Người Cầm Quyền

Lúc này, trong tay Bí thư Tỉnh ủy Nguyên Hằng Kiện là tờ nhật báo Kinh tế Hoa Hạ. Bài báo đăng tuy là nói về sự phát triển của công ty rượu Ngũ Lương, nhưng câu từ xen giữa câu chữ lại giới thiệu cặn kẽ phong cảnh tươi đẹp của thành phố Tân Châu, ưu đãi của chính quyền và môi trường xã hội ổn định, đồng thời còn nhắc đến thành phố Tân Châu là Vạn Lý Trường Giang đệ nhất thành, non xanh nước biếc chính là nhân tố quan trọng tạo nên hương vị rượu Ngũ Lương. Ngoài ra, tác giả bài báo còn quả quyết, theo đà phát triển thuận lợi của công việc kinh doanh thành thị, rượu Ngũ Lương sẽ phát triển càng nhanh càng tốt hơn. Tóm lại, từ đầu chí cuối bài viết này, trên thực tế đều là đang ca ngợi thành phố Tân Châu, viết quảng cáo cũng là để tuyên truyền hình thức phát triển vươn lên mà công việc kinh doanh thành thị thành phố Tân Châu sắp sửa đối mặt. Khóe miệng Nguyên Hằng Kiện khẽ nhếch lên, lộ ra vài phần thần sắc nghiền ngẫm, sau đó y gọi Thư ký Lã Tuấn Khải đến, chỉ bảo: - Tài liệu liên quan đến kinh doanh thành thị thành phố Tân Châu, anh chú ý thu thập lại. Lã Tuấn Khải hơi hơi khom người, cung kính đáp: - Vâng, thưa Bí thư. Trong thời gian này tôi cũng chú ý góp nhặt một chút, gần 1 tháng qua, trên khắp mặt báo cả nước có tổng cộng 23 bài đăng về thành phố Tân Châu. Ngoài ra, còn có một hoạt động trưng cầu xoay quanh thành phố Tân Châu. Mặt khác, vì có Bạch Vũ Giai làm đại diện, một số báo giải trí cũng đưa tin theo dõi sự việc. Nghe xong báo cáo, Nguyên Hằng Kiện không khỏi có chút bất ngờ, trên mặt tươi cười lộ vẻ hài lòng, nói: - Khá, anh làm được bước đầu rồi, như vậy đi, vừa đúng lúc tôi có chút thời gian rảnh, anh đưa các bản tin mà anh thu thập đến cho tôi xem. Lã Tuấn Khải gật đầu đi ra ngoài, trong lòng có chút khó hiểu, nghĩ thầm cho dù sự kiện lần này của thành phố Tân Châu gây được tiếng vang rất lớn, nhưng Nguyên Hằng Kiện là Bí thư Tỉnh ủy, dường như biểu hiện hơi quan tâm quá. Bản thân y quan tâm đến sự kiện kinh doanh thành thị của thành phố Tân Châu, chủ yếu là y biết sự kiện lần này do một tay Hàn Đông dựng nên, cho nên y thu thập tài liệu một chút để nếu bất chợt cần đến, có điều y làm thế này lại là làm đúng, từ biểu hiện vừa rồi của Nguyên Hằng Kiện là nhìn ra được ngay. Rất nhanh, Lã Tuấn Khải liền mang báo chí mà y thu thập được ôm đến, rồi đặt trên bàn của Nguyên Hằng Kiện, lật đến vị trí có bài đăng liên quan. Nguyên Hằng Kiện xem nhanh một lượt các bài báo đó, sắc mặt sớm đã trở về bình thường, y trầm ngâm rồi nói: - Tiểu Lã, anh có ý kiến gì về kinh doanh thành thị của thành phố Tân Châu không? Lã Tuấn Khải sớm đã có chút chuẩn bị, bởi vậy y thoáng suy tư một chút rồi đáp: - Thưa Bí thư, trong số cách thực hiện của thành phố Tân Châu, tôi nhìn thấy một điểm, đó là bọn họ dùng thái độ, cách làm đầu cơ một sản phẩm thương mại cho thành phố Tân Châu. Thông qua việc dùng người nổi tiếng làm người đại diện, phát quảng cáo trên Đài CCTV, cộng thêm đăng bài quảng cáo trên các tờ báo, tạp chí đã nhanh chóng nâng cao tên tuổi thành phố Tân Châu, khiến cho vị trí địa lý Vạn Lý Trường Giang đệ nhất thành trở nên nổi tiếng. Không cần nói đến thứ khác, chỉ căn cứ vào việc nâng cao mức độ nổi tiếng của thành phố, công việc kinh doanh thành thị hẳn là rất thành công. Còn về phần phương diện khác đem lại sự thay đổi hay không thì cần có thời gian để kiểm nghiệm, tạm thời còn chưa thể nói rõ, tuy nhiên tôi cảm thấy hẳn là lợi nhiều hơn hại, tôi cũng chỉ nghĩ tới thế này thôi ạ. Nguyên Hằng Kiện gật đầu, hài lòng nói: - Khá lắm. Rồi y lại cúi đầu, cũng không biết là y nói Lã Tuấn Khải phân tích khá, hay là nói cách làm của thành phố Tân Châu là khá. Lã Tuấn Khải khẽ khàng đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Bên trong phòng, Nguyên Hằng Kiện châm một điếu thuốc, vừa hút thuốc vừa tùy ý lật các tờ báo đặt trên bàn. Sở dĩ y sai Lã Tuấn Khải đem số tư liệu ấy cho y xem, một là muốn xem một chút rốt cuộc thành phố Tân Châu đã làm đầu cơ kiểu gì, thứ hai cũng là muốn xem Hàn Đông có tư lợi gì trong sự kiện này không? Tuy nhiên khi nhìn vào sự việc, y vô cùng hài lòng. Bên trong số tài liệu này không có một chỗ xuất hiện bóng dáng cá nhân Hàn Đông, cho dù là thổi phồng về thành phố Tân Châu thì cũng chỉ nhắc tới Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Tân Châu, thậm chí còn có một số địa phương nhắc đến Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh. - Tên nhóc này biết làm việc, biết tiến biết lùi, quả là một mầm giống khá. Nguyên Hằng Kiện lẩm nhẩm trong lòng. Ban đầu, y vốn còn lo lắng Hàn Đông sẽ mượn cơ hội này toàn lực quảng cáo chính bản thân hắn, ai ngờ Hàn Đông lại không làm như vậy. Người thanh niên này làm việc khiến y thực sự cảm thấy chặt chẽ, cộng thêm thân phận, gia cảnh, tương lai chắc chắn sẽ có thành tựu không nhỏ. - Xem ra, để cho Nguyên Á Văn đi theo hắn là đúng. Hiện giờ, Nguyên Hằng Kiện hoàn toàn yên tâm giao phó con trai Nguyên Á Văn cho Hàn Đông dẫn dắt. Thật ra, lần trước khi còn ở Yến Kinh, Hàn Đông đưa theo Nguyên Á Văn đến Hội sở quên sầu, và không cần gây chiến cũng khiến cho Mã Bình Nguyên tự tay đập nát xe BMW. Lúc ấy Nguyên Á Văn vô cùng kinh ngạc, tuy nhiên lúc ấy sau khi về nó vẫn gọi điện thoại cho bố kể lại tình hình. Nguyên Hằng Kiện có chút lo lắng, Nguyên Á Văn đi theo Hàn Đông lăn lộn, tương lai sẽ rước lấy đại họa. Cho dù Hàn Đông có tư cách kiêu ngạo, nhưng bối cảnh của Nguyên Á Văn không được. Có điều theo như tình hình hiện tại mà xét, tuy Hàn Đông trẻ tuổi nhưng lại không phải là kiểu người tùy ý gây chuyện, bởi vậy trong lòng Nguyên Hằng Kiện mối lo ấy đã hoàn toàn tan biến. - Phó chủ tịch thành phố Hàn, một tháng nay thuận theo đà phát triển thuận lợi của kinh doanh thành thị, công việc của Cục Xúc tiến đầu tư cũng được triển khai rất tốt. Đến thời điểm trước mắt, nhiệm vụ thu hút đầu tư của chúng ta đã hoàn thành được 80% so với cả năm, chỉ trong 1 tháng này đã hoàn thành được 35% so với cả năm, cho dù 5 tháng phía sau độ nóng hổi có bị hạ nhiệt, nhưng tôi đoán chừng số tiền cần thu hút đầu tư trong 1 năm chắc sẽ vượt hơn 50% so với năm trước. Cục trưởng Cục Xúc tiến đầu tư Tần Bạch Thần ngồi trước mặt Hàn Đông, vẻ mặt phấn khích báo cáo thành tích công việc của Cục Xúc tiến đầu tư. Từ ngày 1/7, thành phố Tân Châu bắt đầu thực thi công trình kinh doanh thành thị. Quảng cáo được phát trên Đài truyền hình Trung ương cũng là bắt đầu từ khoảng thời gian này, trong 1 tháng ngắn ngủi, mức độ nổi tiếng của thành phố Tân Châu được nâng lên cực cao, kéo theo đó là khách du lịch và nhà đầu tư ồ ạt đến, điều này làm cho Cục Xúc tiến đầu tư bận rộn suốt 1 tháng, đương nhiên thành tích cũng rõ như ban ngày. Hàn Đông hài lòng, nói: - Theo tình hình mà nói, công việc kinh doanh thành thị của chúng ta có hiệu quả rõ rệt. Cục Xúc tiến đầu tư có thể nhanh chóng hoàn thành 80% nhiệm vụ của cả năm, không tách rời được sự nỗ lực làm việc của mọi người trên dưới ở Cục Xúc tiến đầu tư. Nhưng chúng ta không thể thỏa mãn có thế, dù cho hiện tại nhiệm vụ thu hút đầu tư hoàn thành tốt, chúng ta cũng không thể lơ là chút nào, phải tiếp tục mở rộng thành quả thắng lợi. Ngoài ra, đối với các doanh nghiệp thu hút được, phải làm tốt công tác bảo đảm phục vụ, phải làm cho bọn họ có hứng thú đến Tân Châu, có niềm tin ở lại, không thể để tình trạng thu hút được bọn họ đến đây rồi mặc kệ, phải làm tốt các công đoạn hậu phục vụ. Đối với các doanh nghiệp đến thành phố Tân Châu đầu tư, phải có một chế độ riêng bảo đảm cho hoạt động kinh doanh đầu tư của bọn họ. Kêu gọi thu hút doanh nghiệp đến, công việc của Cục Xúc tiến đầu tư mới chỉ là bắt đầu thôi. Tần Bạch Thần chăm chú ghi chép lại lời Hàn Đông nói, hiện giờ Tần Bạch Thần và Vương Dược Minh 2 người đã nghiễm nhiên trở thành cấp dưới trung thành nhất của Hàn Đông. Bọn họ là Tổ phó tổ lãnh đạo kinh doanh thành thị, trong thời gian 1 tháng nay, tuy cả ngày bận rộn tối tăm mặt mũi mệt nhọc, nhưng lại làm việc rất hăng say khiến cho các quan chức khác phải ngưỡng mộ bọn họ. Người sáng suốt nhận ra, chỉ cần 2 người này đi theo Hàn Đông làm chăm chỉ, không bao lâu chắc chắn sẽ được trọng dụng. Về phần 2 người mà Trưởng ban tuyên giáo Trịnh Thị Vĩ giới thiệu với Hàn Đông, cũng chỉ là tàm tạm, không bình xét được tốt hay kém. Hàn Đông cũng kệ, hắn cũng không thể yêu cầu ai ai cũng phải có năng lực làm việc tốt. Với lại, sở trưởng của mỗi người ở các phương diện khác nhau, đôi khi làm lãnh đạo cũng phải khoan dung một chút với cấp dưới. Lúc này, Tả Nhất Sơn gõ cửa tiến vào báo cáo, Trưởng ban Thư ký Vương Dược Minh đến. Hàn Đông gật đầu ra hiệu, Vương Dược Minh liền đi vào ngay sau đó, thấy Tần Bạch Thần ở đây, y nói: - Cục trưởng Tần cũng ở đây ạ. Tần Bạch Thần liền nói với Hàn Đông: - Phó chủ tịch thành phố Hàn, nếu anh không còn gì căn dặn thì tôi xin phép cáo lui trước. Hàn Đông nói: - Chờ một chút, vừa hay Trưởng ban Thư ký Vương ở đây, có một số việc tôi muốn bàn với các anh. Vương Dược Minh ngồi xuống, Tả Nhất Sơn liền pha một tách trà mang vào. Hàn Đông nói: - Cục trưởng Tần vừa mới báo cáo công việc của Cục Xúc tiến đầu tư, thành tích khả quan. Ý của tôi là, hiện giờ kinh doanh thành thị đã triển khai được 1 tháng, tình hình công việc các phương diện khác cũng đều nên tổng kết một chút. Việc này do Trưởng ban Thư ký Vương mở đầu, rồi sẽ thống kê lại với các ban ngành liên quan, mau chóng kê ra số liệu so sánh. Tần Bạch Thần và Vương Dược Minh chăm chỉ ghi lại lời của Hàn Đông, bọn họ cũng hiểu được ý của hắn. Hiện tại công việc kinh doanh thành thị coi như là có chút thành tựu, tổng kết lại cũng để có con số so sánh. Hàn Đông lại nói thêm một số công việc cần chú ý, sau đó Tần Bạch Thần xin cáo lui ra về. Vương Dược Minh nói: - Phó chủ tịch thành phố Hàn, Phó chánh văn phòng Đào Bình Dịch sắp đến tuổi về hưu. Tôi đang nghĩ có nên suy xét một chút cho chị ấy, đồng thời đề bạt một đồng chí trẻ trung, khỏe mạnh tiếp nhận công việc của chị ấy. Đào Bình Dịch là Phó chánh văn phòng xếp hạng sau cùng ở văn phòng Ủy ban nhân dân, còn hơn 1 năm nữa là về hưu. Có điều Hàn Đông không hiểu mục đích thực sự của Vương Dược Minh, vì thế hắn cười, hỏi: - Anh nói suy nghĩ của mình xem. Vương Dược Minh nói: - Phó chủ tịch thành phố Hàn, đồng chí Đào Bình Dịch làm việc cũng khá chăm chỉ, có trách nhiệm, chịu khó. Thông thường đối với những đồng chí lão thành thế này, khi họ sắp về hưu thành phố đều phải suy xét mức độ đãi ngộ cho họ. Còn về vị trí Phó chánh văn phòng của cô ấy, tôi có ý kiến để đồng chí Tả Nhất Sơn thay thế. Năng lực làm việc của đồng chí Tả Nhất Sơn hết chỗ chê, hơn nữa kinh nghiệm lý lịch cũng đầy đủ, để cậu ấy tiếp nhận chức vụ là rất phù hợp. Khóe miệng Hàn Đông lộ nụ cười, Vương Dược Minh khá là biết đối nhân xử thế. Mấy hôm nay Hàn Đông đúng là đang tìm cách nâng một cấp cho Tả Nhất Sơn, dù sao Tả Nhất Sơn được đề bạt lên cấp Trưởng phòng cũng được 2 năm rồi, và y làm việc cho hắn cũng rất hữu ích. Chẳng qua Hàn Đông tạm thời không muốn dời Tả Nhất Sơn đến tầng cơ sở, cho nên nhất thời cũng chưa có vị trí thích hợp. Vương Dược Minh đề ra biện pháp là để Đào Bình Dịch đổi vị trí để nâng một cấp, như vậy cô ấy cũng dễ tình nguyện nhường ghế, điều này có thể được. - Ừ, đề nghị này của anh được, chúng ta không thể để cho đồng chí lão thành vất vả mãi được. Hàn Đông cười, nói. - Việc này đợi lát nữa tôi đi bàn với Chủ tịch thành phố Hạ, đến lúc đó nhắc lại trong Hội nghị hội ý Bí thư. Trường hợp bình thường, cán bộ ở văn phòng Ủy ban nhân dân về cơ bản đều là do lãnh đạo chính phủ đề xuất ý kiến, sau đó trên Hội nghị thường vụ thông qua là được. Việc này trừ khi Thành ủy và Ủy ban nhân dân khó dễ với nhau, đôi bên mới không chịu đồng nhất ý kiến cho thông qua. Tuy nhiên tình hình hiện tại, cho dù Hề Hiểu Kiến có muốn gây khó dễ, trên Hội nghị thường vụ cũng không chiếm được thế thượng phong. Vương Dược Minh nói tiếp: - Phó chủ tịch thành phố Hàn, còn có 1 việc, mấy hôm nay có không ít thành phố liên hệ với chúng tôi, bày tỏ muốn đến khảo sát, học tập công tác kinh doanh thành thị. Anh xem nên sắp xếp thế nào? Hàn Đông lập tức mỉm cười, kiểu trường hợp này hắn có thể đoán trước được. Có điều công việc kinh doanh thành thị cũng không phải là dễ dàng học theo như vậy. Đương nhiên chỉ cần có khoản tiền lớn, thì vấn đề cũng không lớn lao gì. - Bây giờ có những thành phố nào? Hàn Đông hỏi. - Có thành phố Vinh Châu, thành phố Thiết Châu, còn có thành phố Phù Thành… Vương Dược Minh không cần mở sổ ghi chép mà cũng nhớ rõ tên những thành phố đó. Hàn Đông nói: - Vậy anh sắp xếp từng thành phố một, làm rõ cấp bậc lãnh đạo từng địa phương đến giao lưu, đến lúc đó báo cáo lại với lãnh đạo Thành ủy, Ủy ban nhân dân thành phố liên quan. Vương Dược Minh gật gật đầu, cấp bậc không giống nhau đương nhiên là sẽ có lãnh đạo tương ứng ra mặt tiếp đón, điều này là có quy định riêng. Nói xong 2 công việc, Vương Dược Minh xin cáo từ ra về. Sau đó, Hàn Đông liền đến văn phòng của Hạ Kim Cường. Hai người ngồi xuống, Hàn Đông nói: - Chủ tịch thành phố Hạ, có chuyện tôi muốn bàn với anh một chút. Thư ký của tôi là Tả Nhất Sơn được đề bạt làm Trưởng phòng cũng được hơn 2 năm rồi, ngày trước cậu ấy làm Chủ tịch thị trấn, Bí thư Đảng ủy thị trấn, năng lực làm việc xuất chúng, tôi muốn tăng thêm trọng trách cho cậu ấy. Trong lòng Hạ Kim Cường có chút khó chịu, nghĩ thầm Thư ký của ngươi được đề bạt cấp Trưởng phòng vừa mới được 2 năm thôi, ngươi đã vội vã đến xin chức cho hắn ta, hơn nữa lại nói ra trắng trợn như thế, đến xin chức cho người bên cạnh ngươi nhưng lại chẳng khách sáo một chút nào. Tuy nhiên, tuy trong lòng y khó chịu nhưng sẽ không biểu hiện ra bên ngoài, dù sao cách Hàn Đông làm cũng không đáng trách. Một lãnh đạo muốn cho người bên cạnh mình một lòng trung thành đi theo mình, thì lợi ích không thể không cho. Người làm thư ký, nếu như không phải là muốn nhanh chóng được nâng cấp bậc, thì có mấy người tình nguyện đi làm công việc hầu hạ người khác. - Năng lực làm việc của đồng chí Tả Nhất Sơn là không chê được gì, không biết là Phó chủ tịch thành phố Hàn suy xét thế nào? Hạ Kim Cường hỏi, y muốn làm rõ hơn ý đồ của Hàn Đông, dù sao hiện giờ ở Thành ủy Hàn Đông nắm giữ thế lực không nhỏ. Tuy hắn chỉ đề cập cấp bậc của Tả Nhất Sơn cần được nâng, nhưng không ai cam đoan được hắn sẽ không mượn cơ hội này động chạm về mạch khác trong vấn đề nhân sự. Hàn Đông cười, nói: - Tôi nghĩ thế này, đồng chí Phó chánh văn phòng Ủy ban nhân dân Đào Bình Dịch sắp về hưu, để chị ấy nâng bậc đến Hội đồng nhân dân hoặc Mặt trận Tổ quốc, còn Tả Nhất Sơn sẽ thay thế tiếp nhận vị trí Phó chánh văn phòng. Như vậy cũng có thể tăng cường lãnh đạo văn phòng Ủy ban nhân dân mà. - Chỉ sợ là tăng cường sự lãnh đạo của ngươi đối với văn phòng Ủy ban nhân dân thôi. Trong lòng Hạ Kim Cường khó chịu, có điều khi nghĩ đến Đào Bình Dịch là Phó chánh văn phòng xếp hạng bét, cho Tả Nhất Sơn thay thế cô ta cũng không có vấn đề lớn gì, mình cũng không cần phải vì chuyện này mà gây khó cho Hàn Đông. - Ừm, cứ sắp xếp như thế đi. Ngày mai họp Hội ý ta nhắc chuyện này, mặt khác Phó chủ tịch thành phố Hàn nên nói qua tình hình công việc kinh doanh thành thị. Hạ Kim Cường nói, tiện mồm thể hiện quyền uy của Chủ tịch thành phố. Hàn Đông cười cười: - Vậy như thế nhé. Buổi trưa, Hàn Đông nhận được điện thoại của Phó chủ tịch thành phố La Lập Thanh của thành phố Vinh Châu gọi tới. Trong điện thoại, ông ta bày tỏ muốn đưa đoàn người đến khảo sát công việc kinh doanh thành thị của thành phố Tân Châu, và cả công việc thu hút đầu tư. - Lần trước tôi nói muốn đến thành phố Tân Châu để học tập, có điều cứ bận mãi chưa đến được. Bây giờ công việc làm hòm hòm rồi, vừa hay đến đó học tập quan niệm kinh doanh thành thị của Phó chủ tịch thành phố Hàn thôi. La Lập Thanh cười, nói. Hàn Đông đáp: - Chúng ta là thành phố anh em, giao lưu học hỏi là việc nên làm mà. Có thể nhận ra, ở thành phố Vinh Châu dần dần La Lập Thanh cũng chiếm giữ một vị trí nhất định, có điều chuyện này cũng rất bình thường, dù sao La Lập Thanh là từ Ủy ban Kế hoạch tỉnh xuống, ở trên tỉnh cũng có chút mối quan hệ, khi phát triển thì đương nhiên sẽ nhanh hơn một ít. Buổi chiều đi làm, Hàn Đông liền gọi Tả Nhất Sơn vào, nói ra sắp xếp của mình, cổ vũ y về sau nỗ lực làm việc hơn. Không kiêu ngạo, không nóng vội, tranh thủ lập ra thành tích lớn hơn nữa. Tả Nhất Sơn vô cùng cảm kích: - Cám ơn Phó chủ tịch thành phố Hàn, tôi nhất định sẽ cố gắng làm việc để không phụ lòng mong mỏi của Phó chủ tịch thành phố. Y cảm kích tận đáy lòng, trong công việc hàng ngày, Hàn Đông đối xử với y khá tốt. Bây giờ lại kịp thời suy nghĩ cho tiền đồ của y, thậm chí ngay cả bản thân y đều không ngờ đến mình mới lên cấp Trưởng phòng vừa tròn 2 năm, thì Hàn Đông đã muốn đề bạt y lên một bậc. Theo dự đoán của y, cho dù y làm việc khiến Hàn Đông hài lòng, thì ít nhất cũng đợi thêm khoảng nửa năm nữa mới có hi vọng tiến thêm một bậc. Trường hợp đi lên từ thân phận người dân bình thường như Tả Nhất Sơn, giờ chưa đến 30 tuổi đã sắp trở thành cán bộ cấp Cục phó rồi, nếu không phải gặp được vị lãnh đạo như Hàn Đông, cơ bản là y không thể được như thế này. Nhìn bộ dạng cảm kích của Tả Nhất Sơn, Hàn Đông khẽ mỉm cười. Bây giờ Tả Nhất Sơn đi theo mình, như vậy trong hoàn cảnh thích hợp sẽ chiếu cố một chút, tạo dựng cho y con đường làm quan kiên cố từ gốc rễ, về sau y phát triển sẽ đỡ một chút. Dù sao hắn không thể cứ để Tả Nhất Sơn ở mãi bên cạnh mình, nếu tương lai hắn bị điều đi đến nơi khác, Tả Nhất Sơn có gốc rễ cơ bản tốt rồi thì y cũng dễ phấn đấu tốt hơn. Buổi sáng ngày hôm sau, mở họp Hội nghị hội ý Chủ tịch tại văn phòng làm việc của Chủ tịch thành phố. Hạ Kim Cường chủ động nhắc đến vấn đề điều chỉnh vị trí của Tả Nhất Sơn và Đào Bình Dịch, về chuyện này những người khác đều không tỏ ý dị nghị gì. Cho dù trong lòng Phó chủ tịch thường trực thành phố Khâu Thụy Hòa luôn có bất mãn với Hàn Đông, y cũng không tỏ vẻ gì. Dù sao trong tình huống này, rất rõ ràng Hàn Đông sớm đã cùng Hạ Kim Cường thống nhất ý kiến trước rồi. Tuy nhiên, mọi người tham dự cuộc họp đều ngưỡng mộ Tả Nhất Sơn. Cán bộ cấp Cục phó trẻ tuổi, tiền đồ phát triển trong tương lai sẽ rất lớn. Những người ngồi đây đại đa số là cán bộ cấp Cục trưởng trở lên, nhưng bọn họ phải chịu đựng rất nhiều vất vả, cay đắng mới leo được đến vị trí này, hơn nữa lúc ban đầu nhảy từ cấp Trưởng phòng sang cấp Cục phó, bọn họ đã phải bỏ ra rất nhiều công sức mới thực hiện thành công bậc nhảy này. Trong thể chế, từ Trưởng phòng lên cấp Cục phó là một ngưỡng cửa khá quan trọng, rất nhiều người bị ngưỡng cửa đó ngáng chân cả đời, người nào vượt qua được đại đa số là người khôn khéo hoặc có vận may vô cùng tốt. Nhìn thấy Tả Nhất Sơn nhẹ nhàng, dễ dàng được đề bạt lên cấp Cục phó, trong lòng mọi người tự nhiên cảm thán vô ngàn, đều cảm than hay là nên làm thư ký, đi theo đúng người thì phát triển nhanh hơn. Kế tiếp, Hàn Đông nói về tình hình triển khai kinh doanh thành thị cho đến nay, mọi người nghe được công việc của Cục Xúc tiến đầu tư đạt được tiến triển lớn như vậy đều vô cùng kinh ngạc. Rồi trong lòng lại hâm mộ không ngừng, Hàn Đông làm công tác kinh doanh thành thị đúng là có hiệu quả, cứ như thế thì đây sẽ là nguồn vốn chính trị lớn của hắn. - Mẹ nó, tên nhãi này cậy mình có gia cảnh, có mạng quan hệ, làm được ra việc như thế thì khiến chúng ta phải sống thế nào chứ. Phó chủ tịch thường trực thành phố Khâu Thụy Hòa vô cùng bực tức trong lòng. Bây giờ ở Thành ủy, sức ảnh hưởng của Hàn Đông đã vượt xa y, trong lòng người dân thường, dù Hàn Đông luôn khiêm nhường nhưng danh tiếng của hắn cũng lớn hơn rất nhiều. Điều này khiến y vô cùng buồn bực, nhưng lại không có cách nào, nhìn Hàn Đông chậm rãi báo cáo, trong lòng Khâu Thụy Hòa càng khó chịu hơn. Chủ tịch thành phố Hạ Kim Cường lại vô cùng thích thú, y là Chủ tịch thành phố, Hàn Đông là trợ thủ của y, Hàn Đông lập được thành tích thì y cũng được thơm lây. - Ha ha, tên Hàn Đông này biết làm việc, chỉ cần biết dùng hắn thì quả là đạt được kết quả khá. Hạ Kim Cường vui mừng, nghĩ thầm trong lòng. - Công việc thu hút đầu tư năm nay, đối với toàn tỉnh mà nói thì đây là một điểm sáng, thế là cũng đủ rồi. Hạ Kim Cường chưa đến 50 tuổi, do đó y còn rất tham vọng trong con đường làm quan của mình. Và bây giờ có người giúp y lập thành tích, đương nhiên là y vui mừng rồi. Tuy thành tích kinh doanh thành thị đa số được ghi nhận là do Hàn Đông làm ra, nhưng y cũng thu được không ít lợi ích. Sau cùng Hạ Kim Cường phát biểu tổng kết, y thừa nhận, biểu dương công việc kinh doanh thành thị của tổ lãnh đạo, đồng thời hi vọng bọn họ tiếp tục cố gắng, phát huy tác dụng lớn hơn nữa. Ngày hôm sau, Hề Hiểu Kiến liền mở họp Hội nghị hội ý Bí thư. Trong cuộc họp, chủ yếu là bàn một chút về vấn đề nhân sự. Bây giờ ông ta đã nghĩ thông suốt rồi, nếu trên Hội nghị thường vụ không làm gì được Hạ Kim Cường, thì khi chưa đến thời điểm thật cần thiết thì không mở họp Hội nghị thường vụ. Dù gì quyền chủ động này nằm trong tay y, Hạ Kim Cường cũng không làm gì được y. Còn trong cuộc họp Hội nghị hội ý Bí thư, phe y chiếm được ưu thế, có chuyện gì sẽ quyết định ngay trên cuộc họp Hội nghị hội ý Bí thư, Hạ Kim Cường cũng chỉ có thể trưng mắt ra nhìn. Trước việc này, Hạ Kim Cường cũng rất bực bội, nhưng y là Chủ tịch thành phố, là Phó bí thư Thành ủy chỉ nắm giữ một lá phiếu, trên cuộc họp Hội nghị hội ý Bí thư Hề Hiểu Kiến nắm giữ hoàn toàn quyền chủ động. Tuy hôm nay trong cuộc họp, chủ yếu tiến hành điều chỉnh cán bộ nhân viên ở văn phòng Ủy ban nhân dân, nhưng thoạt nhìn cũng đủ thấy Hề Hiểu Kiến đang toàn quyền chủ đạo. Tuy Đào Bình Dịch là Phó chánh văn phòng xếp hạng sau cùng, nhưng cô luôn phối hợp công việc với Hạ Kim Cường. Lần này nếu đã quyết định lui về tuyến hai, theo ý của Hạ Kim Cường là sắp xếp cho cô một vị trí tốt một chút, nhưng Hề Hiểu Kiến lại cứ xếp cô đến một cơ quan dưới cả Mặt trận Tổ quốc, đó là nơi không thể nghèo nàn hơn. Từ phòng làm việc của Hề Hiểu Kiến đi ra, sắc mặt Hạ Kim Cường xanh mét. - Không nắm được quyền chủ động trong tay thật là tức chết đi được. Hạ Kim Cường hết sức bực tức. - Tuy mình nắm giữ quyền chủ động trên Hội nghị thường vụ Thành ủy, nhưng cuối cùng vẫn không phải nhân vật số một, muốn làm việc gì thì vẫn gặp nhiều bàn tay cản trở. Nhìn sắc mặt Hạ Kim Cường xanh xám đi ra ngoài, Hề Hiểu Kiến vô cùng thích thú. Y móc ra bao thuốc lá Trung Hoa, lấy ra khỏi bao một điếu thuốc rồi châm lửa, rít một hơi, nói: - Hình thức Hội nghị hội ý Bí thư này rất tuyệt, vừa thể hiện dân chủ, vừa thể hiện tinh thần tập trung. Về sau nếu không phải công việc quan trọng lớn nào, thì có thể thông qua Hội nghị thế này giải quyết công việc là được rồi. Phó bí thư Ngụy Du Vĩ cười, nói: - Đúng vậy, sau này Hội nghị hội ý Bí thư kiểu này phải họp thường xuyên. Sau buổi họp, sự việc trở nên đơn giản hơn. Sẽ do Ban tổ chức cán bộ tiến hành khảo sát, bàn bạc, sau đó ra quyết định bổ nhiệm Tả Nhất Sơn làm Phó chánh văn phòng Ủy ban nhân dân, cấp bậc nâng lên thành cấp Cục phó. Biết được tin tức này, Chu Chính rất ngưỡng mộ Tả Nhất Sơn, anh ta chỉ lớn hơn Chu Chính một tuổi nhưng lại tiến xa trước y. Tuy nhiên Chu Chính cũng biết được thân phận thực sự của Hàn Đông, cho nên y tuyệt đối không hoang mang, chỉ cần đi theo Hàn Đông chăm chỉ làm việc, những cái khác đều không phải vấn đề. Hơn nữa, y tin tưởng nếu Hàn Đông quan tâm đề bạt Tả Nhất Sơn, thì đối với mình chắc chắn là có suy nghĩ chăm lo đến, bây giờ mình chỉ cần làm tốt công việc của mình là được. Ngày 11/8, Phó chủ tịch thành phố Vinh Châu là La Lập Thanh đưa tổ khảo sát đến thành phố Tân Châu, khảo sát, học tập công tác kinh doanh thành thị và thu hút đầu tư. Hàn Đông đứng ra tiếp đón La Lập Thanh. Tuy rằng La Lập Thanh không phải là Ủy viên thường vụ thành phố Vinh Châu, nhưng Hàn Đông có mối quan hệ cá nhân khá tốt với y, với lại lần này La Lập Thanh đến là để khảo sát công việc kinh doanh thành thị và thu hút đầu tư. Trên Hội nghị giao lưu, chủ yếu là 2 Tổ phó Vương Dược Minh và Tần Bạch Thần đứng ra giới thiệu một chút về tình hình công việc kinh doanh thành thị. Tuy Hàn Đông cũng phát biểu, nhưng chủ yếu là thể hiện sự hoan nghênh đối với đơn vị anh em thành phố Vinh Châu. Đồng thời vạch ra, công tác kinh doanh thành thị sở dĩ có được thành tích tốt, là không thể tách rời sự ủng hộ hết lòng của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố. Trong trường hợp giao lưu thảo luận, Hàn Đông rất để tâm chú ý. Cho dù sự kiện kinh doanh thành thị không có quan hệ với người khác, nhưng Hàn Đông cũng sẽ không nói thẳng ra việc này là do công lao của hắn, mà là nhấn mạnh lãnh đạo Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, đây là cái nhìn đại cục. Buổi trưa, Hàn Đông bảo Vương Dược Minh dùng kinh phí tổ lãnh đạo chiêu đãi La Lập Thanh tại Nhà khách số một. Hoạt động kinh doanh thành thị lần này, lúc trước thành phố đồng ý chi ra tổng cộng 2 triệu tệ, đến bây giờ còn thừa lại khoảng một nửa số tiền, và số kinh phí tiêu dùng cho công việc hậu kỳ không nhiều, về cơ bản những quảng cáo mềm đó cũng không tốn nhiều. Cơm nước xong là hoạt động tự do, đây là quy trình cơ bản đi công tác khảo sát bên ngoài. Về cơ bản, công tác khảo sát bên ngoài cũng chỉ là việc làm nửa ngày, thời gian còn lại chính là mọi người tự do hoạt động, thả lỏng bản thân. Hàn Đông và La Lập Thanh thì uống trà, trò chuyện. La Lập Thanh nói: - Phó chủ tịch thành phố Hàn, tôi xem qua công việc kinh doanh thành thị của các anh, hình thức tổng thể có thể , nhưng phần tinh hoa cũng không dễ được. Hàn Đông mỉm cười, nói: - Thật ra cũng rất đơn giản, chỉ cần có tiền chi ra, những việc đó là có thể làm được. La Lập Thanh nói: - Tuy là nói như vậy, nhưng bắt tay vào làm thì không dễ dàng gì. Thành phố Tân Châu có Phó chủ tịch thành phố Hàn lãnh đạo, là cái phúc của thành phố Tân Châu. Hàn Đông đáp: - Tôi chỉ là làm những việc nên làm mà thôi. La Lập Thanh nhìn khuôn mặt bình thản của Hàn Đông, trong lòng không khỏi cảm than. Giống như Hàn Đông lập được một thành tích cực lớn, hắn lại vẫn giữ bộ dạng cũ không nóng không lạnh, quả là hiếm có. Trên quan trường chính là như vậy, bạn không thể chỉ chăm lo vùi đầu vào kéo xe mà không ngẩng đầu nhìn đường, nhưng nếu sau khi bạn thực sự làm một chút việc gì đó, bạn cũng không thể lu loa khắp nơi lên rằng bạn đã làm được một việc lớn lao thế nào. Tóm lại, những lúc cần khiêm tốn thì nhất định phải khiêm tốn. Giống như Hàn Đông bây giờ, chính là một dáng vẻ khiêm tốn, nhưng hắn càng khiêm tốn thì người khác sẽ càng cảm thấy người thanh niên này không đơn giản. Nếu Hàn Đông vì sự kiện kinh doanh thành thị thành công mà thể hiện dáng vẻ đắc ý với mọi người, thì hắn chỉ làm người ta khó chịu. Hiện giờ thái độ Hàn Đông rất bình thản, lại khiến trong lòng La Lập Thanh âm thầm khâm phục. Tổ khảo sát thành phố Vinh Châu vừa mới đi, ngày hôm sau tổ khảo sát thành phố Phù Thành liền tới, sau đó lại tiếp tục có thêm mấy vị Phó chủ tịch thành phố của thành phố khác đưa đoàn người đến khảo sát. Trong vòng 1 tuần, kinh phí tiếp đãi khách của văn phòng tổ lãnh đạo kinh doanh thành thị đã tiêu tốn mấy chục nghìn tệ rồi. Thấy tình trạng này, Hàn Đông liền cảm thấy không thể để tình trạng tiếp diễn như thế, dù sao tuy kinh phí chưa tốn nhiều nhưng không nên tiêu tốn về khoản ăn uống, cho nên Hàn Đông liền căn dặn Vương Dược Minh, nếu có thêm đoàn nào đến khảo sát học tập, thành phố Tân Châu đều không tiếp đãi, nếu họ vẫn muốn đến thì các loại chi phí họ phải tự chi. Cứ như thế liền không có ai của thành phố nào đến xin khảo sát. Trên thực tế, mọi người đều như tổ ong thích tổ chức một số hình thức. Loại hình đi công tác khảo sát bên ngoài này, một là đối với một số người, đó là hình thức phúc lợi thoải mái, mặt khác là khi nào cần tổng kết công việc thì có thể tăng thêm một mục để báo cáo, ngoài ra trên thực tế thì không có tác dụng gì lớn. Tuy nhiên, chính vì yêu cầu này của Hàn Đông, làm cho người ở một số thành phố anh em đều nói thành phố Tân Châu quá là keo kiệt. Trước việc đó, Hàn Đông cũng chỉ cười trừ bỏ qua, keo kiệt thì keo kiệt, dù sao hắn làm tốt công việc của hắn là được rồi, những cái khác để mặc cho người đời nói cũng chẳng sao. Ngày 21/8, Hàn Đông đến thành phố Thục Đô. Trước khi đi, Hàn Đông có liên hệ trước với Thư ký của Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy – Phó chủ tịch thường trực tỉnh Phạm Đồng Huy. Lần này hắn đến chủ yếu là báo cáo công việc của mình, trong đó công việc kinh doanh thành thị là quan trọng chính. Bây giờ thành phố Tân Châu đã nổi tiếng, thành phố Tân Châu làm công tác kinh doanh thành thị cũng được bên trên bên dưới nhiệt liệt bàn tán. Lúc này Hàn Đông cũng không thể ngồi chờ ngớ ngẩn, hắn phải chủ động báo cáo với lãnh đạo có liên quan mới được, đây cũng là biểu hiện tôn trọng lãnh đạo. Khoảng 11h, Hàn Đông đến văn phòng của Phạm Đồng Huy. Nhìn thấy Hàn Đông, Phạm Đồng Huy biểu hiện vô cùng nhiệt tình, đứng dậy sau bàn làm việc, y bước lên trước 3 bước nghênh đón. Tuy 3 bước ấy bé nhỏ không đáng kể, nhưng lại có rất nhiều cán bộ cấp Giám đốc sở đều không được hưởng thụ đãi ngộ này. - Ha ha, Hàn Đông, đã lâu cậu không ghé chỗ tôi rồi đấy. Phạm Đồng Huy cười, nói. Hàn Đông đáp: - Tôi nhất định sẽ ghi nhớ kỹ lời phê bình của Phó chủ tịch tỉnh Phạm ạ. Sau này sẽ chăm chỉ báo cáo. Phạm Đồng Huy cười ha ha, nói: - Thôi đi, cậu không cần nói với tôi kiểu sáo rỗng này, kể lại công việc kinh doanh thành thị cho tôi nghe là được rồi. Nghe nói các cậu keo kiệt lắm, đơn vị anh em đến khảo sát đều không phụ trách tiếp đãi. Hàn Đông cười khổ, không ngờ chuyện này lại được lan truyền rất nhanh như thế. Phạm Đồng Huy thấy bộ dạng xấu hổ của Hàn Đông, y mỉm cười nói: - Keo kiệt cũng tốt, bây giờ có những người cả ngày chỉ lo nghĩ ra các loại cách khoét tiền nhà nước chi tiêu, ăn uống. Tôi thấy những tổ khảo sát đó có mấy ai là thực sự đến học tập đâu. Đúng rồi, 2 ngày nữa tôi đến thành phố Tân Châu xem thế nào, Hàn Đông, cậu không phải sẽ không tiếp đón chứ? Hàn Đông đáp: - Phó chủ tịch tỉnh Phạm đến thị sát là chỉ đạo công tác, là sự cổ vũ lớn nhất đối với toàn thể thành phố Tân Châu, chúng tôi đương nhiên là ngểnh cổ chờ đợi được tiếp đón ạ. Lúc này Thư ký của Phạm Đồng Huy là Cổ Phàm Hàn pha tách trà mang vào, nhẹ nhàng đặt trước mặt Hàn Đông, rồi lui ra ngoài. Phạm Đồng Huy nói: - Được rồi, Hàn Đông, cậu nói về những chuyện cậu làm được trong nửa năm qua đi. - Vâng ạ. Lập tức, Hàn Đông liền báo cáo chi tiết những công việc làm được từ sau khi hắn đến thành phố Tân Châu, sau đó lại báo cáo về công việc kinh doanh thành thị, làm phép so sánh con số lúc trước và sau này. Phạm Đồng Huy vô cùng hứng thú khi nghe báo cáo về kinh doanh thành thị, khi nghe Hàn Đông báo cáo sự thay đổi trước và sau khi thu hút đầu tư, biết được số tiền đầu tư thu hút được trong năm nay chỉ sợ là vượt qua 80% so với con số năm ngoái, thậm chí có khả năng là gấp đôi, y không ngừng cảm than: - Xem ra công việc kinh doanh thành thị của thành phố Tân Châu thực sự thành công. Có điều kinh doanh thành thị chỉ là một phương diện, các cậu phải bỏ thêm công sức làm tốt các công tác phục vụ, thi hành, không nên để các doanh nghiệp đến rồi không ở được mà rời đi. Hàn Đông ngồi trong văn phòng của Phạm Đồng Huy gần 1 tiếng đồng hồ, gần hết giờ làm việc hắn đứng dậy xin cáo từ. Phạm Đồng Huy không giữ Hàn Đông ở lại ăn cơm trưa, y đứng dậy bắt tay Hàn Đông, dặn dò hắn tiếp tục cố gắng, có chuyện gì có thể tìm y bất cứ lúc nào. Từ văn phòng của Phạm Đồng Huy đi ra, vừa mới xoay người đến cầu thang thì gặp Hồng Tiến Phong. - Phó chủ tịch thành phố Hàn, anh đến khi nào thế? Buổi trưa rảnh không, tôi mời anh ăn cơm? Hồng Tiến Phong nhiệt tình nói. Là Phó trưởng ban thư ký văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh, so với ngày trước khi còn làm Trưởng ban thư ký Thành ủy thành phố Vinh Châu, hiện giờ y lớn quyền hơn rất nhiều, hơn nữa y được Phó chủ tịch tỉnh thường trực Phạm Đồng Huy tín nhiệm, như hiện giờ y chủ yếu phụ trách về Phạm Đồng Huy, là Phó trưởng ban thư ký xếp hạng ở giữa, địa vị của y xếp khá gần phía trước. Hàn Đông bắt tay y, nói: - Ngại quá, buổi trưa tôi có hẹn rồi, buổi tối nhé, buổi tối tôi mời Phó trưởng ban thư ký ăn cơm. Hồng Tiến Phong đáp nhanh gọn: - Được, anh bận trước đi, buổi tối tôi liên hệ với anh. Y chủ định không để cho Hàn Đông mời khách. Hàn Đông cũng không từ chối, sau đó hắn đi xuống tầng, bảo Vu Đại Lực đưa mình đến khu nhà gia thuộc của Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy. Tuy là Ủy viên thường vụ Tỉnh uy, nhưng Triệu Nhạc không sống ở khu Tỉnh ủy, mà sống tại khu nhà gia thuộc của Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy. Trước khi đến Hàn Đông đã hẹn trước rồi, hẹn muốn đến đó ăn cơm. Hắn xuống xe ở cổng, rồi bảo Tả Nhất Sơn và Vu Đại Lực tìm nơi khác ăn cơm. Rất nhanh sau đó Hàn Đông đến bên ngoài nhà Triệu Nhạc, hắn ấn chuông cửa, người ra mở cửa chính là Triệu Nhạc. - Cháu chào chú Triệu. Hàn Đông cười, nói. - Cháu đi tay không đến xin ăn cơm ạ. - Cái tên này… Triệu Nhạc cười hiền lành. - Đến chỗ tôi còn giữ lễ nghĩa gì chứ. Trong lúc ăn cơm, Hàn Đông chỉ uống một ít rượu do buổi chiều hắn còn phải đến Đại học Tây Xuyên một chuyến. Trong lúc trò chuyện, Triệu Nhạc rất tán thưởng công việc kinh doanh thành thị mà Hàn Đông gây dựng, nói Hàn Đông là khơi dòng mở ra một thế hệ mới. Thím Sở cũng cười nói: - Đầu óc Hàn Đông quả nhiên không tầm thường, thành phố Tân Châu được cháu nhào nặn, bây giờ đã nghiễm nhiên trở thành thành phố lớn thứ 2 ở tỉnh Tây Xuyên rồi. Tuy rằng thực lực tổng thế chưa bằng thành phố Phù Thành hay thành phố khác, nhưng ấn tượng để lại trong lòng mọi người thì thành phố Tân Châu lại chiếm thế thượng phong. Khi nào rảnh thím và chú Triệu đến Trúc Hải tham quan. Hàn Đông cười, nói: - Thím Sở và chú Triệu mà đến đó, cháu sẽ làm hướng dẫn viên du lịch cho ạ. Triệu Nhạc nói: - Ha ha, anh hướng dẫn viên này cấp bậc không nhỏ đâu. Đúng rồi, Hàn Đông, lần này ở phương diện tuyên truyền, có một việc cậu xử lý rất khá, đó chính là làm mờ nhạt hình ảnh cá nhân cậu. Tuy rằng tôi biết sự kiện kinh doanh thành thị chủ yếu là cậu làm, và làm với kinh phí cực thấp, không thể phủ nhận là cậu dùng mối quan hệ của mình trong đó, nhưng cậu không xuất hiện tí nào bóng dáng mình trong các bài báo tuyên truyền, điều này là học được tinh túy của câu nói “làm việc nghiêm túc, làm người khiêm tốn”. Khi Triệu Nhạc nói đến chuyện chính sự, thím Sở liền không tham gia vào. Cơm nước xong, Hàn Đông và Triệu Nhạc lại trò chuyện không ít. Thông qua chuyện trò, có thể tăng cường nhận thức toàn diện về công việc, tư tưởng trong khoảng thời gian đến nay của bản thân, đồng thời cũng hiểu biết hơn tình hình trên tỉnh. Từ miệng Triệu Nhạc mà Hàn Đông biết được, từ lần trước Sở Thương mại tỉnh tổ chức cuộc họp thu hút đầu tư, Bí thư Tỉnh ủy dùng hành động thiết thực xử lý Lý Trọng Hỉ, Lý Trọng Hỉ liền trở nên an phận, khiêm tốn rất nhiều, Phó bí thư Tỉnh ủy Bào Xuân Long sôi nổi hơn. Lúc này, điện thoại của Hàn Đông vang lên. Hàn Đông nhíu mày, lấy điện thoại ra nhìn, là Chu Chính gọi điện tới, cũng không biết giờ này y gọi tới có chuyện gì không. Triệu Nhạc mỉm cười, nói: - Hàn Đông, cậu nghe điện thoại đi. Hàn Đông gật đầu, nghe điện thoại, liền nghe giọng Chu Chính gấp gáp: - Lãnh đạo, có tình hình quan trọng phải báo cáo với anh, hiện anh có thời gian không? Hàn Đông trả lời: - Tôi ở Thục Đô, có chuyện gì không thể chờ tôi về rồi nói sao? Chu Chính nói: - Chuyện lớn lắm ạ. Vừa rồi tôi bắt được một tên trộm, mấy hôm trước nó lẻn vào nhà Bí thư Quận ủy Phụng Cẩm Dật, trộm được một quyển sổ ghi chép của Phụng Cẩm Dật. Bên trong có ghi một số thông tin quan trọng, bao gồm cả danh tính của một số lãnh đạo Thành ủy, đằng sau là số liệu kỳ lạ, có lẽ là đưa trả tiền, trong đó có Phó bí thư Thành ủy Ngụy. Lại là kẻ trộm! Hàn Đông không khỏi buồn cười, sao mấy tên trộm này to gan lớn mật thế, sao lại chuyên đi rình mò nhà của lãnh đạo chính phủ. Lúc này Chu Chính lại nói tiếp: - Theo như tên trộm khai báo, nó chính là kẻ lần trước đến trộm nhà Phó bí thư Ngụy. Lần trước được thả ra, nó nghĩ nhà lãnh đạo là dễ trộm nhất, vì khi bị trộm, bình thường lãnh đạo sẽ không đi trình báo… Hàn Đông không khỏi bật cười, nói: - Tên đó biết suy nghĩ ghê. Được rồi, chuyện này tôi biết rồi, tạm thời cậu không cần làm to ra. Giam tên trộm đó lại, đợi tôi về rồi tính tiếp. Cúp điện thoại, Hàn Đông ngẫm nghĩ rồi nói chuyện này ra: - Trộm bây giờ thật là vô cùng kỳ lạ, cũng nghĩ ra được mấy thứ suy nghĩ đó. Triệu Nhạc không cười, thần sắc y trở nên nghiêm túc, nói: - Hàn Đông, chỉ sợ ghi chép trong quyển sổ kia lộ ra thì thành phố Tân Châu lại dậy lên một trận sóng gió, cậu định làm thế nào? Hàn Đông thầm nghĩ một lát, trả lời: - Cháu thấy chuyện này trước mắt không có chứng cứ gì, ngoài một quyển sổ ghi chép ra, chưa có bất kỳ chứng cứ gì chứng minh là Phụng Cẩm Dật nhận hối lộ, đút lót, không đủ điều kiện gióng trống khua chiêng làm to chuyện, nhưng có thể giao nộp cho Ủy ban Kỷ luật, để Ủy ban Kỷ luật đi điều tra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui