Người Cầm Quyền

Lý Tri Thu dẫn Chu Tử Long đi xem một chút biệt thư của Hàn Đông ở tiểu khu Thành ủy. Đồng thời cũng là để Chu Tử Long làm quen với đường lối đi làm của Hàn Đông trước. Về người thanh niên này, Lý Tri Thu một chút cũng không dám khinh thường. Dù sao từ tình hình trước đó cho thấy mấy người thanh niên này không chỉ là cảnh vệ viên đơn giản, chắc là có muôn vàn mối liên hệ với gia đình Hàn Đông.Chu Tử Long ngồi trên xe, dọc đường nghiêm túc quan sát những nơi đi qua, địa hình, địa thế, kiến trúc xung quanh đều ghi nhớ chặt chẽ trong đầu. Đến khu biệt thự, quan sát cẩn thận bên trong bên ngoài sau đó lại cùng Lý Tri Thu trở về Thành ủy.Lúc trở về, Chu Tử Long lái xe, chỉ đi cùng một lượt, y đã hoàn toàn thuộc lộ trình, điều này khiến Lý Tri Thu trong lòng vô cùng khâm phục, nghĩ thầm dù sao cũng là vệ sĩ Trung Nam Hải, tố chất quả nhiên không đơn giản.Mà trong lúc lái xe, Chu Tử Long còn trao đổi với Lý Tri Thu một chút, chủ yếu là chỉ việc sau này hộ vệ Hàn Đông, cùng Lý Tri Thu tiến hành liên lạc, dù sao Lý Tri Thu làm thư ký của Hàn Đông, phương diện sắp xếp công việc đều là y cân đối, muốn làm tốt công tác hộ vệ, nhất định phải được sự phối hợp của Lý Tri Thu.Trở lại Thành ủy, Chu Tử Long liền cùng Vu Hữu Quang, Lam Mộng Dao thảo luận một phen, tiến hành phân công hợp tác. Kế hoạch bước đầu là bên cạnh Hàn Đông lúc nào cũng phải có hai người, nói cách khác ba người phải luân phiên đi theo Hàn Đông. Đương nhiên, buổi tối, họ đợi sau khi tất cả đều sắp xếp tốt, là có thể an tâm đi ngủ. Dù sao tiểu khu Thành ủy cũng có bố trí bảo hộ rất tốt. Cửa lớn có cảnh sát chuyên môn có vũ trang, súng vác trên vai, đạn lên nòng thay phiên trực. Hơn nữa công tác an toàn ổn định nước Trung Hoa , là tuyệt đối không có vấn đề. Cũng không đến nỗi có người to gan lộ liễu đi đối phó một cán bộ cấp Bộ trưởng. Cho nên, tinh lực của bọn Chu Tử Long chủ yếu là vào ban ngày, vào lúc Hàn Đông công tác làm việc bên ngoài. Ví dụ lúc Hàn Đông làm việc trong văn phòng, họ chỉ cần như một thư ký của Hàn Đông, ngồi ở nơi có thể quan sát thấy tình hình ở của văn phòng Hàn Đông là được rồi.“Xem ra thế cục thành phố Giang Trung, chỉ sợ phức tạp hơn tưởng tượng của ta”.Nhìn thấy ba cảnh vệ viên này, trong lòng Lý Tri Thu lại nghĩ tới vấn đề khác. Dưới tình huống bình thường, Hàn Đông cũng không dùng tới chiến trận lớn như vậy.Mặc dù như vậy, nhưng Lý Tri Thu một chút cũng không lo lắng, bởi vì y có lòng tin tuyệt đối với Hàn Đông. Y tin tưởng Hàn Đông nhất định có thể thu phục cục diện thành phố Giang Trung. Mà mình cần phải làm chính là trong quá trình này, nỗ lực làm hết sức trong khả năng làm những việc có ích cho Hàn Đông, vậy là đủ rồi. Bởi vì y vốn đã thắng được nhận định của Hàn Đông, trở thành thân tín của Hàn Đông, tiếp theo chỉ cần nổ lực đề cao năng lực công tác, như vậy khắp nơi đều là thời cơ.Ngày 13 tháng 6, Chu Chính đem Hàm điều động đến ban Tổ chức thành phố Giang Trung báo danh. Y là cán bộ cấp Giám đốc sở, lại là điều động mang danh tỉnh, đương nhiên là Hàn Đông đã làm xong trước, mà Chu Chính tới thành phố Giang Trung, trực tiếp đảm nhận Phó cục trưởng thường trực cục Công an thành phố Giang Trung. Đây là sự giúp đỡ quan trọng Hàn Đông mang tới thành phố Giang Trung. Dù sao thành phố Giang Trung cũng là địa bàn của người khác, Hàn Đông mạnh thế chen vào. Nếu không chèn thêm người mình ở cục Công an vậy thì nói không lại được. Trên thực tế, điều Chu Chính tới đảm nhiệm Phó cục trưởng cục Công an thành phố, cũng không thể ngay lập tức nắm được tình trạng của cục Công an. Dù sao Dương Bộ Hầu hoạt động ở thành phố Giang Trung đã lâu. Cục công an lại được y vận hành như tường đồng vách sắt, từ trên xuống dưới đều là người của y, không thể điều chỉnh phân tán những người này, cho dù có thay đổi cục trưởng Công an, cũng là không thể khống chế cục Công an.Chẳng qua, Hàn Đông đưa Chu Chính đến, mới chỉ là bước đầu tiên, phía sau còn có các thủ đoạn liên tục. Đồng thời Hàn Đông cũng là thông qua cách này biểu thị rõ thái độ của mình. Hàn Đông với tư cách là nhân vật số một Thành ủy, nắm giữ đại thế, cho dù tạm thời có chút khoanh tay bó gối, nhưng rất nhanh sẽ có người tiếp cận. Chu Húc Thành đó của cục Công an không phải là ví dụ sao. Tất nhiên, bản thân Hàn Đông cũng có thể tạo ra cơ hội, để càng nhiều người “tìm mình nương tựa”.Trước khi Chu Chính tới ban Tổ chức báo danh, đã đến văn phòng Hàn Đông trước. Tâm trạng của tên này bây giờ cực kỳ phấn khởi. Bởi vì Hàn Đông đưa y từ tỉnh Tây Xuyên tới thành phố Giang Trung, không có gì nghi ngờ đã cho thấy, trong những thân tín của Hàn Đông, y là người Hàn Đông tín nhiệm nhất, có tác dụng nhất. Hơn nữa tiền đồ của y cũng nhận được sự thay đổi lớn. Ở tỉnh Tây Xuyên sự phát triển của y từ đầu tới cuối có chút gò bó, nhưng tới thành phố Giang Trung sự phát triển của y sẽ giảm đi rất nhiều trói buộc. Y tin không lâu nữa, Hàn Đông nhất định sẽ để mình tăng thêm một bậc.-Tình hình của thành phố Giang Trung không cần tôi nói, anh cũng biết phức tạp như thế nào. Nhiệm vụ của anh bây giờ là cố gắng hết sức hiểu rõ tình hình, nắm chắc thế cục. Đội ngũ cán bộ cao thấp của cục Công an nhất định phải xây dựng tốt. Tôi kiến nghị trước tiên là từ cán bộ tầng cơ sở, một là phải nhanh chóng xây dựng cảnh sát tốt. Họ là vì dân phục vụ, không phải lưu manh, không phải xã hội đen. Mâu thuẫn cần giải quyết chủ yếu là mâu thuẫn nội bộ nhân dân. Công tác trị an là đặc biệt nặng nề. Tôi cần anh trong thời gian nửa năm tới nhiều nhất là một năm, chỉnh đốn diện mạo trị an toàn tỉnh.Ngữ khí của Hàn Đông vô cùng nghiêm nghị. Mặc dù trước đây Dương Bộ Hầu ở thành phố Giang Trung cũng rất coi trọng công tác trị an, nhưng theo tìm hiểu của Hàn Đông, vẫn có chút tiếng sấm lớn mà hạt mưa thì nhỏ. Hơn nữa chủ yếu là nhìn xa trông rộng. Đối với công tác trị an tầng cơ sở còn chưa đủ cẩn thận, tuy rằng được một bộ phận dân chúng thừa nhận nhưng tầng cơ sở vẫn là đánh không tốn sức.-Tôi muốn trị an thanh liêm chân chính, để nhân dân có thể an tâm thật sự chứ không phải công chúng nhìn thấy tên trộm hành động mà không dám lớn tiếng thét to, nhìn thấy việc ác mà không dám đứng raNghe đến đây, trong lòng Chu Chính đột nhiên dâng lên một áp lực lớn, yêu cầu phía trước của Hàn Đông còn dễ nói một chút, nhưng yêu cầu phía sau thì khó rồi, đây không chỉ là vấn đề trị an đơn giản, hoàn cảnh xã hội bây giờ chính là như vậy. Trên xe bus, nhìn thấy tên trộm sờ ba lô người khác, tất cả mọi người sẽ có mắt không tròng, thấy có người bị tên côn đồ ẩu đả cũng sẽ không có người ngẩng đầu, chỉ cần việc không liên quan đến mình là cố gắng hết sức tránh phiền toái, việc này ngoài liên quan tới trị an, còn có nhân tố xã hội phát triển ngày càng phức tạp. Đương nhiên điều này cũng có vô vàn liên hệ với môi trường trị an.Nhìn thấy vẻ mặt của Chu Chính, Hàn Đông cười cười, hắn đương nhiên biết sự việc không hề đơn giản, nhưng đây là yêu cầu của mình, hơn nữa công tác trị an chỉ là một phương diện. Theo cách nghĩ của Hàn Đông, muốn xây dựng thành phố Giang Trung trở thành nơi người dân sinh sống an toàn nhất nước Trung Hoa, đây không chỉ là cần kinh tế xã hội phát triển, càng cần cùng cải tiến nhiều mặt như môi trường tự nhiên, vv. Đây là một hệ thống công trình khổng lồ. Bây giờ Hàn Đông đang bắt đầu vạch kế hoạch bố cục công trình lớn.-Tôi biết đây có độ khó, nhưng đây là mục tiêu của chúng ta. Hơn nữa tôi tin nhất định có thể đạt tới được. Xây dựng môi trường trị an an toàn yên tâm, phát huy không khí xã hội công bình chính nghĩa, đây là mặt rất quan trọng. Mà công tác của cục công an lại là một khâu cơ sở cốt lõi nhất, thử nghĩ nếu bọn kẻ trộm, côn đồ có thể trên đường nghênh ngang gây hại, mọi người yên tâm như thế nào đây? Chu Chính lần này hiểu rồi, thì ra kế hoạch của Hàn Đông khổng lồ như vậy, suy xét xa như thế. Nếu thật sự như Hàn Đông nói, vậy tương lai thành phố Giang Trung dưới sự kiến thiết của Hàn Đông, sẽ phát triển thành cảnh tưởng như thế nào nhỉ.Trong thời gian ngắn, trong lòng Chu Chính tràn đầy xúc động, còn có một sự kỳ vọng.Sau khi nói chuyện kỹ với Hàn Đông, Chu Chính liền tới ban Tổ chức báo cáo.Trưởng ban Tổ chức Phạm Hữu Thuận cũng là thân tín của Dương Bộ Hầu lưu lại, dáng vẻ y nghiêm túc, dường như vô cùng công chính nghiêm minh. Xem xong thư giới thiệu của Chu Chính, mặt không thay đổi sắp xếp nhân viên tiếp nhận tư liệu, sau đó lấy cớ mình bận việc, sắp xếp một phó trưởng ban vào ngày hôm sau đưa Chu Chính nhậm chức.Đối với thái độ của Phạm Hữu Thuận, Chu Chính không thấy kỳ quái chút nào, nếu là người của Dương Bộ Hầu, có thể nhìn mình vừa mắt mới lạ.Thời gian một ngày rất nhanh đã hết rồi, Hàn Đông trong phòng làm việc chủ yếu là phê duyệt một số văn kiện trọng yếu, ngoài ra suy ngẫm cẩn thận vấn đề nhân sự của thành phố Giang Trung. Ngày hôm nay, tự nhiên cũng có không ít người đến báo cáo công tác với Hàn Đông, trong đó thậm chí mấy người của Dương Bộ Hầu cũng đều tới vờ vịt báo cáo một hồi.Đối với những người này, Hàn Đông đương nhiên cũng lá mặt lá trái, dù sao công tác ngoài mặt, mọi người đều phải làm, không phải vạn bất đắc dĩ, mâu thuẫn không thích hợp công khai.Sau khi tan làm, Lý Tri Thu không đi cùng Hàn Đông về cư xá Thành ủy, bởi vì công việc bây giờ của y chủ yếu là phụ trách trên mặt công việc, nói cách khác sau giờ làm, Hàn Đông đã có mấy người Lam Mộng Dao phụ trách.Chiều hôm nay, là Lam Mộng Dao và Chu Tử Long phụ trách an toàn của Hàn Đông, Chu Tử Long phụ trách lái xe, Lam Mộng Dao thì ngồi kế bên tài xế. Mặc dù Lam Mộng Ngọc kỳ thực cũng là một người con gái tuyệt đẹp, đặc biệt là khi cô trang điểm, mặc quần áo đẹp giống như tất cả các cô gái bình thường, tuyệt đối so với mấy người gọi là người đẹp càng kiều diễm. Nhưng cô bây giờ cũng có vẻ rất giản dị, ngồi bên cạnh tài xế, một chút cũng không hấp dẫn ánh mắt người khác, cho dù ánh mắt đảo qua vị trí lái phụ, chắc cũng không dừng lại lâu. Mà khi cô đi cùng Hàn Đông, sự chú ý của người khác cũng không tập trung vào cô.Rõ ràng, Lam Mộng Dao là cảnh vệ viên phi thường, mặc dù cô là nữ, nhưng lại không kém người khác nửa phân. Hơn nữa cô và Chu Tử Long, có thể nói từ nhỏ lớn lên cùng nhau, tồn tại sự ăn ý ngầm rất tốt, điều này trợ giúp tốt hơn trong công tác của họ.Về tới biệt thự, cơm nước xong, nghỉ ngơi một chút, Hàn Đông liền bảo Lam Mộng Dao và Chu Tử Long ra ngoài, bây giờ Lữ Nhạc vẫn chưa đến, tạm thời chỉ có một mình hắn, ở trong nhà cũng không có việc gì, đồng thời hắn cũng muốn ra ngoài đi bộ một chút, hít thở không khí bên ngoài, tranh thủ cảm nhận một chút mảnh đất này.Trong lòng Hàn Đông, từ bây giờ bắt đầu, thành phố Giang Trung chính là lãnh địa của mình, mặc dù tạm thời chưa nắm chắc hoàn toàn, nhưng Hàn Đông có lòng tin lãnh địa này dựa theo bản kế hoạch của mình sẽ không ngừng phát triển.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui