Người Cầm Quyền

- Ừ, tối nay cũng không có sắp xếp gì, anh có việc thì cứ đi làm đi. Hứa Khải Ba thản nhiên nói. Tuy anh ta không trả lời thẳng Dương Vũ Chu, nhưng trên thực tế đã đồng ý Dương Vũ Chu gặp riêng Lam Kỳ Quế. Là thư ký của lãnh đạo, gặp riêng nhau, đây là một chuyện khá tối kỵ. Dương Vũ Chu và Lam Kỳ Quế tuy cũng thường chạm mặt, nhưng đó đều là giao tiếp bình thường về mặt công việc mà thôi, còn chuyện riêng thì từ trước đến nay chưa từng gặp qua, đương nhiên cũng không có giao tình gì. Buổi trưa lúc đang ăn cơm ở căng tin, Dương Vũ Chu cũng gặp Lam Kỳ Quế, chào hỏi đơn giản vài câu, liền ngồi một mình một bàn ăn cơm, vừa suy nghĩ. Là thư ký của Hứa Khải Ba, mỗi ngày đi theo Hứa Khải Ba, đương nhiên cũng sẽ tiếp xúc rất nhiều chuyện, cũng có thể cảm nhận được hoàn cảnh khó khăn mà Hứa Khải Ba gặp phải bây giờ, anh ta cũng theo đó mà lo lắng thay. Còn về Lam Kỳ Quế ngồi ở bàn bên, tình cảnh cũng chắc chắn giống như bản thân, hiện nay Trịnh Như Dân tỏ ra một chút tiêu chuẩn cũng đều không có, liên tiếp đối đầu cùng với Hàn Đông, nhưng lại bị Hàn Đông nắm được thóp, là thư ký của anh ta chắc chắn cũng sẽ rất khó chịu. Khi Lam Kỳ Quế ăn cơm xong, anh ta đứng dậy đi ngang qua chỗ Dương Vũ Chu, dừng lại, thấp giọng hỏi: - Vũ Chu, buổi tối có thời gian, cùng nhau ăn cơm nhé, ở chỗ Cổ Độ Nhân Gia. Cổ Độ Nhân Gia nằm ở chỗ cửa Tỉnh ủy rẽ trái. Phía cuối đường nhỏ rợp bóng cây yên tĩnh, là một nhà hàng rất đặc sắc. Nói xong những lời này, Lam Kỳ Quế cũng không đợi Dưỡng Vũ Chu trả lời, liền bước thẳng đi. Lúc đó Dương Vũ Chu hơi sửng sốt, lập tức trên khuôn mặt lộ ra vẻ suy nghĩ. Lời mời của Lam Kỳ Quế, nằm ngoài dự đoán của anh ta, hơn nữa anh ta cũng tin rằng, Lam Kỳ Quế sẽ không tự chủ trương mời mình, vì chuyện tối kỵ như vậy, cho dù hiện nay sức ảnh hưởng của Trịnh Như Dân không còn như trước nữa, nhưng muốn xử lý thư ký cấp Cục trưởng anh ta, vẫn dễ như trở bàn tay, vì vậy nếu như không có ý của Trịnh Như Dân, Lam Kỳ Quế chắc chắn sẽ không làm như vậy. Còn từ bản thân Dương Vũ Chu mà nói, hiểu rõ được nguyên nhân này, nhưng cũng phải báo cáo với lãnh đạo, sau khi có được sự đồng ý của lãnh đạo, mới có thể đưa ra quyết định. Hiện nay Hứa Khải Ba đã đồng ý mình và Lam Kỳ Quế tiếp xúc, nói một cách rất uyển chuyển, đó là nhắc nhở anh ta phải duy trì sự khiêm tốn, gặp mặt riêng, chú ý ảnh hưởng. “Chủ tịch tỉnh Hứa và Trịnh Như Dân nếu như có thể liên thủ với nhau, nói vậy tình hình trong tỉnh có thể hơi thay đổi một chút.” Dương Vũ Chu ngồi ở trong văn phòng nhỏ của mình thầm suy nghĩ. “Tuy tạm thời cũng không có sự chuyển biến gì lớn, nếu như lãnh đạo trong tỉnh còn thay đổi nữa, vậy thì tình hình càng tốt hơn. Giờ phút này, trong lòng Dương Vũ Chu bắt đầu ước mơ đến. Ngày 18 tháng 9, trong hội nghị công tác phát triển công nghiệp toàn tỉnh, Chủ tịch tỉnh Hứa Khải Ba phát biểu vấn đề “Ra sức giao tranh, thúc đẩy công nghiệp toàn tỉnh vừa tốt vừa nhanh phát triển, kiến định tự tin, lấy thành tích nổi trội để nghênh đón việc tổ chức”. Bài phát biểu xoay chung quanh việc làm thế nào để phát triển công nghiệp tỉnh Tây Xuyên, kéo theo các vấn đề phát triển kinh tế, tiến hành trình bày, đưa ra việc các cấp các ngành toàn tỉnh nhất định phải giải phóng tư tưởng, tập trung sức lực làm tốt phát triển kinh tế, phải kiên định tự tin, tạo dựng và thực hiện vững chắc tư tưởng lấy xây dựng kinh tế làm trung tâm, kiên định công tác, tập trung toàn bộ lực lượng làm kinh tế, tập trung tinh thần phát triển, đây mới là chuyện phù hợp nhất cho tinh thần trung ương, có lợi nhất cho quốc gia, nhân dân. Trong hội nghị lần này, Hứa Khải Ba đưa ra sự phê bình nghiêm khắc đối với sự phát triển kinh tế của một vài thành phố, cho rằng những lãnh đạo ban ngành của thành phố không có dụng tâm phát triển kinh tế, như vậy là rất nguy hiểm, phải có nhận thức rõ ràng, kinh tế là cơ sở, làm tốt kinh tế mới là cơ sở của sự phát triển, nếu như ngay cả cơ sở đều không làm được, thì đi làm những thứ khác, chắc chắn là quá ảo tưởng rồi. Đồng thời, Hứa Khải Ba yêu cầu các thành phố phải có một kế hoạch phát triển rõ ràng, phát triển kinh tế không thể dựa dẫm, phải chủ động hành động ngay, Ủy ban nhân dân tỉnh sẽ chứng thực tiến hành giám sát khảo hạch đối với chế định kế hoạch phát triển kinh tế của khắp các thành phố. Đối với hội nghị lần này, Hứa Khải Ba rất coi trọng. Anh ta cùng hỏi thăm ban Tuyên giáo trước tiên, yêu cầu báo cáo, tuyên truyền trọng điểm, đồng thời cũng yêu cầu các thành phố tham gia hội nghị, sau khi quay về tổ chức học tập, truyền đạt tinh thần hội nghị, nhất định phải nhanh chóng hành động. - Hứa Khải Ba này, anh ta đang làm trái lại với anh. Tuy là phê bình một vài thành phố không để tâm vào làm kinh tế, lại nói không làm kinh tế. Làm cái khác thì lại là ảo tưởng, đây kỳ thực là đang nói anh. Lữ Nhạc vừa xem TV, vừa bất mãn nói. - Người xấu, bố đừng sợ. Hàn Nguyệt cũng ở bên cạnh nũng nịu nói. Hàn Đông đưa tay ra vỗ nhẹ vào đầu cô bé, nói: - Nguyệt Nhi nói đúng lắm, bố không sợ đâu. - Để con giúp bố đánh người xấu. Hàn Nguyệt nũng nịu nói. Vốn dĩ ngồi ở trên ghế, lúc này thừa cơ tựa mình vào người của Hàn Đông. Cô bé mặc váy công chúa màu trắng, trên đầu kẹp hai cái bím tóc cong cong, khuôn mặt trắng mịn, đôi mắt chớp chớp giống như ngôi sao, cổ hơi nhíu lại, rất đáng yêu. Hai ngày nay, Kiều San San ra bên ngoài làm việc, cô bé rất ngoan ngoãn ở lại đó, mỗi ngày đi theo anh trai đến trường, về đến nhà liền có chuyện kể không hết, dường như mỗi ngày cô bé đều có thể gặp rất nhiều chuyện thú vị ở trên trường vậy. Sau khi ăn cơm tối xong, lúc Hàn Đông vui vẻ nhất, liền ngồi trên ghế sô pha, ôm Hàn Nguyệt, nghe cô bé dựa vào lòng mình, kể lại những chuyện xảy ra trong một ngày ở trường rất sinh động, cho dù rất nhiều chuyện đều là lặp lại ngày hôm qua hoặc ngày hôm trước đấy, nhưng Hàn Đông vẫn nghe chăm chú như trước, không ngừng tán dương Hàn Nguyệt vài câu. Mà mỗi khi vào lúc này, Hàn Vũ rất tự giác ngồi ở một bên ghế sô pha, bình tĩnh nghe Hàn Nguyệt kể chuyện, thường thường bổ sung thêm một hai câu, một dáng vẻ rất quan tâm em gái của người anh trai, hai đứa này trên thực tế chỉ hơn kém nhau chưa đầy một tuổi, nhưng rất rõ ràng đứa trẻ Hàn Vũ này đã trưởng thành hơn rất nhiều, nghiễm nhiên có dáng vẻ của người lớn rồi. Trong trường học, Hàn Vũ cũng là người nổi tiếng nhất. Trong số các bạn học ở trong lớp, cậu là người hiểu biết nhất. Tuy lời nói không nhiều nhưng lại là người biết nói chuyện nhất. Thầy cô, bạn học đều rất yêu mến cậu. Đương nhiên cậu cũng trở thành lớp trưởng. Mỗi ngày có không ít bạn học vây quanh cậu, trong đó số nữ sinh là nhiều nhất, nhưng cậu rất kiêu ngạo, bình thường thế nào cũng không để ý đến những người này. Vì thế Hàn Nguyệt còn từng tố cáo Hàn Vũ, nói rằng ở trường, Hàn Vũ bỏ qua việc nói chuyện với cô, không quan tâm đến các bạn học nữ của cậu. - Tương lai, không biết lại có bao nhiêu cô gái đau lòng vì nó nữa. Một lần Lữ Nhạc vừa tự hào vừa lo lắng nói với Hàn Đông. Đối với chuyện này, Hàn Đông cảm thấy không có gì. Mỗi người đều có con đường trưởng thành của riêng mình, trưởng thành trong gia đình của mình như vậy, Hàn Vũ nhất định không thể giống như bao đứa trẻ khác, sống một cuộc sống bình thường. Từ nhỏ cậu đã thể hiệu được sự ưu tú hơn người khác. Đó cũng là điều đương nhiên thôi. Giành được càng nhiều sự quan tâm hơn cũng là đương nhiên. Còn những việc mà bản thân muốn làm, đó là chú ý bồi dưỡng tâm tính, phẩm đức của cậu, để cậu trở thành một người chính trực phóng khoáng, những cái khác thì không cần suy xét nhiều lắm. - Không thể chỉ phát triển, còn người dân không có cơm ăn. Hàn Vũ ở một bên bình tĩnh nói. Hàn Đông cười cười. Câu nói này tuy đơn giản, nhưng có chút thâm ý. Ở nhiều nơi trên nước ta, kinh tế phát triển rất tốt, rất phồn vinh, nhưng mức sống của người dân bình thường lại không được nâng cao quá nhiều. Tuy không đến mức không có cơm ăn, nhưng ít nhất là không xứng với tốc độ phát triển kinh tế, cũng chính là nói sự phát triển này là sự phát triển không cân bằng, kỳ thực cũng chính là sự phát triển không lành mạnh. Chỉ là những lời nói xuất phát từ miệng của một đứa trẻ 8 tuổi, quả thực là khiến cho người ta cảm thấy kinh ngạc. Đương nhiên, đối với điều này, Hàn Đông sớm đã không còn cảm thấy kinh ngạc nữa. Hàn Vũ tuy tuổi không lớn, nhưng chuyện mà cậu nghĩ lại không ít, biết cũng không ít, hơn nữa có lẽ là vì bản thân, cậu cực kỳ quan tâm đến những chuyện về mặt chính trị, lúc nào cũng có thể nói ra những lời có trình độ. Kỳ thật, đối với ý đồ mà Hứa Khải Ba nói, Hàn Đông đương nhiên hiểu rõ. Hứa Khải Ba nhắc như vậy, trên thực tế là một sự đối kháng với quan niệm tạo lợi ích cho người dân để thúc đẩy phát triển mà mình đưa ra. Với ý kiến của Hứa Khải Ba, cho rằng bản thân làm dân sinh là một sự phủ định đối với làm kinh tế, giống như làm dân sinh thì không thể làm kinh tế vậy. “Nhưng muốn làm dân sinh lại là một trong những phương pháp làm kinh tế có hiệu quả nhất. Dân sinh làm tốt rồi, có thể tạo dựng vững chắc cơ sở phát triển kinh tế. Động lực phát triển như vậy mới càng thêm mạnh mẽ, lâu dài, mới là sự phát triển chân chính. Còn cách làm của Hứa Khải Ba, không thể nghi ngờ là một trong những điển hình của việc chỉ làm vẻ bề ngoài phồn vinh, còn không chú trọng sự cân bằng ở bên trong. Mặt khác, điều khiến cho Hàn Đông có chút nghi hoặc, Hứa Khải Ba yên lặng một thời gian, sao đột nhiệt lại nhảy ra. Cho dù là đại hội Đảng sắp diễn ra, anh ta cũng không có lý do lên giọng như vậy. Căn cứ vào quyết định của bộ Chính trị trung ương mở hội nghị vào ngày 27 tháng 2, đại hội đại biểu lần thứ 17 của Đảng sẽ được diễn ra ở Yến Kinh vào ngày 15 tháng 10. Hiện nay cách đại hội Đảng không đến một tháng nữa, các công tác chuẩn bị đều đang trong quá trình tiến hành làm từng bước. Tuy Hàn Đông thân ở tỉnh Tây Xuyên, nhưng đối với một vài biến động của cấp cao, vẫn đại khái nắm rõ. Đến hiện tại, một vài phương án thay đổi nhân sự lớn, dường như đã xác định, chỉ có số ít vẫn đang tranh luận, còn phải li hợp. Nhưng thu hoạch của nhà họ Hàn lần này không ít. Thực lực lại có sự tiến bộ, có thể nói đã trở thành một trong hai lực lượng lớn có sức ảnh hưởng nhất. “Còn cây đại thụ là lão thái gia, sự phát triển của nhà họ Hàn đương nhiên sẽ thuận lợi hơn nhiều.” Trong lòng Hàn Đông thầm thở dài nói. Đang nghĩ, điện thoại vang lên. Lữ Nhạc qua đó nghe điện thoại, nhanh chóng liền bảo Hàn Đông qua nghe. Cuộc điện thoại là của cha Hàn Đông Hàn Chính gọi đến. Ông nói trong điện thoại: - Hàn Đông, thứ bảy con quay về Yến Kinh một chuyến, lão thái gia muốn nói chuyện với con.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui