Người Cầm Quyền

Trong toàn bộ thời gian diễn ra Hội nghị thường vụ, Hạ Kim Cường đều mang sắc mặt thâm trầm ngồi một chỗ, nửa câu cũng không nói. Phó Chủ tịch thường trực thành phố Khâu Thụy và Chủ tịch mặt trận Tổ quốc Ngụy Chính Minh cũng yên lặng ngồi tại chỗ, hai người cũng đều không nói gì, thế nhưng trong lòng bọn họ đều cảm thấy lạnh lẽo, cục diện này, so với trước kia lại càng không tốt. Mà người bên phía Hàn Đông, Trương Vân Bình, Hoàng Văn Vận, Hàn Quốc Bình và Trịnh Thị Vĩ tuy rằng ngoài mặt không có biểu hiện gì khác thường, thế nhưng ai nấy trong lòng cũng đều cảm thấy hưng phấn. Thế cục hôm nay như thế nào tất cả mọi người đều đã nhìn ra được. Hàn Đông thông qua việc bắt tay hợp tác với Hề Hiểu Kiến, đã cao giọng tuyên bố với tất cả mọi người, rằng hắn đã đứng ra thì tất cả mọi người đều có thể gióng trống khua chiêng làm nên một phen sự nghiệp. Hề Hiểu Kiến tâm tình cũng không tồi, thứ nhất là vì ông ta cũng đạt được không ít vị trí trọng yếu, thứ hai là cùng lúc đó lại có thể nhìn thấy được bộ dáng uể oải của Hạ Kim Cường, khiến ông ta cảm thấy cũng khá vui vẻ. Đương nhiên, trên thực tế, khoảng thời gian trước cũng khiến ông ta cảm thấy rất buồn bực, tuy rằng hiện tại ông ta đã cùng Hàn Đông hợp tác, thế nhưng trong quan trường không có gì là vĩnh viễn cả. Hề Hiểu Kiến vẫn luôn cho rằng, Hạ Kim Cường mới là đối thủ chân chính của ông ta, hiện tại có thể đem Hạ Kim Cường ngăn chặn chặt chẽ, thì đương nhiên trong lòng ông ta sẽ cảm thấy vô cùng vui vẻ. Mà người từ đầu đến cuối đều không có phát biểu ý kiến Chử Bình Khánh, trong lòng cũng chịu không nổi. Tuy rằng ông ta mới tới, thế nhưng là một Ủy viên thường vụ thành ủy, ông ta cũng muốn được có quyền phát ngôn. Chỉ có điều, nhìn tình hình trước mắt, thì ông ta chỉ lẻ loi có một mình, nhất định cũng phải lựa chọn một trận doanh, như vậy thì mới có thể thực hiện được ý tưởng và khát vọng của bản thân. Ông ta được phân công quản lý Cục Xúc tiến đầu tư, nguyên bản vẫn là một choc không tồi để làm ra chiến tích, kết quả lại bị người của Hàn Đông cướp đi mất, điều này làm cho ông ta cảm thấy vô cùng khó chịu. Cho dù người của Hàn Đông đến Cục Xúc tiến đầu tư làm Cục trưởng, làm ra chiến tích rồi thì cũng có phần của ông ta, thế nhưng làm gì có ai lại không muốn nắm giữ hết thảy mọi thứ ở trong tay mình đâu cơ chứ! Vốn mọi người đều nghĩ rằng, hội nghị lần này sẽ là một phen long tranh hổ đấu, phải kéo dài rất lâu, thế nhưng bởi vì Hàn Đông và Hề Hiểu Kiến hợp tác toàn diện, cho nên khoảng mười hai giờ thì hội nghị đã kết thúc. - Hội nghị hôm nay diễn ra hết sức thành công, nhân sự ở các mặt đã được phân công và điều chỉnh rất tốt rồi, Ban Tổ chức cán bộ phải nhanh chóng hoàn thành các quy trình, thủ tục để mọi người mau chóng được tới nơi nhậm chức. Hội nghị hôm nay đến đây là kết thúc. Tan họp. Hề Hiểu Kiến vừa mới tuyên bố tan họp, Hạ Kim Cường liền bình tĩnh, vững vàng, không thèm nhìn lại bước nhanh ra khỏi phòng họp, giống như chạy trốn, ngay cả việc chú ý thứ tự thường ngày cũng không quan tâm nữa, hoàn toàn không còn sự tự tin, điềm đạm, chắc chắn của ngày xưa. Nhìn bóng dáng Hạ Kim Cường, trên mặt Hàn Đông vẫn tràn đầy tươi cười như trước. Người này thật sự rất tham lam, mấy lần trước cùng ông ta thỏa thuận, ông ta đều muốn nắm hầu hết tất cả các chức vụ quan trọng vào trong tay, như vậy thì Hàn Đông sao có thể hợp tác cùng ông ta được. Đổi lại là trước kia thì có lẽ Hàn Đông còn có thể nhân nhượng một chút, thế nhưng từ sau chuyến đi Thành phố Minh Côn được nói chuyện cùng với cha xong, ý tưởng của Hàn Đông cũng đã thay đổi. Tình hình của Hội nghị thường vụ lần này rất nhanh được truyền bá ra ngoài, Thành phố Tân Châu từ trên xuống dưới đều phân tích những thông tin về đợt điều chỉnh nhân sự lần này. Những người lúc trước về phe của Hạ Kim Cường, nguyên bản vẫn đang chờ tin tốt thì lúc này, cả đám đều trợn tròn mắt, bọn họ như thế nào cũng không thể tưởng tượng được là sẽ có kết quả như thế này. Có một số người liền âm thầm hối hận, sớm biết như vậy thì cần gì phải đi tìm Hạ Kim Cường, phải đi tìm Hàn Đông mới đúng. Chỉ cần nhìn vào những vị trí mà lần này Hàn Đông chiếm được là biết, đều là những vị trí không tồi. Hơn nữa, Hàn Đông mới đến thành phố Tân Châu chưa được lâu, thủ hạ phái dưới có được cũng không phải là nhiều, nếu biết sớm một chút mà đầu quân sang đó, thì sau này cũng có thể được coi như nguyên lão gì đó nữa. Chẳng qua, trên thế giới này cái gì cũng có, chỉ là không có thuốc hối hận. Những người ở bên phe của Hề Hiểu Kiến tự nhiên cũng đều thở phào một hơi, ít nhất thì cục diện bây giờ so với trước kia đã có sự thay đổi rất lớn rồi. Tuy rằng mọi người đều nhìn thấy được, hiện nay ở Thành ủy đã hình thành ra thế chân vạc, mà Hàn Đông chính là thế lực thứ ba đứng giữa hai phương thế lực là Bí thư Thành ủy Hề Hiểu Kiến và Chủ tịch thành phố Hạ Kim Cường. Như vậy, tuy ràng không có phương nào độc chiếm được một mình nhưng nhìn chung thì vẫn tốt hơn so với trước kia bị người khác gắt gao ngăn chặn. Hội nghị thường vụ lần này, người thắng lợi lớn nhất chính là Hàn Đông. Những người ngay từ đầu đứng về phe Hàn Đông chính là những người nhận được nhiều ưu đãi nhất. Đương nhiên, dưới tay của Hàn Đông, có hai người chói mắt nhất, bọn họ tuy rằng chỉ là cấp Cục phó, thế nhưng lại vẫn chưa đến ba mươi tuổi, thậm chí lại vẫn còn chưa kết hôn. Hai người kia chính là Nguyên Á Văn và Chu Chính. Nguyên Á Văn sắp đảm nhiệm ủy viên thường vụ Quận ủy, Phó Chủ tịch thường trực quận Cao Bằng, mà Chu Chính thì sắp đảm nhiệm Phó Chủ tịch quận Cao Bằng kiêm nhiện Trưởng phòng Công an quận. Cả hai người đều là cán bộ thực quyền cấp Cục phó, tất nhiên là sẽ khiến cho người ta hâm mộ không ngừng, đặc biệt là các cô gái trẻ đều đi nghe ngóng xem là mình có cơ hội gì hay không. Ngoài ra, Bí thư Đảng ủy Công an, Cục trưởng Mã Vũ Kim cũng là một ví dụ khác, trước đây, ông ta là Phó Cục trưởng, vẫn xếp hạng ở phía cuối, cũng bị Cục trưởng tiền nhiệm Hứa Kiến Thế áp chế, xa lánh, vẫn luôn không có tiếng tăm gì, lần này lại có thể nhảy một bước thăng lên làm nhân vật số một ở Cục Công an, thực khiến cho người khác rất kinh ngạc. Tuy nhiên, mọi người rất nhanh cũng liền hiểu được, Mã Vũ Kim hóa ra đã đứng về phe của Hàn Đông từ trước, khó trách lần này lại có thể bay thẳng lên trời. Có người vui mừng mà cũng có người buồn. Chủ tịch quận Cao Bằng Thường Tĩnh Phong tuy cũng là người của Hàn Đông thế nhưng hiện tại ông ta một chút vui vẻ cũng không có. Ước mong của ông ta là bước một bước lên làm Bí thư Quận ủy Cao Bằng, đây cũng là mục tiêu chủ yếu của ông ta từ giờ đến khi nghỉ hưu, thế nhưng kết quả lại thành công dã tràng, chức Bí thư Quận ủy lại bị Vương Dược Minh đoạt đi mất. Thường Tĩnh Phong đương nhiên biết được Vương Dược Minh chính là thân tín của Hàn Đông, cho nên ông ta cũng biết ước mong của mình sẽ không thể nào đạt được, thế nhưng mấu chốt của vấn đề vần là ở chỗ Hàn Đông, không hiểu vì sao Hàn Đông lại không hề tín nhiệm ông ta. - Những gì mình làm từ đầu đến giờ hẳn là cũng đủ rồi chứ, hắn ta rốt cuộc là muốn như thế nào đây? Thường Tĩnh Phong ngồi trong phòng làm việc, trong lòng vô cùng khó chịu, mơ hồ còn hơi bất mãn với Hàn Đông. Chỉ có điều, ông ta cũng biết, thực lực của ông ta so với Hàn Đông còn kém quá xa, cho dù là thật có bất mãn đi chăng nữa thì cungc hỉ có thể chon sâu xuống đáy lòng mà thôi. Từ chuyện này có thể nhìn ra được là Hàn Đông vẫn chưa hài lòng với ông ta về mặt nào đó, nếu như ông ta lại còn tỏ ra bất mãn thêm nữa, thì khẳng định là Hàn Đông sẽ liền cảm thấy ông ta thật không vừa mắt. Ông ta thấy được tình huống hiện tại của bản thân thật không được tốt lắm, nhất định phải nhanh chóng tìm ra nguyên nhân trong đó mới được. Sáng sớm hôm sau, người sắp tiếp nhận chức Cục trưởng Cục Công an Mã Vũ Kim đi tới phía bên ngoài văn phòng của Hàn Đông, khách khí nói với Tả Nhất Sơn: - Xin chào Chủ nhiệm Tả, Bí thư Hàn có rảnh không vậy, tôi muốn vào báo cáo công tác ở Cục Công an một chút. Tả Nhất Sơn mỉm cười nói: - Cục trưởng Mã xin chờ một chút. Sau đó, anh ta liền đi vào xin chỉ thị của Hàn Đông, rất nhanh liền đi ra, ra hiệu Hàn Đông mời Mã Vũ Kim vào trong. Mã Vũ Kim đi vào, đến trước bàn làm việc của Hàn Đông, cung kính nói: - Xin chào Ngài, Bí thư Hàn, tôi tới để báo cáo công tác ở Cục Công an. Hàn Đông đang cúi đầu xem một tập tài liệu, không có ngẩng lên, nói: - Ngồi đi, đợi tôi xem xong chỗ tài liệu này đã. - Vâng, Bí thư Hàn. Mã Vũ Kim cung kính nói. Tuy nhiên, anh ta cũng không có ngồi xuống ngay mà vẫn kính cẩn đứng tại chỗ, trên mặt mang theo nét cười khiêm nhừng, yên lặng chờ. Anh ta biết được, lần này anh ta có thể được bổ nhiệm làm Bí thư Đảng ủy, Cục trưởng Cục Công an là nhờ có Hàn Đông ra sức ủng hộ, do vậy, trước tiên anh ta liền đi đến phòng làm việc của Hàn Đông để biểu hiện lòng trung. Mặc dù là Ban Tổ chức cán bộ Thành ủy vẫn chưa đến nói chuyện với anh ta, thế nhưng anh ta vẫn nghĩ phải nhanh chóng đến đây, càng sớm càng tốt. Trong phòng làm việc là một mảnh im lặng, chỉ có một chút âm thanh do Hàn Đông thỉnh thoảng lẩm nhẩm đọc lại tài liệu. Thời gian chậm rãi trôi qua, Mã Vũ Kim vẫn không nhúc nhích đứng ở đó, trên mặt không hề có một tia không kiên nhẫn nào. Anh ta biêt được, đây là Hàn Đông đang muốn khảo nghiệm anh ta. Bản thân anh ta ở Cục Công an cũng đã chịu vài năm ghẻ lạnh rồi, một chút kiên nhẫn này thì có là gì đâu. Khoảng mười lăm phút sau, Hàn Đông mới ký tên lên phần sau của tài liệu, bỏ sang một bên rồi ngẩng đầu lên, trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa nói: - Ngồi xuống đi, cứ đứng đó làm gì! - Vâng, Bí thư Hàn! Mã Vũ Kim lúc này mới cung kính ngồi xuống, tuy nhiên cũng chỉ ngồi nửa mông trên sô pha, thắt lưng dựng thẳng, ánh mắt cung kính, bình tĩnh nhìn về phía Hàn Đông. Hàn Đông khá vừa lòng với thái độ của Mã Vũ Kim. Sở dĩ hắn để cho Mã Vũ Kim đứng đó chờ mười phút chủ yếu chính là muốn nhìn xem phản ứng của ông ta mà thôi. Dù sao Mã Vũ Kim cũng là người mà Phó Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Thẩm Hàm Thần tiến cử cho hắn, nếu tiểu tử này lại ỷ vào tầng quan hệ đó mà có thái độ không tốt, thì ấn tượng về anh ta trong lòng Hàn Đông sẽ bị giảm đi rất nhiều. Hàn Đông có thể khiến anh ta lên làm Cục trưởng Cục Công an được thì đương nhiên cũng có thể kéo anh ta từ vị trí Cục trưởng Cục công an xuống được. - Sắp tiếp nhận chức Cục trưởng Cục Công an rồi, cậu có ý tưởng gì cho công tác sắp tới không? Hàn Đông thản nhiên nói. - Cảm ơn Bí thư Hàn đã tín nhiệm. Mã Vũ Kim cung kính nói. - Đối với công tác sắp tới, tôi có một vài suy nghĩ như sau, thứ nhất là phải tăng mạnh hoạt động chỉnh đốn tác phong công tác toàn bộ hệ thống công an trên toàn thành phố, thiết lập những đội ngũ chuyên nghiệp, thứ hai là phải tiến hành đổi mới trị an, nghiêm khắc đả kích tất cả các hành vi phạm tội trái pháp luật, xây dựng một môi trường xã hội an toàn và lành mạnh cho nhân dân, đồng thời, đây cũng được coi như là một cách để kiểm nghiệm đội ngũ công an của chúng ta, ba là phải… Rõ ràng thấy được, trước khi đến đây, Mã Vũ Kim đã chuẩn bị rất tốt, cho nên nói ra cũng rất rõ ràng và có đạo lý, rất có tính khả thi. Trên cơ bản, các việc cũng đếu quay chung quanh việc kiện tòa lại nhân sự toàn cục và từ đó khai triển công tác, cũng coi như là bắt được trọng điểm. Dù sao Mã Vũ Kim trước đây ở Cục Công an cũng không được đắc ý cho lắm, không có nhiều quyền lực, nay hiện tại đã là nhân vật số một ở Cục Công an, công tác cũng phải làm cho tốt một chút. Thêm vào đó, còn có một vấn đề nữa đó là người hiện đang đảm nhiệm Ủy viên thường vụ thành ủy, Bí thư Đảng ủy Công an Trần Phúc Xương là người của Hề Hiểu Kiến, Mã Vũ Kim tuy rằng có thể ngồi lên vị trí Cục trưởng, thế nhưng nếu như muốn được ngồi cho yên ổn, thì không làm ra một ít thủ đoạn cũng không được. Hàn Đông nghe Mã Vũ Kim báo cáo xong, gật đầu nói: - Ừ, cậu cứ mạnh tay mà làm, nhất định phải làm ra được thành tích, phải làm tốt tất cả các hạng mục công tác, con người vẫn là quan trọng nhất, điểm này, Thành ủy sẽ toàn lưc ủng hộ công tác của Cục Công an! Mã Vũ Kim nghe xong lập tức liền như được uống một viên thuốc an thần, chỉ cần có Hàn Đông toàn lực ủng hộ, thì việc làm tốt công tác ở Cục Công an, anh ta vẫn nắm chắc trong tay. Ngồi trong văn phòng của Hàn Đông được khoảng nửa tiếng, Mã Vũ Kim liền xin phép ra về. Mã Vũ Kim vừa rời khỏi không bao lâu thì Vương Dược Minh đã đi tới văn phòng của Hàn Đông. Lần này ông ta được như nguyện vong leo lên chức Bí thư Quận ủy Cao Bằng, tuy rằng cấp bặc không có thay đổi thế nhưng quyền lực thực tế lại lớn hơn trước rất nhiều, sau này cũng có nhiều không gian hơn để bay lên, cái này so với chức Phó trưởng ban thư ký ở Ủy ban nhân dân thành phố trước kia của ông ta thật là tốt hơn rất nhiều, cho dù ông ta có được lên làm Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố thì cũng vẫn chỉ là cán bộ cấp Cục trưởng mà thôi, huống chi Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố cũng không phải là việc dễ làm như vậy. Là thân tín của Hàn Đông, Vương Dược Minh tuy biết đây cũng chỉ là hình thức mà thôi nhưng ông ta vẫn sớm đến đây để báo cáo công tác với Hàn Đông. Bất luận ở thời điểm nào, ông ta cũng vẫn không thể được đắc ý vênh váo, vẫn luôn phải thật cẩn thận, đây là nhưng gì mà trong lúc làm Phó Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố ông ta tổng kết ra được. Sau đó, người sắp đảm nhiệm Cục trưởng Cục Xúc tiến đầu tư Trâu Khiết Hoa cũng vội tới để báo cáo công tác với Hàn Đông. Nguyên bản, ông ta là Phó Chủ nhiệm khu công nghiệp hiện đại, lần này lại được Hàn Đông coi trọng bổ nhiệm làm Cục trưởng Cục Xúc tiến đầu tư. Đây chính là một chức vụ rất béo bở, Trâu Khiết Hoa có tưởng tượng như thế nào cũng không nghĩ rằng chức vụ này lại có thể rơi vào tay mình, cho nên trong lòng có chút không yên chạy đến đây để báo cáo công tác với Hàn Đông. Kỳ thật, Hàn Đông cũng là nghe Hoàng Văn Vận giới thiệu xong về sau mới hạ quyết tâm giao chức vụ này cho Trâu Khiết Hoa, hôm nay lại cùng Trâu Khiết Hoa nói chuyện qua một chút, mới cảm thấy rằng ý tưởng công tác của ông ta quả thực cũng không tồi, xem ra lúc Hoàng Văn Vận đề cử người cũng thật rất để tâm. Hoàng Văn Vận biết được hắn đang cần dùng người cho nên mới đem nhân tài đề cử lên, đây cũng thật là khó có được. - Ha ha, Hoàng Văn Vận đúng là biết nhìn cho đại cục! Hàn Đông trong lòng vui vẻ nghĩ. Từ sáng đến trưa tiếp một loạt người đến báo cáo xong, Hàn Đông cũng không làm được việc gì nữa. Tuy nhiên, những chuyện như thế này nhất định cũng vẫn phải có, dù sao, những người này đều được đề bạt hoặc là trọng dụng, bọn họ muốn tới để bày tỏ một chút, nếu Hàn Đông lại không tiếp nhận, thì trong lòng bọn họ nhất định sẽ cảm thấy không được yên tâm. - Lãnh đạo, buổi tối có thời gian không, tôi muốn mời lãnh đạo ăn cơm. Buổi chiều, Nguyên Á Văn trực tiếp đi tới văn phòng của Hàn Đông, ngồi xuống trước mặt hắn, rất có khuôn phép, cũng có vài phần bộ dáng của cấp dưới. Hàn Đông cười nói: - Được, gọi cả Chu Chính cùng đi nữa, về sau hai người các cậu phải vào làm chung một bộ máy. Nguyên Á Văn gật đầu, đứng lên nói: - Tôi không quấy rấy công tác của lãnh đạo nữa, lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại lại sau. Anh ta sở dĩ đặc biệt tới đây một chuyến, kỳ thật cũng là để nói cho đám người Hề Hiểu Kiến, Hạ Kim Cường biết rằng anh ta đứng về phe của Hàn Đông. Anh ta cũng biết, thân phận của anh ta hiện giờ khẳng định là không thể gạt được mấy lão cáo già trong Thành ủy kia, trong lòng bọn họ chắc chắn sẽ tránh không được có nhiều ý tưởng này nọ, cho nên Nguyên Á Văn mượn chuyện thăng chức lần này mà đặc biệt đi một chuyến tới văn phòng của Hàn Đông, thứ nhất là để mời Hàn Đông ăn cơm, thứ hai là để biểu lộ thái độ của mình cho mọi người biết. Ủy viên thường vụ, trưởng ban Thư ký Thành ủy Hầu Hoa Đông từ văn phòng của hề hiểu kiến đi ra, vừa lúc lại nhìn thấy Nguyên Á Văn đi ra từ văn phòng của Hàn Đông, ngây người sửng sốt rồi lập tức cười khổ một cái. Nguyên Á Văn người này cùng Hàn Đông một trước một sau đi vào Thành phố Tân Châu, hơn nữa lại được phân công công tác ở Cục Xúc tiến đầu tư dưới quyền của Hàn Đông, hơn nữa, khi Hàn Đông lúc lên kế hoạch kinh doanh cho Thành phố còn muốn cho Nguyên Á Văn làm Chánh văn phòng, tất cả mọi người đều nhìn ra được quan hệ giữa anh ta và Hàn Đông rất không tồi. Mà lần này Hàn Đông lại còn đề nghị để cho Nguyên Á Văn đảm nhiệm Ủy viên thường vụ Quận ủy, Phó Chủ tịch thường trực Quận Cao Bằng, tuy rằng chỉ là tăng lên nửa cấp, thế nhưng cũng vẫn là một cán bộ thực quyền cấp Cục phó, nếu như không phải bởi vì thân phận của Nguyên Á Văn, thì trên cơ bản không có khả năng sẽ có một Phó Chủ tịch thường trực Quận trẻ tuổi như vậy. Nghĩ đến việc còn trẻ, Hầu Hoa Đông lại không tự chủ được mà nghĩ tới Hàn Đông. Tuổi tác của hắn không lớn, thế nhưng đã là Phó bí thư Thành ủy, là nhân vật số ba ở thành ủy rồi. Một cán bộ thực quyền cấp Phó giám đốc sở trẻ tuổi như vậy, chỉ sợ khắp cả nước cũng không tìm ra được người thứ hai. - Hàn đông chính bản thân hắn còn trẻ, cho nên cũng thích dùng các cán bộ trẻ tuổi mà. Hầu Hoa Đông âm thầm cân nhắc trong lòng, rồi lập tức lại nghĩ ngay đến thế cục hiện tại ở Thành ủy, liền âm thầm thở dài một hơi. Chính ông ta là Đại quản gia ở Thành ủy, Hàn Đông lại là người lãnh đạo trực tiếp của ông ta, công tác sau này của ông ta đúng thực là không dễ làm, không biết lúc nào Hàn Đông sẽ lại động đến khối văn phòng Thành ủy này, khi đó thì ông ta biết nên phải lựa chọn như thế nào đây! Hầu Hoa Đông là người của Bí thư Thành ủy Hề Hiểu Kiến, lại là Trưởng ban Thư ký thành ủy, thế nhưng Hàn Đông lại là Phó bí thư Thành ủy, phụ trách việc phát triển kinh tế, phân công quản lý Ban Tổ chức cán bộ Thành ủy, Trường Đảng Thành ủy (kiêm nhiệm hiệu trưởng trường Đảng), Văn phòng Thành ủy, Các cơ quan đoàn thể trực thuộc thành phố, các công tác cảu cán bộ lão thành, nếu Hàn Đông thật muốn động thủ với Văn phòng thành ủy, như vậy thì Hầu Hoa Đông trên cơ bản là sẽ không có cách nào phản kháng được. Mặt khác, bình thường, Văn phòng thành ủy vẫn là vùng cấm của Bí thư Thành ủy. Như vậy, giữa Hàn Đông và Hề Hiểu Kiến, khẳng định sẽ phát sinh mâu thuẫn, khi đó ông ta nên đứng vào bên nào đây? Dựa theo tình trạng hiện tại, thì ông là là người ở bên phe của Hề Hiểu Kiến, theo lý vẫn đứng cùng một phía với Hàn Đông. Thế nhưng, nếu như Hàn Đông thật sự hạ quyết tâm, thì hắn có thể hợp tác với Chủ tịch thành phố Hạ Kim Cường, khi đó thì vẫn có thể đạt được mục đích như trước, vậy thì ông ta kiên trì thì có ích lợi gì cơ chứ! Buổi tối, Hàn Đông và Nguyên Á Văn, Chu Chính cùng nhau ăn cơm ở Thanh Vân sơn trang. Lần này, hai người bọn họ đều được đề bạt lên chức Cục phó, hơn nữa, đều cùng nhậm chức ở Quận Cao Bằng, đây chính là một chuyện vui rất lớn, đây đối với bọn họ mà nói, cũng có thể coi là vượt qua một ngưỡng cửa quan trọng trên con đường làm quan, hơn nữa, hai người sau này sẽ là đồng sự, có thể liên thủ với nhau làm ra được nhiều chuyện. - Lãnh đạo, chúng tôi kính anh một ly. Nguyên Á Văn và Chu Chính cùng nâng chén nói với Hàn Đông. Hàn Đông cụng ly với bọn họ, một ngụm uống cạn rượu trong ly rồi nói: - Không cần phải nói nhiều lời nữa, dù sao ngồi ở trên cương vị mới, các cậu cứ mạnh tay mà làm việc, làm ra được một vài chiến tích thật sự là được, những chuyện khác thì không cần phải suy nghĩ nhiều. Nguyên Á Văn cười nói: - Lãnh đạo yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ làm thật tốt, tuyệt đối sẽ không bội nhọ thể diện của anh! Hiện tại, Nguyên Á Văn đã tuyên bố rõ là phải đi theo Hàn Đông lăn lộn, hơn nữa chuyện này cũng đã được cha anh ta là Nguyên Hằng Kiện ủng hộ. Về phần Chu Chính thì lại càng không có gì để nói. Anh ta sớm đã kiên định đi theo Hàn Đông. Đi theo Hàn Đông chưa được bao lâu, anh ta cũng đã lên được cán bộ cấp Cục phó rồi, chỉ còn cách cậu anh ta có một cấp nữa thôi. Cậu của anh ta, Kỷ Quốc Hùng nguyên bản là Cục trưởng Cục Tài chính, thế nhưng hiện tại đã bị điều tới Cục khoa học Kỹ thuật làm Cục trưởng, tuy rằng cấp bậc không đổi, thế nhưng quyền lực lại bị nhỏ đi rất nhiều, chuyện này cũng có quan hệ rất lớn tới tình hình tranh đoạt ở Thành phố Vinh Châu. - Ở trong quan trường, không có chỗ dựa vững chắc thì làm sao được, giống như cậu vậy, nếu như có thể chọn đúng lãnh đạo thì cũng không đến mức sẽ bị xa lánh điều đến một Cục không có thực quyền gì như vậy. Chu Chính thầm nghĩ trong lòng. Từ ngày mùng chín đến ngàu mười hai tháng mười, Đại hội Trung ương 5 sẽ được tổ chức tại Yến Kinh. Hội nghị Trung ương lần ngày đã thông qua “kế hoạch phát triển xã hội và kinh tế quốc dân ‘chín lăm’ và mục tiêu kiến nghị từ năm 2001 đến năm 2005”. Mục tiêu phấn đấu chủ yếu của kế hoạch phát triển xã hội và kinh tế quốc dân ‘chín lăm’ là: toàn diện hoàn thành bước thứ hai trong chiến lược kiến thiết hiện đại hóa, phấn đấu dân số năm 2000 so với năm 1995 chỉ tăng lên khoảng 300 triệu người, GDP đến năm 2005 tăng gấp đôi so với năm 1995, trên cơ bản xóa đói, giảm nghèo, để cuộc sống của nhân dân đạt được tới mức trung bình, nhanh chóng kiến thiết hiện đại hóa đất nước, bước đầu thành lập thể chế kinh tế thị trường xã hội chủ nghĩa khoa học. Mục tiêu kiến nghị từ năm 2001 đến năm 2005 chủ yếu là: thực hiện GDP tăng lên gấp rưỡi so với năm 2000, khiến cuộc sống của người dân từ mức trung bình trở thành giàu có, hoàn thiện thể chế kinh tế thị trường xã hội chủ nghĩa khoa học. Đưa ra kiến nghị, để phấn đấu thực hiện hai mục tiêu này, mấu chốt phải thực hiện hai bước chuyển biến có ý nghĩa toàn cục. Thứ nhất là chuyển đổi thể chế kinh tế từ kinh tế truyền thống kế hoạch tập trung sang kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa, hai là chuyển biến từ mô hình canh tác khoán nông sang mô hình canh tác thâm canh. Đồng thời, hội nghị lần này cũng tăng thêm hai ghế Ủy viên dự khuyết Bộ chính trị và ba ghế Ủy viên dự khuyết Trung ương. Hàn Đông chú ý quan sát Hội nghị lần này, thấy được lão thái gia và mấy vị trên đài chủ tịch, ai nấy cũng đều rất khỏe mạnh, rất có tinh thần. Đồng thời, hàn đông cũng chú ý tới ba sự kiện có ý nghĩa đó là: hình ảnh lão thái gia và thủ trưởng nam tuần nói chuyện với nhau, bài phát biểu đề xuất hai bước chuyển biến của lão thái gia được nhật báo Hoa Hạ đưa tin trọng điểm và trong lúc thủ trưởng số 1, số 2 ở Trung ương tọa đàm cùng lão thái gia và các đồng chí lão thành, màn hình dừng lại ở trên người lão thái gia cũng khá dài. Tin thời sự ở Trung Quốc là rất đáng nghiên cứu, một tin đăng, một hình ảnh đều biểu lộ ít nhiều những quan hệ phức tạp ở Trung ương. Hàn Đông cho dù không xem nhiều, thế nhưng từ tin tức đưa ra trong hội nghị lần này, cũng có thể nhìn ra được, tuy rằng, hiện tại, lão thái gia chỉ nhàn hạ ngồi ở trong nhà, thế nhưng ảnh hưởng của ông ở Trung ương vẫn vô cùng cao. Điều này khiến cho Hàn Đông cảm thấy vô cùng vui vẻ, lực ảnh hưởng của Lão thái gia càng lớn thì những điểm tốt mà người trong thế lực nhà họ Hàn đạt được cũng ngày càng nhiều. Xem ra đời này, nhờ bản thân hắn thay đổi cho nên sự phát triển của nhà họ Hàn đã hoàn toàn phát triển theo một hướng khác biệt hẳn so với đời trước. Tuy nhiên, Hàn Đông vẫ không thể buông lỏng cảnh giác, bởi vì bên trong phần tin thời sự, hắn cũng nhìn thấy được một vị khác, đó là cây đại thụ chống trời của nhà họ Tô, ông cụ Tô Đức Hạ. Hiện tại, quan hệ của ông ta với Thủ trưởng nam tuần, tuy rằng còn lâu mới bằng được quan hệ thân mật giữa Thủ trưởng nam tuần và Lão thái gia, thế nhưng, hiển nhiên cũng vẫn có lực ảnh hưởng rất lớn, ít nhất là từ trên tin tức thời sự là có thể nhìn ra được. - Xem ra, mặc dù tình hình đã thay đổi rất lớn thế nhưng vẫn không thể nào buông lỏng được. Hàn Đông thầm nghĩ trong lòng. - May mắn là tiếp theo ông ngoại gia nhập Thường vụ là chuyện đã định rồi, chỉ cần không xảy ra bất cứ chuyện không ngờ lớn gì, thì ông ngoại sẽ là người nâng lên lá cờ lớn nhà họ Hàn, cho dù Lão thái gia có xảy ra chuyện gì không may, thì ít nhất dưới dư âm của Lão thái gia, toàn bộ thế lực nhà họ Hàn sẽ không đến mức bị chia rẽ năm bè bảy mảng dẫn tới sụp đổ. Dần dần phát triển, hàn đông hiện tại đã hình thành thói quen đúng giờ sẽ đón xem tin tức. Vừa xem tin tức ở Trung ương, vừa liên hệ đến toàn diện đại cục, Hàn Đông cũng có thể cân nhắc một chút xem đại thế hiện tại ra sao. Tuy rằng Hàn Đông có được những ký ức mà người khác không có được, thế nhưng hắn cũng không thể ngồi mát ăn bát vàng, cũng vẫn phải không ngừng mà cân nhắc, xác minh lại phần ký ức của bản thân, như vậy thì mới có thể trưởng thành lên được nhanh hơn. Phần sau là tin tức ở tỉnh Tây Xuyên, thông qua việc xem tin tức trong tỉnh, Hàn Đông có thể chuẩn xác nắm bắt được một ít biến hóa ở tỉnh. Có thể nhìn ra được, Bí thư Tỉnh ủy Nguyên Hằng Kiện trên cơ bản đã hoàn toàn nắm giữ được thế cục ở Tỉnh ủy, điều này khiến cho Hàn Đông không khỏi không cảm thán rằng Nguyên Hằng Kiện này không hổ là nhân vật sắp gia nhập Thường vụ, quả nhiên rất có bản lĩnh. - Hiện tại mình là phó bí thư Thành ủy, công tác so với trước kia nhàn nhã hơn rất nhiều thế nhưng những chỗ cần cân nhắc thì lại càng nhiều hơn. Hàn Đông ngồi trong phòng làm việc nghĩ. Làm Phó bí thư Thành ủy, công tác quan trọng nhất của Hàn Đông lúc này chính là tiến hành cân nhắc và quan sát tất cả các cấp cán bộ trong Thành phố, đây là chức trách của hắn. Tuy rằng phía dưới cũng có Trưởng ban Tổ chức cán bộ quản lý bớt một phần, thế nhưng Trưởng ban Tổ chức cán bộ này lại không phải là người của hắn, bởi vậy Hàn Đông không thể trông cậy hoàn toàn vào Mã Pháp Sinh, chính hắn phải tự động não mới được. Hàn Đông đã tìm hiểu rõ ràng, Mã Pháp Sinh này là người của Phó Trưởng ban thường trực Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Tạ Á Băng, mà Tạ Á Băng này lại có chút bất mãn với Hàn Đông, chưa cần nói đến những chuyện hiểu lầm trước kia, chỉ nói đến chuyện con trai của ông ta là Tạ Trác Vĩ thôi, cũng đã đủ khiến cho Tạ Á Băng tràn đầy phẫn nộ với Hàn Đông rồi. Thế nhưng, Hàn Đông cũng biết, Tạ Á Băng tuy có bất mãn đối với hắn, thế nhưng cũng sẽ không dám lộ liễu đối phó hắn, dù sao ông ta cũng vẫn chỉ là Phó Trưởng ban thường trực, phía trên ông ta còn có một Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy kiêm nhiệm Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy nữa. Lẽ ra quyền lực của Phó Trưởng ban thường trực ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy là rất lớn, hơn nữa Phó Trưởng ban thường trực lại còn có thể liên nhiệm, Tạ Á Băng này cũng đã đảm nhiệm chức Phó Trưởng ban này được bảy, tám năm rồi, người của ông ta trong tỉnh cũng không ít, nếu như ông ta muốn làm khó xử một cán bộ cấp Phó giám đốc Sở, thì cũng không phải là chuyện khó khăn gì, thế nhưng nếu như muốn đối phó Hàn Đông có bối cảnh thâm hậu như vậy thì lại là chuyện khác. Cho dù Hàn Đông có không phải là cán bộ cấp Phó giám đốc sở đi chăng nữa, thì Tạ Á Băng kia cũng vẫn phải bất lực mà thôi. - Bí thư, Trưởng ban thư ký Dương đến đây. Tả Nhất Sơn gõ cửa báo cáo. Hàn đông gật đầu nói: - Để ông ta vào đi. Nhậm chức được một khoảng thời gian rồi, Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân Thành ủy cũng không phải ít người, thế nhưng vẫn chưa có ai chủ động đến báo cáo công tác với Hàn Đông, loại hiện tượng này khiến cho Hàn Đông cảm thấy hơi khó chịu. Điều này nói lên rằng Hề Hiểu Kiến đã đem khối Thành ủy này khống chế được vô cùng nghiêm khắc. Người hôm nay đến báo cáo công tác, Dương Chí Dũng này là người đầu tiên chủ động đến tìm Hàn Đông, bởi vậy Hàn Đông muốn nhìn một chút xem ông ta chuẩn bị nói cái gì và xem ông ta có phải là người có thể sử dụng được hay không. - Bí thư Hàn, chào ngài, tôi đến để báo cáo công tác một chút. Dương Chí Dũng bước vào, cung kính nói. Làm Phó Trưởng ban thư ký Thành ủy, Dương Chí Dũng miễn cưỡng cũng có thể được xem như là người của Hầu Hoa Đông, thế nhưng lại không hề được trọng dụng, công tác của ông ta là phụ trách liên hệ với khu công nghiệp hiện đại, vốn cũng được coi như là một chức vụ béo bở, thế nhưng hiện tại nhân vật số một ở khu công nghiệp hiện đại lại là Ủy viên thường vụ Thành ủy Hoàng Văn Vận, khiến một Phó Trưởng ban thư ký như ông ta hầu như là không có được chỗ tốt nào, vì vậy, trên cơ bản, cả ngày Dương Chí Dũng hầu như cũng không có chuyện gì làm, dần dần trở nên không còn tác dụng gì với Hầu Hoa Đông nữa. Chỉ có điều, Bí thư Thành ủy và Trưởng ban thư ký thành ủy liên kết với nhau tạo uy hiếp rất lớn tới nhóm Phó Trưởng ban thư ký này, cho nên Dương Chí Dũng do dự lâu như vậy, đến giờ mới có đủ dũng khí đến tìm Hàn Đông báo cáo công tác, không vì cái gì khác, ít nhất là để làm tốt quan hệ với Hàn Đông rồi sau này liên lạc lại với khu công nghiệp hiện đại thì công việc cũng sẽ được dễ dàng hơn. - Vậy ông hãy nói xem mình phải thực hiện công tác như thế nào thì mới có thể xúc tiến được công tác ở khu công nghiệp hiện đại đi. Hàn Đông thản nhiên nói. Đối với phân công công tác của từng Phó Trưởng ban thư ký Thành ủy, hắn nắm rõ như long bàn tay. Nếu Dương Chí Dũng đã phụ trách liên hệ với khu công nghiệp hiện đại, vậy thì cứ để ông ta nói về chuyện ở khu công nghiệp hiện đại, từ đó cũng có thể nhìn xem năng lực công tác của ông ta như thế nào. Dương Chí Dũng đến đây cũng đã có sự chuẩn bị trước rồi, ông ta chủ yếu nhấn mạnh việc làm như thế nào để tăng cường số lượng quần áo bảo hộ lao động ở khu công nghiệp hiện đại, đây cũng là do ông ta đã dụng tâm nghiên cứu thói quen công tác trước đây của Hàn Đông mà làm ra kết luận. Ông ta cảm thấy Hàn Đông là người rất coi trọng ý thức phục vụ. Nếu như là bình thường, thì công tác của Phó Trưởng ban thư ký Thành ủy liên hệ khu công nghiệp hiện đại cao cấp, chính là lấy báo cáo, điều tra, vv…, thậm chí, nếu như Chủ nhiệm khu Công nghiệp hiện đại không phải là Ủy viên thường vụ thành ủy kiêm nhiệm, thì ông ta là Phó trưởng ban thư ký phụ trách liên hệ công tác sẽ là người đại biểu của Thành ủy, sẽ có một cảm giác là người cao cao tại thượng. Thế nhưng đem công tác của bản thân định vị thành là vì để phục vụ khu công nghiệp hiện đại cao cấp, vì nâng cao sự thuận lợi cho khu công nghiệp hiện đại thì chắc hẳn Hàn Đông sẽ cảm thấy vừa lòng. Không thể không nói là ông ta thật là đã phân tích rất chính xác, Hàn Đông khá hài lòng với câu trả lời của ông ta. Gật đầu, hàn đông nói: - Ừ, không tồi, vậy anh rút ra thời gian, đến khu công nghiệp hiện đại tiến hành hội nghị tọa đàm, trưng cầu ý kiến của họ xem làm như thế nào để làm thật tốt công tác. Mặt khác, anh cũng phải tới báo cáo với Hoàng Văn Vận nhiều hơn, như vậy thì mới có thể nắm giữ được hướng phát triển của khu công nghiệp hiện đại, mới có thể chân chính làm được tốt công tác phục vụ. Dương Chí Dũng cúi đầu, nhớ kỹ tất cả những chỉ thị của Hàn Đông, nói: - Tôi nhất định sẽ dựa theo chỉ thị của Bí thư Hàn, giao lưu kết nối nhiều hơn với khu công nghiệp hiện đại! Hàn Đông khẽ mỉm cười, cầm lấy chén trà trên bàn. Dương Chí Dũng vừa thấy vậy liền lập tức đứng lên, nói: - Bí thư Hàn, nếu như ngài không có gì chỉ bảo thêm, thì tôi xin phép được ra về. - Về đi. Hàn Đông thản nhiên nói. Trước mắt mà nói thì Dương Chí Dũng này bước đầu cũng đã lọt vào mắt hắn, về phần có trọng dụng được hay không thì còn phải xem năng lực công tác thực tế của ông ta nữa. Dương Chí Dũng ra khỏi văn phòng của Hàn Đông, trong lòng một trận kích động. Tuy rằng Hàn Đông mặt ngoài không có biểu hiện ra điều gì, thế nhưng Dương Chí Dũng biết được, ông ta đã đoán đúng rồi, Hàn Đông khá hài lòng với câu trả lời của ông ta. Tiếp theo cần phải động não, nghĩ ra biện pháp để làm ra thành tích. Đây cũng thật là một vấn đề khá phức tạp, dù sao công tác của Phó Trưởng ban thư ký đều là công tác cố định, nếu như thật muốn làm ra chiến tích nổi bật gì đó, thì thật đúng là có chút khó khăn. Ủy viên thường vụ Thành ủy, Trưởng ban thư ký Hầu Hoa Đông vừa mới ra khỏi văn phòng Thành ủy thì nhìn thấy Dương Chí Dũng từ văn phòng của Hàn Đông đi ra, trong lòng ông ta lập tức liền cảm thấy khó chịu, tiểu tử này rốt cuộc nhẫn nhịn không nổi rồi sao. Đây thật đúng không phải là hiện tượng tốt, một khi có người mở đầu, thì những người tiếp sao đó nối tiếp chỉ sợ cũng sẽ không ít. - Trưởng ban Thư ký Dương, anh đến văn phòng tôi một chuyến. Hầu Hoa Đông mặt không đổi sắc đứng đó nói. Dương Chí Dũng lập tức tỉnh táo lại, cảm thấy giống như vừa bị dội một gáo nước lạnh, nhìn lên thì thấy Hứa Hiểu Đông đã xoay lung chắp tay đi về phía văn phòng, ông ta liền nhíu mày đi theo. Vào tới văn phòng của Hầu Hoa Đông xong, Hầu Hoa Đông liền hoa hao lệ lệ gõ đầu Dương Chí Dũng một chút, tuy rằng cách nói khá mờ mịt thế nhưng ý tứ cảnh cáo lại rất rõ ràng. Dương Chí Dũng cũng không tranh luận cùng với ông ta, chỉ yên lặng lắng nghe, đối với những vấn đề ông ta nhắc nhở qua chỉ đơn giản giải thích qua một chút. Ông ta biết, hiện tại, cho dù ông ta nói thế nào thì Hầu Hoa Đông cũng không có khả năng sẽ tha thứ cho ông ta, hơn nữa, nếu như ông ta đã chọn lựa gia nhập về phe Hàn Đông, thì việc bị Hầu Hoa Đông xa lánh cũng là chuyện bình thường. Trong lòng ông ta đang tính toán xem làm cách nào để làm ra được thành tích khiến cho Hàn Đông vừa lòng, như vậy, cho dù Hầu Hoa Đông có bất mãn với ông ta thì cũng không thể làm gì ông ta được, thậm chí, có khi ông ta còn có khả năng được lên thay thế chức vị của Hầu Hoa Đông nữa. - Được rồi, trở về làm tốt công tác của chính mình đi! Hầu Hoa Đông bị thái độ không kiêu ngạo, không siểm nịnh của Dương Chí Dũng làm cho rất tức giận. Ông ta cảm thấy tiểu tử này thật giống như một hòn đá cứng đầu vậy. Đợi Dương Chí Dũng ra ngoài rồi, Hầu Hoa Đông mới châm một điếu thuốc, hít hai hơi thật sâu rồi lẩm bẩm: - Xem ra Hàn Đông muốn động thủ rồi. Ngồi trong hương khói thuốc, Hầu Hoa Đông càng lúc càng cau mày nhiều hơn. - Hừ, bố mày sở dĩ rơi vào tình trạng này đều là do Hàn Đông làm hại. Ngụy Cẩm Phong phẫn nộ nói. - Tôi có thể đem cổ phần Ảo Mộng Thành bán cho mấy người, thế nhưng, tôi có một điều kiện, đó là mấy người phải giúp tôi đối phó Hàn Đông! - Ha ha, chuyện này không thành vấn đề, kể cả anh có không nói thì chúng tôi cũng sẽ không cho Hàn Đông được yên ổn! Vương Quân vẻ mặt lạnh lẽo nói. Lúc này, bọn họ đều đang ngồi bên trong một gian phòng lớn ở Ảo Mộng Thành. Lần này, Vương Quân đến đây, chính là để liên hợp với Tạ Trác Vĩ, Tất Bác Bình, cùng nhau mua lại Ảo Mộng Thành. Ông chủ phía sau màn của Ảo Mộng Thành này, chính là con trai của Phó bí thư Thành ủy tiền nhiệm Ngụy Dụ Vĩ, Ngụy Cẩm Phong. Hiện tại Ngụy Cẩm Phong đang hận Hàn Đông đến tận xương tủy. Tuy rằng, Ngụy Dụ Vĩ sau khi trao ra mấy trăm ngàn tiền tham ô, miễn phải vào tù, thế nhưng lại bị mất đi những thứ khác. Không có bố ở trên che chở, Ngụy Cẩm Phong tất nhiên sẽ cảm thấy được là nay không bằng xưa, cho nên y mới quyết định bán đi Ảo Mộng Thành.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui