thường, chân mang giày thể thao Adidas, cộng thêm mũ lưỡi trai, mắt kính đen, cả người toát lên vẻ hoạt bát. Những vẫn lộ ra một cảm giác thần bí, người bình thường có thể không để ý, nhưng nhìn kỹ, sẽ cảm thấy người này không hiểu vì sao cứ thần thần bí bí. Mũ lưỡi trai kéo xuống rất thấp, hơn nữa mắt kính lớn cũng che gần hết nửa mặt. Cho dù người quen gặp, cũng không dễ gì nhận ra. Ôn Ngọc Học vui mừng đi theo ba người Hàn Đông, quả thật đã chụp được rất nhiều hình. Nhưng điều khiến y có chút buồn bực là, không có bức hình nào chụp rõ ràng một chút. Cho dù chụp ở đúng góc độ, cũng không nhìn thấy rõ ràng được bộ dạng của Hàn Đông. - Dù sao có cũng hơn không, hơn nữa thân hình cũng không thay đổi nổi. Ôn Ngọc Học tự an ủi mình, - Hơn nữa, những người kia muốn chỉnh người khác rồi, còn cần thiết phải có căn cứ chính xác hay sao? Chẳng qua cũng chỉ cần một cái cớ mà thôi. Khi ngẩng đầu lên nhìn, Hàn Đông đã bế Hàn Nguyệt bắt đầu đi ra phía ngoài rồi, y liền nhanh chóng đi theo phía sau. Ngày hôm nay, Hàn Nguyệt vô cùng vui mừng, cứ cười sung sướng mãi. Nhìn cô con gái giống như thiên sứ, trong lòng Hàn Đông tràn đầy cảm giác ấm áp. Tuy nhiên, Hàn Đông còn phải đi làm, cũng không thể đi với hai mẹ con mãi được. Hơn nữa buổi tối cũng không tiện không về nhà, cho nên trong lòng hắn cảm thấy vô cùng tiếc nuối. Vốn dĩ Hàn Nguyệt muốn Hàn Đông ngủ với cô bé, tuy nhiên khi trở lại khách sạn, cô bé cũng đã ngủ ngon trong lòng Hàn Đông rồi. Hôm nay đi vườn bách thú xem đủ loại động vật, lại đi khu vui chơi chơi suốt hai tiếng đồng hồ, cô bé cũng đã mệt rồi. Gương mặt nhỏ bé hơi đỏ lên, nhưng mặc dù ngủ ngon, sự vui sướng trong lòng cô bé vẫn lộ rõ trên mặt, khoé môi khẽ nhếch lên, đuôi lông mày cong cong, giống như một vầng trăng non vậy. Lông mi đen dài thỉnh thoảng lại chớp chớp hai cái, dường như trong mơ vẫn còn đang chơi cùng Hàn Đông. - Anh về đi. Kiều San San lắc lắc tay Hàn Đông, dịu dàng nói: - Lữ Nhạc người ta lại lo lắng. Thật ra, trong lòng Kiều San San, làm sao lại không hy vọng Hàn Đông có thể ở lại với cô được? Nhưng cô biết, Hàn Đông còn có sự nghiệp của hắn, có gia đình của hắn. Hơn nữa thân hắn mang quá nhiều trách nhiệm, có quá nhiều người đang quan tâm đến hắn, cô không thể trở thành chướng ngại vật của hắn được. Hàn Đông há miệng định nói, nhưng lại thôi. Bây giờ đã là mười giờ rưỡi, nhưng Hàn Đông chỉ hận thời gian trôi qua quá nhanh, chỉ hy vọng bước chân thời gian có thể dừng lại ở đây. - Đi đi. Kiều San San đứng lên nói, mắt hơi hơi sụp xuống, lông mi chớp chớp. Cô biết, Hàn Đông lưu luyến không rời, ngoài vì Hàn Nguyệt ra, thật ra cũng là vì tình yêu đối với cô, hoặc là cũng có chút áy náy nữa. Trong lòng Kiều San San, đã cảm thấy thoả mãn rồi. Mặc dù xa cách nhiều, đoàn tụ ít, nhưng tình cảm giữa hai người, cũng vô cùng chân thành. Vì Kiều San San không ngừng thúc giục, lúc này Hàn Đông mới hạ quyết tâm, đứng lên, ôm chặt Kiều San San vào lòng, hai người hôn nhau nồng nàn. Thật lâu sau, Kiều San San mới giãy dụa thoát ra. Hàn Đông lại nhẹ nhàng hôn lên gương mặt như quả táo của Hàn Nguyệt một chút, lúc này mới quay đầu đi ra cửa. Về đến nhà, đã là mười một giờ rưỡi, Lữ Nhạc cùng Hàn Vũ đang ngồi ở phòng khách xem tivi. Thấy Hàn Đông trở về, Hàn Vũ liền vui mừng chào đón, từ trong tủ giày lấy ra cho Hàn Đông một đôi dép lê. Lữ Nhạc cũng đi đến bên cửa, dịu dàng nói: - Về rồi à, có uống rượu không? Hàn Đông lắc đầu nói: - Không uống rượu, sao hai mẹ con không nghỉ ngơi sớm một chút, không cần chờ quá muộn mà! - Không sao, chờ anh về rồi hai mẹ con mới ngủ được. Lữ Nhạc mỉm cười nói. Trong lòng Hàn Đông vốn dĩ tràn đầy sự dịu dàng, lúc này nhìn thấy sự dịu dàng của Lữ Nhạc, trong lòng rung động, đưa tay ôm cô vào lòng. Lữ Nhạc ngẩn ra, hai tay lập tức vòng qua cổ Hàn Đông. - Cha, mẹ, con cũng muốn ôm, con cũng muốn ôm… Lúc này Hàn Vũ vội vàng kêu lên, nhảy nhảy trước mặt hai người. Hàn Đông và Lữ Nhạc tách nhau ra, nhìn nhau cười, sau đó Hàn Đông cúi người ôm lấy Hàn Vũ, nói: - Nào, để cha ôm con một cái. Buổi tối lúc đi ngủ, Lữ Nhạc nằm trong lòng Hàn Đông, có chút nghi hoặc hỏi: - Hàn Đông, hôm nay anh làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì? Hàn Đông kinh ngạc, lập tức khẽ cười nói: - Đã trễ thế này mà em vẫn chờ anh, nên anh thấy cảm động thôi, tối nay nhất định phải khiến em thật vất vả. Nói xong liền xoay người đè lên. Ba ngày sau, một toà soạn nào đó ở phía Nam đăng lên một tin tức, trên mặt báo là một tấm hình, là một người đàn ông đội mũ lưỡi trai, trong lòng bế một cô con gái, tay còn lại nắm tay một người phụ nữ quyến rũ, tiêu đề của tin tức này là: “Gia đình thứ hai của cán bộ cấp cao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui