Người Cầm Quyền


Ngồi trên xe, tâm tình Lý Minh Bác đã hoàn toàn bình tĩnh lại. Xem ra lần này Bí thư Thành ủy Giang Trung – Hàn Đông, tìm y cũng không phải vì việc gì xấu, chỉ nhìn từ thái độ của lãnh đạo trường học đối với y cũng có thể nhìn ra được, đây có thể là một việc tốt.- Chủ nhiệm Lý, không biết Bí thư Hàn triệu kiến tôi có việc gì?
Lý Minh Bác không nhịn được thăm dò Lý Tri Thu, hỏi rõ được ý đồ của Hàn Đông, y cũng tiện chuẩn bị tâm lý. Dù sao cũng là lần đầu tiên gặp lãnh đạo lớn như vậy, trong lòng y cũng có chút căng thẳng.Lý Tri Thu mỉm cười nói:
- Giáo sư Lý không cần khách sáo, Bí thư Hàn đã xem bài văn thời gian trước anh viết, rất có hứng thú, cho nên mới muốn nói chuyện trực tiếp với anh. Anh cũng không cần lo lắng, Bí thư Hàn rất thoải mái, có cái gì nói cái đó, cũng không cần lo nói sai gì cả.Lý Minh Bác gật đầu, nếu đã như vậy, thì cũng không có gì phải lo lắng. Bài văn đó nếu y đã phát biểu rồi, thì cũng không sợ Hàn Đông hỏi gì nữa. Hơn nữa bài văn đó có thể lọt vào mắt Bí thư Hàn, điều này khiến Lý Minh Bác trong lòng rất vui mừng, điều này chứng tỏ không phải tất cả mọi người đều thiển cận giống nhau mà. Mặc dù Bí thư Hàn là Bí thư Thành ủy Giang Trung, nhưng lời nói cũng có trọng lượng trong cấp cao Nhà nước. Có lẽ bài văn này của y, có thể thông qua Bí thư Hàn mà ảnh hưởng lớn đến mô hình phát triển kinh tế của cả nước Trung Hoa.Là một học giả, đương nhiên hy vọng chủ trương và quan niệm của mình có được sự chấp nhận của cấp trên, có sự ảnh hưởng rộng khắp trong xã hội, điều này không nghi ngờ gì nữa, chính là kết quả mà mỗi một học giả luôn cố hết sức theo đuổi.“Đây quả thật là tia sáng cuối đường hầm mà, bài văn này bị nhiều người phê bình, lên án như vậy, nhưng cuối cùng cũng vẫn có người nhận ra được giá trị của nó. Bí thư Hàn đã làm công tác kinh tế nhiều như vậy, trước đây hắn cũng rất giỏi trong việc đổi mới tư tưởng làm việc, đầu óc cũng nhanh nhạy. Lần này tìm mình đến, có lẽ là nhìn thấy được điều gì có ích từ bài văn của mình, cho nên mới tìm mình đến để tìm hiểu thêm.”
Lý Minh Bác âm thầm cân nhắc, đồng thời lại sắp xếp lại một lần nữa những quan điểm của y, cảm thấy chắc chắn có thể khiến Hàn Đông chấp nhận quan điểm của y,“Quả thật đông không sáng thì tây sáng mà.”Xe rất nhanh liền đến Thành ủy, nhìn thấy tòa nhà Thành ủy cao lớn uy nghiêm, tâm tình Lý Minh Bác căng thẳng hơn. Nhìn thấy những nhân viên công tác đi vào đi ra đều chào hỏi Lý Tri Thu, trong lòng y cũng có chút ghen tị. Thầm nghĩ so với các nước phương Tây, cán bộ của Trung Hoa mới thật sự là cán bộ mà.Mặc dù là học giả, nhưng làm một người đàn ông, đối với quyền lực vẫn có một mơ ước bản năng. Mộng ước say giấc bên người đẹp, tỉnh dậy nắm toàn bộ thiên hạ, đều là mộng ước mà tất cả đàn ông đều đã từng có.Đi vào văn phòng của Hàn Đông, Hàn Đông đang cùng Trợ lý Chủ tịch thành phố, Phó bí thư Đảng ủy Công an thành phố, Cục trưởng Công an thành phố Chu Chính bàn bạc công việc, nhìn thấy Lý Minh Bác đến, liền để Chu Chính quay về làm việc, sau đó Hàn Đông đứng lên bắt tay với Lý Minh Bác, nói:
- Đồng chí Minh Bác, tôi nghe danh anh đã lâu. Những nghiên cứu của anh về hình thức phát triển kinh tế, tôi cho rằng rất có ý nghĩa. Lần này mời anh đến, là có một số vấn đề muốn thỉnh giáo anh.Nghe những lời nói khách sáo của Hàn Đông, Lý Minh Bác có cảm giác được sủng ái mà lo sợ. Dù sao địa vị của Hàn Đông cũng rõ ràng như thế, nếu không phải Hàn Đông chủ động tìm thậm chí muốn gặp Hàn Đông một lần cũng khó. Mặc dù y mới hơn ba mươi tuổi đã là Phó giáo sư, nhưng trước mặt một nhân vật như Hàn Đông, cho dù là Giáo sư cũng chẳng là gì cả, e rằng trong nước cũng chỉ có những học giả hàng đầu mới có tư cách đối thoại trực tiếp với hắn.Đây chính là thực tế của Trung Hoa, uy nghiêm của quyền lực nằm đó, không phải chỉ có một Giáo sư nhỏ bé có thể thay đổi được. Trước mặt quyền lực thực sự, học thức hay gì đó, đều không đáng giá.Mà hiển nhiên, quyền lực của Hàn Đông đã đạt đến mức độ cao như vậy.- Bí thư Hàn anh khen ngợi quá rồi, đó chỉ là ý kiến của cá nhân tôi, còn rất nhiều điểm cần hoàn thiện nữa.
Lý Minh Bác khiêm tốn nói. Mặc dù y cũng có chút kiêu ngạo đối với học thức của y, nhưng cũng biết người như Hàn Đông, cũng là từng bước từng bước dựa vào năng lực bản thân mà đi lên. Với những thành tích mà Hàn Đông đã làm được trước đó, cũng đã có ảnh hưởng không nhỏ ở giới quản lý kinh tế. Cho dù là lý luận hay thực tiễn, Hàn Đông đều khiến người khác không dám coi thường.Hàn Đông cười cười, lại hỏi:
- Minh Bác, anh uống trà hay cà phê?
Chỉ trong thời gian ngắn, xưng hô của hắn đối với Minh Bác cũng đã thay đổi. Vừa bắt đầu là đồng chí Minh Bác, bây giờ lại trực tiếp gọi là Minh Bác, có vẻ thân thiết hơn rất nhiều.Lý Tri Thu có thể nghe ra được ấn tượng đầu tiên của Hàn Đông đối với Lý Minh Bác là khá tốt, có thể Lý Minh Bác rất có khả năng trở thành thư ký chính trị của Hàn Đông, sau này Lý Minh Bác có thể nói là một bước lên đến trời xanh rồi.Ở Trung Hoa, quả thật cũng có một vài cán bộ học giả, bọn họ chính là vì được lãnh đạo thích, cho nên bước ra khỏi giới học thuật, phát triển cực kỳ nhanh.- Cảm ơn Bí thư Hàn, tôi uống trà xanh!
Lý Minh Bác nói.
Lý Tri Thu nghe xong, liền nhanh chóng đi lấy một chén trà xanh, nhẹ nhàng đặt xuống trước mặt Lý Minh Bác. Sau đó lại rót đầy nước vào chén trà của Hàn Đông, lần này liền im lặng đi ra ngoài, đồng thời nhẹ nhàng đóng cửa phòng làm việc của Hàn Đông lại.Lý Minh Bác chú ý đến hành động cẩn thận của Lý Tri Thu, trong lòng lại cảm thấy chấn động. Trước đó khi ở bên ngoài, những cán bộ kia ở trước mặt Lý Tri Thu cũng rất khách sáo, mà Lý Tri Thu cũng rất điềm đạm, có khí phách của một người bề trên. Nhưng bây giờ Lý Tri Thu ở trước mặt Hàn Đông, lại hoàn toàn thay đổi một bộ dạng khác. Mặc dù Hàn Đông biểu hiện rất hiền hòa, nhưng không khí của văn phòng làm việc cũng rất nghiêm túc. Lý Minh Bác cảm thấy bản thân y đang ở trong vòng lốc xoáy của quyền lực, sức ép lên cơ thể cũng nặng hơn nhiều.Hàn Đông uống một ngụm trà, nói:
- Minh Bác, anh cũng không cần phải lo lắng, hôm nay anh cứ xem tôi là học sinh đi. Tôi muốn nghe những quan điểm chân thật của anh trước, không cần lo lắng nói sai cái gì, tôi cũng không nghiên cứu nhiều như vậy đâu!Lý Minh Bác gật gật đầu, nâng chén trà lên nhấp một ngụm. Đây là loại trà búp nổi tiếng Long Tỉnh Minh Tiền, là loại trà Long Tỉnh chính cống. Trước đây Lý Minh Bác cũng đã được uống một hai lần, hương vị đó thật sự không dễ quên.Thấy Lý Minh Bác nghiêm túc thưởng thức trà, Hàn Đông cười hỏi:
- Trà này như thế nào?- Trà ngon, thật sự là cực phẩm!
Lý Minh Bác thật sự khen ngợi, trong lòng thầm nghĩ quả thật vẫn là làm quan tốt hơn. Bản thân y tuy cũng không thiếu tiền, nhưng cũng không dễ dàng gì mới được thưởng thức một thượng phẩm như trà Long Tỉnh chính cống. Chắc chắn rằng ở chỗ Hàn Đông những thứ như thế này không cần hắn quan tâm, tự nhiên sẽ có rất nhiều người muốn tặng trà Long Tỉnh này cho hắn, chỉ là những người bình thường căn bản không có cơ hội tặng cho Hàn Đông mà thôi.Hàn Đông nói:
- Nếu thích, đợi lát nữa mang về một gói.- Cảm ơn Bí thư Hàn!
Quả thật Lý Minh Bác cũng thích uống trà, nhất là những buổi tối khi đang viết văn, y thích pha một ấm trà, bỏ bên bàn, vừa viết vừa thưởng thức, như thế ý nghĩ thông suốt, luôn luôn tuôn trào. Nếu như không có trà, thì y cảm thấy đầu óc như khô cằn đi, viết văn cứ giống như không có chủ định, vô cùng khó chịu. Cho nên Hàn Đông cho y mang trà về, y cũng không từ chối. Theo y, những cán bộ cao cấp như Hàn Đông, cơ bản không quan tâm đến một chút trà này. Đây đối với y là một thứ khó có được, nhưng đối với hắn lại như là việc của một câu nói mà thôi.Tính cách của Lý Minh Bác, khiến Hàn Đông không khỏi thích thú trong lòng. Mặc dù lúc mới đầu có vẻ hơi áp lực, nhưng từ lời nói và hành động của y chứng tỏ đây là một người rất có tính cách.Sau đó Lý Minh Bác liền nói chuyện tỉ mỉ với Hàn Đông về bối cảnh để y viết bài văn kia, cũng như tình hình trong nước. Hàn Đông rất chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng còn gật đầu ghi chép lại, điều này càng khiến Lý Minh Bác cảm động trong lòng. Thái độ chăm chú của Hàn Đông, chứng tỏ hắn rất coi trọng bài văn này, chứng tỏ hắn đồng tình với một số quan điểm và phương pháp của y.- Ừ, cũng khá muộn rồi, chúng ta đến nhà ăn ăn cơm, vừa ăn vừa nói chuyện nhé!
Hàn Đông nhìn đồng hồ rồi nói.Đi vào nhà ăn, trên đường đi tất cả cán bộ từ lớn đến bé, đều cung kính chào hỏi Hàn Đông. Đồng thời đối với việc bên cạnh Hàn Đông bỗng nhiên xuất hiện thêm một người, trong ánh mắt mọi người cũng tràn đầy nghi hoặc. Không biết người thanh niên nhìn qua khá trẻ tuổi này là người như thế nào, lại có thể cùng ăn cơm với Hàn Đông?Hàn Đông là Bí thư Thành ủy, trong nhà ăn đương nhiên có phòng ăn riêng. Lý Tri Thu đã có đánh tiếng trước, đợi mấy người Hàn Đông ngồi xuống, đồ ăn liền được bưng lên.Hàn Đông cầm lấy đũa, nói:
- Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện nhé, vì buổi chiều còn phải đi làm, nên buổi trưa không nên uống rượu. Minh Bác có cần uống gì không?Lý Minh Bác lắc đầu nói:
- Không cần đâu, đợi lát nữa tôi ăn chút canh là được.Hàn Đông gật gật đầu, ăn một miếng rồi nói:
- Nghe nói trong khoảng thời gian này, vì bài văn đó, anh chịu ảnh hưởng không nhỏ?Lý Minh Bác cười một cái, tự giễu nói:
- Tôi biết bài văn đó của tôi không hợp thời, bị phê bình cũng là việc bình thường. Mặc dù có một chút ảnh hưởng, nhưng cũng không đến nỗi đánh gục tôi. Tôi dự định sẽ nghiên cứu sâu thêm trong vấn đề này, tôi tin chắc nhất định cũng có ngày có người tán thành quan điểm của tôi.Hàn Đông tán thành nói:
- Ừ, không sai. Bị phê bình, chút khó khăn đó có đáng là gì, để người ta chấp nhận cũng cần phải có một quá trình mà! Làm nghiên cứu phải có một tinh thần bất chấp tất cả, mới có thể có được thành tích. Đương nhiên, anh làm nghiên cứu khoa học xã hội, những thứ anh nghiên cứu, có thể tốt cho sự phát triển kinh tế, sự tiến bộ của xã hội, đây chính là thành tích lớn nhất. Xã hội không ngừng tiến bộ, cũng chính là không ngừng hội tụ vô số nghiên cứu, quan sát, tổng kết. Nhà nước, xã hội không ngừng phát triển cũng nhờ vào những tâm huyết của các nhà khoa học.Nghe Hàn Đông định vị mình cao như vậy, trong lòng Lý Minh Bác vô cùng cảm động, y cảm thấy Hàn Đông quả thật là Bá Nhạc một người có con mắt tinh đời- Nghe Bí thư Hàn nói vậy, tôi thật sự thấy xấu hổ. Nói ra, tôi làm nghiên cứu, cũng chưa nghĩ được nhiều như vậy, chủ yếu là làm theo hứng thú. Ngoài ra cũng muốn làm một chút gì đó cho Nhà nước, cho Xã hội, cho Nhân dân. Mặc dù nói tôi làm về học thuật, nhưng trong xương cốt, cũng vẫn hy vọng có thể lưu lại chút gì đó.
Lý Minh Bác bây giờ đã hoàn toàn thả lỏng rồi, không khỏi mở rộng lòng với Hàn Đông, nói ra những suy nghĩ nội tâm của mình.Hàn Đông cười lớn, nói:
- Cách nghĩ này rất tốt. Nhưng tôi cũng có một kiến nghị, anh đến Thành ủy làm việc, những tư tưởng đó của anh, có thể trực tiếp có tác dụng rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui