Người Cầm Quyền

Trịnh Thị Vĩ hơi hơi sửng sốt, sau đó gật đầu nói: - Được thôi, buổi chiều tôi cũng không có việc gì, tôi đến chỗ Phó chủ tịch thành phố Hàn vậy. Lời này vừa nói ra, bốn bề xung quanh lập tức chiếu ánh mắt về phía y. Tuy mọi người ai ai cũng không thể hiện vẻ mặt gì, nhưng rất rõ ràng là rất để ý đến lời nói của Trịnh Thị Vĩ. Lẽ ra hai người đều là Ủy viên thường vụ Thành ủy, lại cộng thêm xếp hạng của Trịnh Thị Vĩ đứng trước xếp hạng của Hàn Đông không ít, nên kết quả Hàn Đông tìm ông ấy nói chuyện, ông ấy lại chủ động đề nghị đến văn phòng của Hàn Đông. Nơi này là tòa nhà Thành ủy, có chút ý tứ bỏ gần tìm xa, thái độ dường như quá hạ thấp rồi. Hàn Đông cũng cảm thấy vô cùng bất ngờ trước thái độ của Trịnh Thị Vĩ, Trưởng ban Tuyên giáo Trịnh Thị Vĩ và Phó bí thư Ngụy Du Vĩ là cùng một phe, lẽ nào bây giờ ông ấy có suy nghĩ khác rồi? Ngụy Du Vĩ là người thứ ba đi ra khỏi phòng họp, vừa bước đến cửa, đang lúc xoay người rẽ cũng nghe thấy vọng lại cuộc đối thoại ấy, sau lưng y lập tức cứng đờ lại, đôi mày nhăn lại, sắc mặt u ám một màu. - Hừ! Y “hừ” một tiếng lạnh lùng, rồi nhanh chân đi về phía văn phòng của mình. Hạ Kim Cường đi phía trước đương nhiên là không biết vì sao Ngụy Du Vĩ đột nhiên phát hỏa, còn cho là vì mình mà ông ta nổi cáu nên cũng “hừ” một tiếng theo sau đó. - Trưởng ban Trịnh khách sáo rồi, 2h10 chiều tôi đến văn phòng của Trưởng ban Trịnh nhé. Hàn Đông mỉm cười nói. Nếu Trịnh Thị Vĩ khách sáo như thế, đương nhiên Hàn Đông cũng phải nể mặt ông ấy, còn về phía Trịnh Thị Vĩ muốn làm gì thì mặc kệ, đến lúc đó là có thể biết ngay thôi mà. Hơn 2h chiều một chút, Hàn Đông liền đến văn phòng của Trịnh Thị Vĩ trước giờ hẹn mấy phút. Thư ký của y nhìn thấy Hàn Đông liền nhanh chóng đứng dậy, cung kính nói: - Xin chào Phó chủ tịch thành phố Hàn. Hàn Đông gật đầu, đang định mở miệng thì cửa phòng bên trong bật mở, Trịnh Thị Vĩ tươi cười ra ngoài nghênh đón: - Chào Phó chủ tịch thành phố Hàn, anh cũng thật đúng giờ. Hàn Đông tiến lên trước bắt tay y, nói: - Đây là điều nên làm mà, con người tôi có đặc điểm lớn nhất chính là tuân thủ giờ giấc. Đây là hắn đang nói thật lòng, người nào nói tuân thủ giờ giấc, giữ chữ tín thì có mấy ai thực sự giữ được chữ tín, giờ giấc đâu. Hai người vào trong phòng, ngồi xuống. Trịnh Thị Vĩ đích thân pha một ấm trà nóng cho Hàn Đông, nói: - Tôi sớm đã muốn nói chuyện với Phó chủ tịch thành phố Hàn rồi, chỉ là chưa có cơ hội nào. Hôm nay, Phó chủ tịch thành phố Hàn ở Hội nghị đề ra khái niệm kinh doanh thành thị, đúng là tạo cho người khác cảm giác mới mẻ. Sau này có chỗ nào cần Ban Tuyên giáo phối hợp thì Phó chủ tịch thành phố Hàn cứ nói ra, chỗ tôi chắc chắn là sẽ không chối từ. Hàn Đông mỉm cười, Trịnh Thị Vĩ nói chuyện rất thú vị, lẽ nào y là đang thể hiện thiện ý với mình? Có thêm một Ủy viên thường vụ ủng hộ mình, đương nhiên Hàn Đông là cầu còn không được. Tuy không rõ vì sao Trịnh Thị Vĩ đột nhiên thay đổi thái độ, nhưng Hàn Đông cũng hi vọng có thể nhân cơ hội này lập mối quan hệ tốt với Trịnh Thị Vĩ. - Trưởng ban Trịnh quá khách sáo rồi, tôi đến chính là muốn bàn công việc liên quan đến việc kinh doanh thành thị. Hàn Đông cười mỉm nói. - Phần lớn giai đoạn đầu của kinh doanh thành thị đều là tuyên truyền, đẩy mạnh quảng cáo thành phố Tân Châu chúng ta. Mấy hôm trước tôi đến Yến Kinh, đã đạt được bước đầu hiệp nghị với bộ phận quảng cáo của Đài truyền hình Trung ương CCTV, đến lúc đó chuẩn bị phát 15 giây quảng cáo trên Đài CCTV trong vòng nửa năm, ngoài ra còn phải làm một số quảng cáo mềm khác(hình thức quảng cáo thông qua tin tức, hoạt động xã hội để nâng cao hình tượng). Những công việc này đều có liên quan trực tiếp với Ban Tuyên giáo, do đó còn phải nhờ Trưởng ban Trịnh nhiều nhiều. Trịnh Thị Vĩ cười: - Đây là điều nên làm mà, Phó chủ tịch thành phố Hàn, chỗ tôi đảm bảo với anh, chỉ cần nhiệm vụ mà kinh doanh thành thị cần tới Ban Tuyên giáo, thì Ban Tuyên giáo chắc chắn bảo đảm hoàn thành chất lượng. Thấy y tỏ ý nhiệt tình như vậy, Hàn Đông liền nói: - Được, tôi tin tưởng có sự ủng hộ của Trưởng ban Trịnh thì công việc kinh doanh thành thị tuyệt đối có thể làm càng tốt hơn. Trước mắt, tổ lãnh đạo ngoài tổ trưởng là tôi ra, còn có Vương Dược Minh và Tần Bạch Thần làm tổ phó, vì để công việc được thuận tiện, tôi nghĩ Ban Tuyên giáo sắp xếp cho một tổ phó để càng tiện điều tiết công việc, việc này xin nhờ Trưởng ban Trịnh giới thiệu cho người phù hợp. Nếu Trịnh Thị Vĩ đã biểu hiện thành ý như thế, Hàn Đông liền cảm thấy nên tạo cho ông ta ít lợi ích, dù sao tổ lãnh đạo kinh doanh thành thị do hắn toàn quyền phụ trách, thêm một tổ phó và để cho Trịnh Thị Vĩ đứng ra sắp xếp thân tín của ông ta tham gia, cũng là cho ông ta cơ hội lập công rồi. Và Hàn Đông còn nghĩ là, thông qua hình thức như vậy, kết cấu tổ công tác cũng lớn hơn một chút, dù gì thì chỉ cần làm tốt công việc kinh doanh thành thị, dù có xếp thêm người của người khác vào cũng sẽ không cướp mất công lao của mình. Trịnh Thị Vĩ cũng rất vui mừng, đây là lễ mà Hàn Đông đáp trả trước thái độ tích cực của y. Y nghĩ ngợi rồi nói: - Nếu Phó chủ tịch thành phố Hàn nói thế rồi, vậy thì tôi không khách sáo. Hiện tại hai vị tổ phó của tổ lãnh đạo đều là cán bộ cấp Cục trưởng, nên Ban Tuyên giáo đương nhiên cũng phải tìm người có vị trí tương ứng mới được. Tôi thấy thế này, Phó trưởng ban Bộ Đào Minh có suy nghĩ cởi mở, cũng rất biết lĩnh hội ý của lãnh đạo, tôi nghĩ anh ấy dưới sự lãnh đạo của Phó chủ tịch Hàn đây cũng có thể phát huy một ít tác dụng tích cực. Hàn Đông không biết nhiều lắm về Phó trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy Bộ Đào Minh, ngày trước cũng không giao thiệp gì, tuy nhiên Trịnh Thị Vĩ đã giới thiệu y rồi thì Hàn Đông cũng không từ chối. Nếu người này không chăm chỉ làm, đến lúc đó cho y đi tàu bay giấy. - Tôi tin tưởng người mà Trưởng ban Trịnh giới thiệu. Vậy tôi về dặn văn phòng tôi thảo ra các văn bản liên quan, rồi báo lên Thành ủy xin phê duyệt. Hàn Đông cười, nói. Tổ lãnh đạo kinh doanh thành thị là do trên Hội nghị thường vụ họp bàn bầu ra, do vậy đó được coi là cơ cấu tổ chức chính thức. Tuy thành viên có liên quan với tổ về cơ bản đều là kiêm nhiệm, nhưng vẫn cần phải có văn bản chính thống quyết định mới được. - Đúng rồi, văn phòng tổ lãnh đạo còn cần thêm một Phó chánh văn phòng, cũng xin nhờ Trưởng ban Trịnh giới thiệu thêm cho một người. Hàn Đông cười nói. Người tốt làm đến cùng, vị trí Phó chánh văn phòng có thể là cấp Phó trưởng phòng, cũng có thể là cấp Trưởng phòng. Để cho Trịnh Thị Vĩ giới thiệu ứng cử viên thì y cũng dễ sắp xếp người của mình để rèn luyện, đến lúc đó y tự cất nhắc cũng phải tác động một chút. So với ứng cử viên phó tổ trưởng, thì vị trí tốt chánh văn phòng có lẽ sẽ được Trịnh Thị Vĩ sắp xếp cho một thân tín của y. - Cái tên này khá rộng rãi mà. Trịnh Thị Vĩ vui sướng trong lòng, nghĩ thầm xem ra dự định của mình không sai. Nhân cơ hội này tạo mối quan hệ tốt với Hàn Đông, như thế sẽ có lợi cho sự phát triển về sau. Trước đây Trịnh Thị Vĩ đứng về phe Phó bí thư Ngụy Du Vĩ, nhưng từ khi Hàn Đông đến cục thế Thành ủy xảy ra biến đổi lớn. Bản thân Ngụy Du Vĩ đều đầu tư hết vào trận chiến của Hề Hiểu Kiến, Đặng Thị Vĩ cảm thấy không cần phải đứng cùng phe với Ngụy Du Vĩ nữa. Y nhìn từ những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian vừa rồi, Hàn Đông mạnh mẽ ngoi lên đã là chuyện không thể cưỡng lại, cho nên nếu để y lựa chọn giữa Hàn Đông, Hạ Kim Cường và Hề Hiểu Kiến thì y sẽ không do dự mà chọn ngay Hàn Đông. Sở dĩ chọn như vậy, là y suy xét đến 3 phương diện. Một là, tuổi Hàn Đông còn trẻ đã làm đến cán bộ cấp Phó giám đốc sở, tiền đồ phát triển trong tương lai khỏi phải nói, chắc chắn sẽ rất xa, rất lớn. Đối với Trịnh Thị Vĩ hơn 40 tuổi mà nói, thế lực sau lưng Hàn Đông rất có sức hút với y. Hai là, trước đó Trịnh Thị Vĩ đắc tội với Hạ Kim Cường, đầu quân vào đội của ông ta chưa chắc có thể được Hạ Kim Cường thật lòng tiếp nạp, hiện giờ Hạ Kim Cường đang đắc thế, y tham gia vào chỉ là thêu gấm thêu hoa mà thôi. Ba là, tuy rằng hiện tại Hàn Đông hợp tác tốt với Hạ Kim Cường, nhưng Trịnh Thị Vĩ cho rằng kiểu hợp tác này chỉ là tạm thời, sớm muộn gì Hàn Đông sẽ tồn tại như cực thứ ba ở Thành ủy, y đầu quân về phe Hàn Đông, sau này ở thành phố cũng có thể thu được lợi ích càng lớn hơn. Chính vì có những cân nhắc đó nên hôm nay y tóm lấy cơ hội, Trịnh Thị Vĩ liền thể hiện thành ý với Hàn Đông ngay trước mặt mọi người. Mà phản ứng của Hàn Đông cũng khiến y vui sướng, điều này nói rõ mắt nhìn của y khá tốt. - Phó chủ tịch thành phố Hàn, Trưởng phòng Lý luận Hứa Ngạn Quân của Ban Tuyên giáo có tố chất khá tốt, tôi nghĩ anh ta có đủ khả năng đảm nhiệm vị trí Phó chánh văn phòng. Trịnh Thị Vĩ mỉm cười, nói. Hứa Ngạn Quân là cháu trai bên vợ của y, chưa đến 30 tuổi. Dưới sự dẫn dắt của y đã dần dần leo lên làm cán bộ cấp Trưởng phòng rồi, có điều ngày trước đều là làm ở các ban ngành lèm nhèm để nâng cấp bậc, lần này vừa đúng lúc nhân cơ hội này cho cậu ta đến văn phòng tổ lãnh đạo kinh doanh thành thị rèn dũa, sau này tác động một chút, sau một thời gian là có thể cho xuống dưới, tranh thủ nâng lên một cấp cũng là chuyện thuận tình thuận lý. Quyết định xong 2 ứng cử viên, giữa Hàn Đông và Trịnh Thị Vĩ cũng coi như hoàn thành lần trao đổi đầu tiên. Trước kết quả này, Trịnh Thị Vĩ vô cùng vui mừng, y cuời: - Phó chủ tịch thành phố Hàn, buổi tối anh có rảnh không, tôi mời anh ăn cơm, thuận tiện ta bàn sâu, tìm hiểu hơn về công việc liên quan đến tuyên truyền. Đây là bước tiến tiếp của y gửi đến Hàn Đông thái độ bằng hữu, hi vọng cùng phát triển hòa bình. Có điều 2 hôm nay Hàn Đông rất bận, tuy công việc cụ thể đã bàn giao lại cho người cho bên dưới đi làm, nhưng là lãnh đạo quản lý chính hắn cũng phải suy nghĩ rất nhiều thứ. Thêm nữa, hiện giờ 2 người mới vừa nói chuyện với nhau, hợp tác tiếp theo cần có một sự quan sát sâu hơn, do đó Hàn Đông cười nói: - Trưởng ban Trịnh, 2 hôm nay tôi đều hơi bận, hôm khác tôi mời Trưởng ban dùng cơm nhé. Dù sao chúng ta làm việc với nhau, đến lúc đó cơ hội cùng ăn cơm đầy ra, lúc đó tôi phải kính Trưởng ban Trịnh mấy ly rượu nữa. - Ha ha, Phó chủ tịch thành phố Hàn quá khách sáo rồi, vậy cứ quyết định thế nhé, hôm khác chúng ta cùng nhau uống vài ly. Trịnh Thị Vĩ cười, trả lời. Y nghe ra ý của Hàn Đông, trong lòng thầm nghĩ mình hơi vội vàng rồi, không nên thấy người ta trẻ tuổi, người này khi bắt tay làm việc thì không nhanh, không chậm, rất bình tĩnh, rất vững vàng. Hàn Đông quay trở về văn phòng, thấy thời gian còn sớm hắn liền gọi điện kêu Vương Dược Minh tới, sau đó nói cho y nghe tên 2 người mà Trịnh Thị Vĩ tiến cử, nói: - Hiện Thành uỷ đã xác định phương lược kinh doanh thành thị, khung kết cấu tổ lãnh đạo phải nhanh liên kết lại, công việc của văn phòng vô cùng quan trọng. Anh liên lạc với Cục trưởng Tần, sau này công việc trọng tâm của Nguyên Á Văn phải báo cáo với văn phòng tổ lãnh đạo nghiên cứu. Vương Dược Minh cúi đầu, ghi chép lại từng câu từng lời của Hàn Đông, sau đó ngẩng đầu hỏi: - Phó chủ tịch thành phố Hàn, khi nào anh tổ chức họp để mọi người gặp nhau một chút, đồng thời anh cũng nhấn mạnh bố trí các hạng mục công việc? Hàn Đông gật đầu nói: - Cuộc họp đó đương nhiên sẽ họp, có điều phải đợi anh thảo xong văn bản, đợi lãnh đạo Thành uỷ phê duyệt rồi mới họp được. Vương Dược Minh nói: - Được ạ, tôi về nhanh thảo xong văn bản. Phó chủ tịch thành phố Hàn, anh còn chỉ thị gì nữa không? Hàn Đông lắc đầu, nói: - Tạm thời chỉ có vậy, anh về làm việc đi. Vương Dược Minh đứng lên xin phép ra về, chưa đến một tiếng sau, y đã đem văn bản viết xong xuôi quay lại. Hàn Đông xem qua không thấy có vấn đề liền ký tên vào, sau đó gọi điện đến văn phòng của Hạ Kim Cường, biết y có ở đó nên hắn mang văn bản đến chỗ Hạ Kim Cường. Hạ Kim Cường xem xong cũng ký tên rất thoải mái, đặt bút xuống, y cười nói: - Ban Tuyên giáo cũng khá là ủng hộ công việc kinh doanh thành thị mà. Y xem đến danh sách sắp xếp nhân sự, ngoài những người lúc trước không thay đổi, thì chỉ có thêm 2 người mà Ban Tuyên giáo tiến cử, trong lòng y liền sinh nghi, nghĩ thầm chẳng lẽ Hàn Đông và Trịnh Thị Vĩ có câu kết với nhau chăng. Nếu là như thế, thì thế lực của Hàn Đông không phải là tăng lên mấy phần? Điều này làm cho tâm trạng của y bỗng trở nên rất không thoải mái, cứ như vậy thì càng khó hạn chế Hàn Đông rồi. Hàn Đông nghe ra giọng điệu chua xót trong lời của Hạ Kim Cường, trong lòng không khỏi cười thầm, nói: - Vòng quan trọng nhất của việc kinh doanh thành thị chính là công việc mở rộng tuyên truyền thành phố, vì vậy việc Ban Tuyên giáo phối hợp cũng rất quan trọng. Hạ Kim Cường gật đầu, nói: - Cũng đúng, danh sách nhân viên đã xác định, tiếp theo còn có rất nhiều công việc cần triển khai, Hàn Đông, cậu có chỗ nào cần giúp đỡ thì cứ việc nói với tôi. - Cám ơn Chủ tịch thành phố Hạ, khi nào có việc cần tôi sẽ không khách sáo đâu. Hàn Đông cười, đáp. Nghe Hàn Đông nói mà trong lòng Hạ Kim Cường lại có chút buồn bực, sao lại nghe như hắn đang nói nước đôi. Có việc cần giúp hắn sẽ không khách sáo, vậy rốt cuộc là chỉ việc gì? Theo sau, Hàn Đông lại đến văn phòng của Bí thư Thành ủy Hề Hiểu Kiến, đưa văn kiện cho ông ta. Hề Hiểu Kiến xem lướt qua, ký tên vào rồi nói: - Văn bản này do Thành ủy cấp phép, sau này các văn bản liên quan đều do tổ lãnh đạo của cậu cấp phát. Đương nhiên, khi cần tổ lãnh đạo có thể cùng văn phòng Thành ủy, văn phòng Ủy ban nhân dân kết hợp cấp phát văn bản. Tóm lại một câu là, Thành ủy và ủy ban nhân dân thành phố là hậu thuẫn kiên cường cho tổ lãnh đạo, hi vọng Phó chủ tịch thành phố Hàn hết mình làm việc này, đẩy mạnh phát triển hình thức vượt xa cho thành phố Tân Châu. Hàn Đông mỉm cười, nói: - Bí thư Hề yên tâm, có sự ủng hộ mạnh mẽ của Thành ủy và Ủy ban nhân dân, tôi tin tưởng công việc kinh doanh thành thị chắc chắn có thể lập được thành tích tốt. Hề Hiểu Kiến gật đầu, rồi y gọi điện thoại gọi Ủy viên thường vụ Thành ủy - Trưởng ban thư ký Hầu Hoa Đông đến, sai ông ta nhanh chóng gửi văn kiện đến các quận huyện của thành phố, các đơn vị ban ngành trực thuộc. Rất nhanh sau đó, các văn bản liên quan đến việc thành lập tổ lãnh đạo kinh doanh thành thị thành phố Tân Châu được gửi đi khắp các quận huyện thành phố, các ban ngành trực thuộc. 8h sáng ngày 6/6, tổ lãnh đạo triệu mở cuộc họp đầu tiên. Tham gia cuộc họp lần này ngoài những nhân viên của tổ lãnh đạo ra, Ban Tuyên giáo Thành ủy, Đảng ủy Công an, lãnh đạo quận Cao Tân, lãnh đạo Ủy ban nhân dân Quận ủy quận Cao Bình cũng được mời tham dự. Hội nghị bao gồm Hàn Đông, 4 vị Ủy viên thường vụ Thành ủy, hình thức không nhiều. Hàn Đông là tổ trưởng tổ lãnh đạo, nên đương nhiên hắn được ngồi vào vị trí chính giữa bàn chủ trì cuộc họp. Đầu tiên là tuyên bố nghị quyết của Thành ủy quyết định thành lập tổ lãnh đạo, tiếp theo là tiến hành giới thiệu chi tiết hơn về quan niệm kinh doanh thành thị. Đài truyền hình thành phố Tân Châu, các tờ soạn báo.v.v. đều được huy động, tất cả đều sôi nổi đưa tin, phỏng vấn về buổi hội nghị hôm nay, còn Hàn Đông là lần đầu tiên xuất hiện trước giới báo chí thành phố Tân Châu. Kế tiếp, Tổ phó tổ lãnh đạo Vương Dược Minh liền giới thiệu về việc đã làm xong những chuẩn bị trước cho dự án kinh doanh thành thị, y chủ yếu nhấn mạnh vai trò của Hàn Đông trong số những công việc đó. Theo sau đó, Ủy viên thường vụ - Trưởng ban tuyên giáo Trịnh Thị Vĩ, Ủy viên thường vụ - Bí thư Đảng ủy Công an Trần Phúc Hưng, Ủy viên thường vụ - Bí thư Đảng Công ủy quận Cao Tân Hoàng Văn Vận cũng phát biểu về từng lĩnh vực mà họ quản lý phối hợp ra sao với công tác kinh doanh thành thị, sắp xếp, bố trí tương ứng. Ban đầu khi văn phòng tổ lãnh đạo gửi thư mời tới, Bí thư Đảng ủy Công an Trần Phúc Hưng không muốn tham gia, tuy nhiên sau đó nghĩ đến hiện giờ đang là lúc Hàn Đông lớn mạnh, hơn nữa công tác dự án kinh doanh thành thị này được Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố cùng nhất trí, mặt khác lần trước Hạ Kim Cường còn đề ra dị nghị về công việc của Cục Công an, vì để an toàn, y phải gật đầu đồng ý tham gia hội nghị lần này. Về phía Hoàng Văn Vận, mới đầu y không được mời, tuy nhiên chính y tìm đến Hàn Đông, nói rõ trong quá trình kinh doanh thành thị, quận Cao Tân cũng đóng một vai trò rất quan trọng, y tự xung phong muốn tham gia, y muốn cổ vũ, đương nhiên Hàn Đông rất đỗi vui mừng rồi. Buổi tối hôm đó, Đài truyền hình thành phố Tân Châu liền cho phát bản tin, toàn thành phố đều dậy lên phản ứng không nhỏ. Tuy nhiên, cái gọi là bên ngoài xem náo nhiệt, bên trong xem nội tình mà nói, trước tin tức sự việc, người bình dân chỉ nhìn thấy thành phố sắp phát quảng cáo trên Đài truyền hình Trung ương, còn mời cả ngôi sao đang hot Bạch Vũ Giai làm người đại diện thành phố, nghe nói Bạch Vũ Giai đến thành phố Tân Châu quay chụp phim quảng cáo. Còn đối với người trong thể chế ở thành phố Tân Châu mà nói, tin tức này như tiến thêm một bước tuyên truyền cho vị Ủy viên thành ủy – Phó chủ tịch thành phố trẻ tuổi Hàn Đông ở thành phố càng có được quyền phát ngôn lớn hơn, đã hình thành một thế lực không nhỏ. Thành phố Tân Châu tổng cộng có 9 huyện 1 quận, cán bộ cấp Cục trưởng, Cục phó đã có hơn trăm người, trong số những người này, những người không thiếu đầu óc linh hoạt, giỏi luồn cúi người, một số tên liền nghĩ tìm cơ hội dựa dẫm Hàn Đông để mong tìm ra con đường cho bản thân bay cao. Buổi sáng ngày hôm sau hội nghị, văn phòng tổ lãnh đạo liền đưa điều khoản đã thảo xong trình lên Cục Tài chính thành phố. Cục trưởng Cục Tài chính vốn là người của Bí thư Thành ủy Hề Hiểu Kiến, có điều trước đó y đã được Hề Hiểu Kiến nói nhỏ trước, nên trước đăng ký xin phép của tổ lãnh đạo y một chút cũng không gây khó dễ, liền chuyển khoản ngay lập tức. Nhân viên trang bị xong, 2 triệu kinh phí cho hoạt động cũng đã được chuyển đến tài khoản, công tác kinh doanh thành thị thành phố Tân Châu có thể nói là mọi việc đã được sẵn sàng, chỉ thiếu ngọn gió để thổi bay lên. Ngàn 8/6, Hàn Đông đến thành phố Yến Kinh, lần này hắn là đại biểu Ủy ban nhân dân thành phố Tân Châu, tổ lãnh đạo công tác kinh doanh thành thị thành phố Tân Châu có ký hợp đồng với bộ phận quảng cáo Đài truyền hình Trung ương. Theo quy định của hợp đồng, thời gian phát quảng cáo cho thành phố Tân Châu là nửa năm, vào khoảng 11h30 trưa hàng ngày sẽ phát quảng cáo dài 15 giây, tư liệu quảng cáo sẽ do thành phố Tân Châu cung cấp. Sau khi ký kết xong hợp đồng, Hàn Đông liền chuyển khoản chi phí quảng cáo đến tài khoản của bộ phận quảng cáo của Đài truyền hình Trung ương. Do công việc bận rộn, lần này Hàn Đông cũng không mời Hạ Thiên Đức ăn cơm. Buổi trưa, hắn cùng Hàn Mạn Lương, Bạch Vũ Giai cùng đi ăn cơm, chủ yếu là bàn với Bạch Vũ Giai về chuyện đại diện thành phố. Lúc trước Bạch Vũ Giai đã nghe Hàn Mạn Lương có nói qua rồi, trước việc có thể giúp đỡ Hàn Đông, đương nhiên là cô cầu còn không được. - Tiểu Đông, lần này tôi là đệm tiền giúp cậu đấy. Hàn Mạn Lương cười nói. - Không thu cát sê người đại diện rồi, lại còn sai người giúp cậu làm quảng cáo, tiền công đều tự tôi bỏ ra. Hàn Đông không thoải mái nói: - Anh kiếm nhiều tiền như vậy có ích lợi gì? Không giúp em giúp ai? Có điều anh nói như vậy đúng là có vấn đề Như thế này đi, lần này anh đưa người đến thành phố Tân Châu quay quảng cáo, chi phí lúc cần em vẫn phải bỏ ra, quay xong ta tổng kết thanh toán, anh bảo người chuẩn bị các thủ tục hóa đơn đi. Hàn Mạn Lương nói: - Tiểu Đông, đây là cậu đang mắng tôi à, làm giúp cậu còn thu cái tiền gì? Hàn Đông lắc đầu nói: - Em đang nói thật, lần này làm việc vì thành phố Tân Châu, hơn nữa công tác kinh doanh thành thị cũng có khoản kinh phí tương ứng, để cá nhân anh giúp cũng không hay. Nếu không phải vì chỉ có 2 triệu kinh phí, cát sê trả cho Bạch Vũ Giai làm người đại diện cũng nên chi trả, dù sao cũng không nên làm hỏng quy củ chứ. Bạch Vũ Giai lắc đầu nhè nhẹ, nói: - Anh Đông, em không nhận tiền của các anh, em tình nguyện giúp anh. Hàn Mạn Lương cười ha ha: - Đúng vậy, hai người phân chia anh, tôi cái gì chứ, Bạch Vũ Giai nghe xong, lập tức thẹn thùng, cúi đầu xuống. Hàn Đông nói: - Anh Mạn Lương, lần này đến thành phố Tân Châu, anh đưa nhà quay phim chụp ảnh tốt nhất đến nhé, hợp tác với công ty Thiên Tác, nhất định phải quay được điểm nổi bật của thành phố Tân Châu. Hàn Mạn Lương nói: - Cái này cậu yên tâm, tôi đưa đến một đoàn tốt nhất tới, nhất định làm cậu hài lòng. He he, thành phố Tân Châu các cậu đúng là biết làm ăn buôn bán, 2 triệu tệ mà muốn mời đạo diễn giỏi nhất nước quay quảng cáo, mời ngôi sao hot nhất nước làm người đại diện, còn phát quảng cáo ở Đài truyền hình Trung ương trong nửa năm, chuyện như vậy cũng chỉ có Hàn Đông làm được thôi. Hàn Đông đáp: - Đây không phải là vì không có tiền sao, không bột đố gột nên hồ, không có đủ tiền nên em chỉ còn cách đứng ra nghĩ cách thôi. Hàn Mạn Lương gật đầu nói: - Có điều anh nói Hàn Đông này, Ủy ban nhân dân thành phố của các cậu xuất ra được 2 triệu tệ kinh phí đúng là keo kiệt. Anh thấy một số người bớt tham, bớt thu lợi một chút thì chí ít cũng không dừng lại con số này đâu. Hàn Đông cười khổ, nói: - Anh cho là ai cũng đều nghĩ giống anh à, với lại tài chính thành phố Tân Châu đúng là không được dư dả, khoản chi cho các dự án đều là từ năm trước được định sẵn rồi, khoản tiền này em cũng là rút ra từ giữa. Buổi chiều, Hàn Mạn Lương mời ông chủ công ty Thiên Tác là Quách Hạo Hâm đến, Hàn Đông nói chuyện với ông ta một chút, tỏ vẻ rất khen ngợi nhân viên của ông ta. Thấy Hàn Đông vui như thế, Quách Hạo Hâm cũng vô cùng đắc ý, dù sao sau khi y xem qua ý tưởng bước đầu của nhân viên đi thu thập tài liệu trước đó, y cũng là vô cùng vừa ý. Kế tiếp, Hàn Đông nói ra ý tưởng của mình, tỏ ý phim quảng cáo lần này chủ yếu là do công ty của Hàn Mạn Lương quay. Trước việc này Quách Hạo Hâm không có dị nghị gì, dù sao y cũng biết, nếu luận về kỹ thuật quay phim chuyên nghiệp, nhà quay phim trong công ty y chắc chắn không thể bì được với nhân viên chuyên nghiệp dưới trướng của Hàn Mạn Lương. - Làm sớm không thích hợp làm chậm, hiện giờ Đài truyền hình Trung ương chỉ chờ chúng ta cung cấp phim quảng cáo là bắt đầu cho phát rồi. Tôi thấy chiều hôm nay hai anh về chuẩn bị một chút, sớm ngày mai chúng ta xuất phát đi thành phố Tân Châu. Hàn Đông cười nói. Hàn Mạn Lương và Quách Hạo Hân đều bày tỏ không vấn đề gì. Ngay sau đó, Hàn Đông liền nói với Quách Hạo Hâm: - Giám đốc Quách, anh cũng có thể bắt đầu bắt tay đẩy mạnh tuyên truyền quảng cáo mềm. Vì để đạt được hiệu quả tốt hơn, tôi có ý kiến là trước khi Đài truyền hình Trung ương cho phát sóng quảng cáo, mật độ quảng cáo mềm có thể bớt đi một ít. Sau khi Đài Trung ương phát quảng cáo 1 tháng đầu tiên thì anh tăng mật độ lên, sao cho ít nhất chiếm được 1/3 lượng quảng cáo so với tổng thể, quảng cáo còn lại sắp xếp đều nhau là được rồi. Quách Hạo Hâm cười nói: - Phó chủ tịch thành phố Hàn quả nhiên không hổ danh là chuyên gia biết làm kinh tế, cũng khá thạo nghề trong việc cho phát quảng cáo. Vậy tôi về sớm bố trí một chút, bắt đầu từ việc Bạch Vũ Giai đến thành phố Tân Châu quay quảng cáo. Hàn Mạn Lương tức giận, nói: - Anh đây là đi nhờ xe người ta chắc? Quách Hạo Hâm nói: - Hết cách rồi, cô Bạch Vũ Giai hot kinh như vậy, nếu không tận dụng cơ hội này thì tôi đâu xứng làm nhà quảng cáo. Bạch Vũ Giai ngồi một bên yên lặng, khóe miệng khẽ nở nụ cười nhẹ nhàng toát lên vẻ đẹp thanh lịch, thoát tục. Lúc này Hàn Đông nhớ ra lời của dì, hắn liền quay đầu nói với Bạch Vũ Giai: - Vũ Giai, dì tôi cũng rất thích cô, đợi khi nào cô tổ chức live show thì cô ấy sẽ đến xem trực tiếp đấy. Bạch Vũ Giai lập tức trở nên hồi hộp, nói: - Em sợ hát không tốt… Hàn Đông mỉm cười nói: - Có gì mà hát không tốt, nhìn em lo lắng kìa, dì anh cũng là người bình thường thôi. Hàn Mạn Lương cười, nói xen vào: - Tiểu Đông, tuy dì cậu là người bình thường, nhưng ông ngoại em không bình thường đâu. Đặc biệt là đối với những người làm quan như cậu, vừa nghe đến tên của ông, chỉ e là sợ đến kinh hồn vía rồi. Hàn Đông đáp: - Đâu có quá lên như anh nói, với lại sức uy hiếp của ông ngoại đối với chúng ta cũng không lớn. Hàn Mạn Lương gật đầu, nói: - Cũng đúng, để đợi đến lúc được ông ngoại em quản lý thì đều ít nhất là quan chức cấp Thứ trưởng rồi. Đúng rồi, lần này Trung ương sắp xếp cho ông kiêm nhiệm làm Bí thư Thành ủy thành phố Yến Kinh, xem ra quyết tâm khá lớn. Đương nhiên Hàn Đông biết quyết tâm của Trung ương rất lớn, bởi vì vụ án Bí thư Thành ủy ngày trước của thành phố Yến Kinh là Trần Đồng Đại, đó là vụ án quan chức bị điều tra có cấp bậc lớn nhất trong lịch sử thành lập nước. Tuy nhiên, Hàn Đông cũng không muốn đàm luận quá nhiều, hắn liền chuyển sang đề tài khác. Quách Hạo Hâm ngồi một bên nghe Hàn Mạn Lương và Hàn Đông nói chuyện, y cũng chỉ có thể im lặng ngồi làm khán giả. Người mà Hàn Đông đang bàn luận đến, là nhân vật chỉ cần dậm dậm cái chân thì cả đất nước Trung Hoa phải chao đảo. Lại hàn huyên thêm một lúc, Quách Hạo Hâm xin cáo lui, y muốn về sớm sắp xếp công việc cho tốt. Chờ y đi rồi, Hàn Đông cười nói: - Trong tay Quách Hạo Hâm có mấy nhân viên khá giỏi. Hàn Mạn Lương nói: - Anh chàng này được, làm việc khá chăm chỉ, cũng biết đối nhân xử thế, tương lai có thể kinh doanh lớn. Được rồi, tôi cũng về sắp xếp công việc đây, tiểu Bạch, nhiệm vụ hôm nay của cô chính là chiêu đãi tiểu Đông cho tốt, ha ha… Mặt Bạch Vũ Giai bỗng chốc đỏ ửng lên. Hàn Đông khó chịu trừng mắt nhìn Hàn Mạn Lương, lúc này điện thoại vang lên, hắn lấy ra nhìn là số mã vùng tỉnh Vân Điền. Hắn nghe máy, tiếng mẹ ruột Dư Ngọc Trân truyền tới: - Tiểu Đông, đang bận hả con? Hàn Đông đáp: - Mẹ, con đang ở thành phố Yến Kinh, con gặp anh Mạn Lương bàn chút chuyện. - Con ở Yến Kinh, vậy buổi tối con đến thăm nhà bác Lữ đi… Dư Ngọc Trân cười, nói. - Cậu con rể tương lai đã về đây rồi, thì cũng nên đến thăm hỏi chứ. Hàn Đông vừa nghe vậy liền cảm thấy đau đầu. Lần trước đến nhà Lữ Quốc Trung, hắn liền bị hai người họ tóm lấy bàn về chuyện kết hôn sớm với Lữ Nhạc, hắn thật sự không biết trả lời thế nào. Dư Ngọc Trân lại nói: - Tiểu Đông à, mẹ nói chuyện qua với mẹ của tiểu Nhạc rồi. Chuyện kết hôm của con và tiểu Nhạc nên nhanh chóng làm đi, cũng có lợi cho sự phát triển của con. Hàn Đông đáp: - Mẹ, lần trước con đến nhà bác Lữ, họ cũng nhắc đến rồi. Con nghĩ, hiện giờ con đang bận rộn công việc kinh doanh thành thị thành phố Tân Châu, tạm thời không dứt ra được, có thể hoãn lại một chút, năm sau mình tổ chức. Dư Ngọc Trân nói: - Con cũng không còn nhỏ nữa, kéo dài cũng không hay, với lại công việc có bận đi nữa thì chuyện hôn nhân đại sự của mình cũng nên giành ra chút thời gian. Việc làm không hết đâu, không nên vì công việc mà làm lỡ dở chuyện đại sự. Đúng rồi, chuyện này cũng là ý của ông cụ, ông cụ sắp mừng đại thọ 80 tuổi rồi, chỉ mong được bế chắt trai. Bọn Hàn Mạn Lương càng không dựa được, chỉ có con và tiểu Nhạc hoàn thành tâm nguyện này của ông cụ thôi. Hàn Đông im lặng, hắn bỗng nhớ tới một số thứ trong ký ức. Khi còn ở kiếp trước, khi ông cụ chưa đến 90 tuổi thì đã rời xa mọi người. Tâm nguyện lớn nhất của cụ chính là được nhìn thấy chắt tôn, kết quả là hắn và Hàn Mạn Lương đều không làm ông cụ được mãn nguyện. Bây giờ mẹ nhắc đến nguyện vọng của ông cụ, khiến trong lòng Hàn Đông cảm thấy không thể chống đối lại nữa. Nhìn Hàn Mạn Lương ngồi một bên cười đểu, Hàn Đông cười ha ha, nói: - Mẹ, anh Mạn Lương cũng đang ở đây, anh ấy lớn hơn con, nếu không mẹ nói chuyện với anh ấy, bảo anh ấy cố gắng. Hàn Mạn Lương vừa nghe vậy, mặt liền tái xanh lại, y bực bội nghe máy: - Thím hai, có chuyện gì thím cứ dặn tiểu Đông, cháu đi bận công chuyện rồi. Sau đó y nhanh chóng đẩy cửa, đi như chạy. Dư Ngọc Trân cười giòn trong điện thoại, rồi lập tức nghiêm giọng nói: - Hàn Mạn Lương không giống con, bản thân con cũng biết rõ ý của ông cụ, cho nên chuyện này con cũng không nên suy nghĩ nhiều quá. Hàn Đông âm thầm thở dài, nói: - Vâng ạ, có điều con vẫn mong là không quá vội vàng. - Mẹ biết, tâm ý đó của con, cô của con đã nói với mẹ rồi. Dư Ngọc Trân cười, nói. Hàn Đông sửng sốt, nói: - Cô nói gì với mẹ rồi? Rồi hắn chợt nghĩ đến tình cảnh xảy ra lần trước khi hắn đến nhà cô chơi, Hàn Đông chỉ biết cười khổ, xem ra mẹ và cô đều giống nhau cho rằng hắn vì lo lắng Kiều San San sẽ rời xa mình nên hắn không chịu kết hôn sớm. Trò chuyện thêm vài câu, Dư Ngọc Trân mới cúp điện thoại. Hàn Đông cất điện thoại đi, thở dài một tiếng, quay đầu lại nhìn thấy Bạch Vũ Giai, sắc mặt trắng khiết trong suốt như bạch ngọc. Ánh mắt cô trong veo, dường như không có chút tạp niệm nào trong đó, cô ngồi ngay ngắn tại chỗ cho người ta một cảm giác thanh lịch tao nhã, thoát tục. - Điện thoại của mẹ tôi, bà giục tôi sớm cử hành hôn lễ… Hàn Đông không biết vì sao mình lại nói ra câu nói đó. Bạch Vũ Giai cười thản nhiên, nói: - Anh Đông, chúc mừng anh nhé. Anh không phải lo cho em và chị San San, chỉ cần có thể ở cạnh anh thì chúng em thỏa mãn rồi. Hàn Đông lắc đầu nhè nhẹ, không nói thêm gì. Bạch Vũ Giai thấy vậy, cô đi đến bên cạnh Hàn Đông, nhẹ nhàng mát xa đầu cho hắn. Ngày 9/6, Hàn Mạn Lương và Quách Hạo Hâm đưa đoàn người đến thành phố Tân Châu. Lần này Hàn Mạn Lương coi chuyện quay phim quảng cáo cho thành phố Tân Châu là một bộ phim bom tấn, y dẫn theo những người tinh nhuệ nhất trong công ty. Phim quảng cáo tuyên truyền chủ yếu chọn cảnh tại khu vực mang diện mạo thành phố, Trúc Hải, Thạch Hải, Vạn Lý Trường Giang cùng một số khu phong cảnh đẹp khác. Ở Trúc Hải, Bạch Vũ Giai diện trang phục cổ trang, uyển chuyển như tiên nữ bay giữa không trung rồi nhẹ nhàng đáp xuống trên không rừng trúc xanh tươi, ướt át. Phía sau lưng cô là cả rừng trúc mênh mông, gió thổi từng hồi, rừng trúc đung đưa, la đà không ngừng theo gió. Bạch Vũ Giai thực hiện mấy động tác múa nhẹ nhàng như đang bay bổng. Hàn Đông đứng xem ở hiện trường quay, trong lòng vô cùng vui mừng. Hình tượng thư thái, thoát tục của Bạch Vũ Giai rất ăn khớp với hình ảnh biển trúc. Phim quảng cáo này mà được phát sóng, không cần nói nhiều, ít nhất cái tên Trúc Hải chắc chắn sẽ lập tức được nổi tiếng. Theo sau Bạch Vũ Giai lại đến cảnh điểm khác quay mấy cảnh, cô được chọn làm người đại diện thành phố Tân Châu, đương nhiên cô phải bỏ ra nhiều tâm sức một chút. Khi quay chụp tại khu vực hai dòng sông tụ hội, Chủ tịch thành phố Hạ Kim Cường cũng đích thân đến hiện trường quay. Nhìn thấy Bạch Vũ Giai mặc bộ áo xanh, giống như tiểu thần linh nước bước đi trên những ngọn sóng ở mặt sông, y phấn khích nói với Hàn Đông: - Phó chủ tịch thành phố Hàn, lần này anh mời Bạch Vũ Giai làm người đại diện thành phố Tân Châu quả nhiên là chọn đúng người rồi. Tôi thấy Bạch Vũ Giai trời sinh là con gái của nước, rất phù hợp với hình tượng của thành phố Tân Châu chúng ta. Hàn đông mỉm cười, nói: - Đúng vậy, tôi cũng không thể ngờ được phim quảng cáo có thể quay được hiệu quả đến vậy. Trải qua 3 ngày quay chụp, tổ quay phim cuối cùng cũng quay đủ tư liệu. Trong lúc cắt ghép hình ảnh, đạo diễn Vương Tiểu Phong đề xuất, tốt nhất là nên lồng ghép âm nhạc vào phim quảng cáo, do Bạch Vũ Giai hát chính, như vậy hiệu quả tốt nhất. Quách Hạo Hâm cười nói: - Chuyện này dễ làm, có thể làm một cuộc trưng cầu, trưng cầu khúc nhạc hay nhất. Đến lúc đó lấy ca khúc làm nhạc nền cho phim quảng cáo và được Bạch Vũ Giai hát lời, chắc chắn có thể thu hút được rất nhiều người tham gia vào. Hàn Đông cười cười, nghĩ thầm người này thật là bệnh nghề nghiệp, tuy nhiên đây cũng là một cách đầu cơ đều có tác dụng với thành phố Tân Châu và Bạch Vũ Giai. Vì vậy hắn gật đầu, nói: - Cách này đươc, đến lúc đó sắp xếp một giải thưởng cho 3 người đạt giải cao nhất. Dựa vào sự sắp xếp đó, đến lúc đó bộ phim tuyên truyền quảng cáo có thể cắt ghép thành nhiều bản khác nhau, bao gồm cả phát hành đĩa VCD đầy đủ, đưa phong cảnh thiên nhiên, cảnh quan nhân văn, sự ưu đãi của chính quyền, chính sách thi hành của thành phố Tân Châu đều được giới thiệu vô cùng chi tiết. Còn đoạn phim quảng cáo Đài truyền hình Trung ương quay thì tổng cộng có 3 bản, bản đầu tiên do Bạch Vũ Giai làm đại diện là chính, hình ảnh hiện lên là phong cảnh tươi đẹp của thành phố Tân Châu. Sau khi xem xong phim mẫu, Hàn Đông hết sức tán thưởng Vương Tiểu Phong. Tuy đoạn quảng cáo chỉ dài 15 giây, nhưng thời gian vừa đủ, khung cảnh luân phiên xuất hiện một cách vừa đẹp tạo cho người xem cảm giác thành phố Tân Châu như một thành phố thiên đường. - Cứ cảm thấy Bạch Vũ Giai nên nói một câu gì đó? Hàn Mạn Lương cũng đứng một bên xem. Hàn Đông liền buột miệng nói: - Vậy thì nói một câu “Tân Châu chào đón bạn” đi. “Tân Châu chào đón bạn”…. Vương Tiểu Phong ngẫm nghĩ một hồi, lập tức vỗ dùi, nói: - Hay, một câu nói đơn giản như thế đã đủ miêu tả hết rồi. Trình độ của Phó chủ tịch thành phố Hàn quả là cao siêu. Hàn Đông không khỏi xấu hổ, câu nói này dường như hơi mang tính hoài nghi. Đợi Bạch Vũ Giai lồng âm lại lần nữa, đến lúc xem lại cả đoạn phim quảng cáo mọi người đều cảm thấy câu nói “Tân Châu chào đón bạn” cứ như là vẽ rồng cần điểm thêm mắt, giúp cho đoạn quảng cáo tăng thêm phần rạng rỡ. Bận việc nửa ngày, phim quảng cáo, phim tuyên truyền xem như là làm xong. Trong mấy ngày hôm nay, Bạch Vũ Giai vẫn phối hợp quay các cảnh quay, diễn đủ các kiểu tạo hình, còn thường xuyên treo mình trên dây thép tạo dáng, thực hiện các kiểu động tác múa bay lượn, khá là mệt mỏi cứ như quay cả một bộ phim điện ảnh. Tuy nhiên việc này là làm vì Hàn Đông, nên dù không nhận một đồng thù lao nào, có mệt hơn cô vẫn không than vãn một câu. Chỉ là 2 hôm nay tuy Hàn Đông luôn ở cùng tổ quay phim, hai người gần như trong gang tấc nhưng lại không thể ngả vai kề má, điều này làm cô rất thất vọng. Tuy thất vọng, nhưng cô cũng hiểu cho tình cảnh của Hàn Đông, dù sao Bạch Vũ Giai đến thành phố Tân Châu quay quảng cáo là việc mà mọi người đều biết và chú ý, nếu chuyện của cô và hắn bị lộ ra thì sẽ ảnh hưởng không tốt. Ngày 15/6, thành phố Tân Châu mở cuộc Hội nghị thường vụ mở rộng. Trên Hội nghị, Hàn Đông đưa phim quảng cáo và phim tuyên truyền phát cho mọi người xem, ai ai cũng đều khen ngợi. Ngay đến Hề Hiểu Kiến cũng tươi cười lộ vẻ vui mừng, y nói: - Đồng chí Hàn Đông làm việc rất xuất sắc, khiến chúng tôi có thêm niềm tin vào công trình kinh doanh thành thị thành phố Tân Châu. Tôi vẫn là câu nói đó, Thành ủy sẽ toàn lực ủng hộ công việc này, kinh phí mà không đủ thì có thể bổ sung thêm. - Mẹ nó, tên nhóc đó lại khá biết làm ra chuyện. Phó bí thư Ngụy Du Vĩ buồn bực trong lòng. - Mời Bạch Vũ Giai làm người đại diện lại không mất tiền, chắc chắn hắn có lằng nhằng với cô ta, có điều Bạch Vũ Giai sẽ thích hắn sao? Ngày 1/7, Đài truyền hình Trung ương liền cho phát quảng cáo thành phố Tân Châu, 15 giây ngắn ngủi, hình ảnh phong cảnh tươi đẹp Trúc Hải, Thạch Hải của thành phố, cộng thêm tạo hình như tiên nữ của Bạch Vũ Giai, cùng với câu nói giọng âm thánh thót như tiên nữ “Tân Châu chào đón bạn” lập tức thu hút không ít sự chú ý. Theo đó, hoạt động trưng cầu viết ca khúc chủ đề cho phim tuyên truyền thành phố Tân Châu cũng được bắt đầu, càng có nhiều người chú ý đến thành phố Tân Châu hơn, bắt đầu tìm kiếm thông tin về thành phố. Trong khoảng thời gian ngắn, thành phố Tân Châu, một thành phố vốn không nổi tiếng nằm ở tỉnh Tây Xuyên bỗng chốc nổi danh như cồn. Và quảng cáo mềm của công ty Thiên Tác cũng bắt đầu phát huy tác dụng. Quảng cáo về sự ưu đãi của chính quyền, tài nguyên thiên nhiên và một số xí nghiệp hiện đang thành công cũng được lấy ra để giới thiệu về thành phố Tân Châu. Cảm nhận sâu sắc nhất về độ nổi tiếng chính là Cục Xúc tiến đầu tư của thành phố. Theo đà phát quảng cáo của Đài truyền hình CCTV, điện thoại tư vấn của Cục Xúc tiến đầu tư nhanh chóng bận rộn hẳn lên. Tần Bạch Thân bất lực đành phải sắp xếp 2 nhân viên chỉ để nhận điện thoại tư vấn. Ngoài ra, khách du lịch tại khu du lịch Trúc Hải, Thạch Hải cũng nhanh chóng tăng lên, khắp phố phường thành phố Tân Châu cũng rõ ràng xuất hiện nhiều hơn biển số xe ngoại tỉnh. Thành phố Tân Châu xưng là Vạn Lý Trường Giang đệ nhất thành, sau một tuần phát sóng quảng cáo trên Đài truyền hình CCTV, ở khu vực Tây bộ mức độ nổi tiếng đã vượt xa các thành phố cấp 2 khác, nhanh chóng tiến sát đến độ nổi tiếng của thành phố Thục Đô. Trong thời gian này, lãnh đạo Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân liên quan đều gọi điện thoại quan tâm đến chuyện này, biết được đây là việc được Hàn Đông tạo ra, bất kể có thích con người hắn hay không mọi người đều không khỏi thầm khen người thanh niên này biết làm việc. Bất luận thành phố Tân Châu nhờ đó mà thu được lợi ích lớn lao gì, thì đối với Hàn Đông mà nói đây cũng là thành tích khả quan của hắn. “Vạn Lý Trường Giang đệ nhất thành, ha ha, Hàn Đông tên này thật là biết gây sức ép.” Bí thư Tỉnh ủy Nguyên Hằng Kiện đọc bài đăng trên tờ nhật báo Kinh tế Hoa Hạ, rất rõ ràng bài báo có ý quảng cáo, khóe miệng ông liền lộ ra ý cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui