Người Cầm Quyền

Thông qua trao đồi ý kiến một lúc, giữa Hàn Đông và Hề Hiểu Kiến, lãi thêm một bước nữa xác định rõ việc hợp tác. Điều này khiến tâm trạng của Hàn Đông khá tốt, từ nay về sau, có thể làm việc cho tốt rồi. - Lựa chọn của mình không sai, Hề Hiểu Kiến cũng hiểu đạo lý hợp tác cùng có lợi. Trong lòng Hàn Đông đang thầm nghĩ. - Hơn nữa, mình nắm hơn nửa phiếu của hội nghị thường ủy, Hề Hiểu Kiến cũng không thể không hợp tác với mình, không thì cuộc sống của ông ta sẽ càng thêm khó chịu. Hiện giờ Hàn Đông và Hề Hiểu Kiến hợp tác, trên cơ bản là lấy Hàn Đông làm chủ đạo, dù sao Hàn Đông nắm giữ sáu phiếu thường ủy, bất luận là Hề Hiểu Kiến hay Hạ Kim Cường, đều không thể chống lại hắn. Quan hệ giữa chủ tịch thành phố và bí thư thành ủy vốn dĩ đã rất tế nhị, bình thường đã không có mấy khả năng hợp tác, hơn nữa Hàn Đông không hề tiến thêm một bước nữa thúc ép Hề Hiểu Kiến, mà ngược lại áp dụng sách lược hợp tác với ông ta, cứ như thế giữa Hề Hiểu Kiến và Hạ Kim Cường càng không thể làm cùng nhau rồi. Tình trạng này khiến Hàn Đông vô cùng thỏa mãn, dù sao Hàn Đông chỉ là nhân vật thứ ba của thành ủy, hắn cũng không thể thể hiện thế quá mạnh, như vậy rất dễ để lại ấn tượng không tốt với người khác. Trung Hoa là một quốc gia tương đối truyền thống như thế, đặc biệt là người trong thể chế, truyền thống khiêm tốn rất được coi trọng, cho dù có năng lực mấy đi chăng nữa, có bối cảnh mấy đi chăng nữa, có nhiều người khó chịu với bạn, vậy sự phát triển của bạn sẽ gặp rất nhiều trở ngại. Trong lòng Hàn Đông đối với tương lai của hắn đã xác lập chí hướng lớn, nên từ giờ trở đi, bắt đầu đắp nặn bản thân từ mọi phương diện. - Trong bông có kim, Trương Thỉ có độ. Lão thái gia tặng mình tám chữ, đúng là lời vàng ngọc. Hàn Đông nhớ tới lúc ban đầu mới đến thành phố Tân Châu, lời lão thái gia tặng hắn, hắn thêm một bước nữa cảm nhận được, kỳ vọng của lão thái gia đối với mình vô cùng lớn. Ngẫm lại một chặng đường đi, Hàn Đông cảm thấy bản thân cũng miễn cưỡng làm được tám chữ mà lão thái gia yêu cầu, thực sự đã làm không ít, nhưng cũng không hề biểu hiện quá đắc ý. Đương nhiên rồi, bản thân tích lũy không ít danh tiếng, đặc biệt là ở tầng cao, đều đã có danh tiếng nhất định, nhưng đấy không phải là hắn cố tình làm vậy, mà là hiệu quả những việc bản thân mang lại, điểm này không phải là Hàn Đông có thể khống chế được. Dù sao Hàn Đông muốn làm việc, vậy những việc kia khiến bên trên quan tâm, đó cũng là chuyện rất bình thường, mặt khác nếu không phải Hàn Đông làm những việc như vậy, hắn cũng không thể có được sự đồng ý của nhiều người như vậy. - Đại thọ 80 của lão thái gia, trung ương đều coi trọng như vậy, phó chủ tịch Cổ thay mặt trung ương đích thân đến chúc mừng, đấy biểu lộ rõ sức ảnh hưởng hiện giờ của lão thái gia tại trung ương. Mà hết thảy này, ở đời trước căn bản là không có khả năng! Hàn Đông lẳng lặng ngồi ở đó suy tư một hồi - Thủ trưởng Nam Tuần đích thân đến ngồi một lúc, đồng thời họ cũng chú ý đến mình rồi, những việc này đều liên quan đến việc mình làm ở thành phố Vinh Châu và Tân Châu à. - Có thể nói, hiện giờ nền móng của mình đã làm được đủ tốt rồi, tiếp tục như vậy, không chỉ là việc đánh mạnh có thể được nữa rồi, phải dưỡng thành một loại khí chất mới được. - Không sai, chính là khí chất, người làm việc lớn, ánh mắt, thủ đoạn, đều tự nhiên mà hình thành một loại khí chất đặc biệt. Đây có thể là cái gọi là lề lối à, như vậy hiện giờ mình phải bắt đầu chú ý bồi dưỡng rồi. Hàn Đông biết, càng đi về phía sau, khi cấp trên chọn người thay thế, các phương diện khảo sát ngày càng nhiều. Dù sao càng về sau, cấp cao của Đảng, cơ bản sẽ không có nhân vật gọi là Nhất ngôn cửu đỉnh xuất hiện, nên nếu muốn thực sự làm gì đó khác biệt, thì cần phải đạt được sự tán thành từ rất nhiều phương diện mới được. Cái này so với tình hình lúc trước có sự khác biệt, giống như hiện giờ, chỉ cần có đôi chút hiểu biết thông thường, đều biết phó chủ tịch Cổ tương lai sẽ trở thành thủ trưởng số một, đây trên cơ bản là thủ trưởng Nam Tuần quyết định, bởi vì bố ông ta có sự quyết đoán và nắm quyền lực trong tay. Thế nhưng sau này, loại hiện tượng này, cơ bản là không có mấy khả năng. Một mình ngồi ở văn phòng, Hàn Đông suy nghĩ rất nhiều, cũng nghĩ rất xa, hắn càng đầy tự tin đối với tương lai. Mãi đến khi Tả Nhất Sơn đi vào nhắc nhở đã hết giờ làm, Hàn Đông mới đứng dậy. - Có nghĩ nhiều hơn, xa hơn, đều từ chân bắt đầu từng bước từng bước một. Hàn Đông trong lòng thầm nghĩ. Xuống đến lầu, Vu Đại Lực đã lái xe chờ sẵn, Tả Nhất Sơn đi nhanh lên trước mở cửa, đợi sau khi Hàn Đông ngồi vào trong rồi, anh ta mới đóng cửa xe, từ sau xe vòng qua ngồi vào chỗ của phụ xe. Xe chậm rãi đi ra ngoài, không bao lâu đã đến nhà khách số một, lúc xuống xe, Hàn Đông thấy Vu Đại Lực như có điều muốn nói lại thôi, liền hỏi: - Đai Lực anh có chuyện gì sao? Mặt Vu Đại Lực lập tức ửng đỏ, anh ta lắp bắp nói: - Bí thư Hàn, tôi… tôi và Trương Mai đã quyết định rồi, muốn nhờ anh chủ trì hôn lễ cho chúng tôi. Hàn Đông lập tức nở nụ cười, nói: - Đây là chuyện tốt à, là lúc nào, đến lúc đó tôi nhất định sẽ tham gia. - Định vào ngày 18 tháng chạp. Mặt Vu Đại Lực ửng đỏ đem sự việc giới thiệu qua một chút, hóa ra bố mẹ Trương Mẫn đặc biệt tìm người xem ngày, nói ngày đó vừa thích hợp với bát tự của bọn họ, nên liền định xuống, bên Vu Đại Lực cũng không có người thân gì, bố mẹ anh ta đều đã mất, còn họ hàng thì bình thường cũng không liên lạc gì mấy, nên bên anh ta cũng không có chuẩn bị gì, còn bên Trương Mai, có bố mẹ cô quan tâm, mọi việc đều dễ làm. Hàn Đông nghe xong nói: - Đây là chuyện vui, đến lúc đó tôi nhất định sẽ tham gia, bên anh không có người thân, có thể gọi thêm bên Chu Chính. Nhất Sơn, đến lúc đó anh cũng phải chuẩn bị một bao lì xì lớn mới được à. Tả Nhất Sơn mỉm cười nói: - Đó là đương nhiên rồi, hiện giờ tôi đang bắt đầu để dành tiền. Hàn Đông cười ha ha nói: - Xem ra anh đang chuẩn bị tặng một bao lì xì lớn đây. Có điều Nhất Sơn tuổi anh cũng không nhỏ rồi, vấn đề cá nhân phải nhanh chóng giải quyết mới được, anh bây giờ đã là cán bộ cấp phó rồi, vấn đề cá nhân đối với sự phát triển của anh cũng rất quan trọng, gặp được người phụ nữ phù hợp, cũng phải nỗ lực theo đuổi đi. Sau này nếu muốn hẹn hò, nếu không có việc gì quan trọng, tôi đều cho anh nghỉ phép! Mặt Tả Nhất Sơn lại đỏ lên, anh ta nói: - Cảm ơn sự quan tâm của bí thư Hàn, tôi nhất định sẽ dựa theo chỉ thị của để cố gắng. Trên thực tế, tuổi của anh ta còn lớn hơn Hàn Đông hai tuồi, thực sự là một thanh niên lớn tuổi rồi, người nhà anh ta đều gọi điện nhiều lần thúc dục anh ta nhanh chóng giải quyết vấn đề cá nhân, có điều một mặt anh ta vẫn chưa có người thương, mà mặt khác anh ta là thư ký của Hàn Đông, công việc cũng nhiều, tạm thời cũng chưa gặp được người phù hợp. Đương nhiên, tuổi anh ta còn trẻ mà đã là cán bộ cấp phó rồi, muốn giải quyết vấn đề cá nhân cũng không phải là việc gì khó, có rất nhiều cô gái sẵn lòng gả cho người như anh ta. Lại nói tiếp, tuổi Hàn Đông nhỏ hơn Tả Nhất Sơn một chút, nhưng đã là cán bộ thực quyền cấp phó giám đốc sở, mà hắn vẫn chưa thành hôn. Có điều tình huống của hai người có chút không giống nhau, huống chi Hàn Đông trên cơ bản đã xác định kết hôn với Lữ Nhạc trong năm nay. Hiện giờ Vu Đại Lực nhắc đến việc kết hôn, Hàn Đông liền cảm thấy bản thân nên quan tâm đến người bên cạnh mình một chút. Ăn cơm xong, Hàn Đông liền gọi điện cho Chu Chính, để buổi tối anh ta sắp xếp một chút, cùng đi ăn cơm. - Sếp có việc gì tốt sao? Chu chính cười ha ha hỏi, anh ta từ ngữ khí của Hàn Đông đã nghe ra có gì vui mừng, bởi vậy nên không nhịn được mà hỏi vậy. Hàn Đông nói: - Không có việc gì thì không thể ăn cơm sao? - Đương nhiên được, được ăn cơm cùng sếp là vinh hạnh của em à. Chu Chính cười nói. Hiện giờ Chu Chính là phó chủ tịch khu Cao Bình kiêm cục trưởng cục công an, thực quyền nắm giữ cũng không nhỏ, tuy vẫn chưa vào thường ủy, nhưng thực quyền nắm giữ so với những thường ủy ở danh sách phía sau cũng lớn vài phần. Hai người anh ta và ùy viên thường vụ phó chủ tịch khu Nguyên Á Văn hợp tác với nhau khá tốt, tuổi tác của bọn họ cũng xấp xỉ, đều là thân tín đáng tin cậy của Hàn Đông, bên trong khu tự nhiên cũng làm người khác chú ý. Ngoài ra bí thư khu ủy Cao Bằng Vương Dược Minh cũng là người bên Hàn Đông, nên hiện giờ bọn họ ở khu Cao Bình làm cũng rất tốt. Buổi tối lúc ăn cơm, Hàn Đông gọi theo Vu Đại Lực, nghe nói Vu Đại Lực sắp kết hôn rồi, mọi người đều rất vui, để anh ta lấy trà thay rượu, và cùng anh ta tỏ ý chúc mừng. Hàn Đông nhìn Chu Chính và Viên Thanh Yến, nói: - Hai người cũng nên làm rồi đấy. Chu Chính nói: - Chúng tôi còn sớm mà. Viên Thanh Yến giơ tay nhéo lên lưng ah ta một cái, nói: - Bí thư Hàn, chúng tôi đang chuẩn bị, dự tính bước đầu trong khoảng nửa năm sẽ làm, đến khi đó bí thư Hàn nhất định phải tham gia à. Hàn Đông cười nói: - Nhất định sẽ tham gia. Chu chính lúc này giơ tay chọc chọc Nguyên Á Văn, nói: - Anh cười cái gì, anh và Tiểu Phương chuẩn bị khi nào tổ chức à. - Tiều Phương? Hàn Đông sửng sốt, lập tức nhìn về phía Nguyên Á Văn, nói: - Xem ra cũng có tình hình à. Nguyên Á Văn cười ha ha nói: - Sự việc vẫn chưa đâu vào đâu, còn sớm mà. - Thế sao? Hàn Đông cười nhìn về phía anh ta, nói: - Thế cũng phải nói một chút chứ. Chu Chính nói: - Sếp, Tiểu Phương anh gặp qua rồi, đó chính là lần chúng ta đi hát ở Ảo Mộng Thành, gặp một cô gái tên Phương Ly đấy, khá xinh, người nào đó đã bị hút mất hồn. Hàn Đông nhớ lại, có điều về hình dạng của Phương Ly thì thực sự không nhớ ra. - Ha ha, hóa ra cậu hoạt động ngầm à. Hàn Đông cười nói, có điều vừa nghĩ tới cô Phương Ly kia xem chừng điều kiện gia đình rất bình thường, Nguyên Á Văn và cô ta nói chuyện yêu đương, cũng không nhất định có thể được bố mẹ cho phép à. Nguyên Á Văn nói: - Làm gì có, hiện giờ vẫn đang tiếp xúc mà, người ta chưa chắc đã ưng thuận kìa. Nói đến đây, anh ta liền thở dài một hơi, lần đó ở Ảo Mộng Thành, anh ta thấy Phương Ly đáng yêu tội nghiệp, lập tức sự đồng cảm nổi lên, ngay tức thì cầm chai rượu lên đánh người. Sau khi sự việc này qua đi, trong đầu anh ta vẫn thường xuyên hiện lên khuôn mặt tái nhợt của Phương Ly, mà dưới sự tình cờ của duyên phận, có một hôm anh ta trên đường gặp phải Phương Ly đang bày hàng ở vỉa hè, thấy cô ngồi trên một chiếc ghế nhỏ, một tay chống cằm, trong lòng anh ta run lên, tiếp đó anh ta liền nghĩ cách đưa Phương Ly đến một đơn vị thuộc cục thu hút đầu tư làm, như vậy chí ít cũng là một công việc chính thức, tốt hơn nhiều lần so với việc bán hàng vỉa hè. Sau đó cơ hội cho Nguyên Á Văn và Phương Ly nhiều hơn nhiều, trong lòng Nguyên Á Văn thầm nẩy sinh một chút tình cảm. Chỉ có điều Phương Ly lại rất cẩn thận, cũng không tiếp nhận Nguyên Á Văn ngay. Dù cho Nguyên Á Văn sắp xếp công việc cho cô, cô cũng miễn cưỡng tiếp nhận, kiểu tính cách độc lập này của cô, càng khiến Nguyên Á Văn động lòng, trong khoảng thời gian này, hễ có thời gian là anh liền đến tìm Phương Ly, Chu Chính và Nguyên Á Văn quen nhau đã lâu, nên đã rất quen đối với tình huống này. Hàn Đông thấy bộ dạng của Nguyên Á Văn, cũng hiểu trong lòng anh ta chắc chắn có lo lắng, thầm thở dài, thầm nghĩ với tình trạng này của Nguyên Á Văn, chỉ sợ bố mẹ anh ta cũng không tùy ý đồng ý cho anh ta làm bạn với một cô gái bình thường. Đây cũng không phải là vì Hàn Đông coi thường Phương Ly, mà là sự thực là như vậy, với bối cảnh của gia đình nhà Nguyên Á Văn, muốn tìm một người vợ, trên cơ bản cô gái kiểu nào cũng có thể tìm được. Mọi người đã một thời gian dài chưa cùng nhau tụ họp, ăn xong cơm, liền cùng đến Ảo Mộng Thành chơi. Chu Chính nói: - Ảo Mộng Thành hiện giờ đổi chủ rồi, Ngụy Cẩm Phong nhượng lại cổ phần cho một người họ Tiền ở Thục Đô. Hàn Đông cười nói: - Quản anh ta nhượng lại cho ai, chỉ cần kinh doanh hợp pháp, chúng ta đều hoan nghênh. Chu Chính là công an khu Cao Bình, đối với địa bàn ở đó anh ta đều rất quen thuộc, người quản lý Ảo Mộng Thành cũng đều biết anh ta, rất nhanh liền sắp xếp được một phòng. Mọi người vừa uống trà vừa nói chuyện, còn Viên Thanh Yến thì ở một bên hát. Hàn Đông nhìn gian phòng một chút, nói: - Xem ra sau khi Ảo Mộng Thành đổi chủ xong, ở đây lại được sửa chữa lại à. Chu Chính cười nói: - Phòng này là phòng tốt nhất của Ảo Mộng Thành, người bình thường đều không lấy được. Hàn Đông cười nói: - Nói như thế cậu chính là nhân vật tai to mặt lớn rồi? Chu Chính cười ha hả ói: - Sao dám so với sếp chứ. Mà lúc này, bên trong phòng quản lý của Ảo Mộng Thành, trong một căn phòng nhỏ, một người đang nhìn máy quay giám sát, hình ảnh trên đó, chính là phòng của bọn Hàn Đông. - Chỉ uống rượu có ích gì! Người đàn ông kia lộ ra nụ cười nhạt - Khó khăn lắm mới bắt được bọn chúng đến, dù sao cũng phải lưu lại chút gì nha! Có điều xem cô gái kia, hẳn là không có quan hệ gì mấy với Hàn Đông, đoán chừng không chụp được pô ảnh nào. Anh ta cầm điện thoại, bấm một số điện thoại, nói: - Vương thiếu gia, Hàn Đông cùng vài người đến Ảo Mộng Thành rồi, đi vào cái phòng đó. - Tốt, cơ hội đến rồi, nhất định phải chụp nhiều ảnh chút. Bên kia điện thoại, chính là Vương Quân, y vừa nghe cuối cùng đã có cơ hội nắm được điểm yếu của Hàn Đông, trong lòng vô cùng hưng phấn. - Nhưng, bọn nó không làm tiết mục gì cả, chỉ ngồi đó uống rượu, còn có một cô gái ngồi ở một chỗ hát! Người đàn ông ở phòng giám sát nói. - Hứ, mày não lợn à, không biết nghĩ cách à. Vương Quân tức giận nói - Chúng nó không có đàn bà, mày có thể nghĩ cách sắp xếp mà, tìm vài cô nàng xinh xắn vào trong, nói là gõ nhầm phòng rồi, sau đó mượn cơ hội ở lại đó, như thế thì cái gì cũng có rồi còn gì. - Tôi biết rồi, Vương thiếu gia, tôi đi sắp xếp đây. Người đàn ông đó cúi đầu khom lưng nói, tuy qua điện thoại, nhưng anh ta biểu hiện như là Vương Quân đang đứng trước mặt vậy. Người đàn ông này tên là Tiền Hân Hoa, chính là người mà bọn Vương Quân bố trí quản lý Ảo Mộng Thành, mà ngoài ra Tiền Hân Hoa còn có một nhiệm vụ quan trọng, đó chính là tìm cơ hội chụp ảnh của Hàn Đông, đến lúc đó bọn Vương Quân dễ đối phó với Hàn Đông. Về căn phòng mà bọn Hàn Đông đang ngồi, cũng đã qua tân trang riêng biệt, trên sô pha mà bọn họ đang ngồi cùng với phía sau, đặc biệt đặt một ngọn đèn, như thế camera có thể chụp rõ người ngồi ở đó. Tiền Hân Hoa đương nhiên nhớ rõ hình dáng của bọn Chu Chính - những người có quan hệ tốt với Hàn Đông, nên vừa thấy người Chu Chính đưa đến có Hàn Đông, lập tức sắp xếp bọn họ đến căn phòng này. Gác máy của Vương Quân xong, Tiền Hân Hoa lập tức gọi một cuộc điên thoại, rất nhanh liền có một người phụ nữ trung niên đến, cô ta nũng nịu nói: - Tổng giám đốc Tiền, anh có gì dặn dò à? Tiền Hân Hoa dặn dò cô ta một lúc, người đàn bà đó liền nhận lệnh đi ra ngoài, không bao lâu, liền có ba cô gái ăn mặc trang điểm thời trang xuất hiện tại Ảo Mộng Thành, các cô vừa đi vừa cười nói, rất nhanh đã đến bên ngoài căn phòng chỗ bọn Hàn Đông. Một cô nàng tiến lên gõ cửa. Một lát sau, cửa mở ra, Chu Chính ngó đầu ra thấy đứng bên ngoài cửa là ba cô gái xinh đẹp, liền hỏi: - Các cô tìm nhầm phòng rồi sao? - Là ở đây à… Cô gái gõ cửa vẻ mặt đầy vô tội, ngẩng đầu lên nhìn mặt cửa, nói: - Không sai, hẳn là phòng này. Nói rồi cô liền nhắm vào phía bên trong lách vào, Chu Chính dùng tay chặn lại, có điều cũng ngại động vào người cô gái kia, dù sao Viên Thanh Yến cũng ở một bên nhìn, cô cũng không phải là người thoải mái, làm không tốt thì eo lại bị giày vò rồi. Hai cô gái đằng sau cũng đi theo vào, các cô nhìn một cái, lập tức ánh mắt liền dừng lại trên khuôn mặt Hàn Đông. Đó chính là mục đích của các cô chuyến này, vừa rồi các cô qua camera đã nhận đúng hình dạng của Hàn Đông, lần này đến dù chỉ ngồi một lát, các cô cũng phải cố tiếp cận để tạo vài dáng với Hàn Đông, như vậy là nhiệm vụ của các cô đã hoàn thành rồi. - Ông chủ Hàn, hóa ra đúng là anh ở đây thật. Cô gái dẫn đầu dịu dàng nói, liền bước nhanh về phía trước. Ngoài ra hai cô gái còn lại cũng từ ngoài bước đến. Mấy cô gái này trang điểm rất sành điệu, nhưng có chút hở hang, đặc biệt là phần vạt áo ở phần ngực, mở rất thấp, chú thỏ con màu trắng ở trước ngực cũng run run lên. Hội Nguyên Á Văn đều có chút nghi ngờ nhìn mấy cô gái này, không hiểu mấy cô đến làm gì. Hàn Đông cũng có chút nghi hoặc, nghĩ thầm mấy cô gái này nhận lầm người rồi. Lúc này cô gái dẫn đầu đến bên cạnh Hàn Đông, cũng không để ý đến Nguyên Á Văn ngồi bên cạnh, ngồi thẳng xuống, giơ tay ôm lấy vai Hàn Đông, suýt chút nữa thì hai chú thỏ trắng nhảy ra ngoài. Còn hai cô gái kia liền từ bên ngoài vòng qua một bên, hai người đứng ra đằng sau sô pha, cúi người xuống, một trái một phải cúi đầu xuống hướng về phía mặt Hàn Đông, trong nháy mắt cô gái cúi đầu phía bên trái, ngực phía trước rơi thẳng ra ngoài. - Cô làm cái gì thế? Hàn Đông trầm giọng nói, lập tức đứng lên, nhưng lại bị chạm ngay vào đầu của cô gái phía đằng sau. Cô gái kia kêu lên một tiếng thét kinh hãi, sau đó vẻ mặt nũng nịu nói: - Ông chủ, anh nhã nhặn một chút Cái này đám Nguyên Á Văn cũng nhìn ra có gì không bình thường rồi, mấy cô gái này không thể nhận lầm người được. Chu Chính lập tức đóng cửa lại, giận giữ hét: - Làm cái gì vậy, tôi là cảnh sát đây! Lúc này Nguyên Á Văn cũng tiến lên hỗ trợ. Tả Nhất Sơn càng phẫn nộ mà xông lên, đẩy mạnh cô gái ở phía Hàn Đông một cái. Chu Chính thấy thế, bản thân cũng không cần lên giúp, anh ta cau mày, lúc này liền rút điện thoại ra, nói: - Lỗ Nghi Hữu, lập tức đưa người, bao vây hết Ảo Mộng Thành cho tôi, không cho bất cứ ai ra ngoài, ngoài ra bố trí người khống chế phòng quản lý của Ảo Mộng Thành, đây là mệnh lệnh, lập tức hành động. Làm cảnh sát lâu như vậy, đồng thời cũng từng công tác ở hình sự tỉnh, kinh nghiệm của Chu Chính rất phong phú, hơn nữa tính cảnh giác của anh cũng rất cao, thoáng cái đã nhìn ra bên trong có vấn đề. Dù sao lúc trước, Hàn Đông đến đây chơi cũng gặp phải có cô gái xông vào, lần này lại có chuyện như vậy, nên anh ta rất nhanh đã nghi ngờ Ảo Mộng Thành. Cho dù đổi chủ của Ảo Mộng Thành rồi, nhưng vì an toàn trên hết của Hàn Đông, anh ta vẫn phải thận trọng một chút, nên trực tiếp để Lỗ Nghi Hữu đem người đến bao vây Ảo Mộng Thành. Lỗ Nghi Hữu vốn dĩ là đồn trưởng đồn cảnh sát Thành Quan, hiện giờ đã là phó cục trưởng kiêm đội trưởng đội hình cảnh, là thân tín của Chu Chính. Nhận được điện thoại của Chu Chính, Lỗ Nghi Hữu biết sự việc nhất định rất nghiêm trọng, nếu không thì Chu Chính cũng không cho người trực tiếp phong tỏa Ảo Mộng Thành như vậy. Dù sao Ảo Mộng Thành là nơi ăn chơi nổi tiếng ở thành phố Tân Châu, nếu phong tỏa nó, đến lúc đó rất có thể sẽ gặp phải rắc rối lớn. - Cục trưởng Chu, có cần liên hệ với cục công an thành phố một chút không. Lỗ Nghi Hữu vẫn rất thận trọng. Chu Chính nói: - Tôi biết, anh không cần lo những chuyện đấy, lập tức hành động, để lọt một người, tôi chỉ hỏi anh, anh đến nơi lập tức lên lầu gặp tôi. Lúc này Hàn Đông đã thoát được khỏi mấy cô gái kia, hắn cũng cảm thấy sự việc vô cùng kỳ quặc, xem ra có người cố tính nhằm vào mình, không khỏi nhìn xung quanh một chút. Vừa nhìn, Hàn Đông đã lập tức hiều việc gì xảy ra. - Hừ, muốn chết! Hàn Đông tức giận nói, không cần biết là ai, đã dám ám hại mình, vậy thì đừng trách Hàn Đông không nể tình. Chu Chính tiến lên nói: - Sếp, tình hình có chút không bình thường, em đã cho người phong tỏa Ảo Mộng Thành rồi. Hàn Đông gật gật đầu, nắm lấy mấy chén rượu trên bàn, liền dùng sức ném ra ngoài, loảng xoảng hai tiếng, hai cái camera trên tường liền bị đập nát. Trong khi Tiền Hân Hoa đang ngồi trong phòng giám sát phấn khởi nhìn màn hình quan sát, bỗng hai ánh sáng màu trắng lóe lên, hình ảnh trước mắt liền biến mất, gã sửng sốt, lúc này biết hội Hàn Đông chắc chắn đã phát hiện ra rồi. Sắc mặt biến đổi ngay tức khắc, nghĩ một chút, liền tắt ngay máy tính nối với máy quay đi, ôm lấy máy tính vòng hai vòng, sau đó nhanh tức tốc lấy từ trong ngăn kéo ra một cái túi vải, cho máy chủ vào bên trong, sau đó dùng dây thắt lại, đem cái túi vải thả xuống dưới phía cửa sổ, để nó rơi xuống bên bệ cửa sổ. Làm xong xuôi các thứ, Tiền Hân Hoa thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ tay, liền tắt đèn trong phòng, sau đó đóng cửa vội vã đi xuống lầu. Đến cửa, sắc mặt Tiền Hân Hoa lại biến đổi, cổng đã bị cảnh sắt chặn lại, một vài người vốn dĩ định vào Ảo Mộng Thành hát, cũng bị ngăn lại. - Đứng lại! Một viên cảnh sắt tiến lên chặn Tiền Hân Hoa lại - Cảnh sát thụ lý án, mời anh đưa chứng minh thư ra. - Xin lỗi à, tôi đến hát, chứng minh thư không mang theo người. Tiền Hân Hoa bình tĩnh nói. - Không có chứng minh thư, vậy anh tạm thời đợi đã, đợi chúng tôi làm việc xong mới có thể đi. Viên cảnh sát đó đã nhận được mệnh lệnh, người không có chứng minh thư, nhất loạt đều không được cho đi dễ dàng. Cho dù có chứng minh thư, cũng phải kiểm tra người mới được đi. Mà quản lý và nhân viên làm việc Ảo Mộng Thành, đều không được đi. - Dựa vào cái gì, lẽ nào chúng tôi ra ngoài đi hát, bất cứ lúc nào cũng phải mang theo chứng minh thư à. Tiền Hân Hoa vẻ mặt đầy phẫn nộ hỏi, sau đó quay đầu nói với mấy người đang định đi ra ngoài: - Các anh nói đúng không, cảnh sát cũng không được tùy tiện bắt người chứ. Người cảnh sát chặn gã nói: - Xin lỗi, chúng tôi không bắt anh, chỉ là mời anh phối hợp điều tra mà thôi, đây là mệnh lệnh trong cục, mong các anh phối hợp. - Hừ, tôi không phối hợp thì thế nào, tôi nói cho các anh biết, tôi quen lãnh đạo cục của các anh, coi chừng tôi khiếu nại các anh. Tiền Hân Hoa miệng hùm gan sứa uy hiếp. Tuy gã đã đem máy tính của máy quay để trên bệ cửa sổ rồi, người bình thường cũng không thể phát hiện. Cho dù phát hiện cũng sẽ cho rằng đó là một cái túi bỏ đi, cũng không mất sức lấy lên xem, nhưng gã vẫn cảm thấy mình là ông chủ tốt nhất vẫn không nên có mặt ở hiện trường, đến lúc giải thích ra cũng tiện hơn chút. Đúng lúc này, sắc mặt của những cảnh sát canh ở cửa bỗng nghiêm túc, quay đầu cúi chào với một viên cảnh sát đang vội vã chạy tới, miệng nói: - Chào cục trưởng. - Hừ. Mã Vũ Kim đáp lại một cái, nói: - Mọi người phải kỹ càng một chút, không được tùy tiện cho bất cứ ai đi, phải điều tra rõ ràng. Mã Vũ Kim vừa nhận được điện thoại của Hàn Đông, tức khắc chạy đến, đồng thời anh ta còn gọi điện cho đội trưởng đội trinh sát Phương Lập Gia, để anh ta lập tức đưa người đến hỗ trợ. Hàn Đông thực sự cũng bị chọc tức rồi, có người cố ý nhằm vào hắn, hắn đương nhiên cũng không dễ dàng buông tay, lần này đã nắm được điểm yếu, đương nhiên lần này phải điều tra Ảo Mộng Thành một chút, để xem xem rốt cuộc ai là kẻ đứng đằng sau ngấm ngầm mưu toan. Viên cảnh sát chặn Tiền Hân Hoa nói: - Hiện giờ cục trưởng của chúng tôi cũng đến rồi, anh hãy phối hợp một chút đi, anh đăng ký thông tin của anh trước đi, anh tên là gì? - Tôi…tôi tên Hoa Hân Tiền… Tiền Hân Hoa trong lòng lo lắng, liền khai báo một cái tên giả. - Ông chủ Tiền, đây là sao? Đúng vào lúc này, một người đàn ông ở bên ngoài muốn vào Ảo Mộng Thành chơi cao giọng nói: - Xảy ra chuyện gì rồi, sao lại không cho chúng tôi vào à. Tiền Hân Hoa trong lòng giật mình, giả vờ không nghe thấy. Có điều sắc mặt thay đổi của anh ta, đã bị viên cảnh sát bên cạnh nhìn thấy, hơn nữa vừa rồi tiếng gọi của người đàn ông kia, mọi người đều nghe thấy. Vì vậy một viên cảnh sát đi đến hỏi: - Người nào là ông chủ Tiền? - Là anh ta? Người đàn ông cao lớn thô kệch, vẻ mặt dữ tợn - Anh ta chính là ông chủ Tiền của Ảo Mộng Thành, không phải các anh đang nói chuyện với anh ta sao? Lần này sắc mặt Tiền Hân Hoa hoàn toàn tái nhợt, không ngờ thân phận của mình lại bị vạch trần như vậy. Hơn nữa còn xấu hổ đến nông nỗi này, vừa rồi mới nói mình đến hát, sau đó còn báo một cái tên giả, người hơi có chút thông minh, biết mình là kẻ có tật giật mình mà. - Anh chính là Tiền Hân Hoa, ông chủ ở đây? Người cảnh sát hỏi dò anh ta, nhìn anh ta từ trên xuống dưới hỏi: - Anh không phải là người đến hát sao, không phải tên Hoa Hân Tiền à? Xảy ra chuyện gì thế? - Tôi… Tiền Hân Hoa cực kỳ sầu não, càng hận thấu xương đối với người đàn ông làm lộ thân phận của gã, nhưng không có cách nào cả, trong lòng anh ta vô cùng lo lắng, trên trán toát cả mồ hôi hột. Hai viên cảnh sát tiến lên phía trước, một người bên trái môt người bên phải kẹp lấy gã, nói: - Ông chủ Tiền, mời anh phối hợp làm việc với chúng tôi. Tiền Hân Hoa hết hy vọng rồi, xem ra lần này y chạy không thoát rồi. Có điều y cũng không lo lắng lắm, chỉ cần cái máy tính kia không bị phát hiện, vậy mọi việc đều dễ giải quyết rồi, mặt khác y còn có người đằng sau, muốn bảo vệ bản thân không có việc gì thì chỉ là chuyện nhỏ. - Được, tôi phối hợp với các anh. Tiền Hân Hoa nói. Người cảnh sát chịu trách nhiệm dưới lầu liên lạc một chút qua bộ đàm cho Lỗ Nghi Hữu đang ở trên lầu, lập tức liền nói với hai viên cảnh sát kia: - Đưa anh ta lên phòng 8 tầng 8 đi. Tiền Hân Hoa nghe xong, mặt xám lại, phòng tám tầng 8, chính là phòng chỗ bọn Hàn Đông ở. - Vâng! Hai viên cảnh sát liền túm lấy Tiền Hân Hoa đưa lên lầu. Trên lầu, mấy cô gái ăn mặc hở hang đã bị còng tay khống chế rồi. Các cô đã bị dọa cho đến mức hoa dung thất sắc, vừa rồi các cô chỉ nghĩ rằng đây là ân oán giữa mấy ông chủ. Các cô phối hợp diễn kịch một chút, mỗi người có thể lấy được 5000 tệ tiền thù lao, hơn nữa còn được giới thiệu đến Thục Đô để phát triển. Thế nhưng không ngờ lại dẫn tới nhiều cảnh sát như vậy, xem ra sự việc không hề đơn giản như trong tưởng tượng của các cô. - Bỏ tôi ra, tôi không biết cái gì hết Cô gái dẫn đầu lúc trước hoảng hốt lo sợ nói. Hai cô giá còn lại cũng nói: - Chúng tôi nhận lầm người thôi mà, không cần thiết phải làm thế này chứ. Trong lúc các cô giãy dụa, bộ ngực trắng nõn rung lên, nhưng những người cảnh sát thụ lý án, một người cũng không dám nhìn bậy. Không chỉ Chu Chính - cục trưởng khu Cao Bình, phó cục trưởng kiêm đội trưởng đội hình cảnh cũng ở đây, thậm chí đến cục trưởng cục thành phố Mã Vũ Kim cũng tới rồi, sự việc chắc chắn rất nghiêm trọng, ai cũng không dám qua loa, tránh xảy ra sai lầm gì thì phiền phức rồi. Hàn Đông ngồi trên ghế sô pha, khuôn mặt bình tĩnh, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh lùng. Lỗ Nghi Hữu đến bên cạnh Hàn Đông nói: - Lãnh đạo, Tiền Hân Hoa ông chủ của Ảo Mộng Thành vừa rồi định chạy ra ngoài, bị bắt lại rồi, lập tức dẫn tới. Hàn Đông gật gật đầu nói: - Trưng dụng mấy căn phòng, thẩm vấn riêng mấy cô này một chút, xem đến lúc đó xảy ra chuyện gì. - Vâng! Lỗ Nghi Hữu chào một cái, rồi lập tức dặn dò mấy viên cảnh sát đi làm. Lúc này, hai viên cảnh sát bắt Tiền Hân Hoa đã đến nơi rồi, hiện giờ hai tay của Tiền Hân Hoa đã bị còng lại, y đã khôi phục lại như thường. Vừa rồi dọc đường suy nghĩ một chút, Tiền Hân Hoa đã quyết định chủ ý rồi, bất luận thế nào, y cắn răng chịu đựng, dù sao đằng sau có bọn Vương Quân, bản thân đến lúc đó chắc chắn không có việc gì. Hơn nữa lần chỉ cần giữ được máy tính thu hình, đó chính là lập được công rồi, đến lúc đó chắc chắn sẽ có không ít lợi ích. Hàn Đông nhìn một cái, liền nói: - Để những người không liên quan ra ngoài. Chu Chính liền để mấy viên cảnh sát kia đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại bọn Hàn Đông, ngoài ra còn có Mã Vũ Kim, Lỗ Nghi Hữu ở đó. Hàn Đông đứng dậy, lạnh lùng nhìn Tiền Hân Hoa một lúc, nói: - Anh tốt nhất nên thành thật khai báo, đừng hòng có bất cứ vọng tưởng nào, người đằng sau mày không có khả năng giữ cho anh vô sự được! - Khai báo cái gì? Tiền Hân Hoa ngụy biện nói: - Tôi không biết cái gì hết, tôi vừa mới tiếp nhận Ảo Mộng Thành chưa lâu, các người bắt tôi làm gì, tôi cũng không phạm tội gì cả. Y đương nhiên biết người đứng trước mặt là phó bí thư thành ủy thành phố Tân Châu Hàn Đông, có điều dựa vào những gì y biết, người này sở dĩ có thể leo nhanh như vậy, chỉ là do có chỗ dựa đằng sau là trưởng ban tổ chức tỉnh ủy chống lưng. Nhưng vừa nghĩ đến người phía sau mình, có người của chủ tịch tỉnh, phó chủ tịch tỉnh chống lưng, y liền cảm thấy không có gì to tát cả. Hàn Đông lạnh lùng nhìn y một cái, cũng không phí lời, nhìn Chu Chính một cái. Chu Chính liền tiến lên bắt đầu thẩm vấn nói: - Tiền Hân Hoa, trong phòng này có máy quay giám sát là làm sao? Còn nữa anh sắp xếp ba cô gái này đến là như thế nào? Thành thật khai báo cho tôi! Tiền Hân Hoa đã xác định tư tưởng, dù sao hỏi gì đều không biết, đem tất cả mọi chuyện thoái thác sạch. Một lát sau, một viên cảnh sát đến báo cáo, ba người cô gái lúc trước đều khai báo hết rồi, là nhận được chỉ thị của Tiền Hân Hoa đặc biệt đến quấy rối Hàn Đông, đồng thời còn nói văn phòng của Tiền Hân Hoa có một máy tính, là lúc trước các cô nhận người trên máy tính. - Đem máy tính đến đây. Chu Chính thở phào một hơi, chỉ cần máy tính vẫn còn, vậy thì bất luận là tư liệu gì, đều có thể xóa được, vừa rồi mấy cô gái kia cứ lao đến, chắc chắn là bị chụp một ít tấm ảnh không hay rồi. Lỗ Nghi Hữu đích thân đem theo hai viên cảnh sát, cùng một cô gái đến văn phòng của Tiền Hân Hoa, rất nhanh đã phát hiện máy chủ của bộ máy tính không còn nữa. Nhận được báo cáo Chu Chính lập tức cau mày, dặn dò: - Để phía dưới tăng cường kiểm tra, bất kỳ người nào ra ngoài đều phải kiểm tra vật tùy thân, ngoài ra bố trí người tiến hành lục soát toàn diện. Tiền Hân Hoa bị ngăn chặn ở dưới lầu, bởi vậy Chu Chính vững tin, máy vi tính hẳn là còn đang bên trong Ảo Mộng Thành, cho nên anh ta cũng không lo lắm Hàn Đông cũng vô cùng phẫn nộ, người phía sau màn này rất rõ ràng là cố ý nhằm vào chính mình, thiết bị theo dõi kia cũng là cố ý chuẩn bị đích. Ngày hôm nay bởi vì không có phụ nữ bên người mình, Tiền Hân Hoa thậm chí còn đặc biệt sắp xếp phụ nữ tới phục vụ, xem ra người phía sau màn thực sự là bỏ ra không ít công phu đây - Lãnh đạo, hay mọi người về trước đi, bên tôi tiến hành điều tra chỗ này, có tình hình gì lập tức báo cáo Mã Vũ Kim tiến lên nói. Hàn Đông suy nghĩ một chút, nói: - Cũng được, ở đây giao cho các anh vậy Sau đó Hàn Đông liền cùng đám người Sau đó Hàn Đông liền xuống lầu, tại cửa chỉ thấy không ít người đang chờ kiểm tra chứng minh nhân dân, người có giấy tờ đều bị giữ lại, đợi sau đó kiểm tra Đi tới bên ngoài, sau khi lên xe, Hàn Đông thở ra một hơi thở, trong lòng có chút quá đè nén, ông chủ trước đây của Ảo Mộng Thành là Ngụy Cẩm Phong con trai Ngụy Dụ Vĩ, lẽ nào tất cả đều là Ngụy Cẩm Phong làm Thế nhưng Ngụy Cẩm Phong đã chuyển giao Ảo Mộng Thành cho người khác, có lẽ y chuyển nhượng cũng chỉ là một ngụy trang, là vì thoát khỏi hiềm nghi mà thôi Trả lại một chiêu, Hàn Đông tắm rửa, sau đó gọi điện thoại cho Chu Chính, biết được cảnh sát vẫn đang tiến hành điều tra, máy vi tính kia vẫn chưa tìm được. - Tiếp tục tìm, nhất định phải tìm được! Hàn Đông trầm giọng nói - Mặt khác, tăng mạnh điều tra nhân viên Ảo Mộng Thành, tìm ra người phía sau màn. Ngoài ra các anh có thể điều tra tình hình thực tế trong việc chuyển nhượng Ảo Mộng Thành, cần thiết thì có thể bảo Ngụy Cẩm Phong hiệp trợ điều tra - Tôi biết làm gì rồi. Lãnh đạo cứ yên tâm, tôi sẽ xử lý tốt Chu Chính kiên định đáp, đối phó Hàn Đông chính là đối phó mình, anh ta đương nhiên phải toàn lực ứng phó. Hơn nữa, bên trong Ảo Mộng Thành cũng không đơn giản, muốn mượn cớ điều tra, đó là rất dễ. Chỉ mỗi chuyện gái tiếp viên thì đã đủ rồi. Nay cộng thêm chuyện thiết bị camera trong phòng, muốn thu thập Ảo Mộng Thành, rất dễ tìm ra cái cớ Đương nhiên hiện tại tối then chốt chính là tìm được máy vi tính kia, không thể để nó lọt ra ngoài. Tuy rằng Hàn Đông và mấy cô kia không có quan hệ gì, hơn nữa các cô cũng khai rõ là được người khác sai khiến, thế nhưng đây liên quan đến danh dự của Hàn Đông, cho dù là một chút việc thôi cũng không thể thả lỏng được Một giờ sáng, khi Hàn Đông vừa đi vào giấc ngủ, Chu Chính gọi điện thoại tới, nói cho Hàn Đông, bộ máy kia đã tìm được rồi. - Vậy là tốt rồi, thu đội trước, người của Ảo Mộng Thành cũng bắt giữ lại, ngày mai lại tiếp tục thẩm vấn ba, các anh cũng vất vả rồi Hàn Đông nói, hắn đã hạ quyết tâm, lần này nhất định phải tìm cho bằng được người phía sau màn, muốn xem rốt cuộc là ai ở phía sau ám hại mình. Cho dù Ảo Mộng Thành không có vấn đề, muốn thu thập nó cũng không khó, huống chi vấn đề của nó còn không ít, cho nên Hàn Đông cũng sẽ không có nửa phần lưu tình - Để mình biết là ai sai khiến, mình nhất định sẽ khiến gã ta hối hận Hàn Đông trong lòng thầm nghĩ nói. Hắn lần này thực sự tức giận rồi, vốn nhất quán lâu nay, thủ đoạn của Hàn Đông rất ôn hòa, thế nhưng tại Ảo Mộng Thành đã là lần thứ hai gặp phải chuyện rồi, đồng thời đối phương còn là cố tình nhằm vào chính mình, cho nên Hàn Đông nhịn không được nữa phải phát tiết rồi Ngay trong đêm đó, Chu Chính cho người suốt đêm luân phiên thẩm vấn Tiền Hân Hoa, đủ loại thủ đoạn đều dùng tất, bị đèn công suất lớn chiếu rọi, Tiền Hân Hoa chịu đựng một đêm, rốt cục chịu không nổi thẩm vấn đã kiệt sức, vào 10 giờ sáng đã cung khai tất cả những gì mình biết Chu Chính sáng sớm tới phòng giam, lấy được khẩu cung, liền lập tức vừa gọi điện thoại cho Hàn Đông, nói sơ qua tình hình, vừa đi nhanh tới phòng làm việc của Hàn Đông - Lãnh đạo, đây là khẩu cung của Tiền Hân Hoa, hắn cũng là bị người sai khiến Chu Chính đem bản ghi chép giao cho Hàn Đông nói. Hàn Đông nghiêm mặt, tiếp nhận ghi chép nhìn lướt qua, sắc mặt hắn liền trở nên rất khó coi. Nghĩ không ra chuyện này không ngờ là đám người Vương Quân gây ra, hơn nữa con trai Lý Trọng Hỉ là Lý Bằng Phi cùng nhúng tay vào, xem ra bọn họ thực sự là chê mình sống lâu quá - Vậy đi, đem bản khẩu cung một phần cho tôi, bản gốc anh giữ đó trước, tên Tiền Hân Hoa kia, nên xử lý thế nào thì cứ làm, theo trình tự thụ án, Ảo Mộng Thành cũng vậy luôn Hàn Đông nghiêm mặt nói. Chu Chính gật đầu, lập tức nhận lấy bản khẩu cung đi ra ngoài tìm Tả Nhất Sơn Hàn Đông cười nhạt hai tiếng, lập tức liền cầm lấy điện thoại, gọi vào số thư ký Lã Tuấn Khải nguyên là thư ký bí thư tỉnh ủy Nguyên Hằng Kiện, nói: - Chào chủ nhiệm Lã, tôi là Hàn Đông, bí thư Nguyên có rỗi không? Tôi có chuyện quan trọng cần báo cáo bí thư Nguyên, phiền anh xin chỉ thị Lã Tuấn Khải nghe thanh âm của Hàn Đông vô cùng nghiêm túc, nói: - Chào bí thư Hàn, bí thư Nguyên đang cùng chủ tịch tỉnh nói chuyện, hay anh đợi 5 phút nữa gọi lại, thế nào - Cũng được, tôi đợi lát nữa gọi lại Hàn Đông nói. Cúp điện thoại, Hàn Đông liền gọi vào số của phòng làm việc Triệu Nhạc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui