Người Cầm Quyền

Sở Tài chính quản lý công tác tài chính của toàn tỉnh, nắm giữ tài nguyên rất lớn, phụ trách hoạch định và chấp hành tài chính toàn tỉnh, chiến lược phát triển thu nhập từ thuế, quy hoạch phương án cải cách; tham dự chế định chính sách có liên quan đến kinh tế tổng hợp; đề xuất chính sách vận dụng thực thi tài chính và thuế vụ cấp tỉnh, điều tiết khống chế và tổng hợp cân bằng kinh tế xã hội; xác định và chấp hành chính sách phân phối tài chính và xí nghiệp cấp tỉnh và thành phố. Chính là vì như vậy, không thể nghi ngờ tầm quan trọng của Sở Tài chính trong tất cả các bộ phận, mà tài chính của các huyện, các thành phố trực thuộc tỉnh, cũng đều do Sở Tài chính phân phối, cho nên tất cả mọi người phải làm tốt quan hệ với Sở Tài chính, nếu không cho dù anh được phê duyệt cũng không nhất định có thể thuận lợi nhận tiền. Hàn Đông cũng làm việc ở tuyến cơ sở một thời gian dài, cho nên cũng hiểu rất rõ. Hàn Đông cũng từng rất tức giận vì Sở Tài chính, biết tính tình những người trong hệ thống tài chính đó. Một là vì quan trọng, hai là vì phương thức làm việc và thái độ nhân viên, khiến Hàn Đông cảm thấy nhất định phải nắm giữ Sở Tài chính trong tay mình, và phải đến chấn chỉnh công việc của Sở Tài chính. Chu Tiểu Thiên tìm chỗ trống đỗ xe, Hứa Song lập tức xuống xe mở cửa xe giúp Hàn Đông. Trong phòng hành chính tầng một, đại đa số mọi người đều vội vàng, có người tươi cười, có người thì sầu muộn. Hàn Đông và Hứa Song đứng trước một cửa sổ, nơi đó có không ít người vây quanh, đa số đều có thái độ cung kính khiêm tốn, lúc nào cũng cười nịnh, thậm chí có người cúi đầu khom lưng, còn có người cầm thuốc xịn mời mọc, tuy nhiên người ngồi ở trong cửa sổ cũng ra vẻ không để ý tới, có vẻ rất ngạo mạn. Nhìn thấy bộ dạng như vậy, Hàn Đông lắc lắc đầu, nghĩ thầm cũng chỉ vì mọi người quá nịnh bợ, bởi vì Sở Tài chính quản lý tiền bạc, cho nên khi gặp bọn họ, mọi người tuyến dưới vô cùng khách sáo, làm cho bọn họ có một thái độ rất ngạo mạn, tự cho là công tác ở Sở Tài chính thì giỏi hơn người khác. Thời buổi này, giữa các cơ quan chính phủ có sự chênh lệch cũng là bình thường, bộ phận nào quản lý nhiều tài chính, thì chẳng bao giờ có thái độ tốt với đồng chí các bộ phận khác. Mà đối với dân chúng bình thường thì đại đa số nhân viên công tác trong cơ quan chính phủ, cũng sẽ không có sự nhiệt tình. Hiện tượng này rất phổ biến, Hàn Đông cảm thấy cần phải chỉnh đốn rất nhiều, nhưng Trung Hoa lớn như vậy, tình hình cũng vô cùng phức tạp, nếu thật sự muốn xử lý hết thì quá viển vông rồi. Hàn Đông chỉ có thể làm hết sức, cố gắng cống hiến sức lực của mình để thay đổi xã hội. Hàn Đông tin tưởng, càng ngày càng tiến bộ và phát triển, văn minh chính trị cũng phải không ngừng nâng cao, chỉ có điều nhất định phải nâng cao từng bước một. - Ôi... Bên cạnh truyền đến một tiếng thở dài, vô cùng não nề. Hàn Đông quay đầu lại, thấy một người đàn ông cao lớn, cầm một xấp văn kiện, đi xuống cầu thang với vẻ chán nản, vừa đi vừa gọi điện thoại, anh ta mặt mày nhăn nhó nói: - Chủ tịch Vương, tôi là Tiểu Lưu đây, bây giờ tôi đang ở Sở Tài chính tỉnh, khoản tiền kia, chúng ta vẫn phải đợi rồi... Đúng vậy... Cũng không biết tới khi nào... Tôi cũng nói với lãnh đạo như vậy... Nhưng nghe thái độ của ông ta thì khoản tiền này còn phải đợi ít nhất một tháng nữa... Chủ tịch Vương, tôi thấy chuyện này, chắc phải nhờ trên tỉnh thông qua, nếu không thì phải đợi lâu nữa, trong Sở không phải là không có tiền, các loại thủ tục của chúng ta cũng đầy đủ hết, lãnh đạo cũng đã ký, nhưng vẫn phải đợi. Xem ra người này đã phải chờ đến bực bội, oán giận cả lãnh đạo. Hàn Đông ra hiệu cho Hứa Song, Hứa Song hiểu ý, liền đi qua, mỉm cười nhìn anh chàng kia. Anh chàng kia thấy thế, trong lòng khó hiểu, vội nói vài câu rồi cúp điện thoại. - Xin chào, tôi có thể giúp anh không? Hứa Song mỉm cười nói. - Anh... Anh chàng kia nhìn Hứa Song một cách cảnh giác. Hứa Song cười cười, móc thẻ công tác của mình ra đưa cho anh chàng kia. Anh chàng kia vừa nhìn thấy liền hoảng sợ, ngay sau đó lại kích động đến đỏ mặt, tuy rằng Hứa Song chỉ là cấp Cục trưởng, nhưng anh ta là thư ký của nhân vật số một trong Ủy ban nhân dân tỉnh, thân là thư ký của Chủ tịch tỉnh sao bỗng nhiên lại xuất hiện ở trước mặt của mình, hơn nữa còn chủ động bắt chuyện với mình nữa. Anh chàng kia lo lắng quay đầu nhìn vài cái, lập tức nhìn thấy Hàn Đông đang đi về phía thang máy, lúc đó anh ta mới kịp phản ứng, khó trách vừa rồi khi mình đang gọi điện thoại thì cảm thấy chàng trai trẻ tuổi kia nhìn quen quen, hóa ra là Chủ tịch tỉnh Hàn Đông. Cũng vì lúc gặp trực tiếp Hàn Đông hơi không giống trên TV, hơn nữa Hàn Đông thoạt nhìn quá trẻ tuổi, cho nên mình mới không nhận ra ngay. - Chủ nhiệm Hứa, ngài khỏe chứ, chào ngài... anh chàng kích động đến nói năng lộn xộn, cũng không biết nên nói gì. Hứa Song chỉ về phía hàng ghế chờ cạnh tường nói: - Chúng ta qua đó ngồi đi. - Vâng, Vâng, mời chủ nhiệm Anh chàng kia hơi khom người, vẻ mặt cười nịnh, tuy không biết Hứa Song chủ động tìm mình vì cái gì, nhưng anh ta biết nhất định không phải chuyện gì xấu. Nói không chừng có thể giải quyết vấn đề tiền bạc cho thành phố, đồng thời trong lòng anh ta còn có một hy vọng xa vời, đó chính là nếu như có thể mượn cơ hội này làm quen Hứa Song, vậy thì sẽ có chỗ tốt đối với con đường làm quan sau này. Khi Hứa Song và anh chàng kia bắt đầu nói chuyện, Hàn Đông đã đứng trong thang máy đi lên tầng sáu, tầng sáu là nơi các lãnh đạo Sở Tài chính làm việc, khi Hàn Đông đi thang máy, mọi người ở trong thang máy đều có vẻ rất bận rộn, mỗi tầng đều có người đi ra. Hàn Đông lặng lẽ đứng ở một góc, nghe những người trong thang máy nói chuyện, phần lớn những người này đều đến Sở Tài chính công tác, mục đích của mọi người cũng tương tự nhau, nhưng tất nhiên cũng sẽ không nói công việc của mình trước mặt nhiều người như vậy, không chừng trong thang máy còn có đối thủ cạnh tranh của mình. Tới tầng sáu, Hàn Đông và vài người nữa cùng đi ra, có một người đi ra trước, dường như người kia đang suy nghĩ chuyện gì đó, nên không chú ý đến Hàn Đông, còn tưởng rằng Hàn Đông cũng tới tìm một vị lãnh đạo nào đó. Anh ta lập tức đi tới phòng thứ hai bên tay trái, trên cửa treo biển Phó giám đốc sở. Đang định gõ cửa, thì cửa liền mở ra, một người đàn ông trung niên đi ra. Người đi trước Hàn Đông vội vàng dừng lại, dường như thân hình thấp hơn lúc trước vài phân, anh ta cười hỏi: - Giám đốc sở Chu khỏe chứ, tôi là Tiền Quân ở cục Tài chính thành phố Mi Nhạc, ngày hôm qua đã gọi điện thoại xin chỉ thị của ngài đấy, ngài... Giám đốc sở Chu khoát tay áo, tức giận nói: - Không thấy tôi đang cần đi ra ngoài ư, chuyện của cậu hôm khác lại đến đi. - Nhưng... Chàng trai kia hơi chần chừ: - Cục trưởng Chu, ngài xem, tỉnh đã duyệt báo cáo của chúng tôi hơn một tháng, thành phố tôi đã chờ khoản tài chính này lâu rồi, ngài xem có thể sắp xếp một chút hay không... - Sao, chờ lâu à? Tâm trạng Giám đốc sở Chu có vẻ khó chịu, trừng trừng mắt nói: - Trong Sở không có tiền, cứ chờ đi. Hôm khác nói chuyện sau, tôi phải đi họp ở Tỉnh Ủy rồi. Hàn Đông nhìn đến đây thì tiến lên phía trước một bước, lạnh lùng nói: - Giám đốc sở Chu có vẻ rất lớn lối nhỉ? - Lớn lối thì sao, không phục... Giám đốc sở Chu trừng mắt nói, nhưng chờ khi ông ta nhìn thấy Hàn Đông đứng trước mắt, lập tức liền trợn tròn mắt, sự ngạo mạn, bất mãn trên mặt lập tức biến thành vẻ tươi cười, chỉ có điều nụ cười kia còn khó coi hơn khóc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui