Người Cầm Quyền

- Làm gì? Mã Pháp Sinh vội vàng không kịp chuẩn bị, đã bị hai nhân viên công tác to con khống chế lại, cánh tay bị bắt chéo ở sau lưng, mặt của anh ta lập tức liền trở nên một mảnh tái nhợt, trong miệng tức giận nói: - Buông, các ngươi dựa vào cái gì mà bắt ta! Chu Thanh Hi từ cửa sổ liền đi tới, nói: - Mã Pháp Sinh, Ủy ban Kỷ luật tỉnh đã nắm giữ hành vi hối lộ của anh, anh nên phối hợp và khai báo với nhân viên công tác của chúng tôi thật tốt. Hề Hiểu Kiến lúc này cũng đứng lên, lạnh lùng nhìn Mã Pháp Sinh, có một cảm giác chỉ tiếc rèn sắt không thành được thép. Mã Pháp Sinh tức giận mà giãy dụa, trong miệng không ngừng kêu lên: - Tôi không có nhận hối lộ, đây là vu cáo, vu cáo... Mỗi người khi bị bắt giam, lúc bắt đầu đều như thế này, đều hô to gọi nhỏ mình là vô tội, là oan uổng. Nhưng đến khi thật sự thẩm vấn, thông thường đều có vấn đề. Dù sao Ủy ban Kỷ luật tỉnh nếu đến bắt giam anh ta, thì nhất định phải nắm giữ chứng cớ, trên căn bản sự tình là ván đã đóng thuyền. Chu Thanh Hi để cho nhân viên công tác đưa Mã Pháp Sinh xuống lầu, ngay sau đó xoay người và bắt tay Hề Hiều Kiến, nói: - Bí thư Hiểu Kiến, vô cùng cảm ơn sự phối hợp của anh, tôi sẽ không ở lâu rồi, phải mau chóng trở về thành phố Thục Đô. Hề Hiểu Kiến nói: - Tốt, vậy ta cũng không giữ lại chủ nhiệm Chu. Ông ấy cũng biết, nhiệm vụ Chu Thanh Hi tới chính là bắt giam Mã Pháp Sinh, cho dù lưu ông ấy lại ăn cơm ông ấy cũng không đáp ứng rồi. Huống chi hiện tại Hề Hiểu Kiến cũng không có cái tâm tình này, ông còn phải vì vị trí Trưởng ban Tổ chức cán bộ chạy một chuyến mới được, ông cũng không muốn vị trí này bị Hàn Đông hoặc Hạ Kim Cường cướp đi, nếu như vậy, Bí thư Thành ủy như ông còn ý nghĩa gì. Mặt khác, Hề Hiểu Kiến trong lòng còn đang lo lắng, thành phố Tân Châu trong khoảng thời gian này vẫn luôn có chuyện, nói không chừng khi nào đó Tỉnh ủy sẽ điều chỉnh công tác Bí thư Thành ủy của ông ta. Dù sao làm Bí thư Thành ủy, là lãnh đạo của bộ máy thành phố Tân Châu Thị, bộ máy này chung quy là có người bởi vì tham ô nên gặp chuyện không may, ông là người đứng đầu nhất định phải có chút trách nhiệm. Mặc dù lo lắng, nhưng vì bây giờ còn ngồi trên vị trí này, Hề Hiều Kiến nghĩ nhiều nhất vẫn là làm như thế nào để giữ quyền uy của mình. Ngày thường Mã Pháp Sinh trong bộ dạng luôn bình tĩnh, nhưng khi bị nhân viên công tác Ủy ban Kỷ luật tỉnh kéo dẫn xuống dưới lầu, anh ta đã hoàn toàn thất thố, một bên giãy dụa, một bên kêu la, huyên náo cả tòa lầu đều nghe được. Nhân viên công tác bên trong ký túc xá nghe thấy thanh âm rất quen thuộc ấy của Mã Pháp Sinh, nghe được âm thanh kêu la của anh ta, tất cả mọi người trong văn phòng đi ra xem chừng, nhìn thấy Mã Pháp Sinh bị mấy tay to con quải tay lôi đi ở dưới lầu, rất nhiều người đều giật mình kinh hãi, tuy nhiên rất nhanh liền kịp phản ứng biết chuyện gì xảy ra. Trong khoảng thời gian này, Mã Pháp Sinh đã bị người tố cáo mọi chuyện, trong trụ sở Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố sớm đã có người lén lút lưu truyền ra rồi, cảnh tượng hiện tại này, làm mọi người ý thức được chuyện gì đã xảy ra. - Bí thư, trưởng ban Mã vừa mới bị người mang đi. Tả Nhất Sơn hạ giọng nói, vừa rồi anh ta ngồi ở gian ngoài, nghe được động tĩnh liền đi ra xem, vừa hay nhìn thấy Mã Pháp Sinh bị người lôi xuống lầu, bởi vậy liền vội vã nhanh chóng tới hồi báo cho Hàn Đông. Hàn Đông gật gật đầu, nói: - Đã biết. Hắn vừa mới nghe tiếng kêu của Mã Pháp Sinh, cùng với thái độ của Trương Vân Bình, hắn liền hiểu được chuyện gì xảy ra, Tả Nhất Sơn báo cáo, đã kiểm chứng ý nghĩ của hắn. Tả Nhất Sơn định không nói gì nữa, anh ta vào chính là để báo cáo chuyện này với Hàn Đông, những thứ khác thì không cần đến anh ta quan tâm. Anh ta vừa mới đi ra ngoài, liền nhìn thấy chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Trương Vân Bình tới rồi. - Nhất Sơn, bí thư Hàn đang làm việc ở phòng sao? Trương Vân Bình mỉm cười hỏi. vài ủy viên thường vụ có quan hệ tốt với Hàn Đông, đều là xưng hô như vậy với Tả Nhất Sơn, có vẻ khá thân mật, mà những người khác đều gọi anh ta là chủ nhiệm Tả, dù sao bây giờ Tả Nhất Sơn cũng là Phó chủ nhiệm văn phòng Thành ủy, mặc dù chỉ là cái danh, nhưng chức vị và cấp bậc nằm ở nơi đó. Hàn Đông ở bên trong nghe được âm thanh Trương Vân Bình, liền đứng lên nói: - Chủ nhiệm Vân Bình đến rồi, mời vào. Bởi vì quan hệ của hai người rất tốt, cho nên những quy tắc cơ bản ở quan trường, lại có vẻ tùy ý một chút, Hàn Đông cũng không nghênh tiếp tới cửa, mà là đi đến chỗ tiếp khách đã ngồi xuống trước rồi. Trương Vân Bình vào ngồi xuống, đưa cho Hàn Đông một điếu thuốc, hai người liền ngồi ở chỗ đó phun khói Tả Nhất Sơn rót trà tiến vào đặt trước mặt Trương Vân Bình, sau đó đổ thêm chút nước sôi vào trong ly Hàn Đông, liền ra ngoài khóa cửa. Anh ta biết Trương Vân Bình đến, nhất định là có chuyện muốn nói. Trương Vân Bình không nóng vội nói chuyện cụ thể, chẳng qua là cùng Hàn Đông tùy ý hàn huyên một chút, sau đó mới nói: - Bí thư Hàn, tôi vừa mới thấy nhân viên công tác Ủy ban Kỷ luật tỉnh, đưa trưởng ban Mã đi, xem ra thư tố cáo của anh ta, là sự thật nha. Hàn Đông nói: - Cho nên nói thân là cán bộ lãnh đạo, nhất định phải giữ mình trong sạch mới được, khi quốc gia giao quyền lực cho chúng ta, là dùng để cán sự tình, là dùng để phục vụ nhân dân đấy, mà nếu nghĩ sai điểm này rồi, lợi dụng quyền lực trong tay giành tư lợi cho mình, đó chính là kỷ luật Đảng quốc pháp không thể dung rồi. Hai người hàn huyên chừng mười phút đồng hồ, Trương Vân Bình liền cáo từ. Mà Hàn Đông cũng lâm vào trong suy tư, Mã Pháp Sinh bị Ủy ban Kỷ luật tỉnh mang đi, khẳng định là không thể nào trở về nữa rồi, như vậy ủy viên thường vụ Thành ủy, Trưởng ban Tổ chức cán bộ liền có ghế trống rồi, vị trí này khẳng định tranh giành không ít. Trước Hề Hiểu Kiến và Hạ Kim Cường khẳng định phải tranh giành, dù sao đây là một ủy viên thường vụ Thành ủy, lại là trông coi công tác tổ chức, có trong tay là rất cần thiết. Đương nhiên, Hàn Đông cũng muốn tranh giành vị trí này, Hàn Đông tự mình phân công quản lý Đảng và công tác quần chúng, nếu Trưởng ban Tổ chức cán bộ là người của mình, như vậy lời nói của hắn, trọng lượng lớn hơn rất nhiều, thực quyền ở Thành ủy cũng tăng không ít. Bất kỳ một cán bộ được bổ nhiệm và miễn nhiệm nào, đều phải đi qua ban Tổ chức cán bộ đấy, cho dù là hội nghị thường vụ thảo luận quyết định nhân sự, đều cần ban Tổ chức cán bộ đi xem xét nói chuyện, cho nên sẽ càng nhều đường để thao tác hơn. Cho nên, Hàn Đông cũng muốn tranh giành vị trí này. Mà một mặt khác, toàn thành phố có nhiều cán bộ cấp Cục trưởng như vậy, cũng đều nhìn chằm chằm vào vị trí này, thậm chí còn có một vài cán bộ cấp Phó giám đốc sở, cũng muốn từ không phải ủy viên thường vụ đi lên vị trí ủy viên thường vụ, mặt khác ở tỉnh cũng có khả năng có người theo dõi vị trí này dự định sắp xếp người của chính mình xuống dưới. Hàn Đông suy tư hồi lâu, liền quyết định, lần này nhất định phải tranh thủ thử xem, ý nghĩ của hắn, là để Phó trưởng ban thường trực Ban tổ chức cán bộ Thành ủy đương nhiệm Khương Tùng Thần tiếp nhận chức Trưởng ban Tổ chức cán bộ. Thông qua việc hiểu rõ Khương Tùng Thần, Hàn Đông cảm thấy người này vẫn còn có năng lực, đảm nhiệm Trưởng ban Tổ chức cán bộ khá thích hợp. Mặt khác Khương Tùng Thần cũng nhiều lần hướng Hàn Đông biểu thị ý tứ nương nhờ, Hàn Đông thông qua đề bạt Khương Tùng Thần, cũng khiến người khác nghĩ đến chỗ tốt của Hàn Đông. Một người cho dù thân là lãnh đạo, anh ta cũng cần đoàn kết với một nhóm người, như vậy ý chí của hắn mới có thể thực hiện. Vị trí và quyền hạn biểu hiện bên ngoài của anh, đó là cấp trên giao cho anh, hoặc nói đường hoàng một chút, là người dân đưa cho anh, thế nhưng đây chỉ là một cách công nhận trên mặt luật pháp mà thôi, thế nhưng anh có xứng đáng hay không, phải xem thủ đoạn và năng lực của anh. Nói đơn giản một chút, nếu như anh được gọi là lãnh đạo, vậy có người nghe anh thật sự hay không, điều phối công việc, có người để tâm đi xử lý hay không. Nếu không, người phía dưới được sự sắp xếp và chỉ bảo của anh chỉ bằng mặt nhưng không bằng lòng, như vậy uy quyền lãnh đạo của anh, tự nhiên sẽ bị giảm bớt đi nhiều. Hàn Đông muốn đoàn kết càng nhiều người hơn nữa làm ra những việc thực tiễn, như vậy thì phải cần những người có thể sử dụng có thể tin cậy mới được, dù sao Hàn Đông đến Tân Châu thời gian không đủ dài, tuy rằng người muốn nương nhờ hắn cũng không ít, nhưng phần lớn hắn không yên tâm sử dụng. Cho nên Hàn Đông vẫn không ngừng tìm thêm nhiều người nữa để mình sử dụng. Cho tới bây giờ, Hàn Đông đã giữ năm phiếu ủy viên thường vụ, nếu lại đem Trưởng ban Tổ chức cán bộ này một phiếu này cầm trong tay, như vậy một mình hắn thì có sáu phiếu rồi, chỉ kém một chuyến là có thể hơn một nửa số người trong hội nghị thương vụ, không gian làm việc của hắn lớn hơn rất nhiều. Đúng lúc này, bên ngoài phòng truyền đến một tiếng nói chuyện của Tả Nhất Sơn, Hàn Đông vừa nghe, trên mặt lộ ra một tia cười thản nhiên, lập tức đứng lên đi ra ngoài đón. Bí thư Thành ủy Hề Hiểu Kiến chắp tay sau lưng đi đến, Hàn Đông tiến lên phía trước nói: - Bí thư Hề, anh sao đích thân đến như thế, có chuyện gì cứ gọi điện thoại đến là được rồi. Quả thật Hàn Đông có chút bất ngờ, nhưng hắn cũng rất nhanh hiểu được ý đồ đến đây của Hề Hiểu Kiến rồi. Hai người ngồi xuống, Tả Nhất Sơn rót trà đưa đến trước mặt Hề Hiểu Kiến. Hàn Đông đưa cho Hề Hiểu Kiến một điếu thuốc, sau đó Hàn Đông vừa hút thuốc, vừa ngồi một bên im lặng. Tuy rằng hiểu rõ ý đồ của Hề Hiểu Kiến, nhưng Hàn Động lại không chủ động đề xuất. Mà nhất thời Hề Hiểu Kiến cũng không nói thêm việc gì, hai người cứ ngồi im lặng như vậy. Trong phòng một mảng im lặng, dường như hai người ngồi xem ai im lặng được lâu hơn, xem ai có thể đủ vững vàng kiên định Hàn Đông dù bận nhưng vẫn hút thuốc ung dung, dù sao thì Hề Hiểu Kiến đã chủ động tới trước cửa, như vậy anh ta không đề cập đến, Hàn Đông cũng giả ngu, xem anh ta có thể nhịn đến khi nào. Hút xong một điếu thuốc, Hề Hiểu Kiến lại lấy ra một bao thuốc lá, đưa cho Hàn Đông một điếu. Đến khi điếu thuốc thứ hai được hút còn một nửa, cuối cùng Hề Hiểu Kiến cũng mở miệng, nói: - Bí thư Hàn, chuyện của Mã Pháp Sinh anh đã biết rồi chứ? Hàn Đông gật nhẹ đầu, nói: - Đúng vậy, không thể tưởng tượng được anh ta thật sự nhận tham ô hối lộ. Bộ dạng của Hề Hiểu Kiến cũng đầy căm tức, nói: - Lúc trước ta cũng bị anh ta lừa bịp như vậy rồi, anh ta thề thốt với ta không thành vấn đề, là trong sạch, nhưng cuối cùng còn xảy ra chuyện này. Hàn Đông không nói gì thêm, lúc trước mở cuộc họp hội ý bí thư, Hề Hiểu Kiến vẫn ra sức bảo vệ Mã Pháp Sinh, kết quả là sau một thời gian ngắn, Mã Pháp Sinh đã bị Ủy ban Kỷ luật tỉnh song quy (khai trừ đảng và công chức), điều này tự nhiên làm mất thể diện của Hề Hiểu Kiến. Hề Hiểu Kiến lại nói tiếp: - Tuy nhiên, công việc của ban Tổ chức cán bộ lại vô cùng quan trọng, vì để thuận lợi triển khai công tác ban Tổ chức cán bộ, nhất định phải nhanh chóng chọn được ứng cử viên Trưởng ban Tổ chức cán bộ mới được Hàn Đông gật đầu nói: - Bí thư Hề nói đúng, Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy, ở tỉnh bình thường đều phải cân nhắc đề danh của bên thành phố trước, tôi đã suy nghĩ, Phó trưởng ban thường trực ban tổ chức Thành ủy - đồng chí Khương Tùng Thần là là ứng cử viên không tồi, kinh nghiệm công tác của anh ta tương đối phong phú, lại đang trong Ban tổ chức cán bộ Thành ủy đảm nhiệm Phó trưởng ban thường trực vài năm rồi, đối với công tác trong ban Tổ chức cán bộ rất hiểu rõ, để hệ thống công tác có thể được khai triển thuận lợi, đề cử đồng chí Khương Tùng Thần đảm nhiệm Trưởng ban Tổ chức cán bộ là điều tất yếu. Nghe Hàn Đông chậm rãi nói, khuôn mặt Hề Hiểu Kiến cũng đã biến thành màu đen được rồi, anh ta bỏ qua thể diện của một Bí thư Thành ủy để đến văn phòng Hàn Đông, chính là muốn cùng Hàn Đông thương lượng một chút về ứng cử viên Trưởng ban Tổ chức cán bộ, là muốn trao đổi một chút với Hàn Đông, đem chức Trưởng ban Tổ chức cán bộ nắm chắc trong tay, nhưng không ngờ anh ta chưa mở miệng nói, Hàn Đông lại tự đề cử người, đây chẳng phải là điều khiến anh ta khó chịu sao. Hơn nữa, lời nói Hàn Đông tuy rằng đúng quy củ, nhưng hắn lấy thân phận của một Phó bí thư ra để nói, cũng là nói lên sự mạnh mẽ, cứng rắn rồi. Hề Hiểu Kiến trong lòng rất khó chịu, trong khoảng thời gian ngắn, khó mà nói cái gì. Tính toán của anh ta, bị Hàn Đông đột nhiên ngăn chặn. Chậm thở ra một hơi, Hề Hiều Kiến đè nén phẫn nộ trong lòng, nói: - Năng lực làm việc của đồng chí Khương Tùng Thần rất tốt, anh ta lại có kinh nghiệm chủ quản, nếu để anh ta đảm nhiệm Trưởng ban Tổ chức cán bộ, đối với việc kiểm tra cán bộ, cùng với kiến thiết đội ngũ tổ chức, có điều bất lợi. Ý của tôi, đề nghị Bí thư huyện ủy Nam Tân - Lương Hiểu Vũ đảm nhiệm Trưởng ban Tổ chức cán bộ, về phần Khương Tùng Thần, có thể sắp xếp anh ta đảm nhiệm Bí thư huyện ủy Nam Tân. Bí thư Hàn Đông phân công quản lý Đảng và quần chúng, mặt khác có thể đề xuất một người làm Phó trưởng ban thường trực. Anh ta để đạt tới mục đích nắm trong tay Trưởng ban Tổ chức cán bộ, không ngờ lấy ra hai vị trí cấp Cục trưởng cấp cho Hàn Đông, bởi vậy có thể thấy, sự thật là anh ta có chút nóng lòng. Tuy rằng anh ta nói ra điều kiện trao đổi, cũng thật là tốt, nhưng Hàn Đông đã hiểu rõ rồi, mục tiêu của hắn lần này là một vị trí ủy viên thường vụ. Chỉ cần có vị trí này, hắn sẽ có trong tay tổng cộng sáu phiếu ủy viên thường vụ, đến lúc đó nếu muốn tìm thêm một phiếu thì khả năng cũng lớn hơn rất nhiều. Đến Tân Châu mới có một năm, Hàn Đông thấy Hề Hiểu Kiến và Hạ Kim Cường cũng không phải cái loại muốn làm việc thực tiễn, bọn họ đều vì quyền lực của mình mà không ngừng tranh đấu, thậm chí ở sự phát triển của thành phố Tân Châu, cũng không có ý nghĩ rõ ràng. Đây cùng với cách nghĩ muốn làm chút thực nghiệp của Hàn Đông , lại có chút xung đột rồi, cho nên Hàn Đông đành phải tự mình nắm giữ quyền chủ động mới được. - Tôi vẫn cho rằng Khương Tùng Thần là thích hợp, tuy rằng Khương Tùng Thần không có kinh nghiệm chủ quản một phương, nhưng anh ta cũng làm qua các ban ngành xã, thị trấn, huyện, thành phố, kinh nghiệm phong phú, đồng thời trong lúc đảm nhiệm Phó trưởng ban thường trực ban tổ chức, kiên định tích cực công tác, để anh ta tiếp nhận Trưởng ban Tổ chức cán bộ, cũng có thể cam đoan công tác Tổ chức cán bộ ổn định. Hàn Đông lạnh nhạt mà nói, thái độ lại hết sức cương quyết. Hề Hiểu Kiến đã rõ, lần này Hàn Đông quyết tâm nắm trong tay cái chức Trưởng ban Tổ chức cán bộ, xem ra chính mình nếu muốn nắm giữ vị trí này dường như là khó đây. Khả năng hợp tác giữa anh ta và Hạ Kim Cường là không lớn, mặt khác cho dù anh ta trả công xứng đáng, để Hạ Kim Cường đồng ý đề bạt của mình, ở hội nghị thường ủy anh ta cũng chỉ có sáu phiếu, mặt khác còn một phiếu phải trao đổi với Phó Chủ tịch thành phố Chử Bình Khánh, lại phải trả cho một ít ích lợi. Đây chỉ là một danh sách đề danh, còn phải được Tỉnh ủy thông qua, xem thái độ hiện tại của Hàn Đông, chỉ sợ hắn không dễ dàng buông tha như vậy. - Tên nhóc này rốt cuộc muốn làm gì? Hề Hiểu Kiến nghĩ thầm trong lòng, ông có cảm giác vô cùng đau đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui