Người Cầm Quyền

Trong khoảng thời gian này, Lữ Nhạc cũng đã làm xong những việc trong tầm tay, vừa lúc sắp đến ngày tết thiếu nhi rồi, hơn nữa Hàn Vũ cũng phải chứng thực lên tiểu học, hơn nữa người một nhà cứ ở hai nơi cũng không phải là chuyện tốt, điều này cũng không có lợi cho sự trưởng thành của Hàn Vũ. Hai ngày nay, Lữ Nhạc đã dựa vào quan hệ của mình điều tới Quân khu Thục Đô, sắp đảm nhiệm Phó trưởng ban tác chiến quân khu. Thời điểm năm trước, Lữ Nhạc cũng đã được trao tặng quân hàm Đại tá, đối với quân nhân tầm tuổi này đã là đề bạt rất nhanh rồi. Đương nhiên cô có thể lên cao nhanh như vậy, cũng không phải bởi vì nguyên nhân cha Lữ Quốc Trung của cô là Phó chủ tịch Quân ủy. Chủ yếu vẫn là dựa vào sự cố gắng và thành tích làm được của cô, là chuyên gia chiến lược công nghệ thông tin Trung Hoa, đội chiến lược thông tin do Lữ Nhạc lãnh đạo đã có cống hiến rất lớn trong việc xây dựng tin tức hóa của đội Trung Hoa, có thể nói đã tăng cường thực lực chiến đấu tổng thể cho quân ta, nếu không phải làm ra cống hiến lớn như vậy, cho dù cha của cô là người cầm quyền thực của quân đội, vậy cô là một nữ quân nhân, gần ba mươi tuổi đã thăng lên quân hàm Đại tá dường như là một việc không thể. Đối với sự phát triển chuyên nghiệp của Lữ Nhạc, Hàn Đông cũng vô cùng ủng hộ, một mặt là một con người cần có sự nghiệp của mình, có theo đuổi của mình, càng có thể thực hiện giá trị của mình, cuộc sống cũng trôi qua ý nghĩa hơn, một mặt khác Lữ Nhạc cảm thấy vô cùng hứng thú với việc nghiên cứu công nghệ thông tin. Bây giờ coi như đã trở thành chuyên gia ở phương diện này trong quân đội. Nhìn thấy Lữ Nhạc có được thành tích như vậy, Hàn Đông cũng vô cùng vui mừng. Chỉ có điều nhận được điện thoại của Lữ Nhạc, tâm trạng Hàn Đông có chút áp lực. Vốn dĩ theo kế hoạch, Kiều San San muốn ở lại tỉnh Tây Xuyên một tháng. Hàn Đông cũng muốn nhân dịp này ở cùng với hai mẹ con nhiều hơn, dù sao cơ hội như vậy cũng là hiếm có. Nhưng bây giờ Lữ Nhạc bỗng nhiên muốn tới, điều này khiến cho Hàn Đông không thể thực hiện được theo kế hoạch. Lữ Nhạc là vợ của Hàn Đông, sau khi cô đến đây, Hàn Đông cũng không thể ở bên Kiều San San, hơn nữa nếu để cho Lữ Nhạc biết thời gian này mình ở cùng với Kiều San San, cũng không biết cô ấy sẽ nghĩ thế nào. Đồng thời Hàn Vũ cũng cùng tới, mình cũng phải dành nhiều thời gian cho nó. Tình hình này khiến Hàn Đông trong lòng cảm thấy vô cùng chua xót, cũng thật khó khăn. Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, Hàn Đông muốn các cô đều được vui vẻ, không muốn làm cho các cô đau lòng. - - Hàn Đông, chị San San và Tiểu Nguyệt ở Tây Xuyên chứ? Giọng nói dịu dàng của Lữ Nhạc truyền đến. Nhưng giọng nói này dừng lại trong tai Hàn Đông lại như sét đánh ngang tai. Lữ Nhạc làm sao biết Kiều San San mang theo Hàn Nguyệt trở về Tây Xuyên. Cô ấy đã biết rồi, hơn nữa còn hỏi như vậy, e là trong lòng đã đoán được thời gian này mình ở cùng với Kiều San San, chuyện lần trước mặc dù đã ổn rồi hơn nữa Lữ Nhạc cũng không làm ầm ĩ. Thậm chí còn che giấu giúp Hàn Đông, nhưng Hàn Đông biết Lữ Nhạc chắc chắn biết rõ quan hệ giữa mình và Kiều San San, cũng biết Hàn Nguyệt là con gái của mình. Chỉ có điều cô ấy yêu mình, việc gì cũng lấy mình làm trung tâm, cho nên không thể hiện ra sự bất mãn. Nhưng Hàn Đông cho rằng là một người phụ nữ, Lữ Nhạc chắc chắn vẫn để ý đến mối quan hệ giữa mình và Kiều San San. Cho nên Hàn Đông cố gắng giấu diếm Lữ Nhạc mối quan hệ với Kiều San San, có một số việc mặc dù mọi người trong lòng hiểu rõ nhưng chỉ cần không nói ra, như vậy cũng là việc không lớn lắm, nhưng đã nói ra rồi thì lại khác. - - Ừ, hai mẹ con cô ấy ở Tây Xuyên. Hàn Đông cố gắng bình tĩnh nói, nếu Lữ Nhạc đã hỏi vậy thì mình cũng không cần phải giấu diếm, như vậy có thể sẽ hoàn toàn ngược lại. - - Vâng, vậy anh bảo với chị San San, mời chị ấy ở lại một thời gian, chúng em đã lâu không gặp nhau, muốn tâm sự với chị ấy. Lữ Nhạc dịu dàng nói. - - Còn có Tiểu Nguyệt mà, chắc chắn ngày càng đáng yêu, đến lúc đó để cho cô bé và Tiểu Vũ chơi với nhau. Hàn Đông nhất thời nghẹn lời, không biết Lữ Nhạc rốt cuộc chuẩn bị làm gì. Nhưng từ giọng điệu của nàng cho thấy dường như cũng không phải chuyện gì xấu. Tuy trong lòng nghi hoặc nhưng Hàn Đông cũng không nên hỏi kỹ. Lúc này biện pháp tốt nhất là giả ngu. Cho nên Hàn Đông liền nói đơn giản: - - Được, anh sẽ chuyển lời cho cô ấy. Em đi máy bay vào lúc nào, lúc đó anh sẽ ra sân bay đón hai mẹ con. Lữ Nhạc nói: - - Mười giờ nhé, trước khi đăng ký em sẽ gọi điện cho anh. Hàn Đông nói: - - Được rồi. Sau đó Hàn Đông lại nói chuyện với Hàn Vũ qua điện thoại, Hàn Vũ sắp 6 tuổi rồi, thằng bé thật thông minh đáng yêu, ở trong trường mẫu giáo là vua của bọn trẻ, chỉ là mặc dù một số đứa trẻ bắt chước theo nó, nhưng nó lại không thích chơi với bọn trẻ, thường nói bọn chúng quá ngây thơ, không thích chơi. Nhưng có chuyện gì thằng bé vẫn rất tích cực, tổ chức trò chơi cho các bạn trên lớp cũng có nề nếp, rất ra dáng lãnh đạo. Cúp điện thoại, khi Hàn Đông quay đầu lại, nhìn thấy Kiều San San đúng lúc nghiêng mặt về một bên, trong nháy mắt đó Hàn Đông nhìn thấy trên mặt nàng đầy hiu quạnh, trong lòng không kìm nổi đau xót. Vừa rồi Kiều San San chắc chắn nghe được nội dung cuộc điện thoại của mình và Lữ Nhạc, cho nên nàng chắc chắn vô cùng thương tâm với hoàn cảnh của mình. Lữ Nhạc sắp đến rồi, có phải có nghĩa rằng nàng sẽ là người không danh không phận rời khỏi đây? Lúc này Kiều San San trong lòng thật vô cùng buồn bã, mình dù sao cũng không phải là vợ danh chính ngôn thuận của Hàn Đông, tình cảm của hai người sâu đậm như vậy nhưng tình hình thực tại, ánh mắt thế tục, đều làm cho cô đành phải nhân nhượng cầu toàn, cẩn thận từng li từng tý, đây là lựa chọn của cô, cô cũng không có chút hối hận. - - Ba… Hàn Nguyệt dường như cảm giác được không khí trong phòng có chút áp lực, nhút nhát kêu lên một tiếng. Hàn Đông trong lòng đau xót, trẻ con tuy rằng đơn thuần nhưng lại vô cùng nhạy cảm, giơ tay ôm Hàn Nguyệt vào trong lòng, Hàn Đông hôn lên trán cô bé, nói: - - Nguyệt Nhi sinh nhật muốn có bánh ngọt như thế nào, dâu tây hay chocolate? - - Con muốn bánh chocolate, phải to như thế này. Hàn Nguyệt nói xong giơ tay vẽ miêu tả. Hàn Đông gật đầu, nói: - - Đi, ba mua cho con một cái bánh ngọt to, nhất định để cho con ăn rất vui. - - Còn ba mẹ cũng phải ăn. Hàn Nguyệt dịu dàng nói, giơ tay nắm lấy tay Kiều San San. - - Được, cả nhà chúng ta ăn. Hàn Đông cười nói, nhìn Kiều San San nói: - - Vừa nãy Lữ Nhạc gọi điện thoại đến, cô ấy muốn đưa Hàn Vũ tới, bảo em ở lại vài ngày, cô ấy muốn nói chuyện với em. - - A… Sắc mặt Kiều San San trắng bệch ra. Hàn Đông nhẹ nhàng cười, nói: - - Đừng lo lắng, không có chuyện gì đâu, Lữ Nhạc nói muốn để Tiểu Vũ và Nguyệt Nhi chơi cùng nhau. - - Em sẽ không để anh khó xử đâu. Kiểu San San thấp giọng, nói. Hàn Đông giơ tay nắm chặt tay cô, dịu dàng nói: - - Có nhớ anh đã từng nói không, chỉ cần em không buông tay anh, anh cũng sẽ không buông tay em đâu. Đôi mắt Kiều San San hơi đỏ lên, trong đầu hồi tưởng lại ngày tháng trước kia với Hàn Đông đầy vui vẻ vô hạn, ngày hôm nay đã khắc sâu trong sinh mệnh của nàng, không thể xóa mờ được. - - Em sẽ không buông tay. Kiều San San kiên định nói, tình cảm của mình cần mình cố gắng, nếu không cố gắng hạnh phúc sẽ không từ trên trời rơi xuống. Hàn Nguyệt lúc này ngẩng cái đầu nhỏ lên, nhìn Hàn Đông lại nhìn Kiều San San, ngây thơ nói: - - Con cũng không buông tay. Nói xong giơ tay lần lượt nắm lấy tay cả hai người. Hàn Đông và Kiều San San nhìn nhau cười, trong lòng đầy tình cảm vô hạn. 9h30 sáng ngày hôm sau, Lữ Nhạc liền gọi điện thoại báo cô đã ở sân bay, sắp lên máy bay rồi, thời gian đến Thục Đô là khoảng 12h. Hàn Đông đang ở phòng làm việc phê duyệt tài liệu, tiếp kiến vài vị cán bộ, 11h30 liền đi tới sân bay Thục Đô. Dựa vào thân phận của Hàn Đông, đương nhiên cũng có thể vào bên trong đón Lữ Nhạc, nhưng Hàn Đông cũng không muốn đặc quyền, mà bảo Lý Thiết Trụ dừng xe ở bãi đỗ xe sân bay, tự Hàn Đông đến cửa chờ. Người đến đón rất nhiều, mọi người đều nghển cổ chờ mong, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cửa ra, cũng không ai chú ý đến Hàn Đông. Hơn nữa suy nghĩ của người bình thường là đường đường là Chủ tịch tỉnh sao lại chen chúc ở chỗ này chờ người giống như mình. Đợi vài phút, máy bay từ Yến Kinh đến thành phố Thục Đô đã hạ cánh, mọi người đợi ở cửa không khỏi di chuyển về phía trước. Hàn Đông chen chúc giữa đám người cũng không khỏi tiến về phía trước. Không bao lâu người kéo các loại hành lý từ lối đi đi ra, Hàn Đông cũng nghển cổ chờ mong, rất nhanh nhìn thấy Lữ Nhạc trên người mặc quân trang đi ra, thân hình của nàng thướt tha mềm mại, thêm bộ quân trang mang dáng vẻ hiên ngang, khuôn mặt trắng nõn, ánh mắt linh hoạt, giống như thiên thần từ trên trời giáng xuống, một tay cô kéo hành lý, một tay dắt Hàn Vũ. Hàn Vũ đeo đôi giày thể thao màu trắng, quần đùi thể thao màu vàng nhạt, áo phông màu xanh nhạt, mi thanh mày tú, để tóc ngắn, có vẻ rất tinh thần. Nó đeo một balo nhỏ, sống lưng thẳng tắp, dường như từng giây từng phút đều thể hiện được hình tượng nam nhi của mình. - Ba… Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Hàn Đông trong đám đông, trên mặt Hàn Vũ lộ ra nụ cười vui mừng, bèn nhảy vọt lên mở rộng đôi tay nhào vào trong lòng Hàn Đông. Giờ phút này Hàn Vũ mới thể hiện ra bản tính của một đứa trẻ, toát ra tính cách thật. Hàn Đông ôm Hàn Vũ xoay một vòng, cười ha hả, nói: - - Con trai, mấy ngày không gặp lại lớn hơn rồi. Lữ Nhạc cười cười đứng ở một bên, nhìn hai cha con thân thiết như vậy, những người xung quanh cũng không khỏi liếc nhìn cô một cái, chủ yếu là cô xinh đẹp như vậy, quả thực chính là một đóa hoa xinh tươi trong quân ngũ, ngoài ra trên vai cô mang quân hàm hai gạch bốn sao cũng làm cho người ta liếc mắt, cho dù không hiểu chế độ của Trung Hoa, nhưng vừa nhìn thấy biểu tượng ánh vàng rực rỡ kia, cũng biết thân phận của cô gái xinh đẹp này không phải đơn giản, huống hồ trong đám người còn có một số người cơ bản hiểu biết chế độ quân hàm Trung Hoa, đối với Đại tá còn trẻ tuổi như vậy, trong lòng cũng đầy sự khiếp sợ. Trong đám người, một gã đàn ông trung niên cầm máy ảnh, thi thoảng chụp ảnh, trên mặt vô cùng kích động. Gã này tên là Tiếu Duệ, là phóng viên báo Đô thị Tây Nam, hôm nay đến sân bay đón bạn, vừa hay nhìn thấy Hàn Đông trong đám người chờ, nhìn thấy Hàn Đông đường đường là một Chủ tịch tỉnh, mà đợi người giống như người thường, trong lòng gã không khỏi kích động, trong lòng nghĩ thầm đây là một đề tài tin tức tuyệt hảo, Chủ tịch tỉnh thân dân khiêm tốn như vậy rất đáng được tuyên truyền, bèn lấy ra máy ảnh mang theo chụp rất nhiều ảnh, vì có thể chụp được tấm ảnh chân thật nhất, gã tạm thời không làm kinh động đến Hàn Đông.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui